-Tiểu Nam,hắn là ai? Từ khi nào gọi ngươi là nương tử?
Thượng Quan Tán Lý khuôn mặt đã muốn đen hơn đáy nồi. Ta đột nhiên cảm thấy hình như có mùi thuốc súng cùng dấm chua hòa trộn chung.
-Nương tử,hắn là ai a?
Cổ Ngự Ly ở đằng sau lưng ta nghiêng cổ nhìn Thượng Quan Tán Lý. Mẹ nó,muốn giết chết ta sao? Đột nhiên gọi ta là nương tử,sau đó lại đi theo ta tới tận đây. Nam nhân này rốt cuộc là làm sao?
-Nương tử? Nghe thân thiết quá!
Thượng Quan Tán Lý lúc này giống như trượng phu uống nguyên bình dấm chua,cả người tỏa sát khí chuẩn bị đánh ghen.
-Chuyện này…Tiểu Tán Lý,trước tiên ngươi bình tĩnh nghe ta nói!
Ta nuốt nuốt nước miếng,nhìn hắn thật đáng sợ…là Cổ Ngự Ly tự mình theo ta,tự hắn gọi ta nương tử,ta vô can,ta vô tội,ô ô ~…
-Vương gia,Cổ Ngự Ly trúng độc nên hóa thành ngốc tử,không biết vì sao lại gọi chủ nhân là nương tử…sau còn lén đi theo chủ nhân đến đây. Không phải do nàng hồng hạnh.
Ma Y,ngươi chính là cứu tinh của ta a,ta hai mắt long lanh nhìn về phía Ma Y,sau lại len lén nhìn qua Thượng Quan Tán Lý…ách…hắn không phải là phát rồ đó chứ? Khuôn mặt ngược lại càng ngày càng đen.
-Ngươi đi làm nhiệm vụ cùng hắn?
Thượng Quan Tán Lý ánh mắt tựa mũi tên bắn thẳng đến người Ma Y,sát khí càng ngày càng nồng đậm…mùi dấm chua càng ngày càng nồng nặc.
-Nương tử,nhìn hắn thật hung dữ!!!
Cổ Ngự Ly luôn miệng gọi “nương tử”,điều đó lại vô tình châm ngòi ngọn lửa tức giận của Thượng Quan Tán Lý. Trước khi tức giận che mất lý trí,hắn gằng từng giọng nói với Cổ Ngự Ly.
-Ai cho ngươi gọi nàng nương tử? Nàng là của ta!
Cổ Ngự Ly cũng không chịu thua,hắn chu cái miệng xinh đẹp mê người lên cãi lại Thượng Quan Tán Lý.
-Nàng là nương tử ca ca đem tới cho ta,nàng là của ta!
-Ngươi nói cái gì?
-Ta nói nàng là nương tử của ta,là của ta,của ta!!!
Hai bên vừa cãi nhau,đồng thời kéo lấy tay ta,Cổ Ngự Ly nắm tay trái,Thượng Quan Tán Lý nắm tay phải,giống như hai tiểu hài tử đang tranh giành món đồ chơi,mẹ nó,xem ta là cái gì hả?
-Các ngươi có buông ra không hả? Muốn cãi nhau thì tự mình cãi đi,đừng có “phanh thây” ta kiểu đó.
Ta tức giận vung tay ra,tưởng dùng chiêu này bọn họ sẽ ngừng lại,không ngờ cả hai liền xông vào xáp lá cà.
Thượng Quan Tán Lý rút nhuyễn kiếm từ trên người xuống chĩa thẳng vào người Cổ Ngự Ly,nhưng rất nhanh liền bị Cổ Ngự Ly dùng hai ngón tay kẹp lại. Ta bắt đầu nghi ngờ…vì sao một ngốc tử lại có khả năng phản xạ cao như vậy,lại còn có thể dùng hai ngón tay giữ kiếm. Hắn có phải là ngốc tử hay không?
-Ma Y,ngươi có lầm không? Cổ Ngự Ly biết võ công? Hắn làm sao lại là ngốc tử được?
Ma Y nhìn tình hình trước mắt,chuyện nầy cũng không có gì ngạc nhiên…
-Chủ nhân,hắn tuy là ngốc tử,nhưng không có nghĩa sẽ quên đi võ công của chính mình. Điều tra của ta về Tà Vương cho thấy,sức lực của hắn có lẽ ngang bằng với Thượng Quan Tán Lý.
-Nhưng hắn có thật là ngốc tử không? Ta cảm thấy có điểm nghi ngờ.
-Nhị Trùng Kích rất dễ nhận ra,hắn quả thật trúng độc cho nên mới như vậy,chủ nhân,người không tin năng lực chuẩn độc của ta sao?
Ma Y nói như vậy,nghi ngờ cuối cùng của ta cũng hoàn toàn bị xóa bỏ.
Nhưng ta thật sự không biết lý do vì sao hắn lại gọi ta là nương tử.
Sự thật là,Đại ca của Sở Ngự Ly lại chính là đầu sỏ trong việc này. Hắn biết rõ Sở Ngự Ly trúng độc nhưng võ công lại không bị mất. Muốn đoạt ngôi vị cùng bí kiếp võ công của Tà Vương,chỉ có một cách,dụ dỗ hắn tự động dâng lên ngay khi hắn đang là ngốc tử.
Nhưng tiếp cận nhiều lần mà vẫn không đạt được ý định. Cổ Ngự Vương nghĩ ra kế sách dùng nữ sắc tiếp cận Cổ Ngự Ly,dụ dỗ hắn nhường chức tộc trưởng,sau đưa ra bí kiếp võ công.
Cho nên,Cổ Ngự Vương tìm một nữ nhân xinh đẹp,ân ái với nàng ta trước,mục đích là để nàng ta lệ thuộc vào hắn. “Dùng” xong mới đen tới cho Cổ Ngự Ly. Nhưng người tính không bằng trời tính,đương lúc ân ái lại xuất hiện một nữ nhân lạ mặt điểm huyệt hắn,sau lại đánh cho hắn tiệt giống.
Và cũng vì vậy mà Cổ Ngự Ly nhầm tưởng Nam Yên chính là nương tử mà Cổ Ngự Vương đem tới.
Lại nhìn vào cảnh tượng trước mắt…hai nam nhân một tóc trắng phiêu dật,một tóc đen yêu mị đang đứng bất động,gió đêm nổi lên cuốn theo bụi mù cùng lá khô,quang cảnh xung quanh bọn họ giống như đang được quay chậm,làm nền cho hai bóng dáng tuyệt mĩ. Đột nhiên trong đầu ta hiện ra bảng số liệu.
“Thượng Quan Tán Lý. Cấp 100 võ sĩ,máu 100/100.
Sức mạnh: rất mạnh
Thần khí:nhuyễn kiếm.”
“Cổ Ngự Ly. Cấp 100 ninja,máu 100/100
Sức mạnh:không rõ
Binh khí: tay không”
Võ sĩ PK [play kill] ninja,thắng bại không rõ!!
Chưa kịp ngăn cản,hai nam nhân đã bắt đầu xuất thủ,thế võ uyển chuyển đẹp mắt,hành động nhanh gọn,ra tay chính xác. Từng chiêu thức của bọn họ đều đẹp đến mức làm người ta mê muội.
Nếu như kẻ nào ngu ngốc ngăn cản,nhất định sẽ có kết cục thực thảm.
Hạ nhân trong phủ thấy động liền chạy ra ngoài xem xét,thấy cảnh tượng đánh nhau đều liều mạng chạy trốn. Ta cùng Ma Y đã tiêu tán khá nhiều sức lực cho nên cũng không tiện nhảy ra làm đầu heo cho bọn họ đánh. Vì vậy,cả hai người kiền đánh nhau đến tận sáng…kết quả bất phân thắng bại.
-Ma Y,ta đưa Thượng Quan Tán Lý vào trong nghỉ ngơi,ngươi đưa Cổ Ngự Ly đến nơi của khách nhân,hảo hảo xem xét hắn.
Bởi vì Cổ Ngự Ly đã mệt mỏi tới mức ngủ thẳng cẳng cho nên đem hắn đi vô cùng thuận lợi. Còn Thượng Quan Tán Lý cả người đã mệt đến mức ngả nghiêng,hoàn toàn phải dựa vào ta mà đi.
-Tiểu Tán Lý, ngươi rốt cuộc có bị điên hay không?
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn,đánh nhau với ngốc tử,vui lắm sao?
-Ta không muốn kẻ khác gọi ngươi là nương tử! Rất chướng mắt chướng tai!
Thượng Quan Tán Lý tuy mệt mỏi cực đại nhưng vẫn cố sức nói chuyện,kết quả liền ho khan không ngừng.
-Đừng cố sức,sắp tới nơi rồi.dựa vào ta mà đi!
Vừa dứt lời,bờ vai của ta liền bị hắn dựa vào,khuôn mặt tinh xảo chỉ cách ta vài cm,khuôn mặt của hắn đỏ ửng,bờ môi mềm liên tục thở ra,phượng mâu cong dài khép lại tô điểm cho hàng mi dài tuyệt đối. Phun máu ~,trượng phu của ta thật dẹp,oa haha…ta thực muốn ăn hắn.
-Chủ nhân,ta có chuyện cần nói.
Thiên Y nửa ngồi nữa quỳ trước mặt ta,bộ dáng có đôi chút hứng thú. Rốt cuộc là chuyện gì làm hắn từ trầm tĩnh biến thành như vậy a?
-Chờ ta!
Ta dìu Thượng Quan Tán Lý vào Hồng Đào cư,bàn tay nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống giường,vừa định quay ra liền bị hắn bắt lấy.
-Đừng rời ta!
Thượng Quan Tán Lý khẽ nỉ non,âm thanh trầm thấp từ tính làm ta thoáng ngẩn người.
-Chờ một chút,ta có chuyện cần xử lý,làm xong sẽ trở lại chăm sóc ngươi!
-Đừng để ta chờ!
Hắn nói xong liền ngủ thiếp đi,ta nhẹ nhàng đắp chăn lên người hắn,nhanh chóng đi ra ngoài.
-Chủ nhân!
Thiên Y thấy bóng dáng ta từ xa đã vội vàng bước nhanh tời.
-Có chuyện gì muốn nói?
Ta trực tiếp vào thẳng vấn đề,tên này hôm nay sao lại tỏ dáng vẻ như tiểu hài tử thấy kẹo vậy a?
-Kia…Tà Vương có phải bị trúng Nhị Trùng Kích?
-Ân? Ngươi làm sao biết?
-Ma Y nói với ta,chủ nhân,nếu như được,người có thể cho phép ta đem hắn chữa trị được không?
-Di? Sao ngươi đột nhiên nổi lên hứng thú chữa bệnh cho người ta vậy?
-Ta…Ta từ lâu đã muốn tìm cách chế giải dược của Nhị Trùng Kích. Cho nên…
Ta thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên,nhưng sau nguy nghĩ lại liền thấy chuyện này cũng phải. Thiên Y chuyên về giải dược,hắn nóng lòng muốn đem Cổ Ngự Ly ra làm chuột bạch thử nghiệm,cũng là muốn xem hiệu quả giải dược. Bình thường có ai dám liều mạng ăn thuốc độc để cho người ta thử nghiệm đâu chứ.
-Được rồi,cho phép ngươi tìm cách giải dược cho hắn,nếu có chuyện gì,ta không chịu trách nhiệm.
-Thuộc hạ tin tưởng khả năng của mình,chủ nhân không cần bận tâm!
-Vậy ngươi mau đến xem bệnh cho hắn đi!
-Cái này…chủ nhân,ta có thể đem hắn đến nơi chế dược của ta không? Ở đây e không tiện!
Ta nhìn Thiên Y,lại nghĩ nghĩ một chút,đem Cổ Ngự Ly đi cũng tốt,Thượng Quan Tán Lý sẽ không phải uống dấm chua,mà ta cũng sẽ không bị người quấn lấy gọi “nương tử”. Tiện lợi a…
-Được,đem hắn đi đi!
Ta nói xong liền xoay người bước vào Hồng Đào Cư,xem như giải quyết được một vấn đề rắc rối,bây giờ có thể an tâm vào chăm sóc cho lão công của ta rồi a.
——————-
Khi ta trở lại,Thượng Quan Tán Lý đã ngủ rất sâu.
Bàn tay ta khẽ vuốt ve trên khuôn mặt trắng mịn như phấn điêu ngọc mài của hắn,ánh mắt tràn đầy yêu thương. Ta đến thế giới này cũng sắp được nửa năm,thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra,hắn vẫn luôn ở bên ta.
Mất tích dưới vực để học võ hơn một tháng, hắn tuyệt nhiên vẫn đi tìm ta. Luôn ở bên cạnh bảo hộ ta,cho dù ta có quậy phá đến cỡ nào,hắn vẫn ở bên cạnh che chở,dung túng cho ta. Một nam nhân như vậy,tìm khắp thiên hạ có mấy người?
Nhưng…ta cũng thật lo sợ. Sợ một ngày nào đó hắn sẽ chán ta,không yêu thương ta nữa. Sợ hắn sẽ chia sẻ tình yêu cùng nữ nhân khác.Thời đại này không giống như thời đại ta sống,nam nhân ở đây có thể thú nhiều nữ nhân làm vợ. Nếu có một ngày như vậy…ta biết làm sao?
Nếu không yêu hắn,ta chỉ cần viết một bức hưu phu,sau đó rời khỏi nơi này để đi tiêu dao thiên hạ mà không hề lưu luyến. Nhưng…hiện tại tình yêu của ta càng ngày càng sâu đậm…nếu rời hắn,ta liệu có sống hạnh phúc được không?
-Tiểu Nam…
Ta nhìn hắn trong giấc ngủ vẫn luôn chỉ gọi tên ta,trong lòng chợt trào dâng cảm giác ấm áp mãnh liệt. Là ta đã suy nghĩ quá nhiều đi?
-Ta ở đây,sẽ không rời ngươi!
Bàn tay của hắn khẽ động,ta liền đem nó ấp ủ trong lòng. Nam nhân của ta…đời này chỉ có mình hắn.
…………………
Gần xế chiều,Thương Quan Tán Lý vẫn chưa tỉnh lại,ta không tránh khỏi lo lắng,như thế nào vẫn còn ngủ a? Không lẽ hắn tốn quá nhiều công lực?
Khẽ đặt tay lên trán hắn,hoàn hảo,không có sốt. Nhìn đến y phục của hắn qua một ngày một đêm sớm đã trở nên bẩn,ta độ nhiên cảm thấy xấu hổ. Ta vẫn chưa lo lắng gì được cho hắn,lại càng đừng nói đến chăm sóc hắn.
Đi đến tủ lấy ra một bộ trường sam mỏng màu trắng,ta len lén cởi áo của Thượng Quan Tán Lý,sau đó lấy khăn thấm nước lau người cho hắn. Có trời mới biết,lần đầu tiên ta làm những việc này cho nam nhân a ~.
Bàn tay ta chạm đến bờ ngực trắng mềm, lưu chuyển đến vết sẹo mờ lúc trước ta cắn hắn ở Tây Sương lâu. Sau lại chuyển xuống…cởi quần hắn. Dù sao những thứ gì nhìn thấy ta cũng đã thấy,đây lại đơn giản là giúp hắn lau người,hoàn toàn không có dục ý nga ~.
-Định cường gian ta sao?
Từ trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm khàn khàn mê hoặc của Thượng Quan Tán Lý. Hắn bộ dạng thú vị chờ xem ta…cởi quần. Mẹ nó a,tại sao lúc nào ta chuẩn bị cởi quần hắn,hắn đều tỉnh lại như vậy? Mất mặt,thật mất mặt ~.
-Cường gian cái rắm,không thấy ta đang lau người giúp ngươi sao?
Thượng Quan Tán Lý nhìn nàng đầy ý vị thâm trường. Không ngờ nàng lại giúp hắn làm những việc này. Một cỗ hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt anh tuấn.
-Nương tử,ngươi làm những việc này,vi phu cảm thấy thực hạnh phúc.
Thượng Quan Tán Lý vừa nói vừa chủ động đặt nàng xuống dưới thân người. Bàn tay to khẽ tìm lấy bàn tay nàng.
-Làm gì vậy? Ngươi mới vừa tỉnh,mau đi ăn cơm đi!
Ta nhìn điệu bộ Thượng Quan Tán Lý đã biết hắn đang định làm gì. Chuyện này cũng không có gì phải ngại…nhưng bất quá hắn từ sáng đến chiều vẫn chưa có ăn cơm a.
-Không sao,ăn ngươi cũng làm ta no rồi!
Thượng Quan Tán Lý cười tà nhìn nàng,bộ dáng hết sức đáng yêu.
-”……”
Không đợi người phía dưới thân phản ứng,Thượng Quan Tán Lý nhanh chóng đặt bạc môi lên xương quai xanh của nàng,hơi thở nóng bỏng phả lên làn da trắng noãn mềm mại,dần dần di chuyển lên cổ,sau cùng đặt tại nơi nguyên thủy nhất. Đôi môi của nàng mềm tựa cánh hoa kích thích dục vọng của hắn,bạc môi khẽ ép sát,chiếc lưỡi linh hoạt luồn vào sâu bên trong,cuốn lấy lưỡi của nàng,thu hết mật ngọt từ nàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng,phượng mâu kiều diễm,mi dài khẽ rung,trong lòng Thượng Quan Tán Lý nảy sinh cảm giác muốn đem nàng chiếm hữu vĩnh viễn. Bàn tay hắn như bị điều khiển cởi bỏ từng lớp áo trên người nàng,nhẹ nhàng mơn trớn lay động trên làn da non mềm gợi cảm. Bên dưới hạ thân sớm đã có phản ứng.
Trong phòng,từng lớp quần áo hỗn độn rơi trên mặt sàn,tiếng thở gấp không ngừng vang lên,Thượng Quan Tán Lý một thân cẩm bào trượt sâu xuống lưng,phượng mâu dài hẹp phủ một tầng sương mê hoặc,mái tóc bạch kim bởi vì mồ hôi mà dính vào thân người càng làm tăng vẻ đẹp phong tình vạn chủng.
Sắc trời đã sớm hóa thành đêm đen tịch mịch,bên trong Hồng Đào cư,môt mảnh xuân tình kiều diễm,hạt giống của tình yêu càng ngày càng lớn lên,sức sống mạnh mẽ lan tràn.
……………
Buổi sáng,Thượng Quan Tán Lý sau khi dùng ngọ thiên cùng ta đã nhanh chóng vào cung,tiện thể mang theo bản đồ của tộc Dạ Sát hôm qua lấy được vào giao cho Thượng Quan Cách.
Ta cũng không rảnh rang mấy,dùng xong ngọ thiện liền phải đi ra ngoài đến Thiên Ma lâu xử lý việc.
-Chủ nhân,xử nữ đã tuyển xong. Nhân lực khá đông,trên 500 người. Hiện bọn họ đang ở đại sảnh chờ ra lệnh.
Nha Linh vừa nhìn thấy ta đến đã vội thông báo tình hình. Theo như thông tin của những nữ nhân đến xin làm kĩ nữ,đa số là thiếu nữ nghèo,muốn tìm kế sinh nhai.
Trên Đại sảnh đầy bóng dáng của nữ nhân, tầm tuổi mười bảy đến hai mươi. Nha Linh đã lọc ra từ mấy ngàn người để tìm được hơn 500 nữ nhân xinh đẹp nhất,lại thông minh,có tư chất làm việc.
-Ra mắt lão đại!
Ta đeo khăn che mặt nhìn xuống phía dưới,tất cả đồng loạt im lặng cúi đầu ra mắt ta. Trong đầu thoáng nghĩ, lúc đầu không nên dễ tính,như vậy sẽ không đủ uy lực quản bọn người này,lại làm cho bon họ lơ là,không tuân mệnh. Cho nên ta liền mở khăn che mặt,lộ ra khuôn mặt vô cảm,ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng.
-Các ngươi nghe cho rõ,ta tuyển các ngươi,không phải làm công việc của một kĩ nữ. Mà là lấy thân phận kĩ nữ tiếp xúc với khách nhân,thu thập tất cả tin tức từ miệng bọn chúng.
Mọi người phía bên dưới nhìn thấy khuôn măt của lão đại không khỏi ngây người. Thật đẹp…đây không thể nào là khuôn mặt của nhân giới,nhất định là thiên tiên chuyển kiếp. Có điều không nhìn thấy được mái tóc,nếu không,nhất định sẽ hoàn mĩ gấp bội. Mọi người bắt đầu đồng loạt xôn xao,Nha Linh lập tức lên tiếng trấn giữ trật tự.
-Không cần ngạc nhiên,ta cũng không phải sai các ngươi vào động hổ,chỉ cần giả vờ ngoan ngoãn hầu hạ bọn khách nhân,thuận tiện nghe một số tin tức,sau đó ghi ra giấy giao lại cho Nha Linh.Vạn lượng hoàng kim,các ngươi làm tốt,ta liền thưởng!
-Lão đại,tiện nữ mạn phép hỏi…thanh lâu này…có phải giống như tổ chức thu thập tin tức?
Nữ nhân thân vận huyết y tiến lên hỏi ta,khuôn mặt nàng ta nhìn vô cùng sắc sảo,dáng người lại lả lướt kiều mị,đôi mắt linh hoạt,nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.
-Chính là như vậy! Nhưng…
Ta lơ đãng liếc nhìn bọn họ một vòng,sau đó mới từ tốn nói tiếp.
-Nếu kẻ nào dám để lộ tin tức,lan truyền thanh lâu của ta là một tổ chức,hoặc dám phản ta,các ngươi liền giống như cái bàn này!
Bàn tay khẽ chạm nhẹ đến mặt bàn,trong phút chốc,từ một cái bàn gỗ sồi chắc chắn đã trở thành bụi mỏng bay tán loạn.
Mọi người dưới đạnh sảnh chợt đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ tuy biết mình không đơn giản là làm kĩ nữ,nhưng nhìn thấy một tràng trước mắt không tránh khỏi sợ hãi trong lòng.
Lão đại của bọn họ…rốt cuộc là thần tiên hay ma quỷ?
Ta nhìn biểu cảm của chúng nữ nhân phía dưới liền thấy hài lòng.
Trong hơn năm trăm người kia…nhìn ra có vài nữ nhân phong thái hơn người.Muốn khống chế được bọn người này,nhất định không thể dễ dãi.
-Ta muốn tuyển năm hộ vệ thân cận,người nào cảm thấy mình có năng lực,mời đi lên.
Phải tìm người tuyệt đối trung thành mới có thể an tâm sai khiến. Nếu chỉ có Song Y cùng Nha Linh e không ổn cho công việc của ta.
Từ phía đại sảnh xuất ra bốn nữ nhân,cả bốn người bọn họ lúc đi vào ta đã chú ý,quả nhiên không ngoài dự đoán,bọn họ nhất định có võ công,chỉ là không hiểu vì sao lại chấp nhận đến làm thân phận kĩ nữ. Bốn người kiêu nhan như hoa như ngọc,mi mục thanh tú,dáng người linh hoạt,ánh mắt thâm trầm khó nhìn thấu suy nghĩ.
-Vì sao muốn làm hộ vệ của ta?
Ta nhàn nhạt mở miệng,ánh mắt đảo qua bốn người…dùng khí thế bức người nhất hỏi bọn họ.
-Ta muốn tìm chủ nhân cường đại như ngươi! Như vậy mới xứng đáng để bọn ta sùng bái!
Bạch Y nữ nhân thận trọng mở miệng. Nàng biết đằng sau tấm lụa che tóc của lão đại là dạng gì. Chỉ có điều không muốn tìm hiểu sâu.
-Vào trong nói chuyện!
Ta phất tay áo rời đi,một bước phóng lên căn phòng trên cao. Bốn nữ nhân kia động tác đồng đều,nhanh chóng bay lên cùng ta.
Ở Thiên Ma lâu ta đã quan sát kĩ thiết kế của từng phòng. Căn phòng ta lựa chọn đi vào nằm rất xa với nơi tiếp khách,ngoài ra, ta còn cho xây dựng lại hệt thống mật thất. Căn phòng này có thể dẫn đến tất cả các phòng khác. Cổ nhân rất giỏi việc này…cho nên cũng không có gì bận tâm.
-Các ngươi có quen biết?
Ta ngồi xuống ghế bọc da báo,bộ dáng thong thả như đang bắt chuyện.
-Đúng vậy!
Người vừa mới lên tiếng dang vẻ tiêu sái,giọng nói của nữ nhân này trầm ổn,không có run sợ,trong mắt nàng ta lại mang theo kính phục hướng về phía ta.
-Bốn người chúng ta là tứ đại sát thủ đứng đầu Kim quốc,vì tổ chức bị phá bỏ nên mới lưu lạc đến đây. Hy vọng gặp được cao nhân thu nạp. Chúng ta nguyện dốc hết sức phụ tá ngươi!
Sát thủ Kim quốc? Bọn người này có lai lịch là sát thủ? Như vậy phải nói là ta may mắn hay xui xẻo đây?
-Vì sao tổ chức của các ngươi bị phá bỏ?
-Là do bang chủ của Võ Lâm tiêu diệt!
Nữ nhân có dáng người nhỏ nhắn, cỡ chừng mười sáu tuổi,khuôn mặt trẻ con tinh xảo trở nên méo mó vì tức giận.
-Bọn người đó thủ tiêu bang chủ Võ Lâm tiền nhiệm,sau lại lố bịch chiếm lấy ngôi vị…còn nói là xưng bá toàn thiên hạ. Nghe thật nực cười!
Nữ nhân mặc trường bào màu vàng khẽ cười mỉa mai.
-Như vậy các ngươi tìm đến ta là có mục đích?
Ta cười khẽ,bốn nữ nhân này quả nhiên không phải người tầm thường,bất quá…ta thích.
-Đúng vậy…ta biết ngươi là Mị Vũ Câu Hồn Ảnh,chỉ có ngươi mới giúp được bọn ta.
Bạch Y nữ nhân đứng đầu nói. Nàng chính là bôn ba ngày đếm để tìm cho bằng được nữ nhân vô địch thủ này,chỉ có nàng mới có khả năng tiêu diệt bọn ruồi muỗi Võ Lâm. Đây không chỉ là tâm nguyện của các nàng,mà còn là tâm nguyện của những người Võ Lâm chân chính.
Vì sao tứ đại sát thủ lại bênh vực Võ Lâm chân chính? Nguyên nhân xâu xa còn là vì bốn người các nàng có quan hệ huyết thống với bang chủ võ lâm,chỉ là do cứng đầu nhất quyết làm sát thủ,cho nên gây thù oán với bọn người của Ma giáo,bọn chúng viện cớ đó làm nguyên nhân tiêu diệt người Võ Lâm.
-Ngươi biết thân phận của ta từ khi nào?
-Từ lúc đến Ngôn quôc,chúng ta đã nhanh chóng đi tìm ngươi,phải nhờ vào Tàng Tin Các mới biết được thân phận đặc thù của ngươi!
-Tàng Tin Các?
Ta khẽ cau mày,nơi quỷ quái nào vậy? Sao lại có liên quan tới ta?
-Là nơi bán thông tin,bất kể là việc gì cũng có thể tìm ra được.
Nữ nhân nhỏ nhắn lên tiếng giải thích.
-Nói như vậy…các ngươi muốn ta tiêu diệt Võ Lâm?
-Là bọn người cướp Võ Lâm.
Nữ nhân từ đầu đến giờ im hơi lặng tiếng đột ngột phát ngôn. Giống như là đính chính lại câu nói của ta. Như vậy là nói…bốn nữ nhân này tìm đến ta để có được sự tương trợ,đem ta ra làm đầu heo chống lại bọn võ lâm.
-Giúp các ngươi lấy lại Võ Lâm,ta được lợi gì?
Ít ra cũng phải có lợi mới làm,không thể vô duyên đem mình đi lãnh nợ dùm bọn họ.
-Nếu ngươi đồng ý giúp,chúng ta nguyện ý theo làm trâu ngựa của ngươi suốt đời,tuyệt đối trung thành vĩnh viễn.
-Tuyệt đối không phản ta?
Ta híp mắt nhìn bốn nữ nhân trước mắt. Tứ đại sát thủ Kim Quốc? Có được bốn nữ nhân này làm vật trao đổi với Võ Lâm,là lời hay lỗ?
-Chúng ta đánh đều đánh không lại ngươi,vậy thì làm sao dám phản bội?
Bạch Y nữ tử cười khổ,nếu các nàng có được võ công lợi hại cùng Tam Bảo Đại Sát,còn cần tìm đến nữ nhân cao ngạo bễ nghễ này sao?
-Ta không cần phế vật,nhớ rõ,người của ta nhất định phải là cao thủ!
-Yên tâm,võ công bọn ta tuy không đánh lại ngươi,nhưng so với ba hộ vệ của ngươi có thể xem là cao hơn!
Vừa kết thúc lời nói,bóng dáng của người vừa ngồi trên ghế đột nhiên biến mất. Tiếp đó là một lượt chiêu võ tấn công tới tấp đến tứ đại sát thủ. Bọn họ nhanh lẹ bắt được chiêu tấn công,không phản kích,chỉ là thủ thế…
-Tốt,ta thu nhận các ngươi!
Sai khi thử võ công của bọn họ,ta hài lòng dừng tay lại. Qủa thật so với Song Y có hơn linh hoạt hơn,tiếp chiêu cũng nhanh hơn Nha Linh. Xem ra ta nhất định sẽ không bị lỗ.
-Các ngươi từ nay là hộ vệ của ta,danh hiệu lần lượt là Thanh Long,Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ…nhớ kĩ,tuyệt đối phải nghe theo mệnh lệnh của ta,nếu phản,ta nhất định sẽ không giữ lại mạng của các ngươi!
-Bái kiến chủ nhân,Thanh Long,Bạch Hổ,Chu Tước,Huyễn Vũ chờ nghe lệnh.
Tứ đại sát thủ đồng loạt quỳ xuống,bộ dáng tôn kính hướng phía nữ nhân tóc màu tím hành lễ. Cuộc đời của các nàng từ nay phụ thuộc vào người này…được đi theo hầu hạ nàng chính là phúc của bọn họ.
Võ Lâm,rất nhanh sẽ tái sinh.