Nghĩa địa một mảnh hắc ám,cây cối xung quanh tiêu điều,gió nhẹ lất phất mang theo thanh âm quỷ dị.
Dẫn dụ được đám hắc y nhân tới nghĩa địa,Cổ Ngự Ly nhanh chóng bay lên tàng cây tối nhất ẩn nấp xem kịch vui. Bất quá kịch vui còn chưa có xem hắn đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh…
“Hi,khỏe không?”
“…”
Phía sau đột nhiên có người vỗ vai hỏi thăm hắn,vừa quay đầu lại đã nhìn thấy bộ dáng hết sức dọa người của ai đó.
Nếu như không phải hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại,e rằng đã bị nàng dọa cho rớt từ trên cây xuống.
“Sao vậy? Có phải sợ chết khiếp rồi không? Oa ahahaha…”
Cổ Ngự Ly lắc đầu,trong mắt mang theo sủng nịnh. Sau đó rất nhanh ra hiệu cho nàng im lặng.
“Tới rồi sao? Tốt lắm”
Ta nở nụ cười quỷ bị,sau đó dùng vài tiếng động dẫn dụ đám hắc nhân tới gần.
“Hộ pháp đại nhân,chắc bọn họ sẽ không đi vào nơi này đâu. Hay là…chúng ta đi nơi khác tìm?”
“…”
Tả Hữu hộ pháp yên lặng,rõ ràng Cổ Ngự Ly chạy tới đây,không thể là do nhìn lầm được. Nhưng nếu không phải nhìn lầm…chẳng lẽ hai người kia có phép phân thân?
“Trước hết chia nhau ra tìm,nếu như không thấy lập tức rời đi”
Cuối cùng Tả hộ pháp cũng mở miệng,có điều đám người chưa kịp giải tán đã bị vật thể màu trắng vừa xẹt ngang qua dọa cho hóa đá.
“Vừa rồi…là ảo giác phải không?”
Một người run run lên tiếng,rõ ràng là sợ hãi.
“Ngươi mắt có vấn đề gì sao? Nhìn lầm rồi”
Người vừa trả lời có vẻ can đảm hơn.
Đối với sát thủ mà nói,bọn họ có thể không sợ đau,không sợ chết…nhưng mà dù sao cũng là người cổ đại,tư tưởng chưa được cải tiến,cho nên chuyện ma quỷ hiện hình vẫn là mơ hồ sợ hãi.
Thật ra ta cùng Cổ Ngự Ly hợp lực ra tay cũng có thể giải quyết bọn chúng,nhưng mà…ta đột nhiên không nỡ.
Nhìn Thượng Quan Tán Lý bị đâm một kiếm,ta thật sự đau tới nỗi nghẹt thở.
Khi ta ra tay sát hại đối thủ,người thân của bọn họ sẽ ra sao?
Cho dù tay ta đã lỡ vấy máu…nhưng trong tiềm thức vẫn còn chừa lại sự áy náy không ngừng.
Những kẻ đáng giết thì nên giết,những người không đáng…ta sẽ không thương tổn bọn họ nhiều.
Như đám hắc y nhân này…ta chỉ dọa cho bọn họ sợ hãi,nhưng đối với hai tên Tả Hữu hộ pháp kia,tuyệt đối giết không tha.
Cũng vì vậy,ta quyết định chỉ giết Sở Diễm,những người còn lại của Ma Giáo nếu như được vẫn có thể cho bọn họ một con đường sống.
Trở lại hiện tại…chỉ cần lượn vài vòng ta đã khiến cho đám người kia đứng bất động.
“Là ai?”
Tả Hữu hộ pháp lớn tiếng gọi,quả nhiên chủ nào tớ nấy,rất hách dịch. Ta vốn định lượn thêm hai vòng nữa mới định ra tay,nhưng gió lớn lại nổi lên sớm.
Thầm nghĩ thời cơ đã tới,ta phi thân lên cây,quẳng xuống đám người đang đứng một cái sọ người.
“Này…”
Mọi người nhanh chóng phi thân ra khỏi cái sọ người đang lăn lông lốc,ánh mắt hiện lên tia khủng hoảng.
“Là ai,tốt nhất đừng nên đùa giỡn bọn ta!”
Lại thêm một tiếng rống,nhưng không có ai trả lời. Không khí nhất thời im lặng đến đáng sợ,ngay cả cây kim rơi xuống khẳng định cũng có thể nghe thấy.
Ngay lúc không khí căng thẳng nhất,tiếng nói âm u ở đâu đột nhiên vang lên…
“Đầu ta đâu rồi?”
Thanh âm khàn đục nhẽo nhoẹt giống như âm hồn khiến cho đám hắc y nhân đông cứng tại chỗ.
Lúc này gió mạnh lại vô tình thổi tới mang theo tử khí nồng nặc,một cơn rùng mình nhanh chóng ập đến,thân thể từng người bắt đầu lạnh run,xương cốt giống như đông thanh đá. Muốn bước đi cũng trở nên khó khăn.
“A,đầu của ta…”
Gió từng cơn mạnh mẽ ập tới,một nữ nhân thân vận y phục trắng toát từ trong đêm đen đi ra,mái tóc dài lượn như rắn che khuất cả khuôn mặt,hình như…toàn là tóc? Phía sau ả là ngôi mộ đất còn mới,từng dòng lửa xanh đột ngột phun ra trên thân mộ khiến cả đám hắc y nhân gần như chết đứng,vội vàng muốn bỏ chạy.
(thông thường xương người chứa photpho,hiện tượng đó thưòng xảy ra ở các ngôi mộ mới chôn sau 6-7 tháng. Khi mà xương bắt đầu phân huỷ tạo thành PH3 hay gọi là phốtphin và P2O4. Khí được sinh ra tích tụ dần rồi bị thoát ra ngoài. Các khí này khi thoát ra ngoài sẽ bị cháy dưới tác dụng của oxi khong khí và tạo thành lửa như bạn đã thấy.
Nhưng vừa nhấc chân muốn chạy mới phát hiện…không chạy được,thân thể đông cứng lạnh tới thấu xương.
Từng ánh mắt khiếp sợ dần hiện rõ khi nhìn thấy nữ quỷ kia đang tiến lại gần bọn họ,bàn tay gầy gò nhẹ vươn ra nhặt lấy đầu lâu ôm vào lòng.
“Ôi,rốt cuộc cũng tìm được đầu của ta rồi”
Oành!!!
“Cứu…cứu mạng a~”
Giống như có hàng ngàn tia sét nổ vào đầu,đám hắc y nhân sùi bọt mép,thân thể đông cứng lần lượt ngã xuống đất ngất xỉu.
Mà hai kẻ còn cầm cự được,rõ ràng là hai kẻ mạnh nhất-tả hữu hộ pháp!
……
Qủa nhiên lão thiên không phụ lòng ta,chọn lúc thích hợp nhất mà nổi gió,hơn nữa còn làm cho ta tìm được ngôi mộ tỏa ra lửa xanh. Nga ahaha~,hiện tượng này lúc ta vừa vào trung cấp đã được nghe tới,không ngờ hôm nay lại có dịp tận mắt nhìn thấy,hơn nữa còn giúp ta hù dọa được một đám nam nhân không sợ chết,chỉ sợ…ma.
Dù sao bọn họ cũng là cổ nhân,những kiến thức cơ bản về xương người đương nhiên sẽ không biết,hơn nữa nơi này khoa học chưa phát triển,chuyện tin tưởng vào tâm linh ma quỷ là không thể tránh khỏi.
Nhưng mà điều đó hình như tác dụng không lớn đối với hai tên tả hữu chết tiệt kia, Nhìn thấy cảnh tượng ma quỷ mà vẫn chưa ngất xỉu hay la hét,quả thực làm cho ta bội phục.
Bất quá…như vậy càng thú vị,dù sao bọn chúng cũng bị dược của ta đông cứng trong năm canh giờ,muốn chạy? Nằm mơ đi!
“Tiểu đệ,tại sao lại đứng trước nhà của tỷ tỷ vậy?”
Ta ôm đầu lâu nhặt được lúc nãy ôm vào lòng,nhẹ nhàng lướt tới,đem mái tóc dài khéo léo che dấu khuôn mặt,bàn tay nhẹ nhàng vươn ra vuốt lên từng khuôn mặt.
“Ngươi…cút đi”
Che giấu bỗi sợ hãi đang lớn dần,tả hữu hộ pháp trong lòng không ngừng khấn niệm kinh phật. Thầm mong ả nữ nhân không rõ là người hay ma này nhanh chóng biến mất. Mặc dù ban đầu bọn họ cho rằng bộ dáng của ả khá giống với Mị Vũ Câu Hồn Ảnh,có thể là do ả giở trò dọa người.
Nhưng mà…giọng nói nhão nhoẹt,mái tóc không rõ màu sắc,thêm những hiện tượng quỷ dị kia…một người bình thường có thể tạo ra sao?
“Thật không lễ phép,xem ta như thế nào nào trừng phạt hai đứa nhỏ các ngươi”
Gỉa vờ vung phép,trên mặt của tả hữu hộ pháp bắt đầu lở loét,sau đó thối rữa dần.
“A…”
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên,chỉ trong nửa khắc,khuôn mặt của tả hữu hộ pháp gần như đã huyết nhục mơ hồ.
“Hahaha…”
Từng trận tiếng cười ma quái vang lên,nữ quỷ nhanh như chớp đã biến mất,để lại cho một đám người khiếp sợ đến chết ngất cùng hai nam nhân vĩnh viễn mất đi khuôn mặt.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện,ta cùng Cổ Ngự Ly nhanh chóng rời đi…
Đã quá nửa đêm, khẳng định không có khách điếm nào chịu mở cửa, lại càng không thể trở lại khách điếm cũ,hai người không còn cách nào khác đành phải tìm miếu hoang trú tạm.
“Ngôi mộ phát ra lửa xanh kia là sao vậy?”
Ổn định được chỗ ngồi,Cổ Ngự Ly bắt đầu tò mò hỏi.
“Có nói ngươi cũng không hiểu!”
“Như thế nào chưa nói lại biết ta không hiểu?”
Ta lén trề môi,ngươi hiểu được thì ta sẽ gọi ngươi bằng nhà khoa học cổ đại đầu tiên.
“Những ngôi mộ được chôn trong khoảng thởi gian nửa năm xương cốt sẽ bắt đầu phân hủy,tạo thành một loại khí bay ra khỏi mộ,khí này gặp oxi…um…cụ thể hơn là không khí xung quanh ngươi ấy”
“Hai luồng khí này gặp nhau thì sẽ phát sinh ra hiện tượng lửa xanh như ngươi thấy”
Ta diễn giải một cách đơn giản,nếu Cổ Ngự Ly còn không hiểu…thì ta cũng hết cách,bởi vì ta vốn không rành vấn đề này lắm,khí gì đụng khí gì ta một chút cũng không biết,chỉ nhớ mang máng đó là hiện tượng tự nhiên của những ngôi mộ.
“Ta hiểu rồi!”
Cổ Ngự Ly gật đầu,ta định hỏi hắn hiểu thật không,bất quá nếu như hắn tò mò hỏi ta khí bay ra từ ngôi mộ là khí gì thì ta chỉ còn có nước đập đầu vào đậu hũ.
“Hiểu thì tốt!”
Ta cười cười,sau đó vội vàng tìm một nơi sạch sẽ để ngả lưng. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra,ta mệt mỏi nhắm mắt lại,trong đầu không tự chủ lại hiện lên hình ảnh của Thượng Quan Tán Lý.
Trước kia,mỗi khi ta ngủ đều được vòng tay của hắn ôm lấy.
Cuộc sống mỗi ngày đều là tự do tự tại,lại có thể được cùng hắn ở cùng một chỗ,ta vì sao lại ngu ngốc rời đi vương phủ làm nhiệm vụ?
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại,ta nhất định ở yên trong vương phủ,lại càng không bao giờ đồng ý làm trâu ngựa cho Thượng Quan Cách.
Nhưng mà rất tiếc,bây giờ cho dù muốn cũng ta cũng không có cách nào quay lại từ đầu.
Nếu có thể,ta chỉ muốn lập tức trở về Ngôn quốc ngay lúc này,được ở bên cạnh nam nhân của ta vĩnh viễn. Nhưng nếu làm như vậy,ta có chết cũng sẽ không thể đi xuống hoàng tuyền gặp sư phụ.
Bời vì nàng đem hết nội lực cùng bảo vật trao cho ta cho nên mới chết dưới tay Hỏa Diễm,chỉ cần nghĩ tới vì ta mà nàng mới chết,ta liền nhức nhối không yên.
“Ngủ rồi sao?”
Cổ Ngự Ly bước tới gần,nhìn thấy mi tâm của nàng vẫn đang cau lại mới lên tiếng mở miệng hỏi.
“Vẫn chưa ngủ được”
‘Sao vậy?”
“Cổ Ngự Ly,nếu ta nói ta muốn giết Hỏa Diễm,ngươi có giúp ta không?”
Ta ngồi dậy,nhìn thẳng vào Cổ Ngự Ly,ánh mắt mang theo một cỗ hận thù không thể che giấu.
“Giúp!”
Cổ Ngự Ly kiên định nói,hắn cũng không thích con người của Hỏa Diễm,nếu như nàng đã có ý định đó,hắn nhất định giúp nàng. Hơn nữa…không phải bây giờ hắn cùng nàng đã đi chung một con thuyền rồi sao. Nếu như bỏ mặc nàng một mình,quả thức có chút không yên tâm.
“Vì cái gì lại giúp ta?”
“Bởi vì…”
Cổ Ngự Ly hơi khựng lại,sau đó tiếp tục nói,ánh mắt mang theo tia ảm đạm khó nhìn thấy.
“Bởi vì chúng ta là bằng hữu”
Hắn rất muốn nói,bởi vì ta thích nàng,cho nên nàng muốn làm gì ta cũng đều nguyện ý hỗ trợ. Nhưng mà hắn có tư cách gì để nói những lời đó?
“Cảm ơn ngươi”
Ta cười nhẹ,nam nhân này quả thật rất tốt. Có được bằng hữu như hắn cũng xem như là phúc khí của ta đi?
“Không cần khách sáo,nàng nếu mệt mỏi thì ngủ trước đi,ngày mai có lẽ Thiên Y sẽ tới hỗ trợ.”
“Ân”
Ta nằm xuống,nặng nề chìm vào giấc ngủ, đột nhiên thân người cảm nhận được có một cỗ khí tức ấp áp,lại mang theo mùi hương của nam nhân. Bất quá,ta thật sự mệt mỏi đến mức không mở nổi mi mắt.
Cổ Ngự Ly đem ngoại bào của mình khoác lên người nàng,ánh mắt tham lam nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đang ngủ say.
Thở dài,ánh mắt dần lộ rõ sự bi thương
Có lẽ kiếp này hai người thật sự không có duyên phận.
Nhưng nếu như có kiếp sau,hắn nhất định sẽ không đến trễ,nhất định sẽ gặp nàng sớm hơn Thượng Quan Tán Lý,nhất định sẽ luôn cho nàng hạnh phúc.
Nhất định là như vậy…