“Ngươi gọi ta?”
Nam nhân kia ánh mắt hiện lên tia không hiểu,sau đó rơi vào trầm mặc,cuối cùng là vẻ mặt bừng tỉnh.
“Thực ngại,ta đã quên nàng mất trí nhớ”
Ta tỏ vẻ kinh ngạc,lại không biết nên nói cái gì,nam nhân này là ai? Có quan hệ gì với ta? Như thế nào biết ta ‘mất trí’?
Thượng Quan Tán Lý chăm chú quan sát,phượng mâu không bỏ sót một tia biểu cảm nào của nàng. Theo như cảm nhận,nam nhân kia có quen biết nàng,mà nàng lại hoàn toàn không biết hắn là ai. Như vậy mà nói…nàng thực sự đã quên mất sự việc trước kia?
“Yên nhi,Âu Thần từ nhỏ đã là bằng hữu của Phong nhi,hơn nữa còn thường xuyên đến phủ chúng ta dạy học cho con,một chút ấn tượng con đều không nhớ sao?”
Nhớ mới là lạ…ta không phải Nam Ngự Yên Yên thật sự,đừng nói một chút ấn tượng,mà là hoàn toàn không có ấn tượng gì.
“Phụ thân,ta không nhớ”
Ta giả bộ cau mày,làm một bộ mặt đáng thương nhất có thể,mẹ nó…
“Thật tiếc,nàng không nhớ ra cũng không sao”
Âu Thần được nha hoàn bồi đến ghế,chỗ ngồi ngay sát Nam Ngự Y Y,vô tình lại đối diện với Nam Ngự Yên Yên.
Ánh mắt sắc bén nhìn sang nam tử tóc trắng tuấn mĩ ngồi cạnh nàng,nếu đoán không lầm,đây chính là Nhị Vương gia Ngôn quốc-Thượng Quan Tán Lý.
Danh tiếng của Thượng Quan Tán Lý cũng không phải tầm thường,17 tuổi đã thân chinh ra sa trường,mang về vô số chiến công cho Ngôn quốc. Khuôn mặt quả đúng như lời đồn…thuần khiết không tiêm nhiễm thói trần tục,khí chất thanh nhã mang đậm ngạo khí,hơn nữa người có mái tóc bạch kim đẹp đến như vậy,khẳng định chỉ có mình hắn.
Ánh mắt của Âu Thần dời sang Nam Ngự Yên Yên,nàng đang nhìn hắn,nhưng lại không có phản ứng gì khác ngoài thờ ơ.
Bất giác…hồi tưởng…
“Âu Thần ca ca,ta lớn lên nhất định sẽ gả cho huynh”
Nữ hài tử ngồi ở trên bãi cỏ cười đến sáng lạn,đôi môi phấn hồng đô đô,bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay nam hài kế bên,chân thành…
“Nga,đã nói phải giữ lời…ta nhất định sẽ thành một nam nhân mạnh mẽ,sẽ luôn bảo hộ Yên nhi”
Nam hài tử ngây ngô cười,xoa đầu nữ hài tử. Ánh mắt hàm chứa ôn nhu.
Nhiều năm sau,nam hài tử rốt cuộc cũng trưởng thành,trở thành một nam nhân mạnh mẽ,được hoàng thượng sắc phong thành đại tướng quân…quanh năm chinh chiến ở sa trường dẹp loạn,trăm trận trăm thắng,vang danh khắp nơi. Hắn cố gắng như vậy…chỉ mong có ngày được trở về thú nữ hài tử nam đó làm nương tử.
Rốt cuộc cũng đợi tới ngày ca khúc khải hoàn trở về. Nhưng đại ca của nàng lại nói.
Nàng đã thành thân. Trở thành Vương phi Ngôn quốc,hơn nữa còn luyện được võ công từ Mị Vũ Câu Hồn Ảnh,nắm trong tay thần khí Tam Bảo Đại Sát.
Hắn cố gắng như vậy để làm cái gì?
Kết quả là đổi lấy một nữ nhân hắn không yêu.
Nhưng còn cách nào khác? Hôn ước với Nam Ngự Yên Yên không thành,phụ thân hắn liền để cho Nam Ngự Y Y làm thế thân.
Tâm tự nhiên lạnh…coi như hắn uổng phí nửa đời.
Nàng mất đi trí nhớ,lời hứa năm đó,nàng chắc đã quên?
Nàng hứa trở thành nương tử của hắn,nhưng bây giờ lại cùng một nam nhân khác,tuấn tú hơn hắn,địa vị cao hơn hắn…kết duyên,tình ý nồng đậm.
Tâm gần như đã chết…
Người đang chuyên tâm ăn uống tất nhiên sẽ không để ý thứ gì khác ngoài đồ ăn,nhưng người không chuyên tâm lại khác…đại loại như Thượng Quan Tán Lý.
Trên bàn đủ loại thức ăn hoa mĩ nhưng hắn lại không nhìn tới,phượng mâu sắc bén tựa mũi tên luôn hướng tới Âu Thần dò xét.
Từng biểu cảm,ánh mắt,cử chỉ của Âu Thần đều bị Thượng Quan Tán Lý đem ra nghiên cứu. Từ lúc ngồi vào ghế cho tới bây giờ,Âu Thần nhìn Tiểu Nam tổng cộng hơn mười lần,ánh mắt có đau khổ,có tiếc nuối,sau đó lại khẽ thở dài. Nam Ngự Y Y ngồi kế bên giống như không khí,hoàn toàn bị quên lãng. Mà thái độ của Tiểu Nam đối với Âu Thần giống như hai người không có quan hệ,nói một cách cụ thể…giống như hai người xa lạ.
Hắn không biết lúc trước Tiểu Nam cùng Âu Thần là dạng quan hệ gì,nhưng bây giờ…cho dù có là kẻ ngốc cũng nhìn rõ Âu Thần có ý với nàng.
Nữ nhân của hắn cũng có người dám mơ tưởng tới? Bất quá,nam nhân kia vẫn chưa có hành động gì quá phận…nhưng nếu dám động tới một sợi tóc của nàng,hắn nhất định sẽ không nể tình.
…
Nam Ngự Y Y lúc này cũng không để ý tới chuyện thưởng thức đồ ăn,tâm trạng lo lắng khiến bàn tay trở nên run rẩy…nàng đã sớm biết,Âu Thần từ nhỏ cùng Nam Ngự Yên Yên coi như là thanh mai trúc mã. Nếu như Yên Yên không thành thân với Thượng Quan Tán Lý,nhất định bây giờ phu nhân của Âu Thần chính là nàng ta.
Nàng cùng lắm chỉ là kẻ thay thế. Bởi vì phụ thân cùng cha của Âu Thần có mối thâm tình,hơn nữa hai người đều cần thế lực để chống lại bọn tham quan nịnh thần trong triều. Kết thân giao hảo là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng nàng nguyện ý. Bởi vì Âu Thần quả thực là một nam nhân tốt. Mặc dù hắn vì Nam Ngự Yên Yên trở thành vương phi Ngôn quốc mà chết tâm nên mới đồng ý lấy nàng. Nhưng có một phu quân như vậy vẫn tốt hơn so với trăm vạn người. Chỉ cần có thời gian,nàng tin hắn nhất định sẽ động tâm,sẽ yêu thương nàng giống như yêu thương Nam Ngự Yên Yên lúc nhỏ.
Nhưng bây giờ Nam Ngư Yên Yên lại đột ngột trở về,Âu Thần nhìn thấy nàng ta nhất định sẽ không quên được chuyện quá khứ. Phải làm sao bây giờ?
…
Mỗi người một tâm trạng…trong phút chốc khiến không khí trở nên quỷ dị. Chỉ có người nào đó vẫn đang cố sức đem thức ăn bỏ vào bụng mà không biết mình đang trở thành tâm điểm của mọi người.
“Yên nhi,con định ở đây trong bao lâu?”
Nam Phụng ngưng đũa,ánh mắt hòa ái dễ gần. Ta ngước đầu lên nhìn người mình phải gọi bằng ‘cha’,chỉ thấy hắn tuấn lãng phong trần,da mặt vẫn chưa xuất hiện nếp nhăn,thậm chí có phần mịn màng,phượng mâu mang ý cười nhẹ,tuổi tác so với ta chỉ hơn hai mươi…nhìn tới đó ta đột nhiên chỉ muốn cười to.
……nội tâm của Nam Ngự Yên Yên…
* Nhìn thấy chưa a? Cha của ta đó nha,rất soái phải không? Có thân phận lại có tiền…nha.nha,nha…Có phải nước miếng của các ngươi đềy chảy ra hết rồi phải không? Oa hahaha…*
……
“Có lẽ ba ngày”
Thượng Quan Tán Lý nhìn thấy tâm hồn ta đang treo lơ lửng trên mây liền hảo tâm thay ta trả lời. Thuận tiện dùng chân hắn ở phía dưới bàn đá ta một cái nhắc nhở.
“Như vậy cũng tốt…”
Nam Phụng cười nhẹ,nhìn thấy nữ nhi hạnh phúc hắn cũng yên tâm vài phần.
“Phụ thân…chớ bận tâm,nữ nhi sống rất tốt”
Một lời nhiều nghĩa. Bất quá…có người vui vẻ,có người buồn rầu,còn có người ghen tức…
…
Tàn tiệc,ta thong thả ra hoa viên đi dạo. Thượng Quan Tán Lý còn có chuyện muốn bàn với phụ thân cho nên không đi cùng ta.
Không nói cũng biết,chuyện hai người muốn bàn chính là ‘vũ khí’. Hiếm có một dịp trở về Chu quốc,chuyện quốc gia đại sự tất nhiên sẽ được ưu tiên. Ta là nữ nhi,xen vào cũng không có lợi ích gì, Hơn nữa,ta cũng không có hứng thú.
Đi đạo một vòng,rốt cuộc cũng trở về nơi ta từng ở,mọi thứ vẫn như cũ…chỉ có điều thảo dược đại ca trồng tất cả đều đã chết. Xung quanh được trồng thêm vô số loại hoa. Ta vòng ra phía sau đi tới rừng trúc,phong cảnh một mảnh tĩnh lặng,màu xanh của trúc hòa với màu trời đặc biệt hài hòa. Có điều,lòng người lại không thanh tịnh được.
“Theo ta lâu như vậy không mệt sao?”
Ta hái một bông mẫu đơn đưa lên mũi,phượng mâu đảo tới đuôi mắt,thong thả mà uy hiếp.
Một cái búng tay nhẹ,hoa mẫu đơn bị lực đạo của ta đánh nát tựa như vô vàn hạt cái nhỏ rơi rụng xuống. Ta xoay người tạo thành cơn xoáy bay lên,bàn chân yên vị đứng trên lá trúc.
Ở phía dưới,lá trúc khô bởi vì hành động của ta mà bay tán loạn,một bóng dáng cao ngất thong thả bước ra,bàn tay đưa ra giữ lấy một lá trúc khô. Giống như một thước phim,ta đứng ở trên cao nhìn xuống,bóng dáng kia ngước lên nhìn ta,đôi mắt hoa đào mang theo ôn nhu mềm nhẹ.
“Yên nhi,không nghĩ tới nàng lại trở nên cường đại như vậy”
Âu Thần?
“Tỷ phu đi theo ta chắc có điều gì muốn chỉ giáo?”
Ta nhẹ nhàng bay xuống,hai tay tự động chắp lại coi như chào hỏi. Nam nhân này bề ngoài rất có nghĩa khí,theo trực giác,hắn sẽ không gây hại cho ta.
“Đã lâu không gặp,ta có thể cùng nàng hàn huyên một chút?”
Âu Thần cũng lễ độ chắp tay lại cương trực nói,hai chữ tỷ phu này…có biết bao nhiêu là đau khổ?
Lần này mạo phạm đi theo nàng,chỉ là muốn nhìn nàng lâu hơn một chút. Có thể lần này là lần cuối…hắn mãi mãi sẽ không được gặp lại nàng. Nhân cơ hội này,hắn muốn khắc sâu khuôn mặt của nàng vào trong tâm,nhắc nhở hắn…trái tim của hắn luôn luôn mở cửa chờ đợi nàng. Dù biết điều đó vĩnh viễn là không thể.
Vì sao hắn cùng nàng từ hữu duyên lại trở thành nghiệt duyên? Vì sao nàng quên đi tất cả? Nếu nàng nhớ lại…sự việc liệu có thay đổi được không?
Giống như bừng tỉnh…Âu Thần gấp gáp hỏi
“Yên nhi…bệnh của nàng còn có khả năng chữa khỏi hay không?”
Ta nhìn thái độ của Âu Thần,hai mắt giống như cá chết trừng to. Hắn nói như vậy là có ý gì?
Rốt cuộc quan hệ trước đây của Nam Ngự Yên Yên và nam nhân này là như thế nào? Có uẩn khúc gì?
Trong lòng tràn ngập nghi ngờ nhưng ta cũng không tiện hỏi. Sau đó chỉ lắc đầu rồi cười.
“Bệnh của ta vô pháp chữa trị. Hơn nữa…ta bây giờ sống rất tốt. Vì sao phải cố tim về quá khứ? Cuộc sống hiện tại bây giờ mới là quý giá,không phải sao?”
Quá khứ của ta là bị chết cháy ở cô nhi viện,ngươi nghĩ ta nên nhớ sao? Hơn nữa…quá khứ của Nam Ngự Yên Yên trước đây một chút ta cũng không biết,ngươi hỏi ta làm sao mà nhớ? Đi xuống hỏi Diêm Vương gia à? Ngươi muốn thì đi hỏi đi.
Ta trong lòng thầm rống lên như vậy,bất quá…phải giữ gìn hình tượng thục nữ a~.
Âu Thần nghe xong chỉ biết thùy hạ mi mắt che giấu nỗi thất vọng. Nàng nói không cần nhớ lại quá khứ…vì sao? Qúa khứ đẹp nhất…có ý nghĩa nhất,nàng cũng không muốn nhớ?
Có lẽ nàng không muốn nhớ cũng phải…bởi vì bây giờ nàng đã trở thành Vương phi,trở thành nữ nhân của người khác. Mà người đó lại là trang tuấn kiệt xuất sắc trong tam quốc,bất kể là dung mạo,tài nghệ,võ nghệ đều hơn người.
Hắn chỉ là một tướng quân nho nhỏ,có quyền gì mà cùng người khác so sánh?
Mà nàng,bây giờ trở thành một tuyệt sắc giai nhân,nắm trong tay bí tịch võ công tuyệt đỉnh,không còn nhu nhược,đau bệnh như lúc nhỏ. Thử hỏi thế gian này có bao nhiêu người xứng đáng cùng nàng sánh đôi?
Có lẽ sẽ không tới lượt hắn vọng tưởng. Thượng Quan Tán Lý là bậc quân vương…có quyền lực,có tất cả…
“Âu Thần? Tỷ phu??”
Ta quơ quơ tay trước mặt Âu Thần,nam nhân này thả hồn đi đâu vậy a? Hơn nữa bộ dáng rất giống như vừa bị thất tình. Ta có nói cái gì sai sao?
“Yên nhi,có lẽ nàng đã quên tất cả,quên đi ta,quên đi chuyện quá khứ. Nhưng không sao,chỉ cần bây giờ nàng hạnh phúc, chính ta cũng cảm thấy mãn nguyện. Lần cuối cùng,hãy cho phép ta…”
Âu Thần không nói hết câu…bàn tay to nắm lấy tay ta.
Hắn giống như bạch mã hoàng tử nửa ngồi nửa quỳ,bạc thần khêu gợi nhẹ hôn xuống mu bàn tay ta. Nụ hôn kia truyền đến sự đau khổ,xót xa không thể nào diễn tả bằng lời. Chỉ có
Âu Thần?
“Tỷ phu đi theo ta chắc có điều gì muốn chỉ giáo?”
Ta nhẹ nhàng bay xuống,hai tay tự động chắp lại coi như chào hỏi. Nam nhân này bề ngoài rất có nghĩa khí,theo trực giác,hắn sẽ không gây hại cho ta.
“Đã lâu không gặp,ta có thể cùng nàng hàn huyên một chút?”
Âu Thần cũng lễ độ chắp tay lại cương trực nói,hai chữ tỷ phu này…có biết bao nhiêu là đau khổ?
Lần này mạo phạm đi theo nàng,chỉ là muốn nhìn nàng lâu hơn một chút. Có thể lần này là lần cuối…hắn mãi mãi sẽ không được gặp lại nàng. Nhân cơ hội này,hắn muốn khắc sâu khuôn mặt của nàng vào trong tâm,nhắc nhở hắn…trái tim của hắn luôn luôn mở cửa chờ đợi nàng. Dù biết điều đó vĩnh viễn là không thể.
Vì sao hắn cùng nàng từ hữu duyên lại trở thành nghiệt duyên? Vì sao nàng quên đi tất cả? Nếu nàng nhớ lại…sự việc liệu có thay đổi được không?
Giống như bừng tỉnh…Âu Thần gấp gáp hỏi
“Yên nhi…bệnh của nàng còn có khả năng chữa khỏi hay không?”
Ta nhìn thái độ của Âu Thần,hai mắt giống như cá chết trừng to. Hắn nói như vậy là có ý gì?
Rốt cuộc quan hệ trước đây của Nam Ngự Yên Yên và nam nhân này là như thế nào? Có uẩn khúc gì?
Trong lòng tràn ngập nghi ngờ nhưng ta cũng không tiện hỏi. Sau đó chỉ lắc đầu rồi cười.
“Bệnh của ta vô pháp chữa trị. Hơn nữa…ta bây giờ sống rất tốt. Vì sao phải cố tim về quá khứ? Cuộc sống hiện tại bây giờ mới là quý giá,không phải sao?”
Quá khứ của ta là bị chết cháy ở cô nhi viện,ngươi nghĩ ta nên nhớ sao? Hơn nữa…quá khứ của Nam Ngự Yên Yên trước đây một chút ta cũng không biết,ngươi hỏi ta làm sao mà nhớ? Đi xuống hỏi Diêm Vương gia à? Ngươi muốn thì đi hỏi đi.
Ta trong lòng thầm rống lên như vậy,bất quá…phải giữ gìn hình tượng thục nữ a~.
Âu Thần nghe xong chỉ biết thùy hạ mi mắt che giấu nỗi thất vọng. Nàng nói không cần nhớ lại quá khứ…vì sao? Qúa khứ đẹp nhất…có ý nghĩa nhất,nàng cũng không muốn nhớ?
Có lẽ nàng không muốn nhớ cũng phải…bởi vì bây giờ nàng đã trở thành Vương phi,trở thành nữ nhân của người khác. Mà người đó lại là trang tuấn kiệt xuất sắc trong tam quốc,bất kể là dung mạo,tài nghệ,võ nghệ đều hơn người.
Hắn chỉ là một tướng quân nho nhỏ,có quyền gì mà cùng người khác so sánh?
Mà nàng,bây giờ trở thành một tuyệt sắc giai nhân,nắm trong tay bí tịch võ công tuyệt đỉnh,không còn nhu nhược,đau bệnh như lúc nhỏ. Thử hỏi thế gian này có bao nhiêu người xứng đáng cùng nàng sánh đôi?
Có lẽ sẽ không tới lượt hắn vọng tưởng. Thượng Quan Tán Lý là bậc quân vương…có quyền lực,có tất cả…
“Âu Thần? Tỷ phu??”
Ta quơ quơ tay trước mặt Âu Thần,nam nhân này thả hồn đi đâu vậy a? Hơn nữa bộ dáng rất giống như vừa bị thất tình. Ta có nói cái gì sai sao?
“Yên nhi,có lẽ nàng đã quên tất cả,quên đi ta,quên đi chuyện quá khứ. Nhưng không sao,chỉ cần bây giờ nàng hạnh phúc, chính ta cũng cảm thấy mãn nguyện. Lần cuối cùng,hãy cho phép ta…”
Âu Thần không nói hết câu…bàn tay to nắm lấy tay ta.
Hắn giống như bạch mã hoàng tử nửa ngồi nửa quỳ,bạc thần khêu gợi nhẹ hôn xuống mu bàn tay ta. Nụ hôn kia truyền đến sự đau khổ,xót xa không thể nào diễn tả bằng lời. Chỉ có thể dùng hành động này để thay sự chia ly tiễn biệt.
Bất quá…vừa vặn lúc đó bạch mã hoàng tử chính hiệu lại xuất hiện.
Thượng Quan Tán Lý mặt đen thui như đáy nồi,giống như có người nợ hắn tiền không trả. Không khí từ lãng mạn bắt đầu chùn xuống…lạnh lẽo,âm trầm.
Giọng nói mang đầy hắc ám của Thượng Quan Tán Lý vang lên
“Các ngươi đang làm cái gì?”