“Sao thế?”
“Không có việc gì.”
Tạ Trường Tịch thu ánh mắt về, nhưng mà Hoa Hướng Vãn cảm giác được dường như chàng không vui.
Chàng là người nội liễm, nếu lộ ra cảm xúc gì thì chính là vì nó đã đến một mức độ nào đó rồi.
Nàng ngẫm nghĩ, lui đến bên cạnh chàng, lập tức truy vấn: “Chàng không vui?”
“Ừ.”
Tạ Trường Tịch không giấu.
Hoa Hướng Vãn ngẫm lại, phỏng đoán: “Bởi vì Vân Thanh Hứa?”
“Ừm.”
Tạ Trường Tịch trả lời, Hoa Hướng Vãn cũng không kỳ quái.
Trước kia chàng đều như vậy, không thích nàng tiếp xúc với nam tử khác lắm. Tuy chàng sẽ không ngăn cản, thậm chí còn đẩy nàng ra, “thành toàn” cho nàng nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được chàng không vui, chàng suy sút, thậm chí thoáng có chút khổ sở.
Ban đầu nàng còn tưởng rằng, là chàng ghen, là thích nàng, trong lòng nàng còn mừng thầm.
Nhưng sau này nàng mới phát hiện, có đôi khi đó là vì chàng có ducvọng chiếm hữu trời sinh.
Như việc không thích cùng chia sẻ đồ chơi, không thích cùng chia sẻ bạn bè.
Cái này không liên quan gì đến tình yêu cả. Đơn thuần chỉ là tính cách của Tạ Trường Tịch. Từ nhỏ chàng tu Đạo cực khổ, vô ái vô dục, không bạn không bè, đến cả thích con chó con mèo còn phải khắc chế. Những thứ có được trong đời quá ít. Chỉ cần có một chút, chàng sẽ không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Nghĩ đến điều này, Hoa Hướng Vãn không nhịn được có vài phần đồng tình với chàng. Dù sao người có thể sống đến đơn bạc như vậy vẫn là rất hiếm.
Nàng đi bên cạnh chàng, dùng khuỷu tay khẽ huých chàng.
“Này.”
Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn nàng, thấy Hoa Hướng Vãn xòe tay với chàng: “Chàng xem! Tay ta không có gì cả.”
Tạ Trường Tịch không rõ nàng muốn làm gì nên lẳng lặng nhìn nàng, lặp lại: “Ừm, không có gì cả.”
“Nhưng mà!”
Hoa Hướng Vãn vươn tay đưa về phía sau tai chàng. Ngay lúc chàng ngây ra, nàng như túm được thứ gì đó, nhanh chóng thu tay lại, nâng một đóa hoa nhỏ màu trắng lên trước mắt chàng: “Nhìn này!”
Tạ Trường Tịch ngơ ngác nhìn đóa hoa nhỏ trước mắt. Mắt Hoa Hướng Vãn sáng lên: “Không có linh lực dao đ0ng đúng không? Ta vốn không dùng pháp thuật mà. Nào,” Vừa nói, Hoa Hướng Vãn cắm đóa hoa nhỏ lên quần áo Tạ Trường Tịch, phủi phủi quần áo, cười rộ lên với chàng: “tặng chàng một đóa hoa nhỏ. Đừng buồn.”
Tạ Trường Tịch nhìn người trước mặt cười.
Nàng cười không còn giống lúc thiếu niên. Thời thiếu niên ngày ấy trong sáng rực rỡ, còn nay, tuy nàng trải qua tang thương nhưng vẫn giữ lại được vẻ hồn nhiên tươi đẹp.
Nụ cười này khiến tim đập thình thịch. Chàng không dám nhìn thẳng, cụp mi nhìn đóa hoa nhỏ trên áo.
Là một hoa dại có thể thấy bất cứ đâu ven đường. Chàng lại cảm thấy như hoa nở đầy núi, tất cả những điều đẹp nhất trên đời được thần linh dâng đến trước mặt chàng.
Hoa Hướng Vãn thấy cảm xúc chàng thay đổi, biết đã dỗ được.
Tạ Trường Tịch không có kiến thức gì, thật sự dễ dỗ.
Nàng quay đầu, đi về phía trước: “Vui rồi thì đi thôi, đừng trì hoãn chuyện này.”
“Ừm.”
Tạ Trường Tịch đi theo sau nàng. Chàng nhìn đóa hoa nhỏ trên áo, không nhịn được mở miệng dò hỏi: “Nàng... Trước kia thích ta ở điểm nào?”
“Thích dáng vẻ của chàng.” Hoa Hướng Vãn thuận miệng đáp: “Thích dáng vẻ chàng dùng kiếm, thích chàng đỏ mặt, quan trọng nhất chính là…”
Hoa Hướng Vãn quay đầu, làm như vui đùa: “Khi đó chắc ta thích đám tiểu đạo trưởng quang minh lỗi lạc, như ngọc như lan nhỉ?”
Quang minh lỗi lạc, như ngọc như lan.
Chàng liếc nàng, sau đó cụp mi nhìn bàn tay trống trơn của mình.
Kiếm của chàng đã không còn.
Chàng dùng linh lực phong ấn đóa hoa nhỏ, giấu vào trong hộp lạnh, bỏ vào túi Càn Khôn.
Hai người vừa đi vừa tâm sự, rất nhanh đã đến dưới chân Thần Nữ Sơn. Từ xa đã nhìn thấy khói bay lượn lờ, có tiếng dân chúng kêu khóc tụng kinh từ nơi xa truyền đến.
Hoa Hướng Vãn giữ chặt Tạ Trường Tịch, ở xa xa quan sát một chút. Nàng thấy hình như có một số Vu Chúc đang bày tế đàn hát nhảy ở dưới chân Thần Nữ Sơn. Nàng ngẫm lại, quay đầu nói: “Đi đường vòng đi. Miễn cho bọn họ lại kích đ0ng.”
Hai người vòng một vòng, tìm chỗ không có người rồi đi lên núi.
Chân núi còn đỡ, nhưng đi lên trên một đoạn thì không còn đường.
Thần Nữ Sơn như bị một cái lồng vô hình chụp lên. Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch quan sát một lát, xác nhận đây là kết giới. Đối với bình thường mà nói là tuyệt đối không thể vượt qua, nhưng đối với tu sĩ như bọn họ thì giải quyết cũng không quá khó.
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, vươn tay: “Cho ta linh lực.”
Tạ Trường Tịch nắm lấy tay nàng, linh lực chảy vào trong thân thể Hoa Hướng Vãn. Gân mạch của nàng đã đả thông một nửa, mà linh lực của Tạ Trường Tịch còn vô cùng thích hợp với Kim Đan của nàng, tựa như linh lực của chính nàng, không còn sự trúc trắc như trước đây khi dùng linh lực của chàng nữa.
Nàng vận chuyển linh lực, trong miệng tụng niệm, giơ tay đặt ở kết giới. Không bao lâu, kết giới loang ra một cái cổng. Hoa Hướng Vãn buông tay, quay đầu gọi Tạ Trường Tịch: “Đi thôi.”
Tạ Trường Tịch nghe vậy thì đi theo nàng vào. Chàng vẫn luôn nắm tay nàng vận chuyển linh lực như đang đề phòng cảnh giác.
Hoa Hướng Vãn biết chàng lo lắng tình hình kết giới nên cũng không làm ra vẻ mà để chàng nắm tay đi vào. Vừa vào kết giới, đã thấy bông tuyết đầy trời, Hoa Hướng Vãn theo bản năng híp mắt, Tạ Trường Tịch che ở trước nàng.
“Nơi này không thể vận dụng linh lực.”
Tạ Trường Tịch ngăn gió, giải thích nguyên nhân không mở kết giới với Hoa Hướng Vãn: “Núi tuyết này đã hình thành pháp trận, có thể coi là một thế giới nhỏ riêng biệt. Nhưng pháp trận cực kỳ yếu ớt, linh lực có thể vận chuyển tuần hoàn ở trong cơ thể để bảo đảm độ ấm. Nếu xuất ra, một khi linh lực vượt qua chịu tải của thế giới này, nó sẽ sụp xuống. Nàng đi theo sau ta đi.”
Huyết lệnh Ma Chủ có lẽ ở ngay trong này. Một khi tiểu thế giới sụp xuống, muốn tìm lại thì phải tìm manh mối lần nữa.
Hoa Hướng Vãn cảm giác một chút, giới hạn linh lực của tiểu thế giới này nhiều nhất chỉ đến Hóa Thần. Linh lực của Tạ Trường Tịch vượt qua quá nhiều.
Hiểu ý của Tạ Trường Tịch, nàng gật đầu. Nhưng nàng vừa nghĩ thì lại có chút ngượng ngùng: “Chàng dẫn trước một đoạn, chờ lát nữa ta sẽ đi lên thay chàng, luân phiên nghỉ ngơi.”
“Không sao.”
Tạ Trường Tịch giải thích: “Hàng năm ở Tử Sinh Giới, ta đã quen. Hơn nữa...”
Tạ Trường Tịch do dự một lát, rốt cuộc vẫn nói ra: “Giữa nàng và ta không cần phân rõ ràng như vậy.”
Nói xong, hai người đi lên trên núi.
Tuyết đầy trời, mà lớp tuyết tích cũng thật sự rất dày. Quanh người không có bất kỳ cảm ứng gì. Thế gian này trừ tuyết tựa như đã không còn bất cứ thứ gì.
Thật ra hai người đều không biết nên đi nơi nào, chỉ định l3n đỉnh núi trước xem tình hình một cái.
Loại trời lạnh này với Hoa Hướng Vãn mà nói là cực kỳ khó chịu, nhưng linh lực của Tạ Trường Tịch vẫn luôn vận chuyển trong cơ thể nàng, cản trở gió lạnh cho nàng nên nàng không cảm thấy khó khăn gì.
Hai người đi một ngày, Tạ Trường Tịch vừa đi vừa tiện tay nhặt một ít cành khô bỏ vào túi Càn Khôn.
Chờ đến đêm, cuối cùng đã đi đến giữa sườn núi. Nơi này gió tuyết khá nhiều, mắt thấy phía trước xuất hiện một sơn đ0ng, Tạ Trường Tịch quay đầu dò hỏi: “Nghỉ ngơi một chút nhé?”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, Tạ Trường Tịch kéo nàng vào sơn đ0ng. Sơn đ0ng này không lớn nhưng đi vào vẫn ngăn cách gió lạnh, nháy mắt ấm áp hơn nhiều.
Tạ Trường Tịch đi vào trước, sau khi xác nhận trong sơn đ0ng không có nguy hiểm gì thì liền lấy một miếng noãn ngọc nhét vào trong nguc Hoa Hướng Vãn: “Ta đi nhóm lửa. Nàng nghỉ tạm một chút.”
Hoa Hướng Vãn đồng ý. Lúc này Tạ Trường Tịch mới buông nàng ra.
Không có linh lực vận chuyển, cho dù ôm noãn ngọc, Hoa Hướng Vãn cũng cảm thấy lạnh. Nàng đi theo Tạ Trường Tịch, nhảy nhót định làm thân thể mình ấm lên một chút.
Đ0ng tác của Tạ Trường Tịch rất nhanh. Không bao lâu, cành khô bốc cháy. Tạ Trường Tịch lấy ra một cái giường noãn ngọc ở túi Càn Khôn đặt trên mặt đất, trải chăn để Hoa Hướng Vãn ngồi xuống rồi ra cửa sơn đ0ng treo mành.
Túi Càn Khôn của chàng dường như cái gì cũng có. Sau khi treo một mảnh vải mỏng ở cửa đ0ng, độ ấm trong sơn đ0ng lập tức lại tăng thêm một ít. Vải kia rất mỏng, có thể nhìn bên ngoài rõ ràng, bên ngoài lại không nhìn được vào trong. Dưới tình huống không có kết giới, quả đúng là bảo vật che giấu cực tốt.
Thu xếp sơn đ0ng xong chàng mới đi tới, ngồi vào cạnh Hoa Hướng Vãn, nhẹ giọng nói: “Ta nấu canh cho nàng. Nàng có thể cầm tay ta.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, không hề rụt rè, lập tức duỗi tay khoác tay chàng.
Tạ Trường Tịch hơi khựng lại, Hoa Hướng Vãn ngượng ngùng ngẩng đầu cười cười: “Ta quá lạnh.”
Tạ Trường Tịch nghe vậy, đáp một tiếng, linh lực từ người chàng truyền tới. Thân thể Hoa Hướng Vãn lập tức lại ấm lên.
Hoa Hướng Vãn thoải mái đến muốn than nhẹ. Tạ Trường Tịch lấy nồi, thả linh khương và nước vào trong nồi, lại ném một viên đường vào rồi đặt nồi lên bếp lửa.
Kể từ lúc bọn họ bắt đầu quen biết, Tạ Trường Tịch luôn vô cùng thỏa đáng trong chuyện sinh hoạt. Túi Càn Khôn của chàng có nhiều nhất hình như không phải vũ khí mà là mấy thứ đồ dùng sinh hoạt kỳ kỳ quái quái này.
Ba năm đi theo chàng kia, cái khác không nói, nhưng vấn đề sinh hoạt, Tạ Trường Tịch thật sự chưa từng bạc đãi nàng.
Đi ra ngoài, mặc kệ đi đâu, chàng đều có thể làm cho cuộc sống thật sự thoải mái.
Nhìn lại thì tuy là Kiếm tu lạnh lùng, nhưng cuộc sống cực kỳ tỉ mỉ.
Chẳng qua năm đó chàng còn nghèo, ra tay còn xa mới hào phòng được như bây giờ.
Ví dụ như ngủ thì trải cỏ, mà treo ngoài sơn đ0ng chỉ là vải dệt bình thường.
Hiện nay chàng có tiền, cuộc sống lại càng khá giả.
Hoa Hướng Vãn nhìn nước trong nồi dần dần nóng lên, bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ. Nàng loáng thoáng như nghe được tiếng ca, nhưng cẩn thận nghe thì lại chỉ có tiếng gió.
Tiếng gió bên ngoài càng ngày càng lớn, nàng cảm thấy có thể do mình quá buồn ngủ nên sinh ra ảo giác. Nàng cũng không làm khó bản thân, lười biếng dựa vào vai Tạ Trường Tịch.
Tạ Trường Tịch phát hiện đ0ng tác của nàng thì quay sang nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn nhướng mi: “Chàng để ý à?”
“Không.”
Tạ Trường Tịch quay đầu, nhìn ánh lửa: “Nàng làm cái gì ta đều không ngại.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hoa Hướng Vãn ngáp một cái: “Ta cũng không để bản thân uất ức nữa. Chàng có chỗ nào không thoái mái thì nói thẳng.”
“Ừm.”
Tạ Trường Tịch lên tiếng trả lời. Không bao lâu, nước sôi trào. Chàng đổ canh gừng vào bát. Đến lúc bưng lên, canh gừng đã thành độ ấm vừa miệng.
Chàng đưa cho Hoa Hướng Vãn: “Thiên Kiếm Tông trồng linh khương, xua lạnh ấm người. Nàng uống rồi hãy ngủ tiếp.”
“Ta biết.”
Trước kia Hoa Hướng Vãn đã từng uống. Nàng nghe nói thứ này còn rất trân quý. Trước kia Tạ Trường Tịch cũng chỉ có một hai miếng.
Hiện tại thoạt nhìn chàng hẳn có rất nhiều.
Nhưng thứ này mùi vị không ngon. Cho dù Tạ Trường Tịch thả thêm viên đường, nàng vẫn cảm thấy cay.
Hoa Hướng Vãn bóp mũi, uống được một nửa thật sự không uống nổi nữa. Nàng lè lưỡi trả lại cho Tạ Trường Tịch: “Ta không uống nữa đâu. Thật sự không uống được nữa.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng im lặng liếc qua đôi môi mang theo ánh nước cùng lưỡi thơm như ẩn như hiện của nàng. Chàng chuyển tầm mắt, rũ mi ngăn chặn thần sắc đen tối, uống nốt nửa bát còn lại.
“Ngủ đi.”
Hoa Hướng Vãn không chú ý tới đ0ng tác của chàng. Nàng cởi áo ngoài, nằm vào giường ngọc, chui vào chăn.
Tạ Trường Tịch thấy nàng lên giường thì giống như trước nghiêng người nằm xuống, ôm nàng vào trong nguc.
Bên ngoài gió tuyết như bởi đêm dài mà mơ hồ có thể nghe được tiếng sói tru.
Tạ Trường Tịch nắm tay nàng, vỗ vỗ: “Ngủ đi.”
Hoa Hướng Vãn nhắm mắt, vốn cũng không có gì khác ngày thường.
Nhưng không biết thế nào, trong lòng nàng cứ có một ít tạp niệm. Nàng vừa nhắm mắt, đã cảm giác độ ấm phía sau nóng hơn so với ngày xưa một ít. Điều này làm cho nàng không khỏi nóng lên theo.
Nàng không ngủ được, đối phương cũng không ngủ. Hai người vẫn duy trì tư thế ngày thường, giằng co bất đ0ng.
Tay Tạ Trường Tịch đặt ở bên hông nàng. Lúc này nàng mới chú ý đến bàn tay chàng rất lớn. Hai tay chàng có thể nắm hơn nửa vòng eo của nàng.
Giường ngọc rất ấm, làm từ ngọc đặc trơn trượt, ấm áp tỏa ra, đoạn ký ức ngắn nào đó chợt hiện lên.
Hình ảnh tiếng th0 dốc khắc chế của chàng và hình ảnh chàng ôm eo nàng kề sát từ sau chợt xuất hiện. Hơi thở của Hoa Hướng Vãn không khỏi loạn một chút.
Có vẻ cũng nghe được hơi thở của nàng, nhịp thở của Tạ Trường Tịch rõ hơn vài phần. Tay chàng thong thả rời khỏi bên hông nàng, thử thăm dò, dịch lên trên.
Hoa Hướng Vãn ý thức được chàng muốn làm gì. Thân thể nàng mềm xuống nhưng thần trí vẫn ý thức được điểm không đúng.
Không biết vì sao Tạ Trường Tịch lại chần chờ. Có lẽ chàng cũng nhận ra có gì đó không thích hợp. Chàng từng chút từng chút dò lên, khi sắp đến được chỗ mềm mại thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng đàn!
Tiếng đàn này làm Hoa Hướng Vãn bừng tỉnh. Nàng bắt lấy tay chàng, bình tĩnh lên tiếng: “Có gì đó đang quấy nhiễu tâm trí. Bên ngoài có người đến!”
Nói xong, nàng nháy mắt đứng dậy, cầm áo ngoài khoác lên người.
Gió lạnh thấu xương kéo đến. Nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, mắt lạnh nhìn về phía ngoài đ0ng. Nàng suy xét một lát rồi cất bước đi ra ngoài.
Vừa rồi tiếng đàn không dùng linh lực, hẳn là tiếng đao kiếm chém vào cầm huyền phát ra.
Dùng đàn làm vũ khí, rõ ràng là người của Thanh Lạc Cung.
Thần Nữ Sơn thuộc địa phận quản lý của Thanh Lạc Cung. Thanh Lạc Cung ở Thần Nữ Sơn hoàn toàn không có gì lạ cả.
Nhìn nàng vội vàng đi ra ngoài, Tạ Trường Tịch nhấp môi, khoác y phục đứng dậy, lập tức đi theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi sơn đ0ng, gió lạnh thấu xương từ ngoài thổi đến. Tạ Trường Tịch nắm lấy tay Hoa Hướng Vãn, thấp giọng dò hỏi: “Nàng tìm cái gì?”
Bọn họ đi ra ngoài tìm huyết lệnh Ma Chủ, nghe thấy đánh nhau né tránh còn không kịp. Vì sao lại chủ đ0ng tìm?
Hoa Hướng Vãn không để ý đến lời chàng hỏi. Nàng nhắm mắt dùng thần thức lục soát xung quanh rồi vội vàng chạy đến một chỗ cách đó không xa.
Tạ Trường Tịch lôi kéo nàng, ngăn gió cho nàng, đi theo bên cạnh nàng. Chàng thấy dáng vẻ vội vàng của nàng thì liên tưởng đến tiếng đàn vừa rồi, lòng hơi trầm xuống.
Chàng không nhiều lời. Hai người một đường đi rất nhanh, không bao lâu thì nghe thấy tiếng đánh nhau.
“Ôn Thiếu Thanh.” Một giọng nói không phân rõ nam nữ vang lên: “Nếu không phải ngươi đầu thai tốt thì ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì?”
Nghe thấy cái tên này, Tạ Trường Tịch quay đầu liếc Hoa Hướng Vãn một cái.
Hoa Hướng Vãn kéo chàng, ẩn đi hơi thở, ngồi xổm sau tảng đá. Hai người nhìn thấy một đám đàn ông trên mặt trang điểm đậm, đỉnh đầu đeo phát quan cực lớn đang bao vây bốn phía.
Ôn Thiếu Thanh rõ ràng đã bị thương, đàn cổ ở bên người hắn. Hắn ngã xuống đất, thở hổn hển: “Vu Lễ, ngươi điên à? Thiếu chủ của ngươi cho ngươi đến giúp đỡ ta. Ngươi giúp đỡ như vậy đấy à?”
“Ta điên?” Người đàn ông bị chất vấn cười rộ lên. Gã nghiêng đầu: “Ôn Thiếu chủ ch3t ngoài ý muốn, liên quan gì đến chúng ta? Giao Tầm Long Bàn ra đây! Ta sẽ cho ngươi toàn thây!”
Nghe được lời này, lòng Hoa Hướng Vãn khẽ nhấc lên.
Tầm Long Bàn, đây là đồ tốt.
Chỉ cần đặt hơi thở của đồ ngươi muốn tìm lên Tầm Long Bàn, nó sẽ chỉ phương hướng.
Huyết lệnh Ma Chủ dùng máu của Ma Chủ tưới lên. Chỉ cần một giọt máu của Ma Chủ, có thứ này, tìm huyết lệnh Ma Chủ sẽ đơn giản như ăn gian vậy.
Nàng ngẫm lại, nhỏ giọng dò hỏi Tạ Trường Tịch: “Không cần linh lực, đám này chàng nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Tạ Trường Tịch nghe vậy, nhìn nàng, không trả lời.
Hoa Hướng Vãn hiểu ra đây là chàng không đồng ý cứu.
Ngẫm lại gần đây Ôn Thiếu Thanh liên tiếp tìm chàng gây rắc rối. Chàng không thích Ôn Thiếu Thanh cũng là bình thường. Nhưng đại cục làm trọng, nàng chỉ có thể khuyên chàng: “Ta muốn Tầm Long Bàn.”
Nghe vậy, Tạ Trường Tịch cụp mi: “Vậy có thể giết hết.”
Hoa Hướng Vãn nghẹn lời. Nàng ngẫm lại, không ép chàng, vỗ vỗ tay chàng: “Vậy chàng ở chỗ này chờ ta.”
Nói xong, nàng lấy ra một đống ám khí trong túi Càn Khôn tròng lên tay.
Không có linh lực, làm Pháp tu không khác gì phế nhân.
Cũng may thời gian này gân mạch của nàng đã tốt hơn nhiều rồi, dùng một số vũ khí cận chiến, miễn cưỡng có thể chống đỡ.
Tạ Trường Tịch lãnh đạm liếc nàng một cái, quay đầu nhìn về phía trước.
Nghe thấy Vu Lễ nói, Ôn Thiếu Thanh cười lạnh: “Ngươi cho rằng Tầm Long Bàn là đồ mà ngươi có thể dùng à?”
“Ít nói nhảm! Giao ra đây! Nếu không ta để ngươi muốn sống không được, muốn ch3t không xong.”
“Vậy ngươi thử xem!”
Vừa dứt lời, Ôn Thiếu Thanh giơ tay lên như muốn gảy dây đàn.
Hoa Hướng Vãn vừa thấy tình huống này, thầm hô không tốt.
Tuy rằng Ôn Thiếu Thanh là Nguyên Anh, nhưng nếu Vu Lễ cũng ra tay, không ai biết được có thể đánh cho sập tiểu thế giới này không.
Hoa Hướng Vãn vội vàng đứng dậy. Nhưng nàng vừa đ0ng, trường kiếm trong tay đã bị lấy mất.
Ngay sau đó nàng thấy bóng áo trắng đi vào trong tuyết, ánh kiếm hồng lên, trong khoảnh khắc cắt đứt yết hầu Vu Lễ.
Kiếm tu không cần linh lực, chỉ dựa vào kiếm ý đã có thể chạm tới đỉnh. Trong hoàn cảnh hạn chế linh lực ở đây, ưu thế Kiếm tu được phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Hoa Hướng Vãn nhân cơ hội kéo Ôn Thiếu Thanh lại, ôm đàn của hắn lên, túm lấy Ôn Thiếu Thanh chạy mất: “Đi!”
Ôn Thiếu Thanh bị Hoa Hướng Vãn kéo chạy thất tha thất thểu. Tạ Trường Tịch che phía trước hai người, nhìn đám người còn lại: “Đuổi hoặc ch3t! Các ngươi chọn đi.”
Chúng không dám trả lời.
Có thể một kiếm giết Vu Lễ mà không cần dùng linh lực, giữa bọn họ là cách biệt một trời một vực.
Mọi người đến thở cũng không dám to tiếng. Tạ Trường Tịch rút kiếm xoay người, đuổi theo Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn đỡ Ôn Thiếu Thanh, Ôn Thiếu Thanh bị thương rất nặng. Cả người hắn gần như đều đè lên người Hoa Hướng Vãn, bước thấp bước cao.
“A Vãn...” Ôn Thiếu Thanh thở hổn hển: “Nàng... Sao nàng...”
“Đừng nói chuyện.”
Hoa Hướng Vãn ngắt lời hắn. Nàng đút cho hắn một viên thuốc: “Sắp xếp ổn thỏa rồi lại nói.”
Ôn Thiếu Thanh nuốt xuống, không nhiều lời.
Hắn dựa vào Hoa Hướng Vãn, cảm giác gió tuyết thổi tới. Mà người đang đỡ hắn đây là nguồn ấm duy nhất trong gió tuyết này.
Điều này làm cho trong lòng hắn có chút chua xót. Hắn nhỏ giọng nói: “A Vãn! May mà nàng đến. Ta biết là nàng sẽ không bỏ mặc ta mà.”
“Để ta.”
Tiếng Tạ Trường Tịch từ sau truyền đến. Ôn Thiếu Thanh nháy mắt ý thức được nơi này còn có một người. Hắn quay phắt đầu, vừa kinh ngạc vừa giận: “Ngươi!”
Tạ Trường Tịch không chờ hắn nói hết đã kéo hắn sang. Chàng đỡ hắn, dò hỏi: “Có thể đi không?”
Chàng hỏi vô cùng bình tĩnh, không tìm ra chút kích đ0ng nào nhưng Ôn Thiếu Thanh lại cảm thấy có vài phần uy hiếp.
Hai người giằng co. Lúc lâu sau, Ôn Thiếu Thanh cắn răng nói: “Có thể đi.”
“Đi.”
Tạ Trường Tịch đỡ hắn. Chàng ngẫm lại, nhìn Hoa Hướng Vãn ôm đàn đứng bên cạnh lên tiếng: “Vãn Vãn! Lại đây, ta cho nàng linh lực làm ấm.”
Tạ Trường Tịch vừa nhắc nhở như vậy, Hoa Hướng Vãn đột nhiên mới nhận ra mình đang lạnh.
Nàng vội chạy tới. Tạ Trường Tịch lập tức thô bạo bắt lấy dây đàn, xách đàn cổ lên, đưa lại cho Ôn Thiếu Thanh: “Ôn Thiếu chủ! Nàng thể hàn, ôm đàn đi lại sợ không tiện.”
Ôn Thiếu Thanh thấy chàng đối xử với đàn của mình như vậy thì đau đến cắn răng.
Hắn muốn nhiều lời vài câu nhưng thấy Hoa Hướng Vãn ở bên đang xoa tay hà hơi, hắn vẫn nhẫn nại, ôm lấy đàn của mình.
Tạ Trường Tịch rảnh tay, nắm lấy tay Hoa Hướng Vãn.
Sau đó chàng đỡ một, kéo một, ở chính giữa tách hai người ra.
Ôn Thiếu Thanh quay qua liếc Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch một cái, thấy quần áo bọn họ xốc xếch, chứng tỏ mới mặc quần áo chạy tới. Trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn khốc, không nhịn được càng ôm đàn chặt hơn.
“A Vãn.” Hắn miễn cưỡng cười rộ lên, có chút không thể tin được: “Lần này, nàng đi ra ngoài với Tạ Đạo quân à?”
“Ừm.”
Hoa Hướng Vãn nghe Ôn Thiếu Thanh hỏi chuyện, không chút do dự trả lời.
Ôn Thiếu Thanh lại dùng sức ôm đàn chặt hơn một chút.
Có hai người... Đêm khuya đều quần áo xốc xếch...
Hắn nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, cố khắc chế cảm xúc. Hoa Hướng Vãn nghe Ôn Thiếu Thanh không nói lời nào, cách Tạ Trường Tịch thò đầu qua nhìn hắn, hỏi thăm: “Chuyện của ngươi là thế nào? Vì sao Vu Lễ muốn giết ngươi?”
Vu Lễ là Hữu sứ Vu Cổ Tông. Vu Cổ Tông nguyện trung thành với Minh Loan Cung. Có thế nào cũng không nên ra tay với Ôn Thiếu Thanh.
“Hắn điên rồi.”
Ôn Thiếu Thanh trả lời, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Hắn nói xong, nhấp nhấp môi, không biết mình xuất phát từ ý niệm gì, lại không nhịn được nói thêm một câu: “Hắn tới là do Vân Y phái tới cùng Minh Hoặc bảo vệ ta. Nhưng sau khi chúng ta vào Thần Nữ Sơn, không bao lâu thủ hạ bắt đầu không ngừng xảy ra chuyện. Cuối cùng Minh Hoặc không biết tung tích, hắn cũng làm phản, muốn giết ta cướp lấy Tầm Long Bàn để tự đi tìm huyết lệnh.”
“Nơi này hình như có đồ gì đó mê hoặc tâm trí?”
Hoa Hướng Vãn tò mò hỏi. Ôn Thiếu Thanh làm Nhạc tu nên càng mẫn cảm với loại đồ này. Hắn gật đầu: “Không sai. Nàng có nghe được tiếng ca không?”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn cẩn thận nhớ lại một chút. Lúc ở sơn đ0ng, nàng đúng là thoáng nghe được tiếng ca, nhưng cẩn thận nghe lại thì không thấy nữa. Nàng tưởng là ảo giác của mình.
“Không có.”
Tạ Trường Tịch khẳng định.
Ôn Thiếu Thanh cười lạnh: “Loại Kiếm tu như ngươi tất nhiên không nghe được. Tiếng ca này sẽ nhiễu loạn tâm trí, nhưng âm thanh của nó không phải âm vực mà tai có thể nghe được. Cho nên ảnh hưởng của nó tựa như độc dược có tính chậm, lặng yên không một tiếng đ0ng. Chỉ có Pháp tu cao giai cùng Âm tu như ta, mới có thể thông qua "cảm giác" để cảm nhận được âm thanh của nó.”
“Ý ngươi là tuy không nghe được nhưng vẫn sẽ có ảnh hưởng à?”
Hoa Hướng Vãn tổng kết.
Ôn Thiếu Thanh gật đầu, Hoa Hướng Vãn ngẫm lại: “Vậy... chủ yếu là ảnh hưởng cái gì?”
Nghe vậy, Ôn Thiếu Thanh hơi khựng lại. Một lát sau, hắn xoay đầu như có chút chán ghét: “Chủ dâm, trợ giúp h4m muốn.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu. Nàng đã rõ đêm nay tại sao Tạ Trường Tịch thất thường rồi.
Lúc này ba người đã đi vào sơn đ0ng. Ôn Thiếu Thanh vào sơn đ0ng, nhanh chóng quét một vòng bố trí ở nơi này.
Liếc mắt xem qua một cái, đ0ng tác của Ôn Thiếu Thanh cứng đờ.
Trong sơn đ0ng nhìn qua có chút lộn xộn. Giường noãn ngọc, chăn tản ra, còn có áo trong và ngọc bội Tạ Trường Tịch chưa kịp đeo còn ở mép giường, tất, túi thơm, trâm đỏ của Hoa Hướng Vãn cũng rải rác đầy đất.
Ôn Thiếu Thanh nhìn chằm chằm cái giường lộn xộn kia. Hoa Hướng Vãn thấy hắn sửng sốt, đầu tiên hơi mờ mịt, sau đó khi chạm đến ánh mắt đối phương, nàng nháy mắt cảm thấy quẫn bách. Nàng vội vừa dọn dẹp vừa giải thích: “Thật ngại quá! Vừa rồi đi ra ngoài vội quá nên hơi lộn xộn.”
Nghe giải thích như vậy, hơi thở của Ôn Thiếu Thanh càng dồn dập.
Chàng không kìm được nắm chặt tay, thân mình khẽ run.
“Nàng và hắn...” Ôn Thiếu Thanh cắn răng, tựa như khó có thể mở miệng: “Cùng giường?”
Đ0ng tác của Hoa Hướng Vãn cứng đờ. Nàng theo bản năng muốn giải thích nhưng lại cảm thấy không nên giải thích với Ôn Thiếu Thanh.
Ôn Thiếu Thanh thấy nàng do dự, rốt cuộc không khống chế được, kích đ0ng nói: “Sao nàng lại có thể đối xử với ta như vậy?!”
Nói xong, hắn thở hổn hển: “Hoa Hướng Vãn... Hoa Hướng Vãn... Nàng...”
Lời còn chưa dứt, hắn nôn ra một ngụm máu. Hoa Hướng Vãn cuống quít đứng dậy, vội vàng đỡ hắn nằm xuống, gọi Tạ Trường Tịch: “Chàng mau tới đây cho hắn một ít linh lực, ta đút thuốc cho hắn.”
Nói xong, nàng đi đào dược. Ôn Thiếu Thanh không quan tâm, túm lấy nàng, đầy khẩn cầu.
“Ở bên ta. Đừng như vậy... A Vãn, ở bên ta... Đừng bỏ ta...”
“Ta ở bên ngươi!” Hoa Hướng Vãn bị hắn kéo, vội trấn an: “Ngươi đừng kích đ0ng. Uống thuốc trước. Ta không cùng phòng với chàng. Ngươi uống thuốc trước đi.”
Nghe được lời này, thần sắc Ôn Thiếu Thanh mới hòa hoãn một chút. Hắn nằm trong nguc Hoa Hướng Vãn, chậm rãi nhắm mắt.
“Đừng rời khỏi ta...” Hắn nắm tay Hoa Hướng Vãn, lẩm bẩm: “Đừng đi...”
Dứt lời, hắn cũng mất ý thức.
Hoa Hướng Vãn muốn rút tay ra, nhưng mà đối phương nắm quá chặt. Nàng chỉ có thể xin Tạ Trường Tịch giúp đỡ: “Chàng giúp ta lấy thuốc với.”
Tạ Trường Tịch nghe vậy, bình tĩnh tiến lên.
Nhưng mà chàng không lấy thuốc. Chàng đến trước mặt nàng nàng, đặt tay lên ngón tay Ôn Thiếu Thanh.
Thứ dơ bẩn như vậy, không nên chạm vào nàng.
Nên nghiền nát từng ngón một, bẻ ra. Ngay cả chủ nhân của bàn tay cũng ném ra ngoài băng tuyết cho sói ăn.
Ý niệm xẹt qua trong óc chàng, Hoa Hướng Vãn thấy phương hướng tay chàng đi không đúng, nghi hoặc gọi: “Tạ Trường Tịch?”
Đ0ng tác của Tạ Trường Tịch khựng lại.
Trong đầu xẹt qua hình ảnh Hoa Hướng Vãn đưa chàng đóa hoa nhỏ kia.
Quang minh lỗi lạc, như ngọc như lan.
Chàng dừng lại. Một lát sau, chàng cụp mi, bình tĩnh kéo tay Ôn Thiếu Thanh.
Thấy kéo không ra, lúc này chàng mới cúi đầu lấy thuốc trong túi Càn Khôn của Hoa Hướng Vãn, nhét vào trong miệng hắn.
Sau khi đút thuốc, hơi thở của Ôn Thiếu Thanh chậm rãi vững vàng. Hoa Hướng Vãn thở phào, ngẩng đầu nhìn Tạ Trường Tịch bên cạnh, uể oải cười: “Chàng cũng mệt mỏi rồi. Ngủ trước đi.”
Tạ Trường Tịch gật gật đầu, không nhúc nhích.
Hoa Hướng Vãn nghi hoặc: “Sao thế?”
“Nàng sợ lạnh.”
“Không có việc gì.” Hoa Hướng Vãn nghe chàng lo lắng, cười cười: “Có lửa, hắn cũng ấm áp. Ta chịu một đêm không có việc gì.”
“Hắn như đứa nhỏ.”
Tạ Trường Tịch đánh giá. Hoa Hướng Vãn gật đầu, cũng tán thành.
“Hắn vẫn luôn là đứa nhỏ. Nhưng ta chăm sóc hắn đã nhiều năm rồi.” Hoa Hướng Vãn cúi nhìn người trong nguc, trong mắt hiện ra vài phần ôn hòa: “Nên quen.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào.
Thân mật trong lời của nàng giống một cái khe rộng mà chàng không thể vượt qua.
Ôn Thiếu Thanh nói đúng.
Hai trăm năm, lúc này quá dài.
___