Lần thứ hai là ở địa cung Vu Cổ Tông, Tạ Trường Tịch tự cho nàng trải nghiệm tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bây giờ là lần thứ ba bị bắt quả tang…
Phản ứng bình tĩnh của Tạ Trường Tịch làm cho nàng sợ hãi.
Nàng thấp thỏm bất an vùi trong nguc Tạ Trường Tịch, không biết rốt cuộc Tạ Trường Tịch tỉnh lúc nào, có biết nàng đi làm gì hay không.
Nếu như chàng biết, chàng đã nói thế nào ở địa cung nhỉ?
“Sẽ không có ngày đó.”
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ lời chàng nói ngày đó ở địa cung, tâm tình dần bình tĩnh lại.
Tạ Trường Tịch phát hiện nàng không ngủ thì mở mắt, mang theo vẻ quan tâm: “Không ngủ à?”
“Chàng…” Hoa Hướng Vãn thử thăm dò, hỏi ra nghi ngờ của mình: “Chàng tỉnh lúc nào?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, một lát sau, chàng nói dối: “Không lâu, lúc tỉnh lại không thấy nàng ở đây.”
Nghe như vậy, Hoa Hướng Vãn thở phào một cái, có lẽ chàng không biết chuyện mới xảy ra. Nàng trở mình trong nguc chàng, đưa mắt cười: “Vậy chàng không đi tìm ta?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng lẳng lặng nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng. Một lát sau, chàng chậm rãi nhắc nhở: “Phù Song Sinh không có vấn đề gì, nàng cũng có chuyện nàng muốn làm.”
Phù Song Sinh không có vấn đề gì thì nàng cũng không sao cả.
Hoa Hướng Vãn biết được lý do, lùi về chăn.
Chờ chui vào chăn rồi, nàng suy nghĩ một chút, vẫn hơi chột dạ.
Nàng chủ động nắm tay Tạ Trường Tịch, tựa vào nguc chàng: “Chàng yên tâm, chuyện ta làm rất an toàn.”
“Ừ.” Giọng Tạ Trường Tịch rất khẽ, giống như không quan tâm: “Ta biết.”
Hoa Hướng Vãn thấy tâm tình chàng bình thản, cũng yên tâm, tựa vào nguc chàng ngủ mất.
Tạ Trường Tịch dùng tay vuốt tóc nàng, nhìn một lúc sau đó cúi đầu hôn trán nàng một cái.
Không nhịn được cười một tiếng.
Vì làm việc sau lưng chàng mà nàng bắt đầu biết dỗ chàng.
Hôm sau thức dậy, Hoa Hướng Vãn có tật giật mình, hai ngày sau có thái độ cực kỳ tốt với Tạ Trường Tịch, gần như muốn gì được đó.
Chẳng qua Tạ Trường Tịch trừ một số chuyện không thể nói, thì cũng không có quá nhiều mong muốn. Cuộc sống hằng ngày gần như là chàng chăm lo, ngoài việc mỗi ngày đều ôm eo Hoa Hướng Vãn, ngược lại cũng không nhìn ra hai người có gì thay đổi.
Tần Phong Liệt đi Vu Cổ Tông hai ngày, sau khi trở lại thì gọi người Minh Loan Cung đến. Người cả cung trắng đêm không ngủ, cho đến đêm trước khi Ôn Dung và Minh Hoặc giao đấu trên Đài Sinh Tử, cửa sổ của Hoa Hướng Vãn xuất tiếng gõ hai chậm ba nhanh.
Nghe được âm thanh này, Tạ Trường Tịch quay đầu lại nhìn nàng, hai người gật đầu một cái. Tạ Trường Tịch ra ngoài cửa, lặng yên không tiếng động bày kết giới, hoàn toàn ngăn cách gian phòng nhỏ với bên ngoài.
Tạ Trường Tịch vừa đi, Hoa Hướng Vãn lập tức lên tiếng: “Vào đi.”
Quạ đen dùng đầu mở cửa sổ, nhảy vào phòng, quan sát một vòng, sau đó hóa thành hình người trên mặt đất, tiêu soái ngồi xuống ghế bên cạnh, vui mừng nói: “Như ngươi đoán, ông ta đã đi xem Vu Cổ Tông một vòng, cảm thấy là Ôn Dung làm. Chẳng qua ông ta còn nghi ngờ, ông ta không hiểu với lá gan kia của Ôn Dung, sao dám đột nhiên ra tay với Vu Cổ Tông.”
Hoa Hướng Vãn nghe lời Tần Vân Thường, chống eo suy tính.
Trước đó nàng cố ý để cho Hồ Miên mang theo Ôn Thiếu Thanh giả tập kích đệ tử Thanh Lạc Cung, chính là để cho người khác biết, Ôn Thiếu Thanh rất có thể bị Vu Cổ Tông dùng để luyện thi, cho Ôn Dung một cái cớ đầy đủ để ra tay.
Sau đó lại dùng hài cốt của Ôn Thiếu Thanh kéo lên mâu thuẫn của Ôn Dung và Vu Sinh, tu sĩ xung quanh tất nhiên cũng cảm nhận được linh lực song phương dao động. Tần Phong Liệt chỉ cần hỏi thăm là có thể biết ngay
Sau khi Ôn Dung rời đi, trước mắt chỉ có hai cung là có thể lặng yên không tiếng động trong một đêm tiêu diệt một môn phái Tây Cảnh là Thanh Lạc Cung và Minh Loan Cung, cùng lắm thì thêm một Tạ Trường Tịch thực lực khó lường.
Nhưng hôm yến hội sinh thần Tạ Trường Tịch, nàng lại bị ám sát, cộng thêm thân phận đệ tử Thiên Kiếm Tông của Tạ Trường Tịch, có thế nào cũng không thể là chàng ra tay.
Manh mối duy nhất có thể dẫn đến hoài nghi Tạ Trường Tịch là Vu Mị từng xảy ra mâu thuẫn với chàng, bị Tạ Trường Tịch gi3t ch3t.
Miễn cưỡng thêm một chút động cơ cho Tạ Trường Tịch.
Nhưng Tần Phong Liệt đã không quản việc bên dưới nhiều năm. Nếu như tin Vu Mị chết truyền đến Minh Loan Cung, nhất định phải qua tay Tần Vân Y. Chỉ cần Tần Vân Y không nói, vậy cho dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Tạ Trường Tịch được.
Không nghĩ đến Tạ Trường Tịch, càng không nghĩ đến một phế vật Hợp Hoan Cung.
Chẳng qua từ trước đến nay Tần Phong Liệt đều cẩn thận, không cách nào xác nhận là Ôn Dung gây ra cũng là bình thường.
“Tần Vân Y nói thế nào?” Hoa Hướng Vãn nhìn Tần Vân Thường.
Ánh mắt Tần Vân Thường rơi vào cánh tay đang đấm lưng một cách vô thức của nàng, hờ hững dời đi, trả lời: “Nàng ta muốn bảo vệ Minh Hoặc, tất nhiên phải nói xấu Ôn Dung. Bây giờ ông ta cảm thấy Ôn Dung không thể dùng, thay vì để một kẻ địch, không bằng ra tay trước chiếm lợi thế. Hiện Minh Loan Cung đã quyết định, ngày mai,” Tần Vân Thường đè thấp giọng: “Ôn Dung phải chết. Minh Hoặc có thể giết thì giết, không giết được, ông ta sẽ tự mình ra tay.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau khi Ôn Dung chết ông ta sẽ mời Ma Chủ phái một người thay mặt Cung chủ, đón hai vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ của Thanh Lạc Cung về Minh Loan Cung coi như khách khanh.”
“Người được chọn thay mặt Cung chủ là ai?”
“Nếu như Minh Hoặc có thể thắng...” Tần Vân Thường cười lên: “Thì là Minh Hoặc.”
Nghe người được chọn đúng như mong đợi, Hoa Hướng Vãn cũng cười, chỉ nói: “Vậy ta mỏi mắt mong chờ.”
“Được rồi. Ta đi đây.” Tần Vân Thường nói xong chính sự, đứng lên, không nhịn được liếc tay nàng một cái, nhắc nhở nàng: “Ta nói này, nếu không ngươi tìm Tiết Tử Đan xem cho, trông yếu quá rồi đó.”
“Cút!”
Hoa Hướng Vãn cầm chén trà ném về phía nàng ta.
Tần Vân Thường tránh sang một bên, “Chậc chậc” hai tiếng, hóa thành một con quạ đen nhảy lên bệ cửa sổ. Trước khi đi, nàng ta không nhịn được quay đầu: “Vọng Tú có khỏe không?”
“Yên tâm.”
Hoa Hướng Vãn biết nàng ta hỏi điều gì, gật đầu nói: “Sẽ không có sai lầm gì.”
Tần Vân Thường yên lặng trong chốc lát, một lúc sau, nàng ta không yên tâm giương mắt: “Thật sự không có gì chứ?”
Hoa Hướng Vãn đón ánh mắt nàng ta, nàng biết Tần Vân Thường đang hỏi điều gì, lát sau, nàng cười rộ lên: “Đây là chuyện ngươi đặc biệt đi một chuyến để hỏi?”
“Ta không bán mạng cho ngươi một cách vô ích.”
Tần Vân Thường lạnh nhạt lên tiếng.
Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Ta biết, yên tâm đi.”
Nghe vậy, Tần Vân Thường ừ một tiếng, lúc này mới quay đầu vỗ cánh rời đi.
Chờ nàng ta đi rồi, một lúc lâu sau tiếng Tạ Trường Tịch truyền tới: “Ta có thể vào được chưa?”
“Vào đi.”
Hoa Hướng Vãn gọi chàng.
Tạ Trường Tịch đi vào phòng, nâng mi nhìn nàng. Chàng đứng ở cửa, thật lâu, rồi chàng đi tới trước, nhẹ nhàng kéo người vào trong nguc, không nói một lời.
Hai người nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, ngày hôm sau dậy, đã đến thời gian ước định của Ôn Dung và Minh Hoặc.
Người hầu dẫn họ đến Đài Sinh Tử, Bích Huyết Thần Quân đã ngồi trên đài cao, vẫn là mành trướng vân sa, không thấy rõ dung mạo bên trong, chỉ có thể thấy loáng thoáng một thanh niên, thờ ơ phe phẩy quạt.
Ba cung và bảy tông còn lại ngồi xuống chỗ của mình, Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua chỗ Dược Tông, phát hiện hôm nay Dược Tông là Tiết Tử Đan đến.
Tiết Tử Đan đã không còn vẻ vô lại như trước nữa, trên mặt lạnh nhạt nhìn nàng một cái, rồi dời ánh mắt đi.
“Đã lâu không đông vui thế này.”
Giọng Bích Huyết Thần Quân vang lên trên đài cao, trong giọng nói mang theo mấy phần mong đợi: “Dường như Ôn Cung chủ đã rất nhiều năm không đánh với tu sĩ Độ Kiếp rồi.”
Người tu hành càng lên cao càng quý mạng, nhất là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, đi lên đến cấp cuối cùng, gần như không có ai tùy tiện đánh nhau với người cùng cấp.
Tần Phong Liệt bên cạnh nghe vậy, hừ lạnh lên tiếng: “Không đánh nhau với tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, bắt nạt người phía dưới. Ôn Cung chủ thật là cực kỳ uy vũ.”
“Tần Phong Liệt.” Ôn Dung nghe nói vậy, mắt lạnh nhìn sang: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ta có ý gì trong lòng Ôn cung chủ biết rõ.” Tần Phong Liệt nhìn chằm chằm Ôn Dung, Ôn Dung đang muốn đáp lời, Hoa Hướng Vãn đã ôn hòa lên tiếng.
“Ôn Cung chủ, Tần Cung chủ, hai vị đều là trưởng bối, dĩ hòa vi quý, Minh Hoặc cũng sắp đến rồi.” Hoa Hướng Vãn vừa nói, quay đầu nhìn phía Ôn Dung, trong mắt mang theo mấy phần kỳ vọng kìm nén: “Ôn Cung chủ, không cần tốn nhiều miệng lưỡi làm gì, ngồi tĩnh tọa nghỉ ngơi trước khi đánh thôi.”
“Dạy dỗ một thằng nhóc dựa vào hút tu vi người khác đi vào Độ Kiếp Kỳ còn cần ngồi tĩnh tọa?”
Ôn Dung nghe vậy, giễu cợt lên tiếng, nói thẳng: “Gọi người đến đây đi!”
Nghe được mấy chữ “Hút tu vi”, sắc mặt Tần Vân Y ở bên cạnh lạnh lùng.
Hoa Hướng Vãn thờ ơ cúi đầu uống trà, cũng không nói nhiều.
Mọi người đều biết, mặc dù tu hành chia ra mấy đại cảnh giới, nhưng cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực tuyệt đối, dùng đan dược, hút tu vi người khác, đi đường tắt muốn cưỡng ép đột phá, so với dựa vào tu vi bản thân từng chút đi lên là hoàn toàn khác biệt. Thực lực hai người cũng khác nhau một trời một vực.
Đừng nói Minh Hoặc chỉ mới tiến vào Độ Kiếp Kỳ, coi như y ở cảnh giới Độ kiếp vững chắc, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Ôn Dung tu đạo ngàn năm, trải qua vô số sinh tử.
Cho nên mặc dù hai người chưa đánh, nhưng mọi người trừ Minh Loan Cung và Hoa Hướng Vãn ra, trong lòng bảy tông còn lại đã có kết quả.
“Nếu Ôn cung chủ đã nói như vậy, vậy thì gọi Minh Hoặc đến đi.”
Bích Huyết Thần Quân ở sau vân sa ra lệnh, không bao lâu Minh Hoặc đã được người dẫn lên.
Y mặc trường sam màu đen, nhìn kỹ có thể thấy trường sam được bao phủ bởi những phù văn màu đỏ. Sắc mặt y như bình thường, đầy tử khí, nhìn không ra vui giận, Ôn Dung vừa thấy y thì đứng phắt dậy. Hoa Hướng Vãn nhìn về phía Ôn Dung, trầm giọng nói: “Ôn Cung chủ, hôn nay nhất định phải trả thù cho Thiếu Thanh!”
Nghe vậy, Tần Phong Liệt ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Hướng Vãn, cười lạnh nói: “Lập trường của Hoa thiếu chủ rất vững, không biết tương lai có hối hận hay không?”
“Nếu có điều gì ta hối hận,” Hoa Hướng Vãn lạnh mắt nhìn sang Tần Phong Liệt: “cũng chỉ hối hận mình học nghệ không tinh, lưu lạc đến ngày hôm nay, nếu không còn đến phiên Ôn cung chủ ra tay? Thằng nhãi Minh Hoặc này, ta tự tay tiễn y đi.”
“Chó không biết cắn người,” Tần Vân Y nghe lời này, ngẩng đầu cười khẽ: “chỉ để sủa cho vui.”
“Làm sao?” Hoa Hướng Vãn nhìn Tần Vân Y: “Ngươi từng làm chó rồi nên hiểu rõ tập tính của chó thế à?”
Tần Vân Y nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng. Tần Phong Liệt theo thói quen muốn ném phiến lá trên tay cho Hoa Hướng Vãn một bài học, nhưng chẳng qua chỉ mới nghĩ như vậy, ông ta đã phát hiện đối diện có một ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta chăm chú. Ông ta nhìn sang, thấy Tạ Trường Tịch đoan chính ngồi bên cạnh Hoa Hướng Vãn, Vấn Tâm Kiếm ở bên người chàng dưới ánh nắng sớm, ánh sáng lung linh.
Tần Phong Liệt dừng động tác, Hoa Hướng Vãn không nhịn được cười rộ lên. Nàng khoác tay Tạ Trường Tịch, chủ động dựa đầu vào vai chàng, nũng nịu nói: “Phu quân, Tần Cung chủ thật là dữ, ta rất sợ hãi đó.”
Tạ Trường Tịch nghe được lời của nàng, vững vàng nói: “Không sao.”
“Được rồi.” Bích Huyết Thần Quân thấy kết giới đã mở, giọng nói phai nhạt mấy phần: “Bắt đầu đi.”
Trong nháy mắt dứt lời, Ôn Dung cất bước bay lên Đài Sinh Tử. Trong nháy mắt bà ta tiến vào kết giới, lá bùa trong tay Minh Hoặc bay ra như mưa rơi, sau đó trên tay nhanh chóng kết ấn, tụng niệm chú văn.
Phút chốc, lá bùa hóa thành vô số Minh Hoặc, bất ngờ đánh về phía Ôn Dung!
Sắc mặt Ôn Dung bình thản, lật tay một cái, một cây đàn Không Hầu đột nhiên xuất hiện. Bà ta ngồi trên cao, giơ tay lên gảy Không Hầu một cái, tiếng đàn thong thả, động tác của tất cả “Minh Hoặc” trong chớp mắt chậm lại.
“Lấy nhạc khống chế.”
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn Tạ Trường Tịch, cười hỏi: “Chàng phá được không?”
“Một kiếm có thể chém.”
Trong lúc nói chuyện, Minh Hoặc như đã sớm chuẩn bị, loạt phù trận thứ hai hóa thành một phi đao, bay nhanh đến chỗ Ôn Dung đang ôm đàn. Phi đao này cực nhanh, trong nháy mắt phá vỡ lĩnh vực Ôn Dung điều khiển. Ôn Dung chậm rãi khoan thai, lại gảy tiếng đàn thứ hai vang lên, trong nháy mắt khi đao bay đến trước người, tiếng đàn hóa thành một bức bình phong vô hình, tất cả phi giống như dính vào trên đó, sau đó chỉ nghe tiếng đàn thứ ba vang lên.
Khúc nhạc dạo đã xong, phi đao nháy mắt đổi phương hướng, trong tiếng đàn phóng về phía Minh Hoặc!
Minh Hoặc giơ tay lên lấy ra phù văn màu máu, ở giữa không trung tạo thành một trận pháp lớn, phi đao đánh vào trên trận pháp. Sau đó là một loạt giai điệu không nhanh không chậm, tất cả lá cây xung quanh theo giai điệu tụ lại, Minh Hoặc nhân cơ hội xoay ngược phù văn một cái, đánh về phía Ôn Dung!
Lá cây bay loạn trong không trung như có linh thức. Lúc phù văn sắp chạm đến Ôn Dung, thì phù văn lại bị chặt đứt.
Tiếng đàn trong tay Ôn Dung dần dồn dập. Tần Vân Y lạnh lùng nhìn đài cao, ngồi phía dưới là ba bị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, đối diện là hai vị tu sĩ Độ Kiếp của Thanh Lạc Cung, ánh mắt song phương đối diện nhau, như đang chém giết cùng người trên đài cao.
Lá cây càng ngày càng dày, Minh Hoặc lấy hết thủ đoạn nhưng không có cách nào đến gần.
Trên mặt y ngày càng nóng nảy, sắc mặt Ôn Dung từ đầu đến cuối đều thong dong, chẳng qua là động tác gảy đàn trên tay cũng càng lúc càng nhanh, tiếng đàn dồn dập.
Hoa Hướng Vãn dựa vào Tạ Trường Tịch, từ tốn nói: “Ôn Cung chủ là muốn thiên đao vạn quả Minh Hoặc đó.”
Nháy mắt dứt lời, lá cây xung quanh rốt cuộc quy hết về Đài Sinh Tử, tiếng đàn Không Hầu chợt bén nhọn, chỉ thấy Ôn Dung vẫy bên ngoài một cái, lá cây như đao, rậm rạp chằng chịt lao nhanh về phía Minh Hoặc!
Minh Hoặc vội vàng mở kết giới ra, nhưng những lá cây này như rồng cuộn gió rít vây quanh y, đập mạnh vào kết giới của y.
Tiếng đàn Ôn Dung càng ngày càng nhanh, lá cây xông đến càng lúc càng nhanh. Chỉ trong chốc lát, kết giới của Minh Hoặc chợt nổ tung, trận pháp trong tay Minh Hoặc đánh về phía lá cây, nhưng vô số lá cây vẫn nắm lấy cơ hội cắt vào máu thịt y.
Y giống như con kiến bị con voi to đè bẹp, điên cuồng giãy giụa, nhưng vẫn không có đường ra.
Đối với Pháp tu mà nói, gần người là chết. Minh Hoặc liều mạng muốn mở kết giới lần nữa, nhưng mỗi lần mới vừa mở, đã lại bị lá cây đánh nát.
Lá cây từng cái cắt vào máu thịt y, trên đài sương máu ngập tràn. Tần Vân Y siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm đài cao.
Ôn Dung từ trên cao nhìn xuống. Rõ ràng bà ta đang đùa giỡn Minh Hoặc, vốn có thể một chiêu gi3t ch3t, nhưng lại muốn nhìn y bị lá cây thiên đao vạn quả.
Đau nhức truyền quanh thân Minh Hoặc, y không dấu vết thoáng nhìn chỗ cao một cái.
Tần Vân Y ở đây.
Y không thể chết được, không thể chết trước mặt nàng ta.
Y thở hổn hển, kìm nén đau đớn, tụ tập tất cả linh lực, không thèm để ý bản thân, đánh một đạo pháp quang về phía Ôn Dung ở chỗ cao!
Giây phút ánh sáng trận pháp đánh đến, cả người y cũng tiến lên theo. Ôn Dung cười lạnh, giơ tay lên đánh ra một đạo sóng âm như đao, chém thẳng đến chỗ yếu hại của y.
Đây rõ ràng là muốn kết liễu y, nếu những lưỡi dao kia vào thân thể, y tuyệt đối không thể sống nổi!
Mọi người đều yên lặng, nhìn chằm chằm hai người trên đài cao. Ngay lúc lưỡi đao sắp xuyên vào thân thể Minh Hoặc, dị biến phát sinh!
Một luồng tà khí to lớn từ trên người y phóng lên cao, đi đôi với một kích trí mạng của Độ Kiếp Kỳ, hóa thành một con rồng đen, đánh về phía Ôn Dung!
Ôn Dung vội vàng gảy đàn, nhưng đã hoàn toàn không kịp, rồng đen trong nháy mắt đánh vỡ kết giới của bà ta, thẳng tắp xông vào thân thể bà ta, quăng bà ta ngã mạnh xuống đất!
Khí đen trong chớp mắt tràn ngập toàn thân bà ta, nhanh chóng chui vào gân mạch. Đau nhức lập tức truyền khắp người, Ôn Dung trên mặt đất chợt k3u rên.
Minh Hoặc nặng nề rơi xuống đất, nhưng mà y không chút do dự, bò dậy rút một cây chủy thủ từ trên chân, đâm về phía Ôn Dung!
“Khoan đã!”
Hai vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ Thanh Lạc Cung kinh hãi thành tiếng, nhưng đã không còn kịp.
Chủy thủ mang theo linh lực hung hăng trút vào thân thể Ôn Dung, cũng ngay trong lúc đó, Tạ Trường Tịch bỗng nhiên rút Vấn Tâm Kiếm, chém thẳng về phía Minh Hoặc!
Tần Phong Liệt, Tần Vân Y không chút do dự, hai người đồng thời xuất hiện trước người Minh Hoặc, đồng loạt rút kiếm. Một kiếm do hai tu sĩ Độ Kiếp dùng hết sức, va chạm với kiếm ý của Tạ Trường Tịch, “Ầm” một tiếng toàn bộ Đài Sinh Tử nổ tung.
Kiếm này chém ra làm Hoa Hướng Vãn sửng sốt, nàng không nghĩ đến Tạ Trường Tịch sẽ ra tay vào lúc này.
Nhưng nàng phản ứng rất nhanh, lập tức đứng dậy, gào thét với Minh Hoặc: “Minh Hoặc, ngươi vừa thả ra thứ gì!”
“Là “Vực”.”
Không cần Minh Hoặc trả lời, Tạ Trường Tịch đã trả lời câu hỏi của Hoa Hướng Vãn trước.
Chàng xách kiếm đứng dậy, bước về phía đài cao.
Dưới ánh nắng, chàng mặc bộ đồ trắng, sát khí tràn ngập quanh thân, giống như tiên nhân trên trời hạ xuống xét xử, từng bước một đi lên Đài Sinh Tử.
Tần Phong Liệt nghe được lời Tạ Trường Tịch, biết ngay ý đồ của chàng, cười lạnh: “Tạ Trường Tịch, Vân Lai không cho phép “Vực” xuất hiện, nhưng Tây Cảnh cho phép. Đài Sinh Tử thuộc về quyết đấu của hai người bọn họ, ngươi ra tay, là muốn thế nào?”
“Tránh ra.”
Tạ Trường Tịch như không nghe được lời của Tần Phong Liệt, nâng kiếm đi lên bậc thang.
Ánh mắt chàng khóa trên người Minh Hoặc, Minh Hoặc cảm giác uy áp ùn ùn kéo đến, khắp người y là máu, căn bản không chịu được, quỳ phịch trên đất.
Tần Vân Y nhìn Tạ Trường Tịch đi đến, không kìm được siết chặt kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao, vội la lên: “Ma Chủ, chuyện Tây Cảnh, đến lượt người ngoài nói chuyện à?”
“Vốn nghe nói mạch Vấn Tấm Kiếm của Thiên Kiếm Tông và Tà Ma Tử Sinh Giới không đội trời chung, Vực là vật bị căm ghét nhất, mà mạch Vấn Tâm Kiếm này trăm ngàn năm qua, bồi dưỡng được sát khí hình người thành công nhất chính là Thanh Hoành Thượng quân.”
Nghe Tần Vân Y thỉnh cầu, Bích Huyết Thần Quân không hoang mang, âm thanh ở chỗ cao thong thả vang lên: “Dù sao năm đó một mạch Vấn Tâm Kiếm đều huyết tế Vực Linh, coi như nợ máu sâu như biển. Trong mắt Thanh Hoành Đạo quân không tha cho Vực, cũng dễ hiểu. Chẳng qua là A Vãn...” Bích Huyết Thần Quân ở sau vân sa quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn ở một bên lẳng lặng nhìn Tạ Trường Tịch, trong giọng nói chứa ý cười: “Bây giờ, Thanh Hoành đạo quân, rốt cuộc là Thượng quân Thiên Kiếm Tông hay là Thiếu quân của ngươi?”
Nghe như vậy, Tạ Trường Tịch dừng bước chân, chàng ngừng lại sát bên Đài Sinh Tử, nhìn hai người trên cao nói chuyện.
Bích Huyết Thần Quân ngồi sau vân sa, Hoa Hướng Vãn đứng bên cách chàng không xa.
Nàng nhìn chàng, ánh mắt sâu thẳm, không trả lời, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn chàng.
Bích Huyết Thần Quân gõ cây quạt, giọng điệu chứa ý cười: “Nếu là Thiếu quân của ngươi, vậy thì coi là người Tây Cảnh. Theo quy củ Tây Cảnh, chúng ta không cho phép Vực tồn tại trên đời từ lúc nào? Hay là…” Bích Huyết Thần Quân như bật cười: “Thanh Hoành Thượng quân trước sau gì vẫn là Đạo quân của Thiên Kiếm Tông, không liên quan gì đến Hợp Hoan Cung?”
“Tạ Trường Tịch!” Hoa Hướng Vãn nghe được ý cảnh cáo trong lời Bích Huyết Thần Quân, nhắc nhở chàng: “Đài Sinh Tử, có thể thắng thì là thắng.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, Hoa Hướng Vãn lặng yên không tiếng động nắm chặt tay.
Nàng biết chàng không cho “Vực” tồn tại, chẳng qua cho đến tận hôm nay, lần đầu nàng thấy rõ, sau 200 năm, Tạ Trường Tịch đuổi tận giết tuyệt thế nào đối với vật này.
Tạ Trường Tịch bình tĩnh nhìn nàng, chỉ nói: “Đây là “Vực”.”
“Chàng cũng là Thiếu quân Hợp Hoan Cung.”
Hoa Hướng Vãn cắn răng, cao giọng: “Quay về!”
Tạ Trường Tịch không nói gì, qua một lúc, chàng khẽ cụp mi.
Mọi người thở phào một cái, giữa lúc nghĩ chàng sẽ nghe lời quay đầu lại, thì chàng chợt xuất kiếm!
Kiếm chàng quá nhanh, Tần Phong Liệt không kịp ngăn cản kiếm của chàng, đã nhìn thấy chàng xuất hiện trước người Minh Hoặc!
Mấy chục ánh kiếm trong chớp mặt đập vào mặt, Minh Hoặc vốn là nỏ mạnh hết đà, căn bản không thể né tránh, chỉ nghe “Ầm” một tiếng thật lớn, cả người Minh Hoặc bị ghim trên mặt đất.
Khí đen quanh thân y chạy toán loạn tựa như thét chói tai, lại bị kiếm quang phong kín trong người Minh Hoặc, dưới da Minh Hoặc có vật gì đó điên cuồng len lỏi, thoạt nhìn hết sức đáng sợ.
Y theo thói quen chịu đựng đau đớn, ngày thường có đau cũng không nói tiếng nào, nhưng lần này không nhịn được bao lâu đã ở trên mặt đất k3u rên như dã thú.
Tạ Trường Tịch ung dung thu kiếm, vững vàng nói: “Vấn Tâm Kiếm có tác dụng khắc chế Vực Linh, những kiếm ý này sẽ dung nhập vào thân thể y, sau nửa tháng, loại bỏ Vực Ma trong thân thể y, y sẽ tự khôi phục.”
Dứt lời, Tạ Trường Tịch xoay người, đi về đài cao.
Tất cả mọi người đều nhìn chàng, Hoa Hướng Vãn theo bản năng nín thở, nhìn chàng từng bước đi đến.
Kiếm chàng còn trong tay, thân thể nàng không khỏi run rẩy, cảm thấy kiếm kia như lúc nào cũng có thể sẽ chỉ về phía nàng.
Nàng và Minh Hoặc, không có gì khác nhau.
Phát hiện tâm tình của Hoa Hướng Vãn, Bích Huyết Thần Quân quay đầu nhìn, trong giọng nói mang theo mấy phần trêu đùa: “Ui da, A Vãn, vị Thiếu quân này của ngươi, thật là cương trực công chính, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc đó. May là hôm nay, người mang Vực không phải A Vãn, nếu không cũng không biết Thanh Hoành Đạo Quân có thể tàn nhẫn như vậy hay không.”
“Ma Chủ nói đùa.”
Hoa Hướng Vãn nghe được lời của Ma Chủ, khôi phục sắc mặt, cung kính cười rộ: “Điều này sao có thể chứ? Mặc dù Hợp Hoan Cung cũng thuộc về Tây Cảnh, nhưng Ma Chủ lại quên.” Hoa Hướng Vãn bình thản nói: “Vật này, mẫu thân ta cũng rất ghét.”
“Đúng thế.” Bích Huyết Thần Quân như được nhắc nhở, ông ta gật đầu một cái, chỉ nói: “Năm đó Hoa Cung chủ... cũng giống Thanh Hoành Đạo Quân vậy, không cho phép vật này tồn tại đấy.”
Đang lúc nói chuyện, người Thanh Lạc Cung đã xông đến, mang Ôn Dung đi. Người Minh Loan Cung cũng chạy đến bên người Minh Hoặc, bắt đầu khiêng Minh Hoặc từ giữa kiếm trận xuống.”
Tạ Trường Tịch vững vàng đi đến bên cạnh Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn thấy chàng trở lại, cung kính chào Bích Huyết Thần Quân một cái: “Thần Quân, ta đi xem Ôn Cung chủ trước.”
“Đi đi.”
Bích Huyết Thần Quân phất tay, Hoa Hướng Vãn lập tức xoay người. Bích Huyết Thần Quân như nhớ tới cái gì, đột nhiên gọi nàng lại: “A Vãn.”
Hoa Hướng Vãn dừng bước chân, Bích Huyết Thần Quân lên tiếng nhắc nhở: “Vết sẹo đã khỏi rồi nên quên đau nhỉ.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, có chút không rõ ý đối phương, nhưng nghĩ đến Ôn Dung, nàng không kịp nghĩ sâu, cung kính nói: “Tạ Ma Chủ nhắc nhở.”
Nói xong, nàng xoay người đi xuống.
Tạ Trường Tịch theo thói quen muốn kéo nàng, Hoa Hướng Vãn lại như không phát hiện gì cả, vội vàng lướt qua bên người chàng.
Động tác Tạ Trường Tịch khựng lại, trì hoãn chốc lát, lúc này chàng mới theo sau.
Bích Huyết Thần Quân ở phía sau vân xa nhìn đám người tan cuộc, khẽ gõ quạt xếp, nỉ non: “Thật đông vui.”
Hoa Hướng Vãn đè nặng tâm tình, vội đuổi theo Ôn Dung.
Đến sân Thanh Lạc Cung, Hoa Hướng Vãn lớn tiếng nói: “Ôn Cung chủ!”
“Hoa Thiếu chủ!”
Người Thanh Lạc Cung ngăn Hoa Hướng Vãn lại, nhíu mày: “Dừng bước.”
“Dì Ôn!”
Hoa Hướng Vãn không nhịn được lên tiếng, Ôn Dung nghe được tiếng gọi này, bà ta hơi chớp mắt. Hòa hoãn một chút, bà ta thở hổn hển mở miệng: “Để Hướng Vãn vào.”
Mọi người nghe bà ta thay đổi chủ ý, liếc nhau một cái, rốt cuộc buông Hoa Hướng Vãn ra.
Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Trường Tịch theo sau lưng, dặn chàng một tiếng: “Chàng ở bên ngoài chờ ta đã.”
Dứt lời, Hoa Hướng Vãn xách váy làm như cực kỳ vội vã chạy vào.
Chờ khi đi vào trong phòng, nhìn Ôn Dung ngồi trên ghế hết sức yếu ớt, bên cạnh có hai vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ trông nom bà ta, theo thứ tự là Tả sứ Hữu sứ của Thanh Lạc Cung, Cung Thương, Giác Vũ.
Hoa Hướng Vãn vừa nhìn thấy bà ta thì vội vàng lên tiếng: “Dì Ôn, ngài cần gì, ta cho người đi tìm, ta để Tạ Trường Tịch tới giúp ngài. Còn nữa, Tiết Tử Đan, ta đi cầu Tiết Tử Đan...”
“A Vãn.” Ôn Dung ngắt lời nàng, thở hổn hển: “Không kịp rồi, ta không được rồi.”
“Dì Ôn...”
Hoa Hướng Vãn nhìn bà ta, hốc mắt đỏ lên: “Ngài... Ngài không nên nói như vậy, ta... Ta còn phải thay Thiếu Thanh chăm sóc ngài. Ta đã không còn sư phụ, không còn sư huynh sư tỷ, lại không còn Thiếu Thanh. Dì Ôn...”
Hoa Hướng Vãn nghẹn ngào không nói thành câu, Ôn Dung nhìn người trước mặt, sắc mặt uể oải.
Hoa Hướng Vãn ngược lại trước sau vững vàng, không có chút dáng vẻ năm đó.
Nhưng nếu Hoa Hướng Vãn có dáng vẻ năm đó, vậy, mọi người đều sẽ sợ hãi.
18 tuổi Hóa Thần Kỳ, kiêu ngạo khoe khoang, phần tư chất này, khiến cho người ta hâm mộ lại sợ hãi.
Hợp Hoan Cung đã có một Hoa Nhiễm Nhan, không thể còn một Hoa Hướng Vãn.
Chỉ là, bây giờ thì có biện pháp gì?
Bây giờ cũng chỉ có nàng, đối với mẹ con Ôn thị bọn họ có mấy phần thật lòng thật dạ.
Hơn nữa không thể không nói, nàng rất may mắn, có đại năng như Tạ Trường Tịch vì nàng trấn thủ Hợp Hoan Cung, bây giờ gởi gắm, bà ta cũng có mấy phần hy vọng.
“Đừng khóc.”
Ôn Dung thở dài, bà ta vỗ tay Hoa Hướng Vãn một cái, trên mặt đều là ôn hòa: “Trước đây là ta quá nghiêm khắc đối với ngươi. Thiếu Thanh vẫn nói với ta là ngươi tốt, ta không tin. Hiện tại ta mới biết, là mắt ta mù, làm sao lại thấy Tần Vân Y tốt đây?”
“Là ta không đủ tốt.” Hoa Hướng Vãn lắc đầu: “Nếu ta không chịu thua kém chút là tốt rồi.”
“Năm đó ngươi cũng đã rất tốt.” Ôn Dung khuyên, không vòng vo với nàng mà vào thẳng chủ đề: “Hôm nay có Tạ Trường Tịch giúp ngươi trông nom Hợp Hoan Cung, ta đi cũng yên tâm.”
“Dì Ôn...”
“Chẳng qua là, những người còn lại của Thanh Lạc Cung, không biết nên làm sao bây giờ?”
Ôn Dung nhìn hai vị tu sĩ Độ Kiếp bên cạnh: “Các ngươi dù có đi đâu cũng không gặp trở ngại gì, nhưng những đệ tử còn sót lại...”
“Cung chủ yên tâm!” Cung Thương lên tiếng: “Đệ tử còn sót lại của Thanh Lạc Cung, chúng ta sẽ trông nom tốt.”
“Minh Loan Cung e là sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Ôn Dung lắc đầu một cái: “Năm đó Hợp Hoan Cung xảy ra chuyện, Minh Loan Cung làm như thế nào, mọi người đều biết. Hợp Hoan Cung vốn quản lý ba tông, hiện tại trừ Bách Thú Tông vô cùng yếu ớt còn ở đó, những tông khác cơ bản đều bị Minh Loan Cung buộc đầu phục bọn họ, pháp bảo trong tay, linh mạch toàn bộ nộp lên. Nếu không phải như vậy thì sao bao năm qua đệ tử Hợp Hoan Cung lại nghèo như thế?”
Hoa Hướng Vãn nghe Ôn Dung nói đến chuyện cũ, mặt lộ vẻ phẫn hận.
Ôn Dung nhìn nàng một cái, thấy đã đạt được mục đích thì thở dài, ám chỉ: “Hôm nay nếu Thanh Lạc Cung không có người giúp đỡ, thì số phận cũng sẽ bị Minh Loan Cung thâu tóm.”
“Dì Ôn...,” Hoa Hướng Vãn nghe, biết ý Ôn Dung, nàng ngẩng đầu lên, lau nước mắt một cái, ánh mắt kiên định: “Người muốn ta làm gì?”
“A Vãn...” Ôn Dung nhìn áo khoác ngoài của Hoa Hướng Vãn, trên mặt lại lộ ra mấy phần không đành lòng, “Dì Ôn không đành lòng để ngươi bị cuốn vào chuyện này.”
“Không!” Hoa Hướng Vãn kiên định nói: “Dì Ôn, Minh Loan Cung bắt nạt Hợp Hoan Cung, ta đều nhớ! Ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn tông môn của Thiếu Thanh nối bước Hợp Hoan Cung. Ta gả cho Tạ Trường Tịch, chàng… chàng vẫn để ý ta. Hơn nữa, hiện tại Kim Đan của ta đã chữa trị được hơn một nửa...”
Nghe như vậy, Ôn Dung thầm giật mình, Cung Thương Giác Vũ bên cạnh liếc nhau một cái. Sau đó Ôn Dung lập tức nắm tay Hoa Hướng Vãn, vội la lên: “Ngươi nói có thật không?”
“Thật sự.” Hoa Hướng Vãn gật đầu, ánh mắt chân thành tha thiết: “Cho nên dì Ôn, người muốn ta làm gì người cứ nói.”
“Vậy thì tốt...” Trên khuôn mặt tái nhợt của Ôn Dung mang theo vẻ vui mừng. Sau đó, bà ta nhìn Hoa Hướng Vãn, nghiêm túc mở miệng: “Vậy ngươi đồng ý với ta, giúp Ôn thị giữ được Thanh Lạc Cung, một cái linh mạch, một món pháp bảo, cũng đừng để cho bọn họ lấy đi!”
Động tác Hoa Hướng Vãn ngừng một lát, Ôn Dung thấy nàng do dự, không khỏi nắm chặt tay nàng, vội la lên: “A Vãn, bọn họ giết Thiếu Thanh đó! Làm sao ta có thể để cho đôi gian phu dâm phụ Tần Vân Y và Minh Hoặc, giết con ta lại cướp cơ nghiệp của ta! Ngươi nhẫn tâm sao?!”
“Ta biết.” Hoa Hướng Vãn dường như hơi loạn: “Nhưng... Như vậy, Hợp Hoan Cung phải chống lại Minh Loan Cung...”
“Mẫu thân ngươi đâu?” Ôn Dung nhắc nhở nàng: “Mẫu thân ngươi là Độ Kiếp Kỳ, Tạ Trường Tịch cũng vậy, Kim Đan ngươi phục hồi sẽ là Hóa Thần, cộng thêm hai vị Độ Kiếp Kỳ của Thanh Lạc Cung, còn Ma Chủ, ông ta sẽ giúp ngươi. A Vãn ngươi đừng sợ.”
Ôn Dung lừa dối dụ dỗ nàng: “Chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta bảo vệ Thanh Lạc Cung, sau này từ trong tộc Ôn thị lựa ra một Thiếu chủ, chờ hắn lớn lên rồi trả lại. Ta sẽ truyền tin cho Ma Chủ, giao quyền Cung chủ Thanh Lạc Cung cho ngươi. Trong thời gian này, pháp bảo, linh mạch của Thanh Lạc Cung, Hợp Hoan Cung đều có thể dùng, hai cung hợp nhất. Chỉ có như vậy, hai cung chúng ta mới có một con đường sống!”
“Dì Ôn...”
“A Vãn!”
Dứt lời, Ôn Dung nôn ra một búng máu. Bà ta nắm chặt tay Hoa Hướng Vãn, kích động nói: “Đồng ý với ta! Ngươi coi đứa nhỏ Ôn thị thành con của ngươi và Thiếu Thanh, ngươi nghĩ đến Thiếu Thanh một chút, ngươi đồng ý với ta!”
“Được, được! Ta đồng ý! Ta nhất định sẽ giữ được Thanh Lạc Cung.” Hoa Hướng Vãn đỡ Ôn Dung, như luống cuống, nàng quay đầu nhìn về phía Cung Thương, lo lắng nói: “Mau, Cung Tả sứ, đừng để dì Ôn nói nữa, mau cứu bà!”
“Không, không... Ta truyền âm trước.”
Ôn Dung vừa nói, vội vàng truyền âm cho Bích Huyết Thần Quân. Sau khi xác nhận Hoa Hướng Vãn có quyền Cung chủ, bà ta rốt cuộc bình tĩnh lại, cả người ngã về sau một cái như không có khí lực.
Hoa Hướng Vãn vội vàng đỡ bà ta, Cung Thương Giác Vũ bên cạnh rót linh lực cho bà ta, nhưng Nguyên Anh, Kim Đan trong thân thể bà đều đã bị tà khí của Vực làm vỡ nát, hiện tại hoàn toàn dựa vào linh lực thân thể để chống đỡ.
Bà ta biết mình đã đi đến cuối, bèn dựa vào Hoa Hướng Vãn, dặn dò hậu sự cho từng người.
Sắp xếp xong tất cả, bà ta tựa vào nguc Hoa Hướng Vãn, có chút mệt mỏi, cuộc đời đi đến đoạn cuối, không ngờ là Hoa Hướng Vãn tiễn bà ta.
Giờ phút này, bà ta không muốn nghĩ gì cả, bỗng dưng lại có một suy nghĩ hoang đường.
Nếu năm đó Ôn Thiếu Thanh cưới Hoa Hướng Vãn thì tốt rồi.
Hoa Hướng Vãn, ít nhất cũng là nữ tử Thiếu Thanh thích.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà yên ổn mấy phần, cảm thấy mình giống như là bà lão bình thường. Bà ta mất đi đứa con yêu duy nhất, hôm nay chỉ có thể để nữ nhân mà con trai bà yêu nhất, chăm sóc mình trước lúc lâm chung.
Vào thời khắc này tiếng của bất cứ ai đều có vẻ vô cùng ầm ĩ, bà ta nhẹ nhàng lên tiếng: “A Vãn, để cho bọn họ ra ngoài hết đi.”
Hoa Hướng Vãn rưng rưng gật đầu, liếc mọi người một cái.
Mọi người nghe lời này, rối rít đi ra ngoài.
Chờ phòng yên tĩnh lại, Ôn Dung tựa vào nguc Hoa Hướng Vãn, nhẹ giọng nói: “A Vãn, ngươi nói cho ta về Thiếu Thanh đi, tại sao các ngươi lại biết nhau?”
Hoa Hướng Vãn nghe được lời Ôn Dung, thong thả kể lại chuyện của nàng và Ôn Thiếu Thanh.
Ôn Dung yên lặng lắng nghe, trong mắt bà ta lộ ra vẻ hối hận: “Là ta quá nghiêm khắc với nó... Rõ ràng nó không phải người giỏi tu luyện, nhưng ta sợ nó ở Tây Cảnh không sống nổi, cũng cảm thấy nó làm ta mất mặt. Dẫu sao từ nhỏ ta đã là người xuất sắc, làm sao lại sinh ra một đứa con trai như vậy. Ta luôn đánh chửi nó, nó cho rằng ta không có tình cảm gì với nó...”
“Không.” Hoa Hướng Vãn an ủi bà ta: “Mọi người đều biết, người thương hắn.”
“Hắn cũng biết sao?”
“Biết.”
Nhưng nghĩ đến những lần cãi nhau của nhi tử và mình, Ôn Dung biết nàng đang dối gạt mình.
Bà ta cảm giác sinh mạng đang trôi đi, cuối cùng hỏi việc liên quan đến nàng: “A Vãn, lúc sư phụ ngươi đi, cũng như thế này phải không?”
“Không phải vậy.”
Hoa Hướng Vãn cười cười, nàng bình tĩnh cầm tay Ôn Dung, ôn hòa nói: “Bà ấy đi rất đau đớn.”
“Đau đớn?”
Ôn Dung không nghe rõ, nhưng mà bà ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hoa Hướng Vãn che miệng lại, đè chặt vào trong nguc.
“Là như vậy.”
Tà khí Vực Linh chợt xuyên vào thân thể Ôn Dung, chạy tán loạn ở trong thân thể bà ta. Cả người bà ta đau nhức gắng gượng giãy giụa, Hoa Hướng Vãn bịt chặt miệng bà ta, bình tĩnh nói: “À, còn nữa, ngươi nói sai rồi, sư phụ ta không chết, người chết là mẫu thân ta.”
Hoa Hướng Vãn nghe tiếng bà ta “Ô ô” đau khổ, cảm thấy cực kỳ thoải mái. Tốc độ chảy của máu trong người nàng cực nhanh, không nhịn được nói đến những đau khổ mà nàng không thể nói với người khác.
“Lúc bà ấy đi, Kim Đan bị mổ ra, tu vi bị hút khô, bà ấy rất đau, nhưng bà ấy không nói.”
“Dì Ôn.” Nàng đè chặt Ôn Dung đang vùng vẫy, vẻ mặt hết sức chân thành: “Ta thay Hợp Hoan Cung cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi cho người mở ra biên phòng Tây Cảnh, cảm tạ ngươi tham dự sắp đặt tất cả những thứ này, cảm tạ 200 năm nhục nhã, cũng cảm tạ ngươi và Thiếu Thanh hậu đãi với ta. Để báo đáp...” Nàng ghé sát tai Ôn Dung: “Nói cho ngươi một bí mật…”
“Ôn Thiếu Thanh...” Nàng đè thấp giọng: “Là ta giết, chẳng qua là ta không tự động thủ mà thôi.”
Nghe nói như vậy, Ôn Dung chợt kích động, nhưng đối với Hoa Hướng Vãn mà nói hành động này quá yếu ớt.
Nàng ôm chặt bà ta, mặc cho tà khí tàn phá trong thân thể Ôn Dung, nàng nhìn vẻ đau đớn của Ôn Dung, không nhịn được cười rộ lên.
Mặt nàng đầy lệ, nhưng trên mặt lại cười hết sức sung sướng.
Ôn Dung liều mạng muốn túm lấy nàng, nhưng hành động dùng toàn lực của bà ta, cũng tỏ ra vô cùng yếu ớt.
“Yên tâm đi, đây chẳng qua là bắt đầu.”
Nàng nhìn bà ta giãy giụa, cảm giác khí tức Ôn Dung yếu dần, nàng có chút mê muội với kho4i cảm này, quyết định nói cho Ôn Dung một tin tốt.
“Tất cả các người, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai. Ngươi yên tâm!” Giọng nàng rất nhẹ: “Bọn họ cũng sẽ đến với các ngươi thôi.”
Dứt lời, Ôn Dung giãy giụa yếu dần, ở trong nguc nàng dần dần không còn hơi thở.
Hoa Hướng Vãn biết bà ta đã chết hẳn, bèn thả bà ta lại trên giường, nghiêm túc xử lý dấu vết quanh thân, xác nhận hồn phách tiêu tán, mới nằm ở mép giường, chợt khàn giọng kêu lên: “Dì Ôn!!”
- ---