Ánh sáng từ từ bừng lên, nàng biết, chính nàng đã đến bên trong giấc mơ của mình.
Có ấn Nhập Mộng nên nàng có thể dựng nên cảnh trong mơ của mình, từ trong giấc mơ của mình đi về phía trước tìm phương hướng gợi ý của ấn Nhập Mộng, ghép cảnh trong mơ của nàng và Thẩm Tu Văn lại với nhau, cảnh trong mơ giao nhau, hai người cũng có thể gặp nhau trong mơ.
Chẳng mấy chốc, cả giấc mơ đã hoàn toàn dựng xong, nàng nhìn ngắm xung quanh, xung quanh là một đồng cỏ, phía xa xa là rừng rậm, ngay phía trước là hồ nước không nhìn thấy bờ, ánh trăng sáng treo trên cao, ánh trăng rơi xuống mặt hồ, nhìn khá mát lạnh tĩnh lặng.
Nàng cảm giác được phương hướng mà ấn Nhập Mộng gợi ý nằm ở trong hồ nước nên cũng không do dự thêm nữa, sử dụng một pháp quyết tránh nước, đi lên trước, lập tức nhảy vào trong hồ nước, bơi về phía trước tìm kiếm phương hướng của ấn Nhập Mộng.
Nước hồ hơi lạnh, may mà sau khi bơi được một lúc thì không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, bơi về phía trước khá lâu, từ xa xa nàng đã nhìn thấy một sườn núi, trên sườn núi có một người thanh niên đang ngồi ngay ngắn, giống như đang nhập định, nước hồ lặng lẽ lan đến dưới chân y, mặt nước và sườn núi va vào nhau, sóng nước thì dập dờn lăn tăn còn sườn núi thì sừng sững không lay đ0ng.
Hoa Hướng Vãn bơi đến bên cạnh sườn núi, nhìn lên trên qua mặt nước hồ, thanh niên đeo ngọc quan bằng bạch ngọc, dải lụa trắng che mắt, các đường nét để lộ ra là dáng vẻ của Thẩm Tu Văn nhưng khí chất xung quanh người lại cực kỳ giống Tạ Vô Sương.
Nàng đã sớm nhìn ra được Thẩm Tu Văn ngưỡng mộ Tạ Vô Sương, không ngờ ở trong mơ lại có thể tự nhiên bắt chước theo Tạ Vô Sương như thế.
Chuyện này làm cho nàng hơi không vừa lòng, nàng thích kiểu người dịu dàng ngây thơ như Thẩm Tu Văn hơn, kiểu người lạnh lùng như núi băng đó của Tạ Vô Sương có gì tốt cơ chứ?
Nhưng hiện giờ đến cũng đến rồi, nàng chỉ có thể kiên trì tiếp tục thôi.
Trước tiên nàng bơi vài vòng trong nước, giống như một mỹ nhân ngư, tạo ra tiếng đ0ng cố ý làm cho “Thẩm Tu Văn” phát hiện.
Nhưng mà đối phương rất giỏi giữ bình tĩnh, rõ ràng biết nàng đã đến nhưng vẫn ngồi ở chỗ ban đầu, nhập định không nhúc nhích như cũ.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ, giơ tay về phía mặt nước, vịn trên bãi cỏ xanh bên cạnh bờ, đỡ mình nhón người ra khỏi mặt nước.
Theo đ0ng tác của nàng, một hương thơm đặc biệt tản ra xung quanh, Tạ Trường Tịch chầm chậm mở mắt.
Đây là giấc mơ của chàng sao?
Nhất thời chàng có chút không phân biệt rõ cho lắm.
Rõ ràng nên là Hoa Hướng Vãn đi vào trong mơ mới đúng, tại sao cảnh tượng trước mắt...
Lại là cảnh tượng bên trong trí nhớ của chàng.
Nữ tử trước mặt là Hoa Hướng Vãn nhưng cảnh tượng này, hồ nước, ánh trăng, mỹ nhân ra khỏi hồ tắm lại giống hệt cảnh tượng mà năm đó Vãn Vãn đi vào trong mơ của chàng thế chứ.
Chàng im lặng nhìn nàng, lớp vải mỏng xung quanh người nữ tử đã ướt đẫm, ánh trăng chiếu trên người nàng, phác hoạ ra đường cong cơ thể nhấp nhô như dãy núi.
Nàng nổi lên đến độ cao xấp xỉ chàng thì dừng lại, rướn lên trước giống như rất tò mò, dựa gần sát vào khuôn mặt chàng.
Cùng một đ0ng tác, cùng một vẻ mặt.
Chàng bất giác hơi hoảng hốt.
Bọn họ dựa cực kỳ gần, trong lúc hơi thở đan xen thì hương thơm đặc biệt trên người nữ tử bay vào chóp mũi Tạ Trường Tịch.
Cùng một hương thơm.
Theo hương thơm quấn quanh chóp mũi thì những ký ức mang chút diễm lệ trong giấc mơ và trong hang đ0ng năm đó lại cuồn cuộn hiện ra.
Có lúc là hình ảnh nụ hôn non nớt của thiếu nữ trong giấc mơ, trong Tử Sinh Giới.
Có lúc là hình ảnh thiếu nữ dựa sát vào lồng nguc chàng, mở thắt lưng của chàng ở trong hang đ0ng, “Tạ Trường Tịch, nếu ta còn không cứu huynh nữa thì huynh sẽ ch3t đó.”
“Thuật Song Tu chỉ là một kiểu tu luyện, huynh đừng để trong lòng.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy ngập tràn vẻ van xin, nàng chủ đ0ng giơ tay ra ôm lấy chàng: “Tạ Trường Tịch, ta lạnh lắm, huynh ôm ta đi.”
“Đạo quân,” Nữ tử trước mặt giơ tay chạm lên trái cổ của chàng, giọng nói xen lẫn với giọng nói của thiếu nữ trong hang đ0ng năm đó, “Ta lạnh lắm, huynh ôm ta đi.”
Vãn Vãn...
Trong nhất thời, Tạ Trường Tịch có chút không phân rõ được người trước mắt là ai.
Chàng nhìn nữ tử trước mặt gần trong gang tấc với chàng qua dải lụa trắng.
Khuôn mặt của nữ tử và Vãn Vãn chồng lên nhau, khắp người nàng ướt đẫm, đôi mắt giống như yêu tinh vậy, quyến rũ tâm hồn người khác.
Hoa Hướng Vãn quan sát y một lúc, tuy y không có hành đ0ng gì nhưng cơ thể cứng ngắc rõ ràng đã bán đứng y.
Hoa Hướng Vãn khẽ mỉm cười, nàng nhón người lên phía trước, chủ đ0ng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của y.
Tạ Trường Tịch thở gấp nhưng không dám có bất kỳ phản ứng nào.
Ngay cả chớp mắt chàng cũng sợ hãi, sợ lần này sẽ giống với vô số lần trong quá khứ, nữ tử trước mắt này, vừa chạm vào sẽ tan vỡ.
Huyễn Mộng Điệp, làm cho người ta nhìn thấy người họ muốn gặp nhất nhưng mãi mãi không có cách nào chạm đến người đó.
Vô số lần trong quá khứ, chàng từng nhìn thấy người này tan vỡ trước mắt hết lần này đến lần khác.
Hoa Hướng Vãn giơ tay đỡ khuôn mặt y, hôn lên má y rồi từ từ đi lên.
Chầm chậm giơ tay bắt lấy dải lụa trắng sau đầu y.
“Đạo quân có biết, tại sao chàng có thể mơ thấy ta hay không?”
Hoa Hướng Vãn nói chuyện, di chuyển cánh môi lên đôi mắt đối phương, ngậm lấy dải lụa trắng trên đôi mắt y.
Hơi thở của nàng phun lên đôi mắt y, âm ấm.
“Bởi vì,” Nàng vừa nói chuyện vừa cắn lấy dải lụa trắng lui về phía sau, giơ tay nhẹ nhàng gỡ đi nút thắt của dải lụa trắng phía sau đầu, giọng nói quyến luyến, ngập tràn ý tình, “trong lòng chàng nhớ đến ta.”
Dải lụa trắng rơi xuống, mái tóc ở hai bên của thiếu niên cũng theo đó mà buông xoã ra.
Hoa Hướng Vãn mỉm cười ngước mắt nhưng mà thứ đập vào mắt nàng lại là một đôi mắt màu đỏ bình tĩnh trong veo.
Nụ cười của Hoa Hướng Vãn sựng lại, sững sờ nhìn đôi mắt đó.
Một lúc sau nàng mới đột ngột phản ứng.
Đôi mắt đỏ, dấu hiệu của việc nhập ma!
Thẩm Tu Văn vậy mà lại nhập ma sao?
Nhập ma là một điều kiêng kị cực kỳ lớn đối với Thiên Kiếm Tông, Tây Cảnh có thể chấp nhận Ma tu nhưng Vân Lai thì không chấp nhận được đâu!
Liên hôn với một đệ tử mà bất kỳ lúc nào cũng có thể bị Thiên Kiếm Tông bỏ rơi sẽ không có chút lợi ích nào với nàng.
Chuyện quan trọng hơn là, cảnh trong mơ của tu sĩ đã nhập ma cực kỳ không ổn định, nàng ở lại trong này sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Rút lui sớm là cách tốt nhất!
Ngay lúc nghĩ rõ chuyện này thì Hoa Hướng Vãn không hề do dự, xoay người nhảy vào trong nước!
Tuy đ0ng tác của nàng nhanh nhưng đ0ng tác của đối phương càng nhanh hơn.
Ngay lúc Hoa Hướng Vãn nhảy xuống thì mặt nước lập tức đông lại thành băng, Hoa Hướng Vãn ngã thật mạnh trên mặt băng.
Nàng không kịp cảm nhận cơn đau đớn, vội vàng đứng dậy, chạy nhanh về hướng mà mình đi đến!
Gió tuyết bỗng trở nên lớn, băng tuyết liên tiếp lan tràn đến nơi xa, dường như đang chạy đua với nàng vậy, không có ranh giới không có điểm cuối.
Nàng điên cuồng chạy nhanh thật nhanh, bàn chân đạp trên mặt băng, lạnh đến mức đau buốt.
Cảm nhận được kiếm ý giấu bên trong những lớp băng tuyết này, trong lòng nàng cực kỳ sợ hãi.
Không đúng, đây không phải là kiếm ý của Đa Tình Kiếm, là Vấn Tâm Kiếm!
Năm đó nàng không phân biệt được sự khác nhau giữa Vấn Tâm Kiếm và Đa Tình Kiếm nhưng nhờ những gì Tạ Trường Tịch ban cho mà hiện giờ nàng đã quá rõ ràng.
Thẩm Tu Văn không phải người luyện Đa Tình Kiếm, thế người đứng ở đây là...
“Tạ Vô Sương?!”
Hoa Hướng Vãn bỗng chợt dừng chân lại, kinh ngạc quay đầu.
Thiếu niên áo trắng đứng bên bờ ở nơi xa xa.
Sau lưng y đã biến thành một nơi đầy gió tuyết, Hoa Hướng Vãn nhận ra được, đó là Tử Sinh Giới.
Y im lặng nhìn nàng chằm chằm, dường như không hề có chút cảm xúc nào.
Y đã đóng kín giấc mơ này, từ khi vừa bắt đầu thì y đã biết đây là mơ.
Nhưng y không định để nàng ra ngoài.
Nhận ra giấc mơ đã bị đối phương đóng chặt hoàn toàn, Hoa Hướng Vãn cũng không bỏ chạy nữa, nàng từ từ bình tĩnh lại, suy đoán ý đồ của đối phương.
Y đã muốn giết nàng.
Tính tình Tạ Vô Sương quả quyết hơn Thẩm Tu Văn, tu vi lại thâm sâu không đoán được, nếu như là Tạ Vô Sương thì có lẽ y thật sự có khả năng giết được nàng.
Nàng bình tĩnh nhìn Tạ Vô Sương, nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.
Hai người im lặng đứng song song nhau trong gió tuyết, rất lâu sau Tạ Trường Tịch mới nói chuyện, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Nàng là ai?”
Nghe thấy câu hỏi kỳ lạ này, Hoa Hướng Vãn âm thầm ngưng tụ linh lực, vẽ một trận pháp trên tay.
Thứ cạnh tranh nhau trong giấc mơ là độ mạnh của thần thức, nàng không hề e dè Tạ Vô Sương nhưng dù sao đây là do nàng chủ đ0ng đi vào giấc mơ của Tạ Vô Sương, Tạ Vô Sương sẽ có quyền thao túng giấc mơ nhiều hơn, đánh nhau ở trong này sẽ không có lợi cho nàng.
Nàng muốn nhanh chóng ra ngoài.
“Hương thơm trên người nàng, từ đâu tới?”
Tạ Trường Tịch từ bên bờ hồ đi xuống, đi lên mặt băng.
Y đi rất chậm, rõ ràng hai người cách nhau rất xa nhưng y lại dường như có thể rút ngắn khoảng cách, chỉ mấy bước đã đi đến trước mặt nàng.
Hoa Hướng Vãn cảnh giác nhìn y, trận pháp trong tay đã hình thành.
Ngay khoảnh khắc Tạ Trường Tịch đi đến trước mặt nàng và giơ tay về phía nàng thì nàng bỗng đưa tay đánh về phía mặt băng!
Mặt băng hàng ngàn dặm bỗng chốc vỡ tan, vụn băng xông lên trời, dường như có một bức màn trời sinh ra từ mặt đất ngăn cách ở giữa hai người, Tạ Vô Sương mở to đôi mắt, nhìn mặt băng phía trước sụp đổ, nữ tử bỗng chốc biến mất, chàng ngạc nhiên kêu lên: “Vãn Vãn!”
Hoa Hướng Vãn nhảy vào trong nước băng, lập tức bừng tỉnh hoàn toàn khỏi giấc mơ!
Không kịp nghĩ nhiều, gần như là theo bản năng hét to tên của Thẩm Tu Văn: “Thẩm Tu Văn! Cứu ta! Thẩm Tu Văn!”
Rõ ràng Tạ Vô Sương đã nhập ma mà còn trà trộn bên trong Thiên Kiếm Tông, chắc chắn có chuyện muốn làm, những người của Hợp Hoan Cung ở đây sẽ không ngăn cản được y, nàng có gọi người của Hợp Hoan Cung đến thì cũng chỉ có thể làm gia tăng thêm số người bị thương mà thôi.
Ma tu của Thiên Kiếm Tông, muốn ch3t thì vẫn nên ch3t người của Thiên Kiếm Tông, huống hồ chi, nếu như là Thẩm Tu Văn thì có lẽ còn có thể làm cho Tạ Vô Sương kiêng dè một chút.
Nhưng mà Thẩm Tu Văn còn chưa đến thì một cơn rét lạnh mang theo hương thơm lành lạnh của cây thanh tùng đã vén màn giường của nàng lên, uy hiếp thẳng vào nàng ở trong màn!
Nàng nhảy vọt qua bên cạnh, cơn gió lạnh lập tức đuổi theo, một bàn tay trắng ngần nắm lấy cổ áo của nàng.
Nàng cúi đầu xoay người, giơ tay đánh một chưởng qua, thiếu niên nghiêng người giơ kiếm lên, thanh kiếm dài vẫn còn nằm trong vỏ đã chặn lấy pháp ấn của nàng, tiếp sau đó thì thanh kiếm chợt lật lại đè lên lòng bàn tay của nàng, ép xuống cổ nàng.
Hoa Hướng Vãn nhanh chóng lui lại, ở trong phòng đánh nhau chưa được hai hiệp thì hạt châu linh khí của Hoa Hướng Vãn đã dùng hết sạch nên nàng bị Tạ Trường Tịch dùng kiếm chặn trên cổ rồi đột ngột đè lên tường.
Thật mạnh, còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Chỉ là một người luyện Vấn Tâm Kiếm Nguyên Anh Kỳ mà lại có thể đạt được đến trình độ này sao?
Trong lòng nàng chợt hiện lên một chút nghi ngờ nhưng nhớ đến thực lực hoàn toàn không thể đo được bằng tu vi của Tạ Trường Tịch năm đó thì nàng lại cảm thấy thế hệ tu luyện Vấn Tâm Kiếm mà có được loại thực lực này dường như cũng cực kỳ hợp lý.
Hoa Hướng Vãn không phản kháng nữa, thở hổn hển nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Một tay Tạ Trường Tịch nắm lấy kiếm đặt ngang giữa cổ nàng, hoa lê bay vào từ bên ngoài cửa sổ, rơi trên dải lụa trắng trên đôi mắt y bị cơn gió ban đêm lành lạnh thổi bay, nhẹ nhàng trêu chọc trên khuôn mặt nàng, mang đến một cảm giác ngứa ngứa khó chịu.
“Ngươi sẽ không kịp giết ta trước khi Thẩm Tu Văn xuất hiện.”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy giọng nói truyền đến từ nơi xa, mở lời nhắc nhở.
Lời vừa dứt thì giọng của Thẩm Tu Văn đã gấp gáp vang lên ở bên ngoài cửa: “Hoa Thiếu chủ!”
Sắc mặt Tạ Trường Tịch nhanh chóng trở nên lạnh lùng, ngay lúc cửa phòng bị đá mở đã vội xoay người ép nàng vào góc tường, dùng cả người che kín lấy nàng.
Hoa Hướng Vãn sững sờ, không rõ “Tạ Vô Sương” làm thế này để làm gì.
Muốn trốn Thẩm Tu Văn? Như thế này có tác dụng sao?
Mọi người ai cũng bị phản ứng này của Tạ Trường Tịch dọa sợ, sững sờ nhìn “Tạ Vô Sương” chắn ngay góc tường và góc áo của nữ tử mơ hồ lộ ra bên dưới góc áo trắng của chàng.
“Ra ngoài.”
Giằng co chẳng được bao lâu thì Tạ Trường Tịch đã lạnh lùng lên tiếng.
Thẩm Tu Văn không phản ứng kịp, dẫn theo một nhóm người của Hợp Hoan Cung và Thiên Kiếm Tông bị giật mình tỉnh giấc đứng bên ngoài cửa, ngỡ ngàng không biết nên làm gì.
Tạ Trường Tịch thấy Thẩm Tu Văn không có hành đ0ng gì nên ngước mắt nhìn qua, giọng nói vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng đã mang chút ý tức giận.
Chàng khẽ quát: “Cút ra ngoài!”