“Két….” Y khẽ khàng mở cửa phòng, thò đầu ra bên ngoài nhìn ngó xung quanh, tin chắc không thấy người nào mới yên tâm bước chân ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thuận tay vung một đường kiếm, thử vận động cánh tay và bả vai. Cũng may, ngoài hơi đau nhức một chút ra thì không có gì khó chịu.
Y bật cười khẽ một tiếng, nhớ đến Bạch Ngọc Đường mỗi ngày thay thuốc cho hắn đều vô cùng cẩn thận, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy ấm áp, động tác trên tay cũng nhanh hơn.
Cành liễu phất phơ trong gió, nam tử lam y múa thanh kiếm cổ, kiếm pháp uyển chuyển linh hoạt, tựa như trong tay không phải là một thanh kiếm có thể lấy mạng người mà là một con bướm bạc đang vỗ cánh muốn bay.
Động tác của y dần chậm lại, khóe môi hơi gợn lên mỉm cười: “Kiếm pháp này quả thật như chim yến, mỗi chiêu thức đều vô cùng đẹp mắt.” Thân thể nửa ngồi, tay phải cầm kiếm chỉ thẳng mặt trời đỏ rực trên đỉnh đầu. Từ giữa không trung, lá liễu dưới tác động của kiếm khí mà không ngừng bay lượn, lúc này vì mất đi lực điều khiển mà từ từ hạ xuống, trên mảnh sân nhỏ tựa như vừa xuất hiện một trận mưa lá liễu tuyệt đẹp.
Bạch Ngọc Đường khoanh tay chậm rãi đi vào trong sân nhỏ, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Triển Chiêu vừa hoàn thành chiêu thức cuối cùng, đứng giữa mưa lá rơi, nụ cười nhẹ nhàng, tựa như một vị tiên.
Có điều hắn không bị cảnh tượng này mê hoặc quá lâu, thái độ nhanh chóng trở lại lạnh nhạt, lấy từ trong túi ám khí ra một viên đá trơn nhẵn, vận lực búng tới vai phải bị thương của Triển Chiêu.
Triển Chiêu bất ngờ, tầm mắt vừa nâng, thân thể đã chuyển, bắt lấy viên đá đang hung hãn bay tới, mắt môi cong lại thành nụ cười lấy lòng: “Ngọc Đường đã về rồi sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn động tác của y, biết được vết thương của y đã khỏi được bảy, tám phần, nhưng trong lòng vẫn có chút không hài lòng. Mấy ngày nay, bản thân mình vì những chuyện phiền lòng kia mà chạy đông chạy tây, người này thì nhàn hạ ở trong sân đầy mùi thuốc đắng, hào hứng lén luyện kiếp pháp Bạch gia.
“Miêu đại nhân thật hăng hái, chạy ra ngoài sân để luyện kiếm pháp Lưu Vân của Bạch mỗ.”
Triển Chiêu bật cười, với nhãn lực của Bạch Ngọc Đường sao có thể không nhận ra chiêu kiếm vừa rồi chính là kiếm pháp Lưu Vân vang danh giang hồ của hắn. Y vụng trộm luyện như vậy thật giống cô nương ngượng ngùng thông qua kiếm pháp mà tưởng nhớ người trong lòng.
Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Ngọc Đường, lông mày tụ lại một chỗ hiện nét mệt mỏi và bất mãn, y tươi cười nói: “Ngọc Đường, đừng tức giận.”
Đùa sao? Y không dễ dàng gì mới khiến cho con người kiêu ngạo này chịu thổ lộ tâm ý, hai người vui vẻ bên nhau, vành tai, tóc mai chạm nhau, y vụng trộm vui mừng còn chưa kịp, nếu như lại đắc tội với vị tổ tông này, hắn tức giận với y còn đỡ, lỡ như hắn bỏ y mấy ngày, y sao chịu nổi.
“Mấy ngày nay Ngọc Đường chạy tới chạy lui chắc là rất mệt mỏi, có muốn về phòng nghỉ ngơi một chút không?” Triển Chiêu vội tra kiếm vào vỏ, đi tới nắm lấy tay phải của Bạch Ngọc Đường, cảm thấy hơi lạnh. Y có chút ngạc nhiên, tay của Bạch Ngọc Đường lúc nào cũng hơi lạnh như vậy, trong lòng nổi lên lo lắng, chỉ sợ Bạch Ngọc Đường bôn ba mệt nhọc mà bị bệnh.
Bạch Ngọc Đường lạnh nhạt xua tay trái, tay phải vẫn để Triển Chiêu nắm. Sau khi hai người xác định quan hệ, tiếp xúc càng tự nhiên hơn.
Cho đến bây giờ, Bạch Ngọc Đường vẫn không sao hiểu nổi, vì sao lúc trước hắn tìm đủ mọi cách tránh né mọi tiếp xúc thân mật với Triển Chiêu, mà bây giờ lại vô cùng quen với việc Triển Chiêu thỉnh thoảng ôm mình, hôn mình. Năm ngày trước, quan hệ giữa hai người vẫn lạnh như băng. Hắn còn cho rằng, Triển Chiêu ắt hẳn là kiếp nạn kiếp này của mình.
Hơn nữa…
Hắn chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ lên phiến môi mỏng mà mềm mại kia: “Cần gì phiền phức gì vậy? Nếu ngươi đã khỏe rồi, chúng ta nói chính sự đi.”
Y là kiếp nạn đời này hắn trốn không thoát, cũng không muốn trốn.
Triển Chiêu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng bạch y gầy gò mỗi lúc một xa. Y sờ lên môi, tựa như nơi này vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại, ngọt ngào vừa rồi.
“Mèo chết! Còn không nhanh lên! Ngươi là con ốc sên sao?”
Y cười, vội đuổi theo bóng lưng trắng kia, bắt lấy bàn tay vẫn lạnh lẽo của hắn: “Ngọc Đường, chờ ta với.” Không sao hết, nếu tay của Ngọc Đường quanh năm đều lạnh, vậy thì cứ để Triển mỗ ủ ấm cho hắn. Triển mỗ sẽ là lò sưởi làm ấm tay Ngọc Đường.
*
“Nương, trong thời gian ta không có ở đây có chuyện gì không?” Nữ tử áo đỏ buông tấm màn đỏ tươi trong phòng xuống, ngồi trước gương đồng, chậm rãi chải tóc.
Thông qua gương đồng có thể nhìn thấy phía sau nàng là một phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt đang đứng thẳng. Người phụ nữ nọ cúi đầu, rũ mắt, quy củ đáp: “Thưa cô nương, chỉ có một vị khách chỉ đích danh cô nương, nghe nói cô nương không ở đây cũng không chịu tìm cô nương khác, chỉ yêu cầu đến phòng của cô nương nhìn một lát.”
Bàn tay chải tóc của nữ tử nọ dừng lại, lông mày cau chặt: “Là một vị công tử bạch y tướng mạo tuấn tú?”
“Không phải, là một công tử lục y tuấn tú.”
“Lục y?” Nữ tử lẩm bẩm nhắc lại lời này, cây lược gỗ chải tóc theo quy luật lúc này đã cắm sâu vào bím tóc.
Như là đột nhiên nhớ ra gì đó, lông mày của nàng càng nhíu chặt, ‘bộp’ một tiếng đặt cây lược xuống bàn, đứng dậy, đi đến trước giường, nhấc nắp đỉnh hương lên, quay đầu nhìn người phụ nữ đứng đằng kia: “Có người nào đụng vào hương liệu trong đỉnh này không?”
Người phụ nữ thấy vẻ mặt của nữ tử nghiêm trọng, thầm nghĩ lần này mình lơ là rồi, khúm núm đáp: “Lão nô không tiện nán lại, chỉ dẫn hắn đến phòng cô nương rồi rời đi, cho nên…”
Cô gái phất tay, ý bảo người phụ nữ không cần nói nữa. Nàng nhấc đỉnh hương lên, dốc toàn bộ hương liệu vào chậu đồng bên cạnh. Rồi đi đến giá gỗ, lấy hương liệu gì đó màu đỏ thẫm từ trong hộp, cho vào trong đỉnh. Lại lấy từ trong một hộp gỗ tinh xảo khác, dùng móng tay lấy một ít bột phấn rải vào đỉnh hương. Xong xuôi, nàng thở phào một hơi, chỉ chậu đồng dưới chân: “Tìm một nơi trống trải đốt sạch thứ này đi…”
Người phụ nữ bước tới, bưng chậu đồng lên, cúi chào rồi đi ra.
Nữ tử nọ vuốt ve hoa văn chạm rỗng tinh xảo bên ngoài đỉnh hương, rồi đốt hương liệu bên trong. Một mùi hương nồng đậm chậm rãi lan khắp căn phòng.
*
“Triển đại nhân quá khách khí rồi, có thể được gặp mặt Nam hiệp và Cẩm Mao Thử được người trên giang hồ ca tụng chính là vinh hạnh của thiếp.” Mỹ nhân mặc váy đỏ, bộ ngực căng tràn nửa hở, mềm mại chạm lên trước ngực Triển Chiêu, một tay bưng một ly rượu, đưa tới bên miệng y.
Triển Chiêu chưa từng đến nơi hoa bướm nào trải qua tình huống này, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, tay chân cũng lóng ngóng, vụng về.
Bạch Ngọc Đường đưa ly rượu ngon tới bên miệng, nếm thử, ánh mắt như có như không liếc sang Triển Chiêu đang túng quẫn bên kia, khóe môi thoáng cong lên.
Mặt Triển Chiêu đỏ bừng, không ngừng từ chối lòng tốt của mỹ nhân, khó chịu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường thần sắc tự nhiên ngồi đối diện: “Khinh Hồng… Khinh Hồng cô nương, lần này Triển mỗ và Bạch huynh tới đây vốn chẳng phải… chẳng phải…”
Khinh Hồng cười duyên, nhu tình đánh nhẹ lên ngực Triển Chiêu: “Ôi… Triển đại nhân chớ ngại ngùng. Khách đến Hồng Tụ chiêu này của chúng thiếp đều để tìm vui. Trước để thiếp hầu hạ ngài, rồi sang hầu hạ Ngũ Gia có được không?”
Nói xong, như muốn đẩy Triển Chiêu vào gian trong. Triển Chiêu bị ép buộc như vậy, lại không dám hất tay cô nương ra, đành phải nhìn Bạch Ngọc Đường như cầu cứu. Cũng may Bạch Ngọc Đường biết phân nặng nhẹ, ho khẽ một tiếng, đặt ly rượu trong tay xuống.
“Khinh Hồng cô nương, hôm nay Triển huynh và tại hạ tới đây là vì có việc quan trọng cần làm trước, đa tạ cô nương tiếp đãi, ngày sau Bạch mỗ chắc chắn sẽ dẫn bằng hữu đến vui vẻ cùng cô nương.”
Nghe xong câu này, Khinh Hồng cũng không làm quá nữa, ngượng ngùng buông tay, nũng nịu nói: “Ngũ Gia quả là người bận rộn, đến phòng của Khinh Hồng đã ba lần, lại chẳng lần nào qua đêm.” Giọng điệu này mềm nhũn đến tận xương tủy.
Ánh mắt sắc bén của Bạch Ngọc Đường hơi lóe lên, nhưng chỉ thản nhiên kéo ống tay áo của Triển Chiêu, chắp tay với Khinh Hồng: “Lần sau Bạch mỗ nhất định sẽ phụng bồi. Cáo từ.”
Nói xong cũng không nán lại mà kéo Triển Chiêu bước nhanh ra cửa.
Đợi hai người đi rồi, Khinh Hồng mới chỉnh lại gương mặt ngả ngớn phù hợp với nữ tử bán rượu mua vui, sửa lại vạt áo mất trật tự, nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt lãnh đạm gọi người dưới thu dọn tiệc rượu.
Ngẩn người nhìn làn khói lượn lờ bay lên từ lư hương, rồi quay đầu nhìn đôi chim nhạn đang bay trên ráng chiều bên ngoài cửa sổ, thật lâu không nhúc nhích.
*
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, sải bước đi đến bến thuyền, cũng chẳng quan tâm người phía sau có đuổi kịp bước chân của mình hay không.
Triển Chiêu cảm nhận được hơi lạnh truyền từ bàn tay đang nắm cổ tay mình sang, nụ cười trên khóe môi lan rộng, chưa từng mất đi.
Đi một lúc lâu mới tới bến thuyền, sắc trời đã ảm đạm hơn. Hai người đứng trên bến, im lặng nhìn thuyền qua lại, không hề lên tiếng.
“Bạch huynh, vừa rồi huynh có phát hiện được gì từ trong phòng của Khinh Hồng không?”
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, tầm mắt nhìn về ánh đèn mờ của quán rượu dưới ánh hoàng hôn: “Khinh Hồng này chắc chắn có vấn đề!”
“Ồ?” Triển Chiêu nhíu mày. Dọc đường y không hề lên tiếng cũng là vì đang nghĩ tới chuyện này. Y quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, chờ hắn nói ra kết luận của mình.
“Huân hương trong phòng nàng ta đã đổi.” Bạch Ngọc Đường nheo mắt, tựa như đang hồi tưởng lại mùi hương mình vừa ngửi thấy trong khuê phòng kia. “Mấy ngày trước ta ngửi thấy là mùi của Bạch Trạc hương và An Tức hương, mà hôm nay…”
Hắn mở mắt, đưa tay vuốt giữa trán. Triển Chiêu thấy vậy, bước tới, nhu nhu hai bên huyệt Thái Dương cho hắn.
“Lẫn với Bạch Trạc hương không phải là An Tức hương nữa, mà đổi thành Cam Tùng hương…”
Bạch Ngọc Đường thả tay xuống, để mặc Triển Chiêu nhu huyệt Thái Dương đang đau nhức của mình, nói tiếp: “Ở thanh lâu, việc thay đổi hương liệu là chuyện rất bình thường, dùng Bạch Trạc hương để làm ấm cũng thường thấy. Nhưng kết hợp Bạch Trạc hương với An Tức hương hay Cam Tùng hương lại làm ta nhớ đến một dị thuật.”
Triển Chiêu nghi hoặc nhìn Bạch Ngọc Đường. Trước giờ y không quá am hiểu về huân hương, chỉ có Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đã tiếp xúc mới nhạy cảm với những mùi hương đó như vậy.
Xa xa vẳng đến tiếng gọi của nhà thuyền, Triển Chiêu thu tay, giơ tay về phía bến thuyền, vẫy vẫy. Một con thuyền ô bồng chậm rãi tiến vào gần bờ.
Triển Chiêu dắt Bạch Ngọc Đường cẩn thận lên thuyền ô bồng. Sau khi đứng vững ở đầu thuyền, Bạch Ngọc Đường nhìn y cười: “Ngươi không hiếu kỳ dị thuật mà ta nhắc đến là gì sao?”
Y nhích lại gần ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Bạch Ngọc Đường, vuốt mái tóc đen của hắn, thản nhiên nói: “Đến thời điểm Ngọc Đường muốn nói thì nhất định sẽ nói.”
- -----oOo------