Mê tung mê tích, sầu ngoài thân.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một trước một sau bảo vệ Tần Tử Câm và Lâm Quân Hạo đã giả trang, cẩn thận quan sát xung quanh, che chở hai người, không dám dừng chân mà chạy tới cửa thành.
Trên đường có lúc Bạch Ngọc Đường đột nhiên ho khan, Triển Chiêu lo lắng nhìn hắn, mặc dù Bạch Ngọc Đường ra dấu ý bảo mình không sao, nhưng Triển Chiêu vẫn không yên lòng.
Bất kể người giúp Bạch Ngọc Đường ngăn độc trong người là ai, chỉ riêng hành vi của Đan Thần dù là võ công hay tâm kế đều hơn bọn họ một bậc cũng đủ khiến bọn họ không sao đoán ra được rồi. Bây giờ, việc có thể làm chỉ là tìm mọi cách để ra khỏi huyện thành Vĩnh An, mau chóng bẩm báo chuyện đã xảy ra, nếu không một khi Thánh thượng hạ chỉ, biên quan không xảy ra vấn đề gì thì tốt, chẳng may xảy ra sơ xuất… Dương gia có thể gặp nguy hiểm.
Cửa thành ở trước mắt rồi, bất an trong lòng Triển Chiêu càng mãnh liệt.
Quả nhiên, khi Bạch Ngọc Đường thuận lợi đi qua cổng chính sơn đỏ, đang bước bước đầu tiên ra ngoài thành thì đột ngột dừng lại.
Lâm Quân Hạo đi ngay sau hắn vội dừng bước, do mũ trùm rộng phủ kín đầu, cho nên y chỉ nghi hoặc nhìn bóng lưng cao ngất của Bạch Ngọc Đường, không nói gì.
Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đặt tay lên bảo kiếm bất ly thân bên hông, toàn thân căng thẳng, dáng vẻ phòng bị.
Triển Chiêu cũng phát hiện ra sự khác thường của Bạch Ngọc Đường, nhưng lo ngại quan binh và dân chúng đang qua lại xung quanh, chỉ có thể giả bộ tự nhiên như thường, đồng thời trấn an Lâm Quân Hạo và Tần Tử Câm.
“Bạch đại nhân, hà cớ gì phải căng thẳng như thế? Tại hạ tới đây không phải để lấy tính mạng các vị?”
Nghe thấy tiếng nói tà mị quen thuộc, Tần Tử Câm ở phía sau Lâm Quân Hạo khẽ run, nhỏ giọng hỏi: “Đan Thần?”
Mà ngay từ lúc người kia lên tiếng, Triển Chiêu đã nhận ra cả người Bạch Ngọc Đường trở nên căng cứng, liền sờ lên ám tiễn bất ly thân trong ống tay áo, vượt lên đứng sóng vai cùng Bạch Ngọc Đường.
Nam nử trắng trẻo trước mặt tư thái cao quý, phần cổ áo và ống tay áo của ngoại bào đều thêu hoa văn tơ vàng phức tạp, mái tóc đen dài đến eo để xõa, gương mặt tuấn mỹ, nụ cười dịu dàng nhưng cũng không thể nào làm tán đi sát khí quanh thân.
Triển Chiêu đánh giá người nọ từ trên xuống dưới, hiểu được tại sao Bạch Ngọc Đường lại có dáng vẻ như gặp kẻ thù lớn như thế.
Tuy nhìn bề ngoài người nọ trông giống một công tử giàu có, quý phái bình thường, nhưng sát khí trong đáy mắt không thể lừa được người khác.
Bàn tay cầm chuôi kiếm của Bạch Ngọc Đường đổ mồ hôi, ngay khi hắn cho rằng Đan Thần sẽ xông tới chém giết thì y chỉ vời tay gọi nô bộc bên cạnh đi phân tán đám quan sai xung quanh đi chỗ khác.
Người xung quanh đã giải tán, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, ngón cái tay phải khẽ khàng gẩy chuôi kiếm lên nửa tấc.
Tầm mắt Đan Thần chuyển qua lại giữa bốn người, hành động của Bạch Ngọc Đường cũng không qua được mắt của y, nhưng y chỉ cười nhẹ, kéo ống tay áo. Lúc buông ống tay áo ra, tiếng cười càng suồng sã: “Triển đại nhân, cần gì phải căng thẳng như thế? Ta tuyệt đối không có hứng thú với tính mạng kẻ khác, chỉ có hứng thú với Triển Chiêu ngươi mà thôi…”
Giọng điệu lạnh lùng cùng tiếng cười trầm làm Bạch Ngọc Đường nghe xong, trái tim liền nhảy thình thịch. Còn chưa kịp nghĩ ngợi, thân thể đã tự có phản ứng. Lợi kiếm ra khỏi vỏ, áo bào trắng tung bay đón gió.
Đan Thần cười khẽ, phất ống tay áo, như là tùy ý để lộ ra vũ khí giết người trong ống tay áo.
“Nghĩa sĩ Đại Tống thật đúng là trời sinh có tính đa nghi, Đế vương thật có phúc.” Nói xong, ngón tay trắng nõn của Đan Thần lấy một vật trong ống tay ra, hờ hững vuốt ve. Nhìn kỹ lại, vật kia là một cây châm hoa mai dài mảnh. Châm hoa mai xoay tới xoay lui giữa những ngón tay thon dài của y, khiến người ta không rõ ý đồ của y là gì.
Con ngươi đỏ thẫm thâm ý nhìn gương mặt tuấn tú tái nhợt của Bạch Ngọc Đường, chậm rãi đưa châm hoa mai, ngậm trên môi, hàn khí bức người càng làm nổi bật nụ cười tà mị.
“Nếu chủ ta có được ngươi, lo gì trong Ngọc Môn không có người thần phục?”
*
Thu vào độ cuối. Gần tới tiết sương giáng[1], lá đỏ nhuộm đỏ cảnh vật, không giống Ngọc Long Tuyết Sơn quanh năm tuyết rơi không ngừng, cảnh vật trắng ngần như không nhuộm phàm trần.
“Ngưng Bích, một khi động tâm tất dẫn tới họa cho phái Tuyết Sơn, một khi phạm phải giới luật thì dù có là nữ thần Thiên Sơn cũng không cứu được linh hồn ngươi.”
Nữ tử váy lam thả chén sứ men xanh, chưởng phong mạnh mẽ đánh xuống, nước trà còn ấm dính ướt bàn tay đang rỉ máu, thì thầm: “Nữ thần Thiên Sơn, cứu vãn linh hồn? Chu Sa cũng không cứu được, nói gì cứu vãn linh hồn ta…”
Nàng ta ngẩn người nhìn cánh hoa cúc tím chẳng biết xuất hiện trên mu bàn tay phải của mình từ lúc nào, trong lòng chưa lúc nào kiên quyết như lúc này.
Ngắm nhìn cánh hoa tím đang dần nhiễm sắc đỏ, Ngưng Bích chậm rãi nhặt cánh hoa lên, thả vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Vị đắng chát từ đầu lưỡi lan khắp khoang miệng, tâm địa cứng như gang dần trở nên mềm mại, đưa tay kéo mạnh lớp da giả tạo xuống, hai mắt nhắm lại, khóe mắt ẩm ướt.
Đúng lúc này, cánh cửa đột ngột vang lên tiếng gõ, nàng ta vội vã đeo lớp da mặt trên bàn lên, chỉnh trang dung nhan, ngồi ngay ngắn: “Vào đi.”
Đáp lại, cánh cửa mở ra, một cô nương ăn mặc kiểu cách thị nữ đi vào, dâng ống đồng trong tay cho nàng, cúi đầu nói: “Bích chủ tử, thứ này Nhâm thúc vừa cho người đưa tới.”
Ngưng Bích nhận ống đồng, mở cuộn giấy bên trong ra, sau khi đọc lướt nội dung trên đó, khoanh tay suy nghĩ rất lâu mới nói: “Nói người bên Bắc sương làm nhiều điểm tâm cho Đàm đại nhân, chớ để xảy ra sơ xuất gì. Nhất là phải chăm nom Tần công tử, hàng ngày đưa thuốc đúng giờ, nhìn chàng uống hết, biết chưa?”
Thị nữ kia đáp một tiếng, nhưng vẫn chưa vội rời đi, mà vẫn đứng đó, dáng vẻ bối rối.
Ngưng Bích nhướn mày, hờ hững hỏi: “Còn chuyện gì?”
Đầu thị nữ nọ cúi thấp đến mức sắp dán lên ngực, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ vô dụng, không thể ngăn cản chủ nhân. Chủ nhân vừa nghe được tin người trong huyện thành báo về đã vội vã đi ra cửa thành chặn người rồi ạ.”
“Làm bậy!” Ngưng Bích sầm mặt, giận dữ vỗ bàn gỗ, làm mảnh chén vỡ trên bàn rơi hết xuống sàn. “Tên Đan Thần ngu dốt kia! Y tưởng mình còn là mưu sĩ tộc Đảng Hạng[2] không gì không làm được trước đây hay sao? Y làm thế có thể sẽ làm hỏng chuyện lớn của ta!”
Ngưng Bích phất tay áo đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng. Nhưng sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới, chợt một gã nô bộc từ bên ngoài hớt hải chạy qua cửa phòng vẫn đang mở rộng, quỳ sụp xuống đất, thở hổn hển, nói: “Bích chủ tử… Vị ở Bắc sương… không… không ổn rồi.”
Tin tức khiến Ngưng Bích như bị sét đánh, nàng ta nhíu mày nhìn hai người hầu bên cạnh, đột nhiên tháo vòng ngọc màu đỏ đeo trên búi tóc xuống, đưa cho thị nữ, nói: “Ngươi đi tìm chủ nhân, bảo y thả bọn họ ra khỏi thành, nhưng không được cho bọn họ bước ra khỏi địa phận Thường Châu một bước. Đi mau, đi mau!”
“Vâng!” Thị nữ đáp một tiếng, lập tức nhảy qua cửa sổ nửa mở ra ngoài, nhảy lên xuống mấy cái đã mất dạng sau những lầu các san sát.
Nhìn bóng dáng thị nữ biến mất, Ngưng Bích cũng không bận tâm đến búi tóc tán loạn, nhìn nô bộc còn lại trong phòng, nói nhanh: “Đến hiệu thuốc lấy rương thuốc của ta!”
Vừa nói xong, nàng ta nhấc làn váy, đi thẳng tới nơi quen thuộc.
*
Triển Chiêu siết chặt mảnh vải cầm máu trên cổ tay, ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều đang dần chìm xuống đường chân trời, cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt trấn an, rồi quay đầu nhìn Lâm Quân Hạo đang tập tễnh đi phía sau.
“Trước khi trời tối phải đến được thôn Kiệt, nếu không tối nay chúng ta phải nghỉ ngoài trời. Đi đường gấp rút, chúng ta thì không sao, nhưng huynh và Tử Câm cô nương…”
Tần Tử Câm nằm trên lưng Lâm Quân Hạo, hai mắt khép hờ, đôi môi tái nhợt hơi mở, thở khó nhọc. Nghe thấy lời của Triển Chiêu, nàng gắng gượng mở mắt, nói: “Không sao… Lâm công tử, huynh thả ta xuống đi, huynh cũng mệt rồi. Các huynh đi trước đi, ta nghỉ ngơi một lát sẽ đuổi theo.”
Lâm Quân Hạo nghiêng đầu, thấy môi Tần Tử Câm trắng bệch, vội móc túi hương từ trong ngực ra, tay phải khó khăn đưa lên trước mũi nàng, nghiêm giọng nói: “Nàng nói gì vậy? Dù có bỏ nàng ở lại ta cũng ở bên nàng, tuyệt đối không để một mình nàng ở nơi hoang vắng này!”
Tần Tử Câm nhìn túi hương và sườn mặt Lâm Quân Hạo, nhất thời không biết nên nói gì.
Bạch Ngọc Đường nhìn quanh bốn phía, cắn môi. Khẽ gật đầu với Triển Chiêu, bước đến trước mặt Lâm Quân Hạo, nhíu mày nói: “Để ta cõng Tử Câm. Huynh tranh thủ uống nước nghỉ ngơi, sau đó chúng ta lập tức lên đường.”
Hắn cởi bọc hành lý trên lưng xuống, đưa túi nước cho Lâm Quân Hạo. Búi tóc Lâm Quân Hạo tán loạn, dáng vẻ nhếch nhác. Tần Tử Câm cũng chật vật tựa lên vai Lâm Quân Hạo, bởi vì mặc áo choàng mũ trùm kín đầu nên lúc này không nhìn rõ trạng thái của nàng. Có điều, từ hành động thỉnh thoảng lại ngọ nguậy của nàng, có thể nhận thấy nàng cũng chẳng hề dễ chịu.
Bạch Ngọc Đường đón gió, nhìn chân trời phía xa dần trở nên u ám, vẻ mặt bối rối: “Phải kiên trì đến khi qua được cầu. Nếu không phải phía trước thực sự không có đường lui, chúng ta cũng không cần phải đi suốt ngày đêm, đến ngựa cũng không kịp chuẩn bị như thế này.”
Triển Chiêu cúi đầu, tay phải vươn tới trước định vỗ vai Bạch Ngọc Đường, nhưng lại chợt quay đầu sang nhìn về phía bụi cỏ dại um tùm. Nheo mắt nhìn chằm chằm một hồi, cơ thể cũng dần căng cứng.
“Sự việc quan trọng, mong mọi người tin Triển mỗ lần này…” Đến khi Tần Tử Câm và Lâm Quân Hạo nghỉ ngơi, lấy lại được chút sức, y không thể chờ đợi thêm nữa, vội vàng gọi ba người lên đường.
“Ha… Không hổ là đại hiệp, dù ở trong cảnh ngộ bất lợi thế nào cũng chưa từng từ bỏ. Đối thủ như vậy, thật đáng giá để đánh một trận.”
Nam tử mặc áo đỏ, tay xoay châm hoa mai quanh ngón trỏ gạt bụi cỏ dại um tùm trước mặt ra, nhìn triền núi phía dưới không xa, tốc độ rõ ràng là nhanh hơn đám người, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
“Chủ nhân, Bích chủ tử dặn ngài…” Thị nữ bên cạnh khó hiểu nhìn y, vì sợ y làm chuyện gì đó không thể xoay chuyển, vội vàng nói.
Nam tử mặc áo đỏ cười khẽ, thu châm hoa mai vào trong tay áo, xoa đầu thị nữ, cười lạnh: “Nàng ta muốn làm gì, ta đương nhiên hiểu, cũng sẽ không làm ngươi khó xử. Chúng ta trở về thôi.”
Nói xong, nam tử áo đỏ phất áo choàng đỏ thẫm trên người, thân hình lập tức hòa vào chiều hôm mờ tối.
Thị nữ thật hắt ra một hơi, nhìn bóng đêm đang dần buông xuống, sợ hãi ôm ngực. Chỉ có nàng biết vừa rồi nàng bị cảm giác trên người chủ nhân đè ép thế nào.
*
Lúc Đan Thần trở lại Tần phủ thì đã đến giờ lên đèn. Hơi lạnh vào đêm cuối thu thấm vào tim phổi y. Y khoát tay từ chối lò ấp và áo choàng nô bộc ân cần đưa tới, sải bước đến thẳng Bắc sương.
Đi đến hành lang bên ngoài phòng ngủ chính của Bắc sương, không chút bất ngờ khi nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ giòn tan. Y lắc đầu, chỉnh lại nếp uốn trên tay áo, chậm rãi cất bước đến trước cửa gỗ khắc hoa.
“Tần Tranh, chàng nghe rõ cho ta. Mạng của chàng là do Ngưng Bích ta cứu. Ba năm trước là thế, bây giờ cũng vậy. Cho nên chàng chớ mong được chết. Nếu như chàng dám chết, dù có phải xông vào điện Diêm Vương, ta cũng kéo chàng trở về!”
Ngón tay thon dài trắng nõn định gõ cửa chậm rãi thu lại, lặng lẽ co vào trong tay áo.
Nụ cười tà mị thường trực trên môi không còn, y chỉ hơi nhếch cánh môi, lui về sau, chuyển bước chân rời khỏi tiểu viện cô tịch này, đi đến một nơi khác.
“Chiến trận cuối cùng cũng sẽ lan đến Trung Nguyên, tình cảm này của cô sẽ không có kết quả đâu!”