• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn định thờ ơ lạnh nhạt, vốn định không hỏi đến âm mưu, lại chưa từng ngờ rằng sẽ rơi vào thế cục u mê.

Hôm nay thân thể mang bệnh, một nửa vì ai, nửa còn lại do ai, không phải là hắn không rõ. Tuy rằng ban đầu tiêu sái, nhưng sau mỗi lần phát tác, trong lòng ít nhiều oán giận.

Nghĩ như vậy, tức giận trong lòng càng tăng, khúc mắc với người nọ cũng càng sâu, lại không muốn làm y phiền lòng, dần dần có chút muốn nhìn thấy vẻ mặt ân hận của y.

Mùa mưa đã qua, dường như không còn lý do gì để bản thân tiếp tục uống phóng túng nữa rồi.

Hắn nhìn công tử áo gấm bên cạnh, như là bất mãn trước dáng vẻ thẫn thờ của y, liền nhét vò rượu vào trong tay y.

Lâm Quân Hạo bị hành động này của hắn làm cho giật mình, nhấc mắt thấy ánh mắt đầy ý cười của Bạch Ngọc Đường, không chút nghĩ ngợi nhận lấy, nhấp một ngụm.

Chất lỏng cay xè chui thẳng xuống bụng, ngay lập tức đốt cháy ruột gan gần đây có chút lạnh giá của y.

“Trước kia uống rượu chỉ dùng chén sứ uống từng chút một, không ngờ uống ngụm lớn thế này cũng thật sảng khoái.”

Bạch Ngọc Đường không đáp, tầm mắt chuyển khắp người Lâm Quân Hạo. Không còn dáng vẻ của công tử quần là áo lụa, sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện, Lâm Quân Hạo bây giờ tựa như đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, con người cũng chững chạc hơn.

“Bạch huynh…” Lâm Quân Hạo đặt vò rượu sang một bên, trong lời nói như mang theo một nụ cười khổ, “Huynh biết không, Tử Câm đồng ý thành thân với ta rồi, ta… ta vốn nên vui mừng. Nhưng mà…”

Đối với người khác có lẽ chuyện này sẽ rất bất ngờ, nhưng với Bạch Ngọc Đường thì không, hắn tiếp lời Lâm Quân Hạo: “Nhưng mà huynh áy náy đúng không? Áy náy với Tử Câm, với… Tần Tranh.”

“Người hiểu ta chỉ có Bạch huynh.”

Áy náy, là thứ cảm xúc vô dụng nhất. Một kẻ phong lưu như y, trước khi gặp Tử Câm, cả ngày đều ở giữa phong hoa tuyết nguyệt, hồng nhan tri kỷ trải khắp cả thành Thường Châu, cho dù lần đầu nhìn thấy Tần Tử Câm cũng chỉ cho là đóa hồng giữa vạn bụi hoa, nào ngờ lại là cành trúc tuyệt thế.

Có lẽ ấn tượng đầu tiên chỉ là thú vị?

Sau đó vì sao mà yêu? Y nheo mắt lại, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, nụ cười trên khóe môi cũng dần thoải mái, đến khi mở to mắt ra, đối diện lại là vẻ mặt tươi cười của công tử bạch y.

Tại sao chúng ta lại yêu người nọ, có lẽ lý do đều giống nhau.

Nghĩ như vậy, liền bắt chước công tử bạch y, nắm tay lại, nắm tay hai người đụng nhau. Làm xong hành động này, hai người lại không hẹn mà cùng bật cười ha hả.

Cách đó không xa, Triển Chiêu đang đứng giữa ngưỡng cửa viện, nhìn cảnh tượng bên trong, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống. Y cố ý đặt nặng bước chân, đi đến chỗ hai người.

Ngọc Đường của y đang oán giận y?

Không sao cả, chỉ cần được ở bên nhau, trường trường cửu cửu…

*

Một tháng sau, sau khi trải qua vô vàn phong ba đẫm máu, cuối cùng Tần phủ cũng tháo bỏ lụa trắng tang thương sầu bi, đổi sang lụa đỏ rực rỡ tươi vui. Tất cả đều cố gắng vùi đi vết thương lòng từ một tháng trước, bởi vì hôm nay là ngày nhị tiểu thư Tần phủ Tần Tử Câm xuất giá.

Lần này khách mời không nhiều, chỉ có hai người Triển Bạch và một vài bạn bè của Lâm Quân Hạo.

Mặc dù không có sự hỗ trợ của Tần lão phu nhân, nhưng Lâm Quân Hạo vẫn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, còn chưa cưới tân nương tử đã nghiễm nhiên có dáng vẻ của cô gia Tần gia.

Lâm Quân Hạo mặc hỷ phục đỏ chót thêu mây, cả ống tay áo lẫn đai lưng đều có hình rồng vàng óng, trên phát quan cài trâm mã não màu đỏ, theo như lời của Bạch Ngọc Đường thì chính là: “Thật ra dáng viên ngoại.”, bị hắn trêu chọc mãi không thôi.

Nhưng y chỉ bĩu môi, xem lời của Bạch Ngọc Đường như gió thoảng bên tai. Hôm nay là ngày đại hỉ của y, y không có thời gian nhàn rỗi để đấu võ mồm với Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu ở bên cạnh nhìn hai người, không biết nên giúp đỡ thế nào, chỉ cười bất đắc dĩ.

“Tân nương tới!” Một tiếng hô vang, hai hỷ nương dìu tân nương mặc hỷ phục lộng lẫy cẩn thận bước vào. Tuy kiểu dáng kỷ phục của tân nương đơn giản, chỉ thêu hình phượng bình thường, nhưng mỗi đường kim mũi chỉ đều do Lâm Quân Hạo nhờ tiệm thêu nổi tiếng nhất cách đây mười dặm thêu từ nửa tháng trước. Ngay cả hình thêu long phượng trình tường[1] trên khăn voan đỏ cũng do tú nương giàu kinh nghiệm nhất thêu năm ngày mới xong.

Tân nương nhẹ nhàng bước đến đứng bên cạnh Lâm Quân Hạo. Tay mỗi người cầm một bên dây tú cầu. Lâm Quân Hạo chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh, tựa như muốn xuyên qua lớp khăn xoan đỏ nhìn thấy mặt nàng. Cuối cùng, như là hạ quyết tâm, nói với nữ tử: “Tử Câm… Y nhi, Quân Hạo đã thề trước mặt ca ca nàng đời này kiếp này, kiếp sau kiếp sau, ta đều sẽ bảo vệ nàng, yêu nàng, quyết không để nàng chịu một chút ấm ức. Có lẽ trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, nhưng ta sẽ chờ nàng. Ta tin có một ngày nàng sẽ vì ta mà mở rộng trái tim. Nếu như nàng cần cả đời, ta sẽ chờ nàng cả đời. Nếu như nàng cần ba đời ba kiếp, ta sẽ chờ nàng ba đời ba kiếp.”

Thân thể nữ tử khẽ run, xoay người, cách lớp khăn voan đỏ nhìn Lâm Quân Hạo, trong lòng vô cùng cảm động, lại không nói lên lời.

Mọi người có mặt ở lễ đường đều bị lời này của tân lang chọc cười, trong lòng lại hâm mộ tân nương có được một vị hôn phu tốt như vậy, một vị hôn phu nguyện bên mình ba kiếp.

Thấy hồi lâu nàng vẫn không lên tiếng, Lâm Quân Hạo có chút hụt hẫng, không ngờ những lời ruột gan của mình vẫn không làm nàng cảm động.

Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt này của Lâm Quân Hạo, huých Triển Chiêu bên cạnh đang lắc đầu thở dài nhìn Tần Tử Câm một thân hỷ phục.

Nhướn mày nhìn lại, thấy bàn tay nắm lụa đỏ của Tần Tử Câm siết chặt rồi thả lỏng, trong lòng hiện nhiều suy đoán, cuối cùng gập quạt, cất cao giọng nói: “Tân lang còn thất thần gì thế? Không mau bái thiên địa đi. Trước khi vào động phòng[2], tân nương sao có thể lên tiếng? Tiểu tử ngươi còn muốn cưới vợ không?” Những lời này khiến mọi người trong lễ đường sôi nổi hùa theo.

Tần Tử Câm và Lâm Quân Hạo sững người, liếc nhìn đối phương. Trước sự thúc giục của hỷ nương, Tần Tử Câm vội quỳ xuống trước. Lâm Quân Hạo nhận thấy hành động này xem như nàng đã chấp thuận những lời kia của mình, trong lòng liền vui mừng.

Bái thiên địa xong, tân nương vào động phòng, đây là chính quả mà con người phải trải qua bao nhiêu khúc chiết mới tu thành.

Bóng đêm dần buông xuống, tân khách bên ngoài vui vẻ chúc mừng. Lâm Quân Hạo uống hết ly này tới ly khác, hôm nay là ngày vui nhất đời y.

Tần Tử Câm trong tân phòng lại không được vui vẻ như vậy. Khăn voan đỏ đã bị nàng kéo xuống, nàng ngồi trên giường, nhìn nến đỏ trên bàn chậm rãi cháy, không biết đang nghĩ gì.

“Tử Câm sao thế? Đã làm tân nương mà lại không vui sao?”

Giọng nói trong trẻo đầy ý trêu chọc này đích thị là của Bạch Ngọc Đường.

Quả nhiên, khi Tần Tử Câm nghe tiếng ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều mặc trang phục đi đường đứng trước cửa sổ, tươi cười nhìn Tần Tử Câm.

“Không phải muội không vui, muội chỉ đang nhớ lại chuyện trước kia. Buồn, vui, ly, hợp. Đời này của muội mới qua chưa được một nửa, lại đã trải qua biết bao thăng trầm như thế. Không biết sau này muội sẽ đi đâu về đâu?”

Hai người xoay người vào phòng, tiện tay đặt hành lý ở một bên. Bạch Ngọc Đường đi đến trước bàn, rót ba chén rượu, nói: “Tử Câm, không phải khi quyết định phó thác quãng đời còn lại cho Quân Hạo, trong lòng muội đã rõ rồi sao? Huống hồ mấy ngày nay Quân Hạo đối xử với muội thế nào, ta nghĩ hẳn muội cũng hiểu được. Thử yêu y xem sao?”

Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, đưa một chén rượu cho Triển Chiêu bên cạnh, Triển Chiêu nhận lấy, trao đổi ánh mắt với Bạch Ngọc Đường rồi tiếp lời: “Rừng đào trên núi Tần Dương, khúc đàn tiếng sáo đều qua rồi, thời gian cũng đã trôi. Tử Câm, có người thấy cả đời quá ngắn, nguyện ý bên cô ba kiếp, ta nghĩ ca ca cô cũng sẽ vui mừng cho cô.”

Ánh mắt Tần Tử Câm cuối cùng cũng có tiêu cự, chậm rãi đứng lên, đi đến trước bàn, cầm lấy chén rượu còn lại trên bàn, dịu dàng nói: “Tử Câm đã hiểu, cảm ơn hai vị đại ca! Nhìn trang phục của các huynh xem ra là đã đến ngày rời đi, bây giờ Tử Câm đang tiễn hai vị đại ca sao?”

“Tử Câm vẫn thông minh như trước kia. Hai ta vốn định ngày mai mới lên đường, nhưng ngại Quân Hạo không nỡ cho nên không muốn trực tiếp từ biệt huynh ấy, đến làm loạn động phòng trước. Sau này đừng quá nhớ ta đó!”

Bạch Ngọc Đường cười ha ha, uống cạn chén rượu.

Triển Chiêu cũng đành phải uống cạn, vẻ mặt trách cứ nhìn Bạch Ngọc Đường, nói: “Rượu này là rượu hợp hoan của Lâm công tử và Tử Câm, ngươi làm vậy thật không hay… Thôi, tính khí bướng bỉnh này của ngươi chỉ Triển mỗ chịu được.”

Hai người đồng thời chào từ biệt, rồi cùng biến mất trong bóng đêm.

Tần Tử Câm nhìn nến đỏ trên bàn, trong đầu nhớ lại những lời hai người vừa nói, chậm rãi bước về hỷ sàng, cuối cùng cười nhẹ nhõm, nhặt khăn voan đỏ dưới sàn trùm lên đầu, ngồi ngay ngắn trên hỷ sàng chờ phu quân của mình. Vị phu quân nguyện bên nàng ba đời ba kiếp.

Đoạn kỳ duyên ba năm trải qua ở Long thành, đoạn tình cầu mà không được, vui buồn ly hợp, khúc mắc ân oán cuối cùng kết thúc bằng một kết cục viên mãn.

Nhưng khúc mắc đã sớm nảy mầm mọc rễ trong lòng hắn sao có thể hóa giải trong một sớm một chiều?

Trăng non lặn xuống, anh hùng nơi đâu?

Hắn là anh hùng, cho nên đã định sẽ phải vì đại cục mà từ bỏ gì đó.

Oán hận của hắn nên giải thế nào? Biết phải lựa chọn ra sao?

Chung cuộc, tin quân Dương gia đại bại tại Tắc Bắc truyền về Biện Lương, Tuyên Vũ phó tướng Dương Sở Ngọc vĩnh viễn nằm lại nơi núi tuyết mênh mông. Huyết mạch duy nhất còn lại của Dương gia Dương Hoài Ngọc bị trọng thương, may mắn giữ được mạng, lập tức tập trung quân lực giành lại Tắc Bắc.

Bạch Ngọc Đường mặc y phục hành quân, vạt áo thuần sắc tung bay trong gió. Tất cả như chưa từng thay đổi, hắn vẫn là Bạch Ngọc Đường trẻ tuổi, anh tuấn, bướng bỉnh, y vẫn là Triển Chiêu lòng mang thiên hạ, trái tim hướng về quốc gia. Nhưng tất cả lại như đã thay đổi, trở nên không chân thực, sau khi xé toạt lớp vỏ bọc tốt đẹp, chỉ còn lại cái cớ bảo vệ thanh thiên cùng vết thương mưng mủ trong lòng y.

Cửa thành nguy nga dưới bóng hoàng hôn vẫn sừng sững trang nghiêm. Hắn cười khổ một tiếng, không nên nghĩ cũng không cần nghĩ nữa. Tình thâm không phải giả, chỉ là duyên mỏng mà thôi.

Hắn quay đầu ngựa, liếc mắt nhìn phương hướng người nọ lần cuối, rồi không quay đầu lại, phóng ngựa mà đi.

Triển Chiêu mặc quan phục đứng trên cửa thành, nhìn bóng trắng mỗi lúc một xa, biết sẽ không còn được nhìn thấy bóng trắng kia nữa. Gió đã cuốn đi tất cả hơi ấm của y, vì sao mới tháng sáu mà đã cô liêu như vậy?

Chớ hỏi ngày về, quân không ngày về.

Editor chú thích:

[1] Long phượng trình tường: rồng phượng báo điềm lành.

[2] Động phòng: danh từ, chỉ buồng cưới hay phòng tân hôn (vì nhiều người vẫn hiểu nhầm động phòng là động từ, chỉ hành động ứm ứm nên ta giải thích thêm nha).

o0o Hết o0o

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang