Phương Việt bị vướng khẩu súng trên mặt đất, cũng chưa kịp suy xét bị mất vũ khí như thế nào thì lại một lần nữa xuất hiện, liền quay đầu nhìn về phía Bạch Phong, vẻ mặt kinh tủng: “Cậu sao lại muốn như vậy.”
Bạch Phong ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, lười biếng một tay chống cằm: “Anh vừa rồi muốn chạm vào tôi?”
“Không phải.” Điều này cần được làm sáng tỏ, “Thân thể cậu rất lạnh, tôi chỉ muốn xem cậu còn thở không.”
“Lúc trước chà lưng……”
“Xin lỗi, đó là vì muốn xem vết sẹo của cậu.”
Bạch Phong như suy tư gì đó, Phương Việt cũng không nói lời nào, trong phòng lặng đến mức một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Sau đó, cậu ta lộ ra một nét cười mang ý vị thâm trường: “Tôi nghe tên mắt gâu trúc ngày hôm qua nói những lời này, còn tưởng rằng anh thích tôi.” Cậu ta nhún nhún vai, “Ở phương diện này tôi rất trì độn.”
Gấu, mắt gấu trúc…… Là chỉ Trần Cảnh Tông? Phương Việt thật sự không muốn hồi tưởng thảm trạng của người yêu cũ: “Hắn hiểu lầm, hắn tưởng tượng tương đối nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Phong nằm trở lại, đôi tay gối lên đầu, “Nếu vừa rồi anh gật đầu, thì giờ nhất định phải chết.”
Phương Việt bị một câu làm cho nghẹn: “Cậu ghét đồng tính luyến ái?”
“Không, chỉ thấy nó rất phiền.”
“Vậy còn những người trước kia……”
“A.” Bạch Phong nhìn anh lộ ra một nụ cười ác liệt, “Có người thổ lộ, tôi cùng cô ta chơi một trò chơi, thắng thì sẽ nhận lời. Anh có muốn nghe không.”
Phương Việt cũng không muốn biết. Nếu như anh đã gặp Bạch Phong một thân một mình, thì có nghĩa cô gái kia đã không thể thắng trò chơi. Nói cho cùng, vì sao lại có người thích kẻ điên nàu, chẳng lẽ là mắc hội chứng Stockholm?
Phương Việt sau khi rửa mặt thì một mình ra cửa, đi đến phòng tìm người. Nơi này giống ngày hôm qua đều không có người đến, đi vào, đã bị ria mép gọi lại: “Tới vừa lúc, tôi tìm được rồi.” Gã đưa cho Phương Việt một tờ giấy, ở trên ghi địa chỉ, “Tối ngày hôm qua tôi phải thức đêm đấy, tìm suốt đêm, vì sợ cậu gấp. Ai da, giờ đầu đau như búa bổ.”
Tuy rằng ria mép làm ra một bộ đón gió, tiều tụy, nhưng Phương Việt nhìn thấy gã vẫn còn tinh thần lắm, quầng mắt thâm cũng không có. Nhưng cũng lười nói toạc ra, lại đưa cho gã một ít đồ, mới chặn được miệng người này.
Ria mép cười tủm tỉm: “Thấy cậu tôi liền thanh tỉnh nhiều. Cậu biết dươngd không, nếu không tôi vẽ cho cậu bản đồ?”
“……”
Sau khi tiễn khách hàng đi, ria mép bắt đầu kiểm kê thu hoạch hai ngày này. Khách mới tới đúng là một nhân vật không nhỏ, có mấy thứ này, gã có thể không cần đi ra ngoài doanh trại mạo hiểm lấy vật tư khoảng một thời gian dài, nói không chừng còn có thể đổi lấy chỗ ở tốt hơn. “Phòng tìm người” tuy nói tới đăng ký không ít, tỷ lệ thành công tìm thấy lại cực kỳ bé nhỏ. Trước đõ gã xung phong nhận lấy trách nhiệm này, giờ nghĩ lại thật đúng là mệt mỏi.
“Xin chào, tôi tới tìm người.” Lúc này từ bên ngoài đi tới một thanh niên đeo măt kính.
Ria mép nâng mí mắt, phát hiện tới là người quen.
Nhà cha mẹ Ngô Giang gần ngay khu chợ nhỏ, nhà ở vô cùng đơn sơ, dùng mấy cây gậy gỗ làm cây cột, còn bên ngoài thì bao lấy bằng vải bố mà thôi. Đừng nghĩ đến chuyện che mưa, nhiều lắm thì chỉ chắn gió thôi.
Vùng phụ cận có rất nhiều lều tự làm, ai nấu quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, tinh thần trạng thái đều kém đi rất nhiều.
Phương Việt ở ngoài lều hô vài tiếng, không ai đáp lại. Khom người đi vào, thấy bên trong bày không ít chai lọ vại bình, mặt đất trải rơm rạ, không có nhiều đồ vật đáng giá. Chủ nhân không ở, không biết đi đâu.
Phương Việt không muốn bie về, dứt khoát ngồi tại chỗ chờ đợi kia vợ chồng họ, thuận tiện tự hỏi chờ lát nữa nên trả lời như thế nào.
Anh không muốn nói ra chân tướng. Ngàn dặm xa xôi chạy tới cũng không phải vì báo tin dữ, nói lời hay để cha mẹ Ngô Giang yên tâm là được. Hơn nữa hoàn cảnh cư trú nơi này thật sự ác liệt, nên dẫn bọn họ đến một nơi khác.
Thời gian một phút một giây trôi đi, từ khe hở chiếu ánh nắng vào nhiễm một màu da cam, bên ngoài đã gần chạng vạng. Khu dân cư dần dần ồn ào, tựa hồ có không ít người trở về.
Phương Việt mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân đều đứng dậy đi ra ngoài xem, nhưng nhiều lần thất vọng, kết quả đợi một ngày cũng không có ai tới. Anh bực bội đứng lên, tính hôm nào lại đến, đến khi ra cửa thì đụng mặt với một đôi vợ chồng.
Hai người tuổi ước chừng năm mươi tuổi, có lẽ bởi vì bôn ba khốn khổ, càng biẻu hiện nét già nua. Người phụ nữ thấy người xa lạ, bị doạ, gắt gao bám lấy tay bạn già.
Phương Việt lùi sau một bước, xác nhận nói: “Thật ngại quá, xin hỏi hai người là cha mẹ Ngô Giang đúng không.”
Nghe vậy, hai người nhìn nhau. Người phụ nữ mở miệng: “Cậu này, chăc cậu nhận sai người…… tôi không có con.”
Cái gì? Phương Việt sửng sốt: “Không có người ở phòng tìm người đến hỏi sao? Họ nói cho tôi là cha mẹ Ngô Giang sống ở đây.”
“Chúng tôi thật sự không có con.” Người phụ nữ hỏi, “Có phải lầm hay không?”
Lầm? Phương Việt lại xác nhận địa chỉ một lần nữa, đưa nó cho vợ chồng nọ: “Ở trên viết có phải nơi này hay không.”
“…… đúng là nơi này.” Người phụ nữ bất đắc dĩ, “Nhưng tôi thật sự không biết Ngô Giang mà cậu nói.”
Phương Việt không dám tin, nhớ tới kia gã đàn ông đắc ý vê chòm râu, lại nhìn vẻ mặt mê mang của hai vợ chồng, lập tức hiểu ra —— anh bị lừa!
Phương Việt xốc mành xông ra ngoài, lưu lại cặp vợ chồng hai mặt nhìn nhau. Trên đường có tuần tra viên quát lớn đừng xô đẩy lung tung, nhưng anh căn bản không nghe lọt.
Anh hiện chỉ muốn xông đến chỗ gã râu ria chướng mắt kia!
Lúc đi tới thì ria mép đang chuẩn bị đóng cửa, thấy Phương Việt trừng đỏ mắt xông tới, thế rồi xoay người liền chạy. Phương Việt dĩ nhiên không thể buông tha gã, một bước xa xông lên đạp gã ngã lăn, nâng quyền muốn đánh.
“Từ từ, từ từ!” Ria mép vội vàng che đầu, “Cậu làm gì đó.”
Phương Việt ấn tờ giấy “cái bụp” lên mặt gã, nghiến răng nghiến lợi: “Ông dám sao gạt tôi.”
“Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ.” Ria mép bị chụp sinh đau, sợ Phương Việt đánh, mới suyễn khí, “Thật không thể hiểu được, nào có ai đột nhiên xông lên đánh người.”
“Ông muốn bị đánh hả?”
Phương Việt lại muốn đánh người, ria mép vội nói: “Đừng, đừng……” Hai mắt nhỏ của gã trộm liếc về phía đằng sau, thấy bóng dáng quen thuộc đang tới gần, lập tức tự tin, đẩy đẩy Phương Việt, “Mày, mày đó, tao còn chưa gặp qua mày lần nào, mới gặp đã ngốc nghếch muốn đánh người, oan quá.”
“Con mẹ nó đầu ông là não cá vàng hả!?” Phương Việt túm chặt cổ áo gã, “Ông chưa gặp tôi, vậy ai đưa tôi tờ giấy này!”
“Tao sao biết, nói không chừng chính mày tự viết, ai da!” Ria mép mới vừa nói xong câu đó đã bị Phương Việt hung hăng táp một cái ngã trên mặt đất. Gã đau đầu não trướng, la to, “Cứu mạng a, có thằng tâm thần đánh người, tôi lại không quen biết hắn!”
Thực mau, mấy tuần tra viên xông tới. Một người dùng súng đặt lên ót Phương Việt, hai người khác một trái một phải trụ lấy anh không cho nhúc nhích.
Ria mép mặt xám mày tro bò dậy từ trên mặt đất, sờ sờ cái ót, phát hiện sưng một cục to, nhăn như sắp khóc, chỉ vào Phương Việt: “Tôi đang chuẩn bị đóng cửa, nó đột nhiên xông tới đánh người, mấy người mau đuổi nó đi!”
“Ông là kẻ lừa đảo!” Trán Phương Việt gân xanh bạo khởi, muốn xông tới cho gã một quyền, lại bị tuần tra viên gắt gao chế trụ.
Ria mép vốn đang rất sợ hãi, thấy anh không thể nhúc nhích, tức khắc lấy lại tự tin: “Mày còn dám đánh tao? Mày có biết dẫn phát bạo loạn là phạm pháp không, đánh a, mày lại đánh a!”
“Câm miệng!” Tuần tra viên không kiên nhẫn nói, “Ông còn nói nhiều, tôi cũng sẽ đuổi cả ra ngoài!”
Ria mép héo, râu cũng rũ xuống.
Phương Việt bị áp đi, trên đường người đi đường sôi nổi tò mò ghé mắt, nhưng bị tuần tra viên quát lớn, tất cả đều bị kinh hách vội vàng rời đi, không dám xem náo nhiệt.
Phương Việt lúc này lấy lại chút bình tĩnh chút, đầu óc cũng rõ ràng không ít. Phòng tìm người là Lộ Tiếu giới thiệu, anh tin tưởng cách làm người của Lộ Tiếu, không thể giới thiệu cho mình cái nơi như vậy, chẳng lẽ là tìm lầm?
Anh lắc lắc đầu, có chút không hiểu. Lại xem chung quanh, phát hiện đã đến gần cổng: “Chúng ta đi đâu?”
Tuần tra viên hừ lạnh một tiếng: “Còn muốn gì.” Ba người đẩy Phương Việt ra phía trước, “Bên trong không có nơi ở cho mấy tên tội phạm đâu, loại người như mày nên cút đi đi.”
Phương Việt lảo đảo về phía trước vài bước, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy cổng khép lại.
Anh ngơ ngác sờ sờ túi quần mình, kết quả chỉ móc ra một cái bật lửa. Sắc trời đã tối, trên người không có vũ khí, nhìn chung quanh zombie vô miên vô tận —— A, chết thật rồi.
Trong doanh trại an toàn.
Đội trưởng tuần tra viên trình bày công tác một ngày, sau đó thối lui đến một bên lẳng lặng chờ đợi. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ nghe được trang giấy ma xát. Lộ Tiếu lật xem vài tờ, hỏi: “Hôm nay có người gây rối?”
“Vâng.” Trên giấy tờ tuy rằng viết nội dung, đại khái nhưng lại không tường tận. Đội trưởng giải thích, “Có người sử dụng bạo lực, dựa theo quy định, chúng tôi đã đuổi ra ngoài.”
Đầu ngón tay Lộ Tiếu giật giật, kỳ thật y cảm thấy sự trừng phạt này quá nặng. Khi trước không có quy định này, trong doanh không khí không tốt, ăn cắp đánh nhau thành phong trào, thậm chí xuất hiện người chết, không có biện pháp mới ra hạ sách này. Rốt cuộc tình huống đặc thù, bản thân Lộ Tiếu vô pháp phản đối, đành phải cam chịu.
“Người nọ là ai, không biết quy định?”
“Là người mới ngày hôm qua mới tới.” Đội trưởng nói, “Hình như tên là Phương Việt, xin yên tâm, tôi đã phong toả tin tức……” Lời nói bị Lộ Tiếu đánh gãy.
Sắc mặt người đàn ông khẽ biến, ngón tay nôn nóng gõ mặt bàn: “Tôi biết, cậu trở về đi.”
Tuy rằng cảm thấy thủ trưởng có điểm kỳ quái, nhưng đội trưởng căn cứ theo nguyên tắc không lo chuyện bao đồng không hỏi quá nhiều, đóng cửa rời đi. Lộ Tiếu chờ anh ta đi xa, đứng dậy vội vàng đi về phía cửa.
Y phải mau chóng nói cho bạn của Phương Việt. Đêm khuya dị hình xuất hiện rất nhiều, người nọ không mang vũ khí lại không có phương tiện giao thông, nhất định dữ nhiều lành ít. Tuy rằng không thể ở trước công chúng đưa Phương Việt trở về, nhưng ít ra phải đưa vũ khí cho hai người.
Kết quả vừa mới mở cửa liền đụng phải người nào đó. Ngón tay Trần Cảnh Tông cuộn lại, tựa hồ đang định gõ cửa, thấy Lộ Tiếu và mình tâm hữu linh tê, không nhịn được hơi mỉm cười: “Lộ Tiếu.”
“Xin lỗi.” Lộ Tiếu vội vàng rời đi, “Có việc đợi lát nữa lại nói.”
“Chờ……” Trần Cảnh Tông lời chưa dứt, liền thấy nam nhân cũng không quay đầu lại mà rời đi. Hắn nhìn túi xách của mình, bên trong đầy đồ ăn vặt cùng kẹo. Vốn hảo tâm đưa tới cho đứa trẻ, thế nhưng bị cự tuyệt như vậy, ngay cả thưa gửi một câu cũng không có.
Hắn tự giễu cười cười, cảm thấy chân tâm bị người khác tùy ý giẫm đạp. Nhưng có biện pháp nào chứ, tình yêu, trước mặt người mình yêu thì sẽ thua…… Huống chi Lộ Tiếu còn là thẳng nam, lúc ấy hắn bẻ cong Phương Việt m, cũng ngót gần một năm trời.
Không thể nhận thua. Trần Cảnh Tông bước nhanh đuổi theo: “Xảy ra chuyện gì, gấp như vậy?”
Lộ Tiếu nghĩ Trần Cảnh Tông nếu đã có qua lại với Phương Việt, thì giao tình cũng không cạn, liền kể tình huống cho hắn.
Trần Cảnh Tông nghe vậy, trầm mặc thật lâu, dừng bước túm chặt cánh tay Lộ Tiếu, lắc lắc đầu nhìn y: “Không được.”
Hoàn chương 31