“Khụ, em chừng nào thì……”
Phương Việt còn chưa dứt lời, chỗ cũ đột nhiên truyền đến tiếng cười âm trầm quỷ dị, hơn nữa càng lúc càng lớn. Tiến sĩ Dương hiện lông tóc vô thương đứng lên, trước ngực xuất hiện một lỗ thủng, thậm chí có thể xuyên qua thấy rõ cảnh trí phía sau.
“Ta thật đúng là đã khinh thường mi.” Hắn không thèm để ý mà phủi tro bụi trên người, “Trước đó tất cả đều là ngụy trang sao.”
Nghe vậy, thân thể Bạch Phong không ngờ lại cứng đờ một chút, nhưng dư quang nhìn thấy vết thương trên người Phương Việt chồng chất, vẫn tiến lên một bước, che anh ở phía sau.
Thấy thế, tiến sĩ Dương rất ngoài ý muốn: “Mi đây là đang làm gì, muốn bảo vệ nó sao, mi?” Hắn nhíu mày, “Thật là khó coi. Chẳng lẽ muốn tên vô năng này mà đối nghịch ta?”
Bạch phong không nói lời nào. Đối mặt với tên này, cậu mất đi thành thạo vốn có, cơ bắp toàn thân căng thẳng, giống như một con mãnh hổ, vận sức chờ phát động.
“Tình cảm dư thừa chỉ trở thành trói buộc, đó chỉ là một loại ảo giác thôi. Bạch Phong,” hắn ta nheo hai mắt, đáy mắt dấu thị huyết điên cuồng, “Ta sẽ làm mi hối hận vì quyết định giờ phút này.” Vừa nói, hắn ta vừa dạo bước đến bên cạnh máy tính. Nhược điểm phần lưng bại lộ ở trước mặt hai người, sơ hở chồng chất.
Cũng không biết vì sao Bạch Phong không có ra tay, ngược lại nắm lấy tay Phương Việt, chỉ một cái chớp mắt, liền chuyển dời tầm mắt đến thang máy cách đó mấy trăm mét, đẩy Phương Việt rồi thuấn di đến đó.
“Khoan đã.” Phương Việt chống cửa thang máy, “Anh tới đón em, cùng nhau đi.”
Bạch Phong giật mình, biểu cảm trở nên kỳ quái. Cậu tựa hồ có điều muốn nói, nhưng so với ngôn ngữ, tay lại hành động trước một bước.
Phương Việt bị đẩy mạnh vào thang máy, té ngã trên đất. Còn chưa kịp đứng dậy, liền thấy Bạch Phong ấn số tầng trệt, hai phiến cửa thang máy chậm rãi hợp nhau.
“Gặp lại.” Bạch Phong câu khóe miệng. Sau đó đã xoay người bỏ lại một bóng lưng
“Bạch Phong!” Phương Việt trơ mắt nhìn đối phương biến mất ở trước mắt, vội vàng muốn đứng lên từ trên mặt đất. Nhưng cả người bị thương quá nặng, vừa mới đứng dậy, thể lực chống đỡ không nổi té ngã trên đất. Xương ngực đụng thật mạnh vào sàn nhà, phun ra một búng máu.
Lúc này thang máy bắt đầu chậm rãi đu lên, Phương Việt cố hết sức ngồi dậy, máu trên khóe miệng chảy ra, tiếp theo nhỏ giọt xuống dưới, sàn nhà nhiễm đỏ. Anh nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, bàn tay cho vào túi quần.
Điều Phương Việt không nghe thấy chính là, trong nháy mắt ngay khi thang máy rời đi, ngầm truyền đến tiếng vang đinh tai nhức óc. Tiêu bản nơi đó bị vỡ tay, quanh thân chỉ toàn pha lê vỡ đầy những miếng thịt nát. Chỉ thoáng, dịch dinh dưỡng văng khắp nơi, không trung có vô số khí quan ghê tởm làm cho người ta sợ hãi.
Từ trong mưa khí quan có người đi ra, không, thậm chí không thể gọi là người. Bụng nó nổ tung, bên trong sinh ra hàng ngàn mặt dị hình khả ố. Nó đắp nặn lại với nhau thành từng tầng tầng lớp lớp, cơ thể mẹ dần cao lên, mơ hồ có thể nhìn thấy bao khuôn mặt đang kinh hoảnh hét. Từ bụng trở lên, có đầy đủ mọi thứ đắp nặn thành thân hình người phụ nữ. Cái cổ dài chống đỡ một cái đầu trụi lủi, đôi mắt trắng dã, miệng mở lớn.
“Thế nào? Nó chính là ái vật thí nghiệm của ta, chỉ sau mi.” Tiến sĩ Dương đến gần quái vật, trìu mến mà cầm lấy bàn tay nó, đặt lên đó một nụ hôn, “Nữ sĩ, có thể giúp ta xử lý đứa con không nghe lời này chứ.”
Quái vật không nói gì, hành động như đáp lại. Thân thể nó như phân tán ra, bốn phương tám hướng vây công Bạch Phong, không gian như một mảnh u ám, muốn cắn nuốt người ta trong đó.
Bạch Phong bắt đầu dụng lực thuấn di, trong nháy mắt liền tới đằng sau cơ thể mẹ. Ánh mắt rét run, cánh tay nâng lên, một đường rạch xuống —— chỉ nghe một tiếng “Rắc”, cổ quái vật nháy mắt bị cắt.
Sau khi đáp xuống đất, cậu quay đầu nhìn về phía tiến sĩ Dương, đối phương lại lộ ra một tươi cười ý vị thâm trường. Thân thể Bạch Phong cứng đờ, hồi ức hắc ám khủng bố như thủy triều vọt tới, khống chế toàn thân, không thể động đậy.
“Tên kia không ở, mi lại không được nữa sao.” Hắn ta tiến lên một bước, sờ sờ đỉnh đầu Bạch Phong, “Thật là không nghe lời, xem ra lần này phải dứt điểm mới được.”
Lúc này, quái vật vốn đã bị cắt gãy cổ bỗng đứng lên như không có việc gì, lui đến bên cạnh tiến sĩ Dương, thấp hèn cúi đầu, tựa hồ cũng muốn được vuốt ve. Mà ngay khi tiến sĩ Dương đặt tay lên —— chỗ cũ truyền đến tiếng nổ mạnh mà kịch liệt. Cửa thang máy bị nổ đến chia năm xẻ bảy, một bóng người bám lấy cửa thang máy nhảy ra từ lỗ thủng trong thang máy.
Lúc này con số trên thang máy không ngừng nhảy lên, thang máy từ từ bay lên. Người nọ lại là từ trong đó chui ra, bám dây thừng một đường bò trở về.
“Ồ?” Nhìn thấy cảnh này, tiến sĩ Dương lộ ra một tia hứng thú.
Trên người Phương Việt trừ một đôi mắt biến hồng, cũng không có biến hóa khác, nhưng lại mạc danh làm người cảm thấy một cổ cảm giác áp bách. Uy áp tự toàn thân phát ra, lệnh người thở không nổi. Tầm mắt anh đặt trên người Bạch Phong, tròng mắt di động, lại nhìn về phía quái vật bên cạnh, đôi mắt khẽ nhếch.
Tuy nói đối phương biến hóa rất lớn, thậm chí cạo đầu trọc, nhưng Phương Việt vẫn nhận ra khuôn mặt kia không hề khác Tiền Giai Hảo là bao nhiêu.
Haki: Còn ai nhớ ả nữ phụ vong ơn này không?
Tim anh đột nhiên đập nhanh hơn. Hồi tưởng lại trước đó đồng hành với ả, tựa hồ đã là chuyện thật lâu trước kia, về sau không còn nhớ gì về ả nữa. Lại không ngờ rằng cô ta lại thành vật phẩm thí nghiệm cho tiến sĩ Dương, còn biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ. Ả đã sớm mất đi tâm trí, cố ý bảo lưu lại bề ngoài, rất có thể là sở thích của tiến sĩ Dương.
Vô luận là như thế nào, hiệu quả của thuốc kéo dài liên tục không được bao lâu, tốc chiến tốc thắng, nhất định phải đưa Bạch Phong đi.
Phương Việt dồn sức, nháy mắt xông ra ngoài, dư lại đằng sau là một lỗ hổng. Sau khi tiếp cận mục tiêu, anh nhảy lên, tung quyền nhằm vào tiến sĩ Dương. Nhưng chỉ ở cách một khoảng ngắn thôi, ngang trời nhảy ra một dị hình, chặn lần công kích. Dị hình kia bị trúng một quyền, kêu thảm thiết một tiếng té ngã trên đất không nhúc nhích.
“Tiền Giai Hảo” tễ thân chiến đấu. Trong lòng Phương Việt thầm mắng một câu, cũng không thể không dời mục tiêu, phi thân nhảy lên bả vai quái vật, hai đầu gối kẹp đầu nó, vòng eo uốn —— người bình thường sẽ tức khắc bị mất mạng, nhưng quái vật lại không đau không ngứa, đưa tay bắt lấy cổ chân anh, vung tay ném anh bay ra ngoài.
Phương Việt rơi xuống lă mấy vòng, theo quán tính đứng lên, làm tốt tư thế, tiếp tục triển khai công kích.
Bọn họ ngươi tới ta đi, tốc độ càng lúc càng mau, bằng mắt thường chỉ có thể thấy hắc ảnh hư vô. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phương Việt nhanh tay, dứt khoát dừng lại, một tay nhấc một cái vại pha lê lớn, chảy lấy đà nhảy lên, muốn ném nó lên trên người quái vật.
Đập cho mi nát, không tin còn có thể bất tử!
Bạch Phong bên này cũng lâm vào cục diện bế tắc. Ngay khi Phương Việt xuất hiện, Bạch Phong mới không tự chủ được mà run rẩy. Cậu rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhìn về phía tiến sĩ Dương bằng đôi mắt mang theo sát ý, lập tức ra tay.
Tiến sĩ Dương vẫn tươi cười nhàn nhạt, vô luận thân thể đã chịu vết thương nặng như thế, vẫn như không làm sao, lấy ngữ khí ngả ngớn đạm nhiên châm chọc Bạch Phong vô năng.
Bạch Phong đập vỡ một vại pha lê, tùy tay bắt lấy một mảnh pha lê sau đó thuấn di ra đằng sau người hắn ta. Ấn trụ cổ người nọ. Tiếp theo lấy miêng pha lên chọc thẳng vào cổ hắn ta, muốn cắt đứt cổ.
Bàn tay Bạch Phong bị lưỡi dao sác nhọn đâm thủng, máu tươi dọc theo ngón tay và miếng pha lê tơi xuống, hoà làm một với máu của tiến sĩ Dươmg. Yết hầu hắn ta bị đâm thủng, rốt cuộc không bao giờ có thể lên tiếng, không có động tĩnh.
Hơn phân nửa cổ đã lìa khỏi thân thể, Bạch Phong như thất thần, không có ý dừng lại, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, che kín tơ máu. Đúng lúc này, cổ tay lại bị một người bắt lấy.
“Đủ rồi, chúng ta đi.”
Bạch Phong tựa hồ lúc này mới hoàn hồn, ném mảnh nhỏ đứng dậy. Một chỗ khác, quái vật mềm oặt nằm liệt trên mặt đất, máu tươi đầm đìa. Pha lê vỡ tung rơi đầy đất. Lại nhìn tiến sĩ Dương, vô luận như cải tạo thân thể thế nào, đầu và thân thể đã phân thành hai, cũng không có khả năng sống được.
Đều kết thúc.
Đều kết thúc?
Giờ khắc này tới quá muộn, lại quá mức đột nhiên, Bạch Phong lại không hề thấy được cảm giác thật. Cậu không thể tưởng tượng mà nhìn cánh tay đầm đìa máu tươi của mình, thật không dám tin thứ khiến cho mình luôn gặp ác mộng giờ đã chết.
Nhưng rất nhanh, sự vui sướng này biến mất như không còn.
“Boom! Boom! Boom!.”
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, một bên thang máy truyền đến tiếng vỗ tay. Cửa thang máy dù đã bị phá hư, thang máy lại có thể vận chuyển bình thường. Màn hình lại lần nữa nhảy đến “∞”, một thân ảnh quen thuộc bước từ bên trong ra.
“Ông!” Phương Việt trừng lớn đôi mắt, cơ hồ không dám tin tưởng thứ mình chứng kiến.
Tiến sĩ Dương!? Sao có thể, thi thể kia, còn nằm ở bên đó kia mà. Sao có thể lại nhảy ra một người giống y như đúc thế kia.
“Thật không sai, không ngờ hai mi đã giải quyết thân thể đó cho ta.” Khuôn mặt hay mọi thứ của hắn ta đều giống y như đúc. Hắn ta đi ra, “Bảo bối, lại đây nào.”
Phương Việt vội bắt lấy cánh tay Bạch Phong. Nhưng rất nhanh, anh ý thức được tiến sĩ Dương không phải đang nói chuyện với Bạch Phong. Quái vật huyết nhục mơ hồ như có động tĩnh, một trận run rẩy, lại lần nữa đứng lên từ mặt đất, lông tóc vô thương.
Phương Việt khiếp sợ, tiến sĩ Dương không chút khách khí trào phúng: “Mi thật cho rằng thực lực của mi có thể lượng đánh thắng được sản phẩm thí nghiệm của ta sao. Tuy rằng không biết ngươi từ đâu lấy được thuốc thử, nhưng……” Hắn ta dừng một chút, “Được rồi, ta cũng mệt mỏi, kết thúc đi.”
“Ha, đúng vậy.” Phương Việt lạnh cười, “Xem ra ông đem chính cơ thể mình trở thành vật thí nghiệm.”
Dứt lời, liền như mũi tên rời dây cung vọt đến. Giết chết đối phương có lẽ không hiện thực, nhưng ít ra xử lý thân thể này để tranh thủ thời gian còn có thể làm được. Không cần công kích nơi nào khác, mục tiêu chỉ có một —— chém đứt đầu hắn!
Nhưng mà kế hoạch dĩ nhiên không kịp, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, quái vật lại lần nữa khinh thân quấn lên. Phương Việt không kiên nhẫn mà líu lưỡi, vừa muốn tiếp chiêu, lại nghe “Bốp” một tiếng, cả thân thể bay ra ngoài.
Bạch Phong đánh xong quái vật, giương cằm với anh. Phương Việt gật đầu, mục tiêu dừng ở trên người tiến sĩ Dương. Hiện tại cảm thấy thân thể đã sắp đến cực hạn, hành động càng lúc càng không tiện, tay chân như bị ngàn xích trói lại. Không còn bao nhiêu thời gian, cần tốc chiến tốc thắng.
Ngay khi anh cách tiến sĩ Dương một khoảng, gương mặt đối phương đột nhiên vặn vẹo, sợ tới mức anh cho rằng người nọ muốn tung ra chiêu gì, liền chuyển hướng sang bên cạnh dàn trận. Bất quá hắn ta cũng không có nhiều động tác, giống như chỉ là đơn thuần bởi vì lửa giận mà vặn vẹo biểu cảm.
“Tên khốn này!” Tiến sĩ Dương lần đầu lộ ra biểu cảm như vật, nhưng rõ ràng không phải nhằm vào Phương Việt hay Bạch Phong.
Người nọ xoay người muốn chạy lên thang máy. Phương Việt thấy xuất hiện khoảng cách, không chút do dự bay một chân tới, chuẩn bị tung chân đá vào chân. Nhưng lại đạp vào hư không, mang theo thân thể chuyển hướng đá bên sườn, đánh vào vách thang máy một lực thật lớn.
Phương Việt rơi ổn định thân hình, phát hiện tiến sĩ Dương không phải đã tránh thoát, mà là ngã thẳng cẳng trên đất, vô động tĩnh.
Làm cái quỷ gì vậy?
Phương Việt cẩn thận tới gần, trước dùng chân dẫm dẫm người nọ, lại đưa tay thăm dò hơi thở của hắn ta.
Đã chết. Không, cũng không thể nói như vậy. Ở đây có rất nhiều sinh vật phi nhân loại, một khối thân thể của kẻ hèn chết căn bản không coi là cái gì.
Lúc này Bạch Phong cũng chạy tới, thấy hắn ta cứ như vậy nằm trên mặt đất, nửa điểm phản ứng cũng không có, chỉ vội vàng nhìn lướt qua. Cậu nói cho Phương Việt, quái vật không biết sao lại như thế, dị hình và nhân thể đột nhiên chia lìa, rát dễ dàng giải quyết.
Phương Việt nghe vậy nhíu mày, chẳng lẽ là bởi vì tiến sĩ Dương chết? Thế nhưng vì sao, chẳng lẽ còn có những người khác ở bên ngoài? Mà người nọ chính là ——
Đột nhiên, từ trong phòng thí nghiệm vang lên một thanh âm lảnh lót.
Hoàn chương 56