Phương Việt không nói lời nào, Bạh Phong nhíu mày, bám vào người muốn kéo khóa quần của anh ra, lại bị bắt lấy.
“Khoan đã, em biết làm như thế nào?”
“Không biết, giao cho anh.”
Thấy Phương Việt đúng lý hợp tình, Phương Việt có chút dở khóc dở cười: “Đàn ông con trai muốn làm tình thì phải căm vào hậu môn, em không sợ đau sao?”
“Ha?” Trong nháy mắt, biểu cảm Bạch Phong quả thực trở nên có chút quái dị, “Vì sao lại là chỗ đó, sẽ có khoái cảm sao?”
“Không biết.”
Hai người hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa ngày, tia ái muội cuối cùng trong thùng xe bién mất không thấy. Lần đầu tiên nếm thử cảm giác thất bại chấm dứt, Phương Việt có một câu đánh giá: Thật đáng buồn cho phận xử nam.
Tuy rằng nhiều lần trải qua khúc chiết, nhưng vài ngày sau, xe rốt cuộc bình an không có việc gì tới mục đích. Thành phố H mà chỗ đất liền sâu, hoang vắng. Mà quê nhà Phương Việt lại ở ngoài rìa thành phố H, là một tòa thành trấn nhỏ, dân cư không cần phải nói càng thêm thưa thớt. Có thể là bởi vì một nguyên nhân, lượng dị hình phụ cận cực nhỏ. Ít nhất từ ngoài thành phố H, một con dị hình họ cũng chưa thấy, người sống sót cũng ít ỏi không có mấy.
Theo khoảng cách kéo gần, tâm tình Phương Việt càng thêm bất an. Mất liên lạc với cha mẹ lâu như vậy, không biết họ có bình an hay không. Nếu về đến nhà đập vào mắt là hai cổ thi thể, kia mình có khả năng…… Anh lắc đầu, không muốn tự hỏi kết quả này.
Bởi vì đây là nơi thôn quê, cho nên mỗi người sẽ có một căn nhà trệt. Có người sẽ ở phòng ngoại chứa lương thực hoặc là hoa quả, chỉ là một đường vào, nơi đó có một vườn cây đã lâu không ai chăm sóc, đã gần như héo tàn. Trên mặt đất phô một tầng lá rụng khô khốc, tịch liêu quạnh quẽ.
Ô tô cuối cùng ngừng ở một tòa nhà khác hẳn với những căn nhà khác. Nhà lầu độc chiếm một cái sân, lối vào khá dài, tro bụi trải rộng, tựa hồ thật lâu không có ai dọn dẹp. Phương Việt nhảy dựng, mơ hồ cảm thấy không ổn, lại không có dũng khí xuống xe. Anh nhìn về phía Bạch Phong: “Này…… Em và anh cùng đi nhé?”
Bạch Phong vừa muốn đáp ứng, mày nhăn lại, lại nói: “Không, em ở trên xe chờ anh.” Cậu đẩy một anh, “Chuyện này không ai có thể hỗ trợ.”
“…… Anh biết.” Phương Việt có chút thất vọng, nhưng vẫn mở cửa xe xuống xe, rồi lại bị gọi lại. Mới vừa quay đầu lại, đã bị đối phương kéo cổ áo đặt lên một nụ một hôn.
“Đi thôi.” Bạch Phong đùa dai mà cười.
“Ha……” Phương Việt có chút vô lực. Nhưng lại vì khúc nhạc đệm này, tâm tình thả lỏng rất nhiều. Anh lại lần nữa chấn chỉnh tinh thần, sửa quần áo, ngẩng đầu cất bước đến gần. Giơ nắm tay, do dự một lát rồi nặng nề gõ cửa.
“Cốc cốc cốc.”
Vốn tưởng rằng còn phải chờ trong chốc lát, lại không nghĩ rằng cửa phòng lập tức kéo ra một cái phùng. Phương Việt có chút kinh ngạc —— thế nhưng mở nhanh như vậy, như là sớm biết rằng sẽ có người tới vậy?. Lại còn có chỉ là mở ra một khe hở, rất có thể là tư thế gậy ông đập lưng ông.
Ở trong phòng lúc này, liệu co phải là một đám khách không mời mà đến không.
Biẻu cảm Phương Việt trở nghiêm túc, cũng không vội vã mở cửa, mà là dựa vào một bên, một tay giữ chặt then cửa, đột nhiên dùng sức bật tung ra. Cửa két một tiếng, đập mạnh vào đầu hai thanh niên đang cầm hai côn sắt.
Phương Việt cũng không tùy tiện tiến lên, cũng không phát ra tiếng, lẳng lặng đứng ở tại chỗ chờ người nọ đi ra. Ai ngờ tên kia thập phần cảnh giác, thấy cũng không thừa thắng xông lên, ngược lại dùng đao nhọn ôm lấy then cửa tay, chuẩn bị đóng cửa lại.
Không hề cho mặt mũi.
Tình huống có biến, Phương Việt không hề án binh bất động, cánh tay đưa ra bắt lấy côn sắt, dễ dàng thu vũ khí. Sau đó giơ vũ khí mình lên, muốn bổ xuống người trước mặt, lại sững sờ đứng tại chỗ.
Anh bị một thứ đen tuyền nâng thẳng vào mặt. Mà làm Phương Việt sửng sốt cũng không phải họng súng, mà là người nâng súng.
“…… Ba?”
So sánh với mấy tháng trước, người đàn ông này đã già đi rất nhiều, râu ria xồm xàm, mái tóc hoa râm, đôi mắt như thấy không rõ đồ vật mà híp lại. Thấy rõ người tới, người đàn ông buông súng trong tay, cũng không tỏ ra cảm động gì, chỉ nhàn nhạt một câu: “Đã trở lại? Ta còn tưởng mi chết ở bên ngoài.”
“Con……” Phương Việt tiến lên một bước.
“Đứng lại.” Ông Phương ngăn Phương Việt tiến thêm một bước, “Mi còn trở về làm gì? Dù sao mặt cũng gặp được, dứt khoát đi cả đời đi.”
Phương Việt không thể tin nói: “Nơi này là nhà con, con còn phải đi nơi nào?” Biết ba mình tính tình cố chấp cổ quái, anh cũng không tính toán dây dưa, “Mẹ đâu.”
“Mẹ mi có ta bảo hộ, không cần mi.” Ông Phương không chịu thỏa hiệp, muốn đóng cửa, lại bị Phương Việt bắt lấy.
“Khoan, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.”
“Chúng ta sống rất tốt.” Ông Phương tiếp tục muốn đóng cửa, hai người một hồi giằng co. Tới tuổi này, sức ba Phương đã kém những thanh niên trẻ rất nhiều. Phương Việt tìm ra khe hở, như cá trạch muốn chui vào trong phòng, bước nhanh về phía trước.
Bên trong thay đổi không lớn, chỉ là không thể so sạch sẽ như trước kia, bồn rửa tay đầy những vết bẩn lưu lại, cũng không biết đã không rửa bao lâu, mặt đất cứ một bước là một dấu chân. Cũng có thể hiểu đây là những gì mà mạt thế gây nên, nhưng chỉ có một chút làm người ta để ý, trong không khí tràn ngập một cổ tanh tưởi khó có thể hình dung, như là có thứ gì bị cháy vậy.
“Phương Việt, ta nói chuyện với mi.” thanh âm không vui của ông Phương từ phía sau truyền đến, “Trưởng thành rồi đúng không, ngay cả lời ta nói cũng không nghe?”
Phương Việt mắt điếc tai ngơ, ngược lại bắt đầu gọi mẹ, mở từng gian phòng, lại không thấy người mà mình mong đợi.
“Câm miệng.” Ông giận không thể át, “Bà ấy đang ngủ, đừng đánh thức bà ấy.”
Ngủ? Phương Việt nhìn sắc trời, đúng là sáng sớm, mây mù hỗn độn. Nhưng mẹ vốn là người rất cần mẫn, sao có thể còn chưa dậy.
“Con chỉ muốn tìm mẹ.” Phương Việt đáp một câu, liền đến phòng ngủ ba mẹ, không ngờ lại bị ba túm chặt.
“Đủ rồi.” Ông Phương trầm xuống, duỗi tay chỉ hướng ngoài cửa, “Đi ra ngoài.”
Phương Việt nhíu mày: “Trong nhà đã xảy ra chuyện? Vì sao không cho con trở về.”
Nhưng ông Phương cũng không giải thích, chỉ cố chấp đuổi con đi. Phương Việt biết nói không được, tuy bị ngăn trở, nhưng vẫn cường ngạnh mở cửa phòng ngủ. Kéo bức màn thật dày, ánh sáng cực ám, mặt đất lại sạch hơn so với bên ngoài. Đệm phồng lên một khối, nhìn ra được người ở bên trong.
Nhưng Phương Việt còn chưa kịp bước vào, đã bị ba đẩy ra. Người đàn ông trung niên thật cẩn thận đóng lại cửa phòng, quay sang nhìn con lại biến thành một nụ cười: “Mẹ con đang rất mệt, cần bổ giác, con đừng cãi cọ ầm ĩ.”
“Được……”
Tuy rằng tạm thời thấy mẹ, nhưng chỉ cần biết rằng hai người bình an không có việc gì, Phương Việt cũng yên tâm. Lúc sau anh lại nói cho ba là bên ngoài còn có một người bạn, nhà cũng ở thành phố H, đi với bạn trước, lúc sau lại trở về. Nhưng người đàn ông không hé răng, cũng không vội vàng muốn Phương Việt rời đi, cũng không biểu đạt một tia lo lắng.
Phương Việt lại sớm hình thành thói quen tính ít nói của ba, cũng không thèm để ý, đẩy cửa ra. Vốn dĩ từ nhỏ anh đã không thân cận gì với ba, một khi ba chủ động nói chuyện với anh, liền chứng minh anh chọc phiền toái, sau đó chính là một trận gà bay chó sủa, pha thêm gậy gộc. Cho nên cho đến ngày nay, anh vẫn không biết nên nói chuyện thế nào với ba.
Phương Việt mở cửa xe, lại phát hiện không có một bóng người, ngồi dậy thăm dò bốn phía —— không có ai. Mới đầu cho rằng cậu thường xuyên chạy loạn, nhưng lúc này đợi thật lâu cũng không thấy người trở về.
Bạch Phong mất tích.
Toà nhà trước mặt có chút quen mắt, nhưng trong hồi ức không biết khi nào đã tới nơi này. Cách đó không xa là một cái cổng lớn, đường cong ngắn, pha lê phản quang rực rỡ lấp lánh.
Lúc này, mục tiêu trước mặt như di động. Bạch Phong nheo hai mắt, không né không tránh, tùy ý mà đứng ở trước cửa chờ.
Cậu có một loại năng lực, có thể phát hiện vị trí của người tiếp xúc qua —— cũng bởi vậy, mặc kệ thế nào cũng sẽ dễ dành trở lại bên người Phương Việt. Loại năng lực này cũng giống trực giác, đều không cần phải xem bản đồ cũng sáng tỏ, mà dựa vào giác quan thứ sáu. Dù khoảng cách có xa cũng không có vấn đề.
Mà nửa giờ trước, Bạch Phong đột nhiên nhận ra hơi thở Mã Kha, theo đó mà đến, địa điểm chính là toà đại lâu trước mặt. Chẳng qua hơi thở xuất hiện quá mức đột nhiên, như là phía trước đã dùng thủ đoạn gì đó quấy nhiễu năng lực anh, đã làm tốt phần chuẩn bị và chờ dẫn sói vào nhà.
Rất có thể là cái bẫy.
“Ta sớm thấy cô, đừng trốn tránh không ra.” Bạch Phong đút tay vào túi quần, từng bước một tới gần, “Không phải cô muốn dẫn ta tới?”
Cô gái từ sau cửa đi ra, vẫn là phong cách trước kia, đầu đội mũ lưỡi trai, chỉ là sắc mặt trầm đến đáng sợ, biểu cảm lạnh như băng sương.
Bạch Phong bước lên cầu thang, nhìn quanh bốn phía: “Nơi này là viện nghiên cứu? Thật đúng là chẳng ra gì.”
“……”
“Nói thẳng đi, mục đích của cô.”
“……”
“Này, nói chuyện đi.” Bạch Phong cách cô gái càng lúc càng gần, cuối cùng chỉ cách nhau một cánh tay.
Cậu nhăn mũi: “Ta chán ghét có người làm lơ ta.” Đến sát vào cô gái, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt đối phương, vẫn không được đáp lại. khóe miệng cậu câu lên, đột nhiên nhấc chân đá một cái, vậy mà có ý đá bay cô ra mấy thước. Mã Kha lúc này rốt cuộc có phản ứng, giơ tay đón đỡ. Bất đắc dĩ sức lực quá nhỏ, vẫn lập tức té ngã trên đất, thân thể trượt mấy mét ra ngoài.
“Hự……” Cô rên rỉ, đưa tay đặt lên phần xương sườn —— như là chặt đứt.
Bạch Phong thuấn di đến trước mặt cô, nhấc chân dẫm lên bả vai cô: “Nào, trước tiên đưa ta đi tìm tiến sĩ Dương.”
Cô gái đột nhiên cứng đờ, hai con mắt toát ra cảm xúc sợ hãi. Đồng thời, Bạch Phong cảm giác được phía sau truyền đến một cổ áp lực, một đạo hắc ảnh tới gần. Cậu theo bản năng giơ chân đá ra đằng sau, cũng không biết vì sao lại không thể động đậy. Một bàn tay người đàn ông nào đó nhẹ nhàng đặt lên vai.
“Đã lâu không gặp.” Giọng nam trầm thấp, lại làm Bạch Phong như rơi xuống hầm băng, như rắn độc quấn quanh cổ, làm người không rét mà run.
Hoàn chương 50