Nước D.
Khi Dịch A Lam bước sang ngày 32 lúc 2:30 sáng, nơi đây vẫn là một buổi tối ấm áp nhàn nhã.
Trong quán cà phê ven đường, Pete bất lực nhìn Hứa Tuấn Bân đang thao thao bất tuyệt rất ư hùng hồn. Gã vỗ ngực bảo, rằng sẽ tìm hiểu tận gốc bí mật thương nghiệp của tập đoàn Giản Đan trong ngày 32 tới; thế mà giây tiếp theo, gã đột nhiên im bặt. Rồi nhãn cầu căng phồng lên, Hứa Tuấn Bân thình lình gục xuống; đĩa tráng miệng và tách cà phê cũng nghiêng ngả theo, đổ ầm xuống đất.
Pete giật thót, lập tức bật dậy hét toáng lên. Nhân viên phục vụ nghe tiếng la thất thanh bèn chạy đến; một người thực hiện ép tim ngoài lồng ngực, người còn lại thì gọi xe cấp cứu, nhưng vẫn không tài nào xoay chuyển được số mệnh.
Pete vốn giữ vị trí cao trong công ty nhiều năm, từng kinh qua không biết bao sóng gió; nhưng hiện tại hắn không khỏi tái mặt, hàm răng thì va vào nhau lập cập. Hứa Tuấn Bân chết ngay trước mặt hắn; gã đột ngột qua đời không rõ lý do, thể như trái tim đã bị thần chết cướp lấy một cách giản đơn. Ngày 32 – thứ mà Pete những hoài nghi, đã vô tình khoác lên lớp da ác quỷ trong suy nghĩ hắn.
Pete nhắm mắt làm dấu Thánh Giá, cầu Chúa xin hãy để địa ngục tránh xa con.
Địa ngục chưa bao giờ gần hắn như lúc này, và tuồng như chỉ sa chân một bước là lọt vào ngày 32 kinh hoàng ngay.
Thi thể của Hứa Tuấn Bân bị lôi ra ngoài thì Pete cũng rời đi, những người phục vụ ở quán cà phê bèn xúm lại bàn tán rôm rả.
"Lại một cái chết đột ngột nữa ư!" Một người trong số họ lấy làm kinh hãi.
"Lại? Còn ai nữa à?"
"Cậu chưa biết gì hả? Ông chủ quán bar Rafael đang ngồi ngon lành phía sau quầy, thì tim tự dưng ngừng đập. Rõ ràng lúc đó chưa muộn, quán vừa vắng khách vừa chẳng ồn. Tiếc nhất là quán Phi Mộng (Feimeng) bên cạnh, cái quán hay cướp khách của ông ta ấy... Chúa ơi, tôi chẳng hiểu sao hai tháng trước nó chịu đóng cửa rồi giao hẳn cho ông Rafael luôn."
"Tôi từng ghé Phi Mộng rồi. Nói thật nhé, tôi thấy nó kinh doanh tốt hơn Rafael nhiều."
"Dù sao thì Rafael chết, cũng có người vui. Mặc dầu người ta đồn Phi Mộng hạ độc, nhưng cảnh sát đã chứng minh ông Rafael đột tử vào lúc sáu giờ tối ngày 31 tháng 7. Cái gã đàn ông châu Á kia cũng chết lúc sáu giờ! Hôm nay còn là 31 tháng 8 nữa chứ! Thời gian và cả trạng thái tử thi đều y hệt nhau!"
"Ôi, Chúa ơi! Tôi hy vọng chỉ là trùng hợp thôi."
"Tôi lại thấy, đây là một cuộc phán xét của Chúa đối với loài người. Chúa đang trừng phạt chúng ta."
Bốn tháng sau sự xuất hiện của ngày thứ 32, tuy những kẻ bước vào thế giới này chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong tổng số dân, song họ đã có những "cú va chạm" và kích thích mạnh mẽ lên nhau. Bằng cách nào đấy, họ bắt đầu phóng chiếu những khía cạnh khác của ngày 32 thành hiện thực theo cách mà người người võ đoán.
Ác quỷ, Chúa trời, địa ngục, và thiên đàng đều có thể là ngày 32.
"Dịch A Lam đang sống một cuộc đời không có chí hướng, nhỉ." Trên chuyên cơ từ Bắc Sơn đến Nam Lâm, Lư Lương Tuấn chống cằm nhìn tầng mây bồng bềnh ngoài cửa sổ, đột nhiên phì cười rằng.
Châu Yến An và Trịnh Đạc cũng có mặt trong đội ngũ lần này. Ngoài việc quen biết Dịch A Lam nên được sắp xếp đặc biệt đến chiêu mộ y, Châu Yến An cần phải làm quen với hoàn cảnh Nam Lâm – một thành phố có vai trò đầu tàu kinh tế, nhằm chuẩn bị cho đợt phá hủy những cứ điểm trọng yếu vào ngày 32 kế tiếp.
Vừa dứt lời, cả Châu Yến An lẫn Trịnh Đạc đều ngước mắt nhìn Lư Lương Tuấn.
"Sơ yếu lý lịch của cậu ta hẳn nêu rõ ràng." Lư Lương Tuấn cười. "Dịch A Lam đâu phải là người kém cỏi; với điểm số xuất sắc trong suốt thời gian học đại học, cậu ta có thể lựa chọn một ngôi trường tốt hơn để học tiếp. Nhưng cuối cùng thì sao? Dịch A Lam chỉ chọn một trường có trình độ giảng dạy cao học tàm tạm; không thèm lấy bằng tiến sĩ đã ra ngoài làm công. Chưa kể, công ty đó cũng chẳng phải hạng gì ghê gớm. Thôi thì... vớt vát được cái thái độ nghiêm túc trong công việc. Ban giám đốc đã vốn vừa mắt, còn dành riêng cho cậu ta một suất học tập trao đổi tại Viện Quốc gia. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta lại thôi việc."
Lư Lương Tuấn nghiêng đầu: "Giống như cuộc sống này không có gì đáng cho cậu ta nỗ lực."
Trịnh Đạc nói: "Mỗi người đều có chí hướng riêng. Cục trưởng Lư, mục đích cả đời này của anh là không ngừng vươn lên về phía trước. Nhưng cũng có người chỉ muốn theo đuổi cuộc sống bình đạm mà thôi."
"Không có chí tiến thủ, chính là một cách nói hoa mỹ của bất tài." Lư Lương Tuấn lắc đầu. "Có năng lực mà không có tinh thần vươn lên, chứng tỏ họ đang tuyệt vọng với cuộc sống. Người như thế, là tuýp dễ phản xã hội nhất."
Châu Yến An chẳng nói gì.
Tổ tưởng La Thái Vân của họ, thoạt trông là một người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài cương nghị bất cần, nhưng bà cũng có một khía cạnh cẩn thận dịu dàng. Từ sớm, bà đã đặc biệt dặn dò Trịnh Đạc, rằng Lư Lương Tuấn đóng một vai trò "phê phán" trong tổ chúng ta. Dẫu cho lời chỉ trích này là khoa học, là hợp lý hay chỉ đơn thuần là mù quáng, thì ít nhất nó cũng giúp "hạ nhiệt" một bộ óc nóng nảy căng thẳng của Tổ công tác khẩn cấp. Vì vậy, bà hy vọng Trịnh Đạc đứng giữa, có thể điều hòa mối quan hệ giữa các thành viên trong tổ với Lư Lương Tuấn, cũng như không gây ra xung đột vì những nhận xét đôi khi quá đáng của hắn.
Trịnh Đạc cũng đã sớm "tiêm phòng" cho Châu Yến An, rằng Lư Lương Tuấn đến từ Cục Xử lý Sự cố Bất thường, đã quen với các yếu tố con người đứng sau hầu hết các sự kiện gọi là bí ẩn. Việc cố gắng làm sai lệch từ nhiều góc độ khác nhau, cũng cho thấy tính chuyên nghiệp của hắn.
Châu Yến An vốn chưa từng có ác cảm với Lư Lương Tuấn, chẳng qua khi nghe hắn nhận xét đủ điều về Dịch A Lam, anh chợt nhớ đến giọng điệu buồn bã của y tại khách sạn thành phố Nam Thiết. Đó là lúc y tự hỏi, rằng liệu mình có hối hận khi đã vụt mất cơ hội tốt nhất để giết Hứa Tuấn Bân hay chăng. Ánh mắt phức tạp vì phải đứng giữa lằn ranh sinh tử, chứng tỏ Dịch A Lam dù thất vọng với cuộc sống nhưng cũng không đến mức hoàn toàn tuyệt vọng. Y những muốn được sống tốt, và được nếm trải hương vị hạnh phúc; chỉ là, chẳng phải trên phương diện sự nghiệp.
Áng mây ngoài cửa sổ vẫn mải mê du đãng, và khi chuyên cơ bay qua đất liền hơn trăm ki-lô-mét, Lư Lương Tuấn thình lình cất giọng: "Cậu ta cũng từng đi tham vấn tâm lý."
Châu Yến An và đội trưởng Trịnh Đạc đưa mắt nhìn nhau, cả hai chẳng ừ hử gì.
Châu Yến An đã báo trước với Dịch A Lam, rằng họ sẽ đến Nam Lâm và địa điểm gặp mặt là tại nhà của y. Vào phút giây này, Dịch A Lam có thể cảm thụ rõ nét sự hỗn loạn trong lòng: không chỉ vì mong ngóng gặp lại Châu Yến An, mà còn vì nỗi căng thẳng khó tả.
Chuông cửa vang lên, Dịch A Lam – chàng trai đã chờ từ lâu, vội vàng đứng dậy mở cửa. Ngoài Châu Yến An mà y biết, còn có một thanh niên sở hữu dáng vóc hoàn toàn khác với anh nhưng lại có khí chất tương tự, cùng một người thoạt trông lớn tuổi mà mang phong thái thanh thoát nhẹ nhàng.
Nhưng chẳng mấy chốc, lớp vỏ "thanh thoát nhẹ nhàng" giả tạo ấy đã tan theo mây khói.
Lư Lương Tuấn còn chưa vào cửa, đã phán một câu xanh rờn chẳng biết là khen hay chê với Dịch A Lam: "Ngày 32 toàn tuyển mấy kẻ có ngoại hình thôi à." Và vừa đặt chân vào trong, Lư Lương Tuấn đã nói với cụ bà toan rót trà cho cháu trai và khách khứa đến chơi nhà, rằng:
"Chào bà. Tôi thấy một cửa hàng trái cây ở lối vào khu chung cư, không biết có thể phiền bà mua giúp tôi một ít được không?"
Cụ bà buột miệng: "Có ở đây cơ mà." Đoạn cụ chỉ vào kệ trái cây ba tầng được đặt trên bàn cà phê phòng khách.
Liếc nhìn kệ trái cây đầy ắp, Lư Lương Tuấn xác định chính xác một loại không có: "Tôi muốn dùng mận chua. Vừa xuống máy bay, tôi cảm thấy còn hơi say say."
Dịch A Lam vội bảo: "Để tôi đi cho."
Lư Lương Tuấn mỉm cười: "Tôi muốn được trò chuyện với cậu nhiều hơn, sợ chốc nữa lại không đủ thời gian."
Cụ bà rốt cuộc nghiệm ra ẩn ý đằng sau lời đuổi khéo của người đàn ông này. Lo lắng cháu trai gặp phải phiền toái, cụ còn xoay người nhìn y đôi ba lần rồi mới cất bước ra ngoài.
Sau khi cụ bà đi khỏi, Lư Lương Tuấn xụ mặt nói với Dịch A Lam: "Sau này, cậu phải tập thói quen thường xuyên che giấu người thân đi nhé. Xin chào Dịch A Lam, tôi là phó tổ trưởng của Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32, Lư Lương Tuấn."
Dịch A Lam thoáng lưỡng lự, trước khi bắt tay xã giao với người đàn ông này.
Mở chiếc vali nhỏ luôn mang theo mình, Trịnh Đạc lấy một vài dụng cụ màu đen cỡ lòng bàn tay như bộ định tuyến, và đặt chúng vào mọi ngóc ngách trong nhà cùng với Châu Yến An.
Trịnh Đạc nói: "Không có máy nghe lén."
Lư Lương Tuấn gật đầu, rồi ngồi xuống sô pha; đồng thời vươn tay ra hiệu cho Dịch A Lam cũng nên ngồi xuống.
Dịch A Lam đưa mắt nhìn Châu Yến An vẻ lo lắng. Anh bèn mỉm cười đi tới chỗ y, hai người cùng nhau ngồi xuống đối diện với Lư Lương Tuấn.
Trịnh Đạc bước đến ban công đảo mắt nhìn quanh, thậm chí còn lấy ra một chiếc kính viễn vọng cỡ nhỏ.
Lư Lương Tuấn bỗng nghiêm giọng: "Dịch A Lam, để tôi giới thiệu với cậu về Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32 trước. Đây là cơ quan tạm thời do chính phủ thành lập trong hoàn cảnh đặc biệt; tổ trưởng là phó cục trưởng Cơ quan An ninh Quốc gia; bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin, phó cục trưởng Cục Tình báo và cục trưởng Cục Xử lý Sự cố Bất thường – cũng chính là tôi, bốn người hợp tác dẫn dắt. Cơ quan này mang quyền lực lớn, và hiển nhiên trách nhiệm đi kèm cũng không thấp. Mục đích là tiêu diệt những nguy cơ tiềm ẩn có thể đe dọa đến an ninh quốc gia trong ngày 32, đồng thời tìm ra nguồn gốc của nó."
"Tôi biết." Dịch A Lam nói.
Lư Lương Tuấn cười nhẹ, đoạn hỏi theo thông lệ: "Quốc gia rất coi trọng năng lực lập trình trên phương diện công nghệ thông tin của cậu. Không biết cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi trong công cuộc bảo vệ và duy trì an ninh tổ quốc?" Trước khi Dịch A Lam cất tiếng trả lời, Lư Lương Tuấn đã bồi thêm. "Nếu đồng ý, cậu sẽ nhận được khoản lương hàng tháng và chế độ đãi ngộ theo công nhân viên nhà nước. Chúng tôi cũng sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho sự an toàn cá nhân và gia đình cậu. Xin thứ lỗi, chúng tôi đã âm thầm điều tra về cậu. Được biết mẹ cậu hiện là bác sĩ phẫu thuật tại Bệnh viện Nhân dân thành phố, chúng tôi sẽ chuyển bà ấy đến Bệnh viện Quân khu Bắc Sơn; bà nội của cậu cũng sẽ sống trong khu cán bộ của bệnh viện, vậy nên cậu có thể yên tâm về mặt an ninh."
Dịch A Lam kinh ngạc: "Mẹ và bà cũng chuyển tới Bắc Sơn?"
"Tất nhiên." Lư Lương Tuấn giải thích. "Cậu có mối quan hệ xã hội khá cởi mở, chúng tôi không thể xóa bỏ mối liên hệ giữa cậu và gia đình. Để bảo đảm an toàn, chúng tôi chỉ đành đưa họ đến một nơi khác."
Dịch A Lam ngơ ngác nhìn Châu Yến An, "Tôi đã nghĩ chuyện này chỉ ảnh hưởng đến một mình tôi."
"Có vẻ như cậu vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của ngày 32," Lư Lương Tuấn thấp giọng. "Nếu ngày 32 là thật. Trừ phi cậu có thể đảm bảo, rằng không một ai biết mình cũng bước vào thế giới ấy. Nếu không, nền tảng chuyên môn của cậu chắc chắn bị nhắm vào; và gia đình cậu nghiễm nhiên cũng bị liên lụy theo. Tin tôi đi, gia nhập tổ chức chúng tôi khẳng định là lựa chọn tốt nhất của cậu. Ít nhất thì chính phủ sẽ không uy hiếp cậu bằng những cách bẩn thỉu, thay vào đó còn cung cấp cho cậu sự giúp đỡ lớn nhất."
Dịch A Lam chìm trong suy tư. Y thực lòng không nghĩ sâu đến vậy. Y chỉ coi việc đồng hành cùng Châu Yến An trong ngày 32 như một cuộc phiêu lưu được thêm vào nhằm thoát khỏi thực tế. Y chưa từng nghĩ, rằng cuộc sống thực của mình cũng bị đảo lộn khắp chốn.
Nhưng ngẫm lại, một tập đoàn Giản Đan nho nhỏ đã đáng để Hứa Tuấn Bân ra tay giết hại hai người liên tiếp, huống chi còn nâng lên cấp độ quốc gia? Đây không chỉ là sự cám dỗ của đồng tiền khiến người ta sa đọa, mà còn là lập trường, sứ mệnh và là "trận chiến" tàn khốc buộc phải tham gia.
Hết chương 31