Châu Yến An gọi cho Tiêu Hạo vào sáng hôm sau.
"Tôi thức trắng cả đêm, dán mắt vào màn hình vệ tinh đó!" Tiêu Hạo nhấn mạnh.
Châu Yến An: "Ừ. Có gì khác thường không?"
"Không. Nửa địa cầu chìm trong bóng tối."
"Được rồi." Châu Yến An nói. "Hiện tại tôi và Dịch A Lam đang ở thành phố Trung Khê. Anh để mắt tới tình hình bên đây nhiều hơn đi."
Tiêu Hạo sửng sốt: "Gì? Gì hả? Dịch A Lam không chết?"
"Không. Sao vậy?"
"Không không không! Không có gì hết!" Tiêu Hạo vỗ ngực, hình như Châu Yến An quả thật chưa từng bảo Dịch A Lam đã chết. Hại anh ta lo lắng cả đêm, cố hết sức tìm cách bù đắp tội lỗi; đúng là, mấy vị này khoái nhất trêu chọc người ta.
Châu Yến An suy đi nghĩ lại, quyết định hôm nay tiếp tục không làm nhiệm vụ.
Anh chưa hiểu lắm, tại sao những tên lửa đó lại hướng vào căn cứ quân sự Trung Hà. Có lẽ do hành trình của họ bại lộ; hoặc cũng có lẽ một trong các bên cũng sở hữu nhân tài liên quan đến vệ tinh – qua vệ tinh, họ phát hiện ra một chiếc trực thăng chở người bay vào căn cứ quân sự. Ngay cả khi không biết họ đang làm gì, nhưng vẫn có thể suy ra Dịch A Lam không phải người thường, mà là nhân tố quan trọng đối với đất nước trong ngày 32, vậy nên "thà giết nhầm còn hơn bỏ sót".
Dù lý do gì, họ không thể mạo hiểm phơi mình giữa thanh thiên bạch nhật lần nữa. Một khi máy bay rời khỏi lá chắn là các tòa nhà trên mặt đất, nó sẽ dễ dàng bị phát hiện bởi vệ tinh hoặc radar.
"Nghỉ nốt hôm nay." Châu Yến An nói với Dịch A Lam.
Dịch A Lam mỉm cười: "Xem như bù cho lần Trần Nhữ Minh lừa em một thẻ chuyển nhượng."
Không có việc làm, họ bèn lánh trong hầm trú ẩn xem phim và trò chuyện.
Buổi tối, Châu Yến An và Dịch A Lam ra ngoài dạo phố. Không khí đã vương mùi gay mũi: gió bụi cuốn theo rác rưởi từ thùng rác và cống rãnh lên men, thức ăn trong nhà đến kỳ ôi thối, vi khuẩn cũng phát triển trong tủ lạnh sau khi mất điện. Thế giới xinh đẹp này, cuối cùng đã bắt đầu cho thấy những tệ nạn sau khi giảm bớt con người.
Mạnh Khởi gọi đến: "Nói chuyện được chưa? Hai người không sao chứ?"
"Vẫn ổn."
"Hai chữ này là đủ rồi." Mạnh Khởi than nhẹ. "Ngày hôm qua tôi thấy anh vội vàng muốn chết, đi rồi cũng không báo gì cả. Tôi cũng biết lo cho hai người đó. Cho dù muốn giữ bí mật, anh cũng ít nhất gọi cho tôi báo an toàn một tiếng đi chứ."
Châu Yến An cười nhẹ: "Cảm ơn."
"Có thể anh không coi tôi là người thân, nhưng chúng ta cũng là bạn đồng hành mà. Suy cho cùng, thế giới này còn bao nhiêu người nữa đâu." Mạnh Khởi càng cảm thấy như thế, khi nhìn những thiên hà xa xôi qua kính viễn vọng vô tuyến. Có rất ít người trong vũ trụ này, và chẳng biết khi nào loài người mới nhận ra rằng họ thực sự vô cùng cô đơn; bởi vậy mỗi một người gặp được, ta đều phải trân quý như thể đó là người cuối cùng ta trông thấy.
Mạnh Khởi chủ động cúp điện thoại, chẳng muốn họ nghĩ rằng mình đang dò hỏi nguyên nhân Châu Yến An rời đi và hiện tại người nọ muốn làm gì.
Ngày 32 tháng 11 kết thúc trong sự bình đạm hiếm có.
Châu Yến An nhìn đồng hồ, đã đến lúc trở lại thế giới bình thường. Anh biết, rằng những ngày tháng sau đó sẽ không bao giờ bình đạm như thế nữa.
Bốn người cách biệt ba nơi cùng lúc tỉnh dậy trên giường sắt ở trung tâm phòng thí nghiệm trực thuộc Tổ công tác khẩn cấp, nhân viên y tế lần lượt cởi bỏ những miếng dán trên người họ.
Tiêu Hạo bĩu môi, "Tôi..."
"Vào phòng họp rồi nói." La Thái Vân ngắt lời anh ta.
Mạnh Khởi ở lại thảo luận với nhóm chuyên gia thiên văn, trong khi Châu Yến An, Tiêu Hạo và Dịch A Lam cùng nhau đi đến phòng họp bí mật.
"Lại xảy ra gì rồi?" La Thái Vân gần như chắc chắn, bởi vẻ mặt của Châu Yến An trông rất nghiêm trọng.
Tiêu Hạo thành thực kể lại từ việc mình đã trông thấy cảnh báo tên lửa bay đến từ vệ tinh do thám, cho đến cách anh ta đọc sai tọa độ, và cuối cùng bỏ chạy trong sợ hãi đến nỗi quên nhắc Dịch A Lam – nạn nhân thực sự trong vụ việc.
Bấy giờ Dịch A Lam đang ngồi ngay ngắn trước mặt họ, cậu ấy không hy sinh vì lỗi lầm của mình – điều này khiến Tiêu Hạo nhẹ lòng hơn, thế là anh ta chủ động giải thích để được khoan hồng.
Bốn vị tổ trưởng đanh mặt, bị tên lửa ở nước ngoài tấn công tuyệt nhiên là một chuyện nghiêm trọng. Nếu xử lý không khéo, e rằng dẫn đến phản ứng dây chuyền khó lường.
Nghe Tiêu Hạo báo tọa độ phóng tên lửa xong, La Thái Vân ra hiệu cho anh ta về nghỉ ngơi trước.
Tiêu Hạo mừng rơn, thế mà không một lời chỉ trích! Anh ta thở ra, đêm nay chắc mẩm ngủ ngon rồi.
Song, đêm nay chưa chắc là một đêm an giấc với những người khác. La Thái Vân hỏi Dịch A Lam: "Tình hình bên cậu thế nào?"
"Khi tên lửa tấn công, tôi tình cờ có mặt trong phòng máy tính nên mới sống sót." Dịch A Lam nói.
"Phòng máy tính tổng hợp của căn cứ quân đội Trung Hà ở tầng năm dưới lòng đất. Nó có chỉ số kỹ thuật không kém hầm lánh nạn, có thể chống lại cuộc tấn công hạt nhân." Trần Nhữ Minh giải thích với mọi người, rồi hỏi Dịch A Lam. "Cậu rời khỏi đó bằng lối thoát hiểm chưa?"
"Lối thoái hiểm đã bị chặn bởi tên lửa phát nổ."
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng họp đột nhiên lắng xuống.
Trần Nhữ Minh biến sắc: "Cậu bị mắc kẹt trong căn cứ?"
"Không ạ." Dịch A Lam lắc đầu. "Tôi ra được. Bây giờ tôi đang ở thành phố Trung Khê với Châu Yến An, chưa biết phải làm gì tiếp theo."
La Thái Vân, Trần Nhữ Minh, Nghiêm Phi và Lư Lương Tuấn nheo mắt nhìn Dịch A Lam.
"Làm sao cậu ra được?"
"Joker." Dịch A Lam nói. "Đó là vì Joker."
Dịch A Lam bắt đầu với tiếng lạch cạch đáng sợ, đến tờ giấy A4 giải cứu y và sau cùng là leo ra khỏi miệng hố với một bộ xương ngoài.
La Thái Vân thở dài: "Khó tin thật."
"Sao cậu liều vậy hả?" Trần Nhữ Minh trừng mắt. "Cậu không phải là kẻ thiếu hiểu biết với tính toán dữ liệu. Cậu đáng lẽ phải biết, giải pháp mà Joker nói cần bao nhiêu dữ liệu và lượng tính toán lớn như thế nào để cho phép cậu trốn thoát thành công chứ? Trước hết, cần phải hiểu rõ về căn cứ quân đội, bao gồm kích thước xây dựng, vật liệu tường và độ chắc của nó, v.v. Được, cái này cũng không khó. Nếu hắn có thể giao tiếp với cậu, chứng tỏ đã xâm nhập vào mạng căn cứ và lấy được thiết kế ban đầu. Nhưng điều kiện thổ nhưỡng gần căn cứ thì sao? Sức công phá và thông số kỹ thuật của tên lửa thì thế nào? Dữ liệu chính xác của nó đều nằm rải rác ở các góc khác nhau. Dưới những ràng buộc này, cũng có những yêu cầu cực cao về độ chính xác, chẳng hạn như sai số hạ cánh không được vượt quá mười mét đúng không? Hiện tại, dù tên lửa của nước nào cũng không thể khống chế sai số nội trong mười mét. Cậu có biết điều này nghĩa là gì không? Nghĩa là trong thời gian ngắn, Joker chẳng những phải thu thập đầy đủ thông tin, dữ liệu liên quan mà còn cần cải tiến hệ điều hành tên lửa; trên cơ sở phần cứng được giữ nguyên, chỉ có một cách nhanh nhất là viết thuật toán mới để cải thiện hiệu quả chỉ dẫn. Lưu ý rằng độ chính xác mà tôi đang nói đến ở đây không phải xác suất bắn trúng vòng tròn, mà phải là "bách phát bách trúng". Cậu làm sao chắc cốp hắn muốn cứu cậu, chứ không phải giết cậu!"
Lư Lương Tuấn ra vẻ tinh nghịch: "Joker là gì? Thần ư?"
"Không nhất thiết được viết ngay tại chỗ." La Thái Vân trầm ngâm. "Có thể hắn đang tham gia vào loại hình công nghiệp này. Rồi nhóm của họ đã phát triển một thuật toán tiên tiến hơn, do đó mới có thể nhanh chóng áp lên tên lửa nước ta. Theo đánh giá từ tọa độ phóng tên lửa mà Tiêu Hạo báo cáo, chúng ta đều biết rằng tên lửa đạn đạo tầm trung ở đó được trang bị hệ thống dẫn đường quán tính (1) tiên tiến nhất, phần cứng dẫn hướng ánh sao cũng không chê vào đâu được; nếu thay bằng thuật toán tốt hơn, rất có khả năng tăng độ chính xác lên. Hơn nữa thời tiết tốt, không có sự can thiệp của con người; vệ tinh hướng dẫn cũng đóng một vai trò lớn; huống chi còn có thiên lệch kẻ sống sót (2). Tất cả những thứ này con người đều làm được, đừng thần thánh hóa Joker."
(1) Hệ thống dẫn đường quán tính (Inertial navigation): dựa vào vị trí, vận tốc và động thái ban đầu đã biết của phương tiện; từ đó, đo tốc độ động thái và gia tốc rồi dùng phương pháp tích phân để tìm ra vị trí.
(2) Thiên lệch kẻ sống sót (Survivorship bias): nói về việc chúng ta đã tin tưởng quá mức vào những phương pháp mà được cho là những người thành công đã áp dụng. Trong khi đó quên rằng những người thất bại cũng áp dụng cách thức tương tự.
"Thay vì thảo luận về khả năng những gì đã xảy ra," Nghiêm Phi nói. "Chi bằng lo lắng, rằng tại sao Joker có thể ra vào tự do trong hệ thống các căn cứ quân sự lớn của nước ta như thăm thú vườn rau của mình? Tôi có lý do nghi ngờ công việc của Dịch A Lam chẳng còn ý nghĩa nữa. Tất cả dữ liệu cơ mật nhất có khi đã bị người ta xem hết rồi. Joker rốt cục là ai? Đàn ông hay đàn bà? Độ tuổi bao nhiêu? Quốc tịch gì?" Hắn nhìn Dịch A Lam.
Dịch A Lam lắc đầu: "Tôi không biết, hắn chưa từng tiết lộ thông tin của mình."
Nghiêm Phi hỏi: "Tại sao hắn lại cứu cậu?"
Dịch A Lam trả lời: "Hắn nói, tôi là cư dân đầu tiên trong thế giới Internet của hắn, và là cư dân duy nhất hiện nay."
"Hơ, cái lý do chết giẫm này." Nghiêm Phi hiển nhiên rất khó tin.
"Sao cậu dám liều thế?" Trần Nhữ Minh hỏi lại, hắn có vẻ rất thắc mắc về nguyên nhân đằng sau.
Dịch A Lam nói: "Lúc đó tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải đánh cuộc thôi."
"Tại sao muốn đánh cuộc?" Trần Nhữ Minh hỏi dồn. "Trốn trong phòng lánh nạn cũng tốt mà? Một bên trốn, 100% sống sót, nhưng chỉ mất tự do trong ngày 32; một bên là mạo hiểm tìm đường ra với tỷ lệ tử vong lên tới 100%. Tôi không nghĩ chúng nằm trên cùng một cán cân, cậu phải quyết tâm thế nào mới đưa ra lựa chọn này chứ?"
Dịch A Lam ngỡ ngàng, không thốt nên lời.
"Anh không phải cậu ấy, làm sao anh biết cậu ấy muốn ra ngoài đến mức nào?" La Thái Vân ra hiệu Trần Nhữ Minh nên bình tĩnh lại. "A Lam có lẽ quá sợ, không lường hết nguy hiểm thành ra mới làm vậy. Kẻ không biết gì, thường không sợ hãi. Cũng may mọi thứ vẫn ổn."
Nghiêm Phi lại lên tiếng: "Này, mọi người đã bao giờ nghĩ Joker rất có tính uy hiếp không? Thêm yếu tố ngày 32, thế giới này trong mắt hắn chắc chẳng khác gì mảnh thủy tinh trong suốt nhỉ?"
Tận dụng kinh nghiệm trong việc đối phó với hành vi phạm tội "cái gì cũng dám nói", Lư Lương Tuấn bảo: "Chậc, Joker luôn muốn xây dựng một thế giới Internet không tưởng, còn nói cứu Dịch A Lam cũng chính là giúp mình đúng không? Thực ra có thể là vầy: trong thế giới bình thường, hắn lợi dụng Internet để xâm nhập và kiểm soát hệ thống vũ khí trên toàn thế giới, đồng thời bắn phá bừa bãi chính phủ của nhiều quốc gia. Đến lúc đó, tất cả các nơi rơi vào cảnh hỗn loạn, như bầy rắn mất đầu; Joker sẽ tận dụng lợi thế của mình để hô hào, rằng muốn xây dựng một hình thức Internet độc nhất vô nhị, chưa từng có trước đây. Chắc hẳn nhiều người sẽ đồng tình đúng không? Còn nhỡ ai phản đối thì cứ giết thôi."
"Khả năng này cũng phải được xem xét." La Thái Vân không coi những lời của Lư Lương Tuấn là vô nghĩa. "Thực tế, chúng ta đã và đang tìm kiếm sự tồn tại của Joker, nhưng chưa có tiến triển nào lớn cả. Tôi tin, nếu Joker thực sự "thần thông quảng đại" như vậy, không phải chỉ có chúng ta lo lắng, mà ngay cả quốc gia mà hắn thuộc về cũng sẽ không tin hắn hoàn toàn. Vì vậy, nếu đi quá xa hay thể hiện gì đấy bất thường, họ sẽ không bỏ qua cho hắn. Và trước đó, chúng ta quả thật không có gì để làm."
Thấy trời hửng sáng, La Thái Vân bèn tổng kết: "Châu Yến An, Dịch A Lam, hai cậu về nghỉ trước đi. Tôi sẽ lập tức viết báo cáo về vụ tấn công tên lửa. Đây tuyệt nhiên là một sự cố ngoại giao nghiêm trọng. Tình huống tiếp theo khá là mệt đó."
Dịch A Lam và Châu Yến An rời đi, nhưng bốn người còn lại không có ý định kết thúc cuộc họp tại đây. Sự im lặng lan tỏa như bầu trời dần sáng lên ngoài cửa sổ.
Chính Lư Lương Tuấn là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngưng đọng. Hắn đưa ra chủ đề mà họ không muốn đối mặt nhất: "Tiền đề của tất thảy mọi cuộc thảo luận vừa rồi là tin tưởng những gì Dịch A Lam nói là sự thật. Bây giờ là lúc để chúng ta bàn bạc, điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta đang nói dối?"
Hết chương 65