• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hachonie

Ai hôn môi trong bóng tối.

Rất nhanh có một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, từ trên xe bước xuống, cô ấy đi giày cao gót, nhìn Mộc Cửu cười, môi đỏ mọng nói, “Bảo bối, đi một mình à.”

Mộc Cửu không chút hoảng hốt, bình tĩnh đứng nhìn Cố Tây Hàm nói: “Cô cũng vậy thôi.”

Cố Tây Hàm khoanh tay trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cánh tay, cô ta vẫn vui vẻ nhìn Mộc Cửu: “Bảo bối, sao gấp gáp tìm đường chết vậy?”

Mộc Cửu bình tĩnh nói: “Lần này người ủy thác các cô là ai?”

Cố Tây Hàm nhíu mày, cười khẽ, “A? Muốn cứu Lam Tiêu Nhã? À à, Tiểu Cửu của chúng ta đúng là cô bé trọng tình trọng nghĩa, đúng là giống cái cậu tên gì đó trước kia nha.” Tay cô xoa xoa cằm của mình, nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ tên của người đó.

Ánh mắt của Mộc Cửu trở nên lạnh lẽo: “Hứa Vĩ, anh ấy tên Hứa Vĩ.”

“A, đúng rồi, cậu ấy là người đầu tiên chị em chúng tôi giết.” Cố Tây Hàm dần thu hồi vẻ mặt tươi cười, ánh mắt lạnh nhìn Mộc Cửu: “Nhưng làm sao bây giờ, tôi không có cách nào nói cho cô biết, huống hồ có nói cho cô biết cũng vô ích, bởi vì cô không còn mạng.” Cô ta nhìn Mộc Cửu chuyên chú, nặng nề nói hai chữ cuối cùng, đồng thời nhanh chóng rút ra hai con dao cắm ở thắt lưng, hướng về phía Mộc Cửu mà đâm đến.

Mộc Cửu ngửa ra sau thoát được, hai con dao sắc nhọn hướng vào hai bên cổ cô đâm đến, trong nháy mắt, tóc cô bay lên nên bị cắt đi một khúc.

Một nhát không có kết quả, tay Cố Tây Hàm nhanh chóng, dứt khoát chém về phía Mộc Cửu tựa như muốn ngay lập tức lấy mạng của cô, Mộc Cửu lui về phía sau, tay mảnh khảnh bắt lấy cổ tay của Cố Tây Hàm, một tay kia như con dao chặt mạnh xuống tay của Cố Tây Hàm, cô ta bị đau liền buông lỏng tay ra, con dao bị rơi xuống đất, phát ra âm thanh rõ ràng.

Cố Tây Hàm cắn chặt răng, gương mặt xinh đẹp không còn bình tĩnh như trước, “A!” Cô ta trừng mắt, muốn dùng con dao còn lại đâm về phía Mộc Cửu, con dao kìa vừa đâm về phía Mộc Cửu, cách cô vài tấc thì bị một lực mạnh mẽ cản lại.

Dao sắc nhọn đâm sâu vào bàn tay Mộc Cửu, máu tươi túa ra, bắn lên mặt Mộc Cửu.

“Cô!” Cố Tây Hàm không tin nhìn mặt Mộc Cửu, không nghĩ đến Mộc Cửu dám dùng tay đỡ con dao kia, mà mắt Mộc Cửu đen nhánh nhìn cô ta, cho dù bị như vậy nhưng vẻ mặt cô vẫn như là không có chút cảm giác đau đớn nào.

Cho dù Cố Tây Hàm bị ánh mắt đó trấn áp nhưng cô ta vẫn muốn rút con dao trong tay Mộc Cửu ra nhưng Mộc Cửu nắm rất chặt, đồng thời dùng chân gạt chân của Cố Tây Hàm, làm cho cả người cô ta xoay chuyển, mặt bị áp chế hướng xuống đất, đầu Cố Tây Hàm đụng vào mặt đất, cổ tay trái của cô ta bị kiềm giữ, cô ta buông con dao dính máu trong tay ra.

Mộc Cửu nhíu mày, cô lấy con dao đặt trên cổ Cố Tây Hàm, chậm rãi nói: “Biết vì sao cô đánh không lại tôi không? Trong lòng cô luôn muốn giết tôi chết nhưng tôi lại muốn tìm mọi cách để sống sót, do vậy nên tôi mới mạnh mẽ hơn cô.”

“Cố Tây Hàm, năm đó Hứa Vĩ vì tôi mà chết, vậy nên tôi không thể chết như vậy.”

Cô ta cười giễu cợt, “Vậy là cô muốn giết tôi để báo thù cho anh ta? Đúng là một cơ hội tốt, ha hả.”

“Tôi sẽ không giết…” Mộc Cửu chưa nói dứt lời, đột nhiên trên cổ cô bị một sợi dây xích trói chặt, cả người Mộc Cửu bị ngã ra phía sau.

“Khốn khiếp, dám làm chị tôi bị thương!” Cố Tây Giác đến siết chặt sợi dây trên cổ Mộc Cửu, hai mắt đỏ rực, cả người tức giận, không chú ý đến con dao dính đầy máu trong tay Mộc Cửu.

“A!” Cố Tây Giác mất lý trí thét một tiếng, cô ta mở to miệng cúi đầu nhìn con dao đâm vào bụng mình, đau đớn quỳ trên mặt đất.

Mộc Cửu cởi sợi dây trên cổ, chiếc cổ trắng trẻo hiện lên một vòng màu đỏ, cô tựa như không biết, tay rút con dao trên bụng Cố Tây Giác ra, máu cũng từ đó chảy ra, Cố Tây Giác quỳ rạp trên mặt đất.

“Em à!” Trên trán Cố Tây Hàm đầy máu, cô ta cầm con dao cố gắng đứng lên, muốn tấn công Mộc Cửu lần nữa.

Mộc Cửu nhìn cô ta xông tới, kéo tóc Cố Tây Giác qua, để nửa người cô ta hướng lên trên, lấy dao để trên cổ cô ta im lặng nhìn Cố Tây Hàm.

Cả người Cố Tây Hàm run rẩy nhìn con dao trên tay Mộc Cửu, cuối cùng cũng dừng lại, “Mộc Cửu mau thả em gái tôi ra.”

“Chị ơi.” Cố Tây Giác vô lực gọi, cô ta khó khăn bịt chặt vết thương trên bụng, sắc mặt trắng bệch.

Cố Tây Hàm mắng: “Mau thả em gái tôi ra! Nếu không tôi sẽ cho cô sẽ cho cô chết rất thảm!”

Mộc Cửu bình tĩnh nhìn cô, “Chị Lục Dĩnh bị cô đâm 3 nhát, hiện tại một nhát đã ở trên người em cô, còn hai nhát nữa đúng không? Cô chịu, hay cô ấy chịu đây?”

Cô Tây Hàm nhìn em mình ngất đi, lại nhìn con dao trong tay mình, tay cầm dao đang run rẩy.

Mộc Cửu nhẹ giọng nói: “Đều do cô quyết định, tôi nói rồi, sẽ không giết hai cô.”

“Người thua làm giặc, tôi chịu thua.” Cố Tây Hàm cắn răng, nói xong thì đem con dao hướng vào bụng mình, trong nháy mắt máu tuôn ra nhuộm đỏ quần áo trên người, cô ta cố gắng đứng dậy, nhịn đau nói hai chữ, “Một nhát.”

Cô ta thở hổn hển rút dao ra, rồi lại muốn đâm một lần nữa, Mộc Cửu đã mở miệng ngăn lại: “Chờ chút.”

Cô ta bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mộc Cửu.

Mộc Cửu hỏi: “Người ủy thác là ai?”

Cố Tây Hàm khó khăn nói: “Tôi chỉ biết hắn ký tên là F.L.”. Truyện Việt Nam

Mộc Cửu gật đầu, hài lòng nói: “Thứ ba.”

Cô ta nhắm mắt, cười khổ, đâm vào người mình lần thứ hai.

Khi Tần Uyên và người của đội Hình Sự chạy đến thấy cảnh tượng như vậy, đội viên đội Hình Sự giật mình, đối tượng tình nghi tự đâm dao vào bụng mình, một người bị tình nghi khác đang ôm bụng ngã trên mặt đất mà cô bé này lại đứng bên cạnh mặt không chút biểu cảm.

Nhân viên y tế đưa Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác lên xe cứu thương, đội trưởng đội Hình Sự Cao Vũ Tường nhìn Mộc Cửu nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mộc Cửu bình tĩnh trả lời: “Hai người họ muốn giết tôi, tôi tự vệ nên đâm Cố Tây Giác một dao, còn Cố Tây Hàm, chắc là muốn tự sát.”

“…” Có quỷ mới tin lời cô.

Tần Uyên bên cạnh chăm chú nhìn Mộc Cửu, lúc này trên mặt cô dính chút máu, trên cổ có một vết hồng, mà tay cô thì lại đầy máu, từ ngón tay nhỏ giọt xuống đất.

Anh nhìn thẳng hướng Mộc Cửu đi đến, xung quanh tỏa ra sự tức giận, Mộc Cửu nhìn anh, nên không tự chủ lui về sau hai bước, lại bị Tần Uyên duỗi tay kéo áo trở về, anh không nói một câu, nhẹ nhàng bế cô lên, bước nhanh đến xe cứu thương gần nhất, đặt cô ngồi xuống, nói: “Bác sĩ, cô ấy bị thương.”

Nam bác sĩ trê tuổi nhìn vết thương trên tay Mộc Cửu, “A, vết thương sâu như vậy, còn là trực tiếp đâm vào, sâu hơn chút nữa chắc là phải chặt bỏ bàn tay này rồi.” Bác sĩ là người thẳng thắn thật thà, nghĩ gì nói đó, không kiêng kỵ điều gì.

Nhưng khi lời này vào tai Tần Uyên, ánh mắt anh nhìn Mộc Cửu càng thêm hung ác.

Mộc Cửu rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Thật ra là không có gì, không đau.”

Tần Uyên lạnh lùng nhìn cô, trong người càng thêm tức giận, mắng cô, “Em im lặng cho anh, nếu còn nói nữa anh sợ sẽ tự mình bóp chết em đó!” Hai tay anh nắm chặt thành quyền, tựa như đang khống chế cơn giận của mình, trên đường đến đây, trong lòng anh rất khó chịu, anh không biết Mộc Cửu có xảy ra chuyện gì không, không biết cô ấy có an toàn không, lúc nhìn thấy cô đứng đó tay chảy đầy máu thì cảm giác như bản thân mình không thở được, anh không khống chế được bản thân, lấy sự an toàn và vui vẻ của cô là trách nhiệm của bản thân mình.

Mộc Cửu bĩu môi không nói.

Bác sĩ đang trị thương cho Mộc Cửu không chịu được, nghĩ vị cảnh sát này sao lại có thể mắng một cô bé quá đáng như vậy, “Này này, anh cảnh sát, cô ấy là người bị thương, anh còn ác độc đe dọa cô ấy, anh xem cô ấy bị thương nặng như vậy đã sợ hãi lắm rồi, nếu anh con mắng cô ấy như vậy, cô ấy sẽ sinh ra ám ảnh tâm lý, vết thương trên cơ thể có thể trị hết nhưng vết thương trong tâm hồn rất khó chữa trị.”

Tần Uyên tức giận đến mức trên trán nổi gân xanh nhưng không thể nói lại được câu nào.

Mộc Cửu quay đầu nhìn nam bác sĩ đang đắc chí, nam bác sĩ nhìn cô cười, dường như muốn nói cô không cần sợ.

Mộc Cửu nghĩ nam bác sĩ này là một người tài giỏi.

Sau khi ở bệnh viện băng bó vết thương, trên tay và trên cổ Mộc Cửu đều được quấn băng gạc, nhìn qua thì rất nghiêm trọng, tuy nhiên nếu nói nghiệm trọng thì phải nói đến hai chị em kia, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn còn hôn mê.

Tuy tay Mộc Cửu được chữa trị sẽ nhanh chóng hồi phục, không có vấn đề gì nhưng Tần Uyên vẫn rất tức giận, “Vì sao em đi một mình?”

Mộc Cửu cắn môi, “Em có thể tự giải quyết.”

Tần Uyên cau mày nhìn cô, “Tự giải quyết lại để bị thương.”

Mộc Cửu nói: “Vết thương nhỏ.”

Tần Uyên ấn vào ấn đường, “Em nói trước kia anh đã cứu em, em đối xử với người cứu mình như vậy sao, em có biết lúc không tìm thấy em anh lo lắng hoảng sợ thế nào không.”

“Xin lỗi.”

Tần Uyên nhìn đôi mắt to đen nhánh, vừa cảm thấy tức giận, vừa không biết nên làm gì, anh đưa tay che cặp mắt kia lại, tay phải nâng cổ cô lên để cô ngẩng đầu, từ từ cuối xuống hôn lên môi Mộc Cửu.

Bờ môi anh anh mềm mại phủ xuống, có chút trừng phạt, hung hăng cắn môi cô, đến khi trong miệng tràn đến mùi máu tươi, động tác của anh mới dịu dàng hơn.

Qua một hồi lâu, anh buông môi cô ra, nhưng vẫn gần gũi nhìn Mộc Cửu. Ánh mắt của cô nhìn anh có chút mơ màng, trên môi có giọt máu nhỏ, cô thở gấp, một lúc sau mới nói: “Đau.”

Tần Uyên lúng túng lấy tay vuốt vết thương trên môi cô.

Mộc Cửu sờ sờ cổ, “Đau cổ.”

“…Thật muốn bóp chết em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK