Khi đó bé có chút lo lắng cảm thấy nếu cứ như vậy thì bụng mẹ bé sẽ nổ tung giống như quả bóng kia, vì thế bé chạy đến hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sau này bụng mẹ sẽ nổ tung sao?”
Mẹ mỉm cười vuốt đầu cô bé nói: “Đợi bụng mẹ lớn thêm chút nữa thì có thể sinh em bé cho con rồi.”
Ngôn Cửu lo lắng hỏi: “Lúc sinh em bé mẹ sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Mẹ bé cười: “Không có đâu, lúc sinh con ra cũng như vậy mà, đúng rồi, Tiểu Cửu, con thích mẹ sinh em trai hay em gái?”
Ngôn Cửu không cần nghĩ đã nói: “Em gái.”
“Tại sao?”
Ngôn Cửu nhẹ nhàng chạm vào bụng mẹ nói: “Con có thể bảo vệ em ấy.”
“Con cũng có thể bảo vệ em trai mà.”
Ngôn Cửu bĩu môi nói: “Ba nói con trai không cần được bảo vệ, con trai mà đợi để được bảo vệ đều là đồ vô dụng.”
“Đừng nói như vậy, Tiểu Cửu, hứa với mẹ, bất luận là em trai hay em gái con cũng phải bảo vệ em, được không?”
Ngôn Cửu thấy ánh mắt cầu khẩn của mẹ cuối cùng cũng gật đầu thoả hiệp.
Hơn một tháng sau, lúc cô bé và Hứa Vĩ đang ăn đồ thì thấy mẹ ở trong phòng đang kêu la thảm thiết, Ngôn Cửu nhanh chóng muốn chạy vào phòng nhưng ba đã ngăn lại không cho cô vào.
“Tiểu Cửu, mẹ con đang sinh em bé, con chờ ở bên ngoài đi.”
Ngôn Cửu chỉ có thể chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe được tiếng la của mẹ, cô bé nắm chặt hai tay nhỏ bé của mình, lo lắng nhìn vào bên trong.
Sau một lúc lâu, một chút âm thanh cũng không có thay vào đó là tiếng khóc.
Hứa Vĩ vui vẻ kéo tay cô bé, “Dì đã sinh rồi, đó là tiếng khóc của em bé.”
Một lát sau, cửa phòng bị mở ra, ba mới để cho bé bước vào phòng.
Ngôn Cửu vội vàng đi vào, mau chóng chạy nhanh đến bên giường nhìn, cái đầu nho nhỏ cố gắng duỗi ra chỉ có thể nhìn thấy mẹ đang nằm đó, hai mắt nhắm lại, trên đầu toàn là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
“Mẹ bị làm sao vậy?” Ngôn Cửu sợ hãi.
Ba vuốt đầu bé, “Mẹ con không sao, chỉ là quá mệt thôi.”
Hứa Vĩ ở bên cạnh cũng vui vẻ rủ Ngôn Cửu qua, “Tiểu Cửu, mau đến nhìn cục cưng nè.”
Ngôn Cửu liếc nhìn mẹ, rồi mới không tình nguyện đến chỗ Hứa Vĩ, sau đó, cô nhìn thấy một cục cưng nho nhỏ, đỏ đỏ, Ngôn Cửu ghét bỏ nói: “Thật xấu quá.”
Ba nói: “Trẻ con mới sinh ra đều như vậy, sau này đây sẽ là em trai của con.”
“Là em trai?” Ngôn Cửu có chút không vui, không phải là em gái mà là em trai nhưng lại làm cho mẹ đau đớn và mệt mỏi như vậy, trước mắt, Ngôn Cửu thật sự không thích em trai này chút nào, vừa định bỏ đi nhưng lại nhớ đến lời dặn của mẹ, cô vươn tay đụng một cái, “Thật là mềm.” Sau đó có chút không tình nguyện nhẹ giọng nói: “Em trai, tuy chị không thích em, nhưng chị đã hứa với mẹ nên chị sẽ bảo vệ em.”
Đến thời gian Ngôn Luật tập đi, Ngôn Cửa đứng bên cạnh mẹ, nhìn Ngôn Luật đi qua hai người, thân thể nho nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, hai cái tay nhỏ đung đưa, bước đi từng bước, đi được một nửa thì ngã ra trên đất, gương mặt nhỏ nhắn vừa nhăn lại, oa oa khóc lớn tiếng.
Mẹ nhanh chóng chạy đến, ôm Ngôn Luật, cẩn thận dỗ bé, Ngôn Cửu đi đến, có chút bất mãn nói: “Con trai mà khóc cái gì.”
“Tiểu Cửu.” Mẹ cô định quát lớn, lại phát hiện Ngôn Luật hít mũi một cái, không khóc nữa, hai mắt chăm chăm nhìn chị mình.
Mẹ cô bất đắc dĩ nở nụ cười, giọng nói cũng mềm mại hơn, “Hình như em muốn con ôm đó.”
Ngôn Cửu ôm Ngôn Luật, lấy tay lau qua loa nước mắt trên mặt bé, “Em trai ngoan, không khóc mới là em bé ngoan.”
Lúc Ngôn Cửu năm tuổi, Ngôn Luật hai tuổi, ba nói cho cô biết thân thể mẹ không được khỏe, không thể chăm lo cho họ được, vì vậy Ngôn Cửu ở trong một căn phòng và Ngôn Luật cũng ở chung với cô.
Ngôn Cửu ngồi trên ghế salon đọc sách, Ngôn Luật ngồi trên đất chơi đồ chơi, khi còn bé Ngôn Luật rất dính Ngôn Cửu, tự mình chơi một lúc, bé chạy đến bên cạnh Ngôn Cửu, hai tay nhỏ ôm tay Ngôn Cửu, nhõng nhẽo: “Chị ơi ôm.”
Ngôn Cửu đang chăm chú đọc sách, bị Ngôn Luật quầy rầy thì khép sách trừng mắt nhìn bé: “Thật phiền quá qua bên kia chơi đi.”
Ngôn Luật nhớ đến cách của anh Hứa Vĩ, đưa khuôn mặt của mình đến gần gò má của Ngôn Cửa rồi hôn xuống một cái.
Ngôn Cửu mở to hai mắt, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn em trai ngày càng xinh đẹp của mình, hai mắt của bé thật to, cái miệng nho nhỏ, sau đó cô bé để sách xuống, dùng tay ôm bé vào lòng, “Ai dạy em vậy?”
Ngôn Luật thành thật trả lời: “Anh Hứa Vĩ.”
“Em nhớ mẹ không?”
“Nhớ.”
“Chúng ta lén đi thăm mẹ, mẹ bệnh rồi, chắc cũng đang nhớ chúng ta.”
Ngôn Luật gật đầu.
Lần đó, Ngôn Cửa và Ngôn Luật thấy mẹ rất kỳ lạ, mẹ nắm lấy tóc mình, gào khóc, thấy bọn họ còn đuổi họ đi.
Họ nhìn mẹ giống như biến thành một người hoàn toàn khác, Ngôn Luật sợ hãi trốn sau lưng Ngôn Cửa, hoảng sợ nhìn mẹ bên trong.
Ngôn Cửu kéo Ngôn Luật trở về, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cô bé quay lại phòng của mình, không nói câu nào, chỉ ở đó đọc sách, không biết vì sao, cô bé đột nhiên ý thức được có thể mẹ mình không chỉ bị bệnh đơn giản.
Sau đó, cô bé biết được tinh thần của mẹ bé có vấn đề, nhưng mỗi lần Ngôn Luật hỏi thì cô bé không nói gì cả, chỉ dẫn bé đi thăm mẹ mỗi khi mẹ bình thường.
Năm Ngôn Cửu sáu tuổi biết được rất nhiều chuyện, tinh thần mẹ bé thường xuyên có vấn đề, mẹ bé rất ngại ba, cuộc sống của họ rất lạnh lùng.
Rốt cuộc có một ngày, cô bé nhìn thấy thi thể, một ngày trước còn thấy người, ngày hôm sau đã bị chết thảm, khi đó cô bé không rõ chuyện gì đang xảy ra, về sau cô bé mới biết được là họ tàn sát lẫn nhau chỉ vì sinh tồn, ở chỗ này, nếu không nhìn thấu người khác thì cuối cùng mình sẽ là người mất mạng.
Cô bé không nói cho Ngôn Luật biết, cô bé phải bảo vệ bé, vậy nên từ khi biết chuyện, ngoại trừ vài người bạn, cô bé không hề tin tưởng bất kỳ ai, cô bé quyết định phải dẫn mẹ và em trai thoát khỏi chỗ này.
Năm cô bé mười hai tuổi, bé và Hứa Vĩ lần đầu tiên ra ngoài, cũng không lâu sau đó, Hứa Vĩ đã chết, cô bé thì may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, lần nữa quay lại nơi đó nhưng lúc này phát hiện Ngôn Luật đã thay đổi, bé không còn thân mật gọi cô bé là chị nữa mà lại dùng ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm vô tình nhìn cô bé.