Tần Uyên không rõ tại sao, “Chuyện gì vậy?” Nhưng vẫn dừng xe lại bên đường.
“Xem chút đồ.” Mộc Cửu nói xong cởi dây an toàn xuống xe, Tần Uyên cũng xuống theo.
Mộc Cửu đi mấy bước đến một cửa hàng bán thú cưng, thông qua tấm kính thủy tinh trong suốt nhìn vào bên trong.
“Đến cửa hàng bán thú cưng làm gì?” Tần Uyên đột nhiên có một dự cảm xấu, “Không phải em muốn mua thú cưng chứ?”
Mắt Mộc Cửu không rời những động vật nhỏ bên trong, gật đầu.
“Không được.” Tần Uyên bị bệnh sạch sẽ kiên quyết bác bỏ.
Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn anh, “Em chỉ muốn nuôi một con cho mẹ có bạn thôi mà.”
Bởi vì ở cục cảnh sát rất bận rộn, đặc biệt là khi có vụ án, hai người căn bản không thể về nhà, nên lúc đó mẹ Mộc Cửu ở nhà rất cô đơn.
Tần Uyên nghĩ một chút, cuối cùng cũng đáp ứng.
Mộc Cửu kéo tay Tần Uyên đi vào cửa hàng bán thú cưng, trong cửa hàng đa số là chó với mèo, có rất nhiều loại, Mộc Cửu đi đến một chiếc lồng sắt trước mặt, nhìn chằm chằm con mèo nhỏ bên trong, mèo con khẽ híp mắt, tựa như sắp ngủ, xem ra rất ngoan ngoãn.
“Em muốn con này.”
“Em muốn nuôi mèo sao?” Tần Uyên dịu dàng vuốt tóc cô, “Quên đi, trong nhà đã có một con mèo rồi.”
Mộc Cửu nhìn con mèo trong lồng, lại nhìn chính mình, giống nhau sao?
Mộc Cửu lại đi đến một cái lồng sắt khác, nhìn một lát, lại chỉ vào con chó nói: “Em muốn con này.”
Tần Uyên nhíu mày, “Em muốn nuôi cho Alaska sao? Bây giờ thì nó nhỏ những khi trưởng thành sẽ lớn lắm, chúng ta chọn một loại chó nhỏ thôi.”
Mắt Mộc Cửu và mắt của chú chó Alaska đó nhìn nhau, Mộc Cửu kiên trì nói: “Em muốn nuôi nó.”
Tần Uyên cũng kiên trì: “Không được.”
Mộc Cửu đột nhiên cuối đầu, mái tóc che đi mặt cô, không thấy rõ mặt của cô, cô nói: “Lúc nhỏ em có nuôi một chú chó Alaska, là mẹ tặng cho em, nhưng vài ngày sau thì nó chết.” Nếu là người không quen biết Mộc Cửu nhất định cho rằng cô đang đau thương.
Đáng tiếc đối tượng là Tần Uyên.
Tần Uyên: “Không được.”
Mộc Cửu ngẩng đầu, quả nhiên gương mặt không chút biểu cảm, sau đó cô đi đến gần Tần Uyên, đột nhiên nghiêng đầu dựa vào lòng Tần Uyên, cọ cọ đầu, miệng nói: “Meo meo.”
Tần Uyên không nhịn được cười, nhưng lập tức thu hồi nụ cười, vẫn như cũ nói: “Không được.”
Mộc Cửu ngẩng đầu, sau đó nhón chân lên, đưa mặt đến gần, sau đó hôn mặt Tần Uyên một cái, hôn xong, cô mở to mắt nhìn Tần Uyên.
Tần Uyên lập tức dễ chịu nói: “Ông chủ, chúng tôi mua con chó này.”
Mộc Cửu: “…”
Mộc Cửu ôm chú chó Alaska ra khỏi cửa hàng, chú chó Alaska cũng không sợ người lạ, hai mắt nhìn Mộc Cửu, có chút ngạc nhiên.
Ngồi trên xe, Tần Uyên hỏi Mộc Cửu: “Em muốn đặt tên cho nó là gì?”
“”Dạ.” “Mộc Cửu gật đầu nói: “Gọi A Luật đi.”
Tần Uyên: “…”