• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Type: Thùy Miên

Lộ Thiếu Hành ở lại nhà hai ngày. Trong hai ngày đó, tên anh xuất hiện với tần suất cực kỳ cao. Vợ chồng bác cả chốc chốc lại nói Lộ Ôn Diên không chịu noi gương anh trai, điều này chẳng những khiến Lộ Ôn Diên đau đầu mà Lộ Thiếu Hành cũng thấy phiền.

Cứ như vậy, Lộ Ôn Diên cũng chẳng mong chờ Lộ Thiếu Hành san sẻ gánh nặng với mình, chỉ mong anh trai ít về nhà là tốt lắm rồi, đỡ bị đem ra so sánh. Lộ Thiếu Hành cũng nghĩ vậy, cung kính không bằng tuân mệnh.

Trở lại nhà riêng, Lộ Thiếu Hành cảm thấy có gì đó bất thường, trong nhà thiếu hơi người khiến anh khó chịu. Anh thậm chí không thay giày mà cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ, trông thấy bóng dáng quen thuộc nằm trên giường, anh mới yên lòng. Thật không biết bản thân lo lắng vớ vẩn điều gì, anh đứng ngẩn ra hồi lâu rồi bước vào.

Lê Họa vẫn nằm bất động trên giường. Anh ngồi xuống cạnh cô, giờ này đáng ra phải ăn cơm mới đúng. Anh vỗ nhẹ lên má để đánh thức cô, chợt phát hiện mặt cô nóng ran. Thật là… Anh vội lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ.

Cứ như vậy gần hết ngày, mãi cô mới hạ sốt. Anh nhìn cô, tức giận cũng bay đi hết, cười nói: “Em giỏi lắm!”.

Lê Họa vẫn còn đau đầu, thấy điệu bộ anh như vậy, cô quay đầu đi không thèm nói gì. Lộ Thiếu Hành bất mãn, dùng tay quay đầu cô về phía mình. Lần này anh không cười nữa, nghiêm nghị hỏi: “Bao lâu rồi không ăn cơm?”.

Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, đúng là vậy, đầu đau như búa bổ nên cô chỉ muốn ngủ, chẳng nhớ đến chuyện gì nữa.

Dáng vẻ mộng mị của cô khiến Lộ Thiếu Hành bật cười. Anh đứng dậy, bưng đồ ăn vừa gọi bên ngoài vào, ngồi nhìn cô ăn hết mới hài lòng.

Căn phòng yên tĩnh. Lê Họa nhìn không rời mắt khỏi chai muối biển đang nhỏ từng giọt chảy vào cơ thể mình. Hồi lâu, cô rốt cuộc mới quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Anh tốt với em như vậy, không phải là vì…” Cô ngừng lại, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt chăm chú của Lộ Thiếu Hành, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy thương xót, lâu lắm rồi cô không có cảm giác như vậy. “Vì em sinh con cho anh ư?”

Lộ Thiếu Hành từ lâu đã mong muốn Lê Họa chủ động nói ra chuyện đó. Nhưng lúc này nhìn bộ dạng của cô, anh lại không cầm lòng được, cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Anh cố gắng kiềm chế sự nôn nóng của bản thân, không biết nên trả lời cô ra sao. Ít ra, ngay từ đầu nếu không phải vì nguyên nhân đó, anh đã chẳng tiếp cận cô. Tuy nhiên, phụ nữ nếu đã yêu một người đàn ông, cô ấy sẽ không để ý đến lý do thật sự anh ta giữ mình ở bên cạnh. Chỉ đến khi muốn có được tình yêu của người đàn ông đó, cô ấy mới bắt đầu quan tâm lý do đối phương đón nhận mình. Không muốn nói những lời khiến cô ấy thất vọng thì chỉ có thể giữ im lặng mà thôi.

“Em đã sinh con.” Cô nhìn anh, ngấn mắt long lanh không thể giữ lại được những giọt nước chảy ra. “Nhưng em cũng đã hại chết con…”

Lộ Thiếu Hành sững người. Còn chưa kịp mừng rỡ thì một giây sau đã bị đẩy vào đau thương. Anh bất giác đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Đã có rất nhiều phụ nữ khóc trước mặt anh, có khi là bởi anh quá vô tình, có khi là bởi thất vọng, cũng có khi chỉ là khổ sở… nhưng anh đều không bận tâm. Anh rất ghét đi lo chuyện của người khác. Vậy mà khi lau nước mắt cho cô, anh lại cảm giác được tay mình đang run lên.

Anh nghĩ đến chuyện cô sinh con ra, nhưng chưa từng nghĩ đứa bé như thế nào, có giống mình hay không, cũng chưa từng nghĩ cô làm sao nuôi con… Có thể anh còn chưa kịp nghĩ thì đã phải nghe lời tuyên cáo.

Nước mắt cô trào ra. Trước đây, cô từng nghe bà ngoại nói, phụ nữ mau nước mắt thì khổ, ít khóc thì mới được hạnh phúc. Hơn nữa, phụ nữ khóc càng nhiều thì chỉ càng khiến cho đàn ông coi thường. Vậy mà cô đã khóc rất nhiều trước mặt anh.

Cô bất ngờ vung tay lên gạt tay Lộ Thiếu Hành ra. Động tác quá mạnh khiến cho mũi kim tuột khỏi da làm cô chảy máu. Lộ Thiếu Hành lập tức giữ lấy tay cô, măc cho cô điên cuồng giãy dụa. Anh kéo tấm chăn trắng đè xuống vùng da chảy máu của cô, chẳng kịp nghĩ đến chuyện sạch hay bẩn.

Giằng co một lúc, cô gục vào ngực anh mà nức nở.

Anh ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng an ủi. Anh thậm chí không nhận ra sự dịu dàng của mình.

“Tại em… tại em không biết lượng sức, kiên quyết đòi sinh con.” Toàn thân cô run lên, ngay từ khoảnh khắc ngón tay anh lướt qua vết sẹo trên bụng cô, tất cả những hình ảnh trong quá khứ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Vẫn biết là không nên hồi tưởng quá nhiều đến những chuyện đã qua, nhưng cô không thể kìm lòng mà nghĩ đến đứa con của mình.

Cô không nuôi nổi bản thân, vậy mà lúc đó còn ôm suy nghĩ đứa con chính là chỗ dựa tinh thần của mình. Bố bỏ hai mẹ con cô, kết hôn với người khác, mẹ cũng tái giá theo chồng. Bất kể nguyên nhân là gì, ai đúng ai sai, thì cô cũng không còn là người quan trọng nhất trong lòng bố mẹ nữa, vui buồn của cô cũng không còn là nỗi lo của họ. Sâu trong tâm tưởng, cô đã coi mình là một kẻ cô độc, chỉ biết gửi gắm toàn bộ tình cảm và niềm tin vào đứa con chưa chào đời. Một khởi đầu sai lầm sẽ dẫn đến kết cục không như ý muốn.

Lộ Thiếu Hành vẫn lặng yên, chăm chú nhìn vết thương trên tay cô. Đã không còn chảy máu. Mũi kỉm rỉ nước ra tạo thành vệt loang trên ga giường.

Cô đã sinh con cho anh, nhưng đứa con đó bất hạnh chết yểu.

Anh thật sự không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này ra sao, chỉ biết ôm lấy cô như vậy. Nỗi đau của cô, chí ít có sự can dự của anh, đứa trẻ kia có một nửa sinh mệnh do anh mang lại.

Chính là như vậy.

Lê Họa ngừng khóc, nghĩ đến cảnh tượng trong bệnh viện ngày hôm đó. Tô Tự khuyên cô không nên giữ đứa bé lại, không nên ích kỷ để con mình sống trong một gia đình thiếu đi bóng dáng người bố.

Nhưng cô vẫn kiên quyết muốn sinh đứa bé. Bởi vì cô không biết mình sẽ tiếp tục sống như thế nào, càng không thể thuyết phục bản thân tiếp tục sống.

Người bố đáng kính của cô đã trở thành chồng của một người phụ nữ khác, trở thành bố của một đứa trẻ khác. Người mẹ chẳng mấy thân thiết cũng trở thành vợ của một người đàn ông khác, trở thành mẹ của một đứa trẻ khác. Thế giới này lớn cỡ nào, cô cũng chỉ là một kẻ dư thừa.

Cô tự nhốt mình trong căn phòng kín, không muốn ra ngoài. Cô muốn có đủ lòng dũng cảm và sự kiên định để sinh hạ con của mình, cô sẽ mang lại cho con tất cả những gì cô có, bảo vệ con, thương yêu con. Cô sẵn sàng cả đời này sống vì con. Đơn giản là cô muốn có một người mãi mãi ở bên mình, không vứt bỏ mình.

Suy nghĩ của cô quá đỗi xa xỉ, nên cô phải chịu sự trừng phạt của ông trời.

Mùa đông năm ấy lạnh căm. Cô nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm Tô Tự: “Con mình đâu?”.

Tô Tự ôm lấy cô, không nói một lời.

“Cậu mang con mình đi đâu rồi?” Cô đẩy Tô Tự, “Mình muốn thấy con mình, mình muốn tự đi tìm nó…”

Tô Tự nhíu mày: “Lê Họa, đừng như vậy… Đứa bé qua đời rồi, nó vừa sinh ra đã không thể tự thở.”

“Cậu lừa mình. Sao có thể như thế được. Nó ở trong bụng mình khỏe mạnh như vậy cơ mà…” Cô ngồi dậy, “Mình không tin, để mình đi gặp con… Cậu đang đùa mình có phải không…”.

“Lê Họa, đừng như vậy…”

“Có phải cậu sợ mình không nuôi nổi con nên đã đem nó cho người khác rồi không? Đúng không? Đúng vậy không? Nói mau, cậu giao con mình cho ai rồi?” Cô không ngừng lay Tô Tự.

Tô Tự chỉ để mặc cô như vậy, ánh mắt toát lên sự thương xót.

Rốt cuộc, cô cũng buông tay ra, ngồi đó gào khóc.

Đứa bé ra đời không thể cất tiếng khóc. Không thể khóc…

“Nó đang ở đâu, đưa mình đi gặp…” Cô nắm tay Tô Tự mà van nài, “Xin cậu, hãy cho mình gặp con…”.

“Lê Họa, đừng.” Tô Tự ôm cô vào lòng, “Sau này cậu vẫn có thể có con. Đứa bé này không muốn ở lại trần gian, cậu hãy tôn trọng quyết định của nó.”

“Không phải vậy, tại mình không chăm sóc tốt cho con, nên con mới bỏ mình mà đi…”

“Lê Họa, cậu sao vậy? Đừng làm mình sợ.”

Tô Tự nhìn bộ dạng của cô, đành phải đồng ý đưa cô đi nhìn đứa bé.

Da dẻ tái nhợt, hoàn toàn không có một chút sức sống nào. Lê Họa đứng đó, thoáng cái ngất xỉu.

Tô Tự vẫn luôn ở bên cạnh canh chừng cô, sợ cô làm chuyện gì dại dột. Cô ấy vốn muốn nói với Dương Uất Nhiên, để bà đến chăm sóc con gái. Nhưng Dương Uất Nhiên luôn cho rằng Lê Họa rất thân thiết với Lê Mưu Viễn, muốn để cô đi theo hai người đó. Tô Tự không dám nói với Lê Họa những điều này, chỉ biết ở cạnh trông nom cô.

Từ ngày đó, Lê Họa bắt đầu rơi vào trạng thái trầm mặc, cả ngày không nói một câu.

Tô Tự hoàn toàn không biết, nỗi bi thương của cô chẳng thể chia sẻ cùng ai. Mất con, cô chỉ có thể oán giận bản thân mình.

Giờ đây, nỗi đau của cô đã có một cánh cửa giải thoát. Người đàn ông này sẽ cùng cô chia sẻ.

Cô nắm chặt lấy cánh tay anh, “Tại em quá tham lam nên mới phải chịu sự trừng phạt này…”

Nếu cô không quá cưỡng cầu, có lẽ kết quả đã khác.

Đứa con đã chết vì rét… Ngay khi con nằm trong bụng cô, cô đã chẳng thể sưởi ấm cho con. Cô xứng đáng làm mẹ sao? Tất cả là tội lỗi do cô gây ra. Ngay cả con của cô cũng từ bỏ cô.

“Không đâu. Em rất tốt.” Lộ Thiếu Hành ra sức vỗ về cô, “Do anh không có phúc phận. Con đang trừng phạt anh vì không làm tròn bổn phận của một người bố. Không liên quan đến em, em không làm gì sai cả.”

Năm đó, cả thành phố chìm trong băng tuyết giá lạnh, còn mất điện một tuần. Rất nhiều người đã chết vì rét. Đứa con của họ, đến với thế giới này vào thời điểm tệ nhất, nên mới phải chịu kết cục bi thương.

Giây phút này, ôm Lê Họa trong lòng, anh rốt cuộc đã tìm ra câu trả lời cho Trác Dực Đình. Anh không rõ bản thân có nghiêm túc với cô hay không, nhưng anh biết, mình không thể buông tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK