Lê Hoạ vừa khẽ cử động chân, Lộ Thiếu Hành liền hỏi: “Sao thế?”
Duy trì một tư thế trong thời gian dài khiến cô có chút khó chịu. Thấy nhịp thở của anh đều đặn, tưởng anh ngủ say, cử động một chút chắc không sao, ai ngờ anh lại tỉnh ngay. Đã vậy, xoay người một cái lại càng thêm khó chịu.
“Hình như bị tê chân”.
Lộ Thiếu Hành buông tay đang ôm cô ra, đưa xuống dưới định làm gì đó, nhưng đến giữa chừng thì dừng lại. Lê Họa không biết anh đang nghĩ gì, đành tự mình xoa chân. Lộ Thiếu Hành hơi cau mày. Vừa rồi anh do dự, vốn định giúp cô xoa chân nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, anh liền từ bỏ. Trong tình cảm, mọi người đều mong muốn mình nắm giữ thế chủ động, anh cũng không ngoại lệ. Có thể thói quen trong cuộc sống nhiều năm qua đã khiến anh có tật xấu muốn mọi chuyện đều nằm trong phạm vi kiểm soát của bản thân, bao gồm cả tình cảm. Anh lựa chọn cô, không có nghĩa anh sẽ đặt một trăm phần trăm sự quan tâm vào mối tình này hay coi nó như tín ngưỡng duy nhất trong đời mình. Thế giới này không thiếu những gã đàn ông vì tình cảm mà sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, chỉ có điều, anh không nằm trong số đó. Vậy nên, anh khiến bản thân bớt nhiều chuyện đi, thậm chí, để mình không lún quá sâu vào tình cảm.
Đó chính là những suy nghĩ trong đầu anh lúc này.
“Vẫn ổn chứ?” Thấy Lê Họa đã dừng tay, anh lên tiếng hỏi.
“Ừm”. Cô quay sang quan sát anh, “Anh chưa dậy à?”
Trước đây từng ở cùng, cô phần nào đoán được thói quen và giờ giấc ngủ nghỉ của anh.
Lộ Thiếu Hành nghe cô hỏi vậy, sắc mặt biến đổi hơi lạ, ánh mắt thoáng qua tia bất mãn. Anh cao giọng nói: “Từ giờ không được đến Glamour nữa”.
Nói ra điều bản thân muốn cấm, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ có điều, cách nói thẳng thừng không để lại một đường lui nào của anh khiến cô bất giác nghĩ tới Trác Dực Đình và cảm thấy thật nực cười. Cùng là một vấn đề, Trác Dực Đình lại cẩn trọng thăm dò ý kiến của cô, thậm chí không dám nói thẳng vì lo cô tự ái. So với anh ta, Lộ Thiếu Hành quả thật ngang ngược.
Nụ cười của cô như đóng băng trên khóe miệng.Bất kể trong cuộc sống hay trong tiểu thuyết, nam chính đều không hề hoàn hảo, kiểu gì cũng có những thói hư tật xấu, còn nam phụ dù có tốt đến đâu cũng không được nữ chính chọn. Như vậy có phải đang cổ xúy cho việc “đàn ông không xấu phụ nữ không yêu” không?
Kỳ thực, trong lòng cô cũng đang tự coi thường chính mình. Cô chỉ là một vai diễn bị khinh bỉ, sao không thể lựa chọn người đàn ông vô hại kia?
Lộ Thiếu Hành quắc mắt nhìn cô, vì cô vẫn chưa trả lời anh.
Cô gật đầu: “Được”.
Đáng lẽ cô định nói: “Để xem đã!”, nhưng cái nhìn nóng rực như lửa thiêu của anh khiến cô cảm thấy nếu không theo ý anh, cô sẽ phải nhận hậu quả rất thảm.
Lộ Thiếu Hành nghe được câu trả lời như ý, trong lòng đương nhiên vô cùng sảng khoái. Hóa ra trông thấy cô ủ dột ngày qua ngày, anh cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Gặp cô ở Glamour, anh không nhịn được châm chọc vài câu, có lẽ vì chứng kiến được một mặt không tốt của cô. Trước đây, anh không nói vì anh không có tư cách, bây giờ có thể đưa ra yêu cầu một cách đường hoàng rồi. Cảm giác này quả nhiên rất tốt. Có điều, anh cũng ý thức được sự dối trá của bản thân. Ở trước mặt người khác, anh có thể dõng dạc nói mình không có quan hệ gì với cô, nhưng khi kéo cô vào phạm vi của mình, mối quan hệ giữa hai người lập tức trở thành phức tạp. Chắc chắn anh không thể chấp nhận cô nói cười mời rượu những gã đàn ông khác, anh chỉmuốn chiếm giữ cô làm của riêng.
“Hôm nay định làm gì?” Chẳng mấy khi có nhã hứng nói chuyện, anh chuyển điện thoại về chế độ im lặng.
Lê Họa vốn không có kế hoạch nào nên lắc đầu: “Anh thì sao?”
Cũng không có.
Thật là một đôi nhàm chán.
Bất luận Lộ Thiếu Hành tỏ thái độ thế nào, Lê Họa vẫn cảm thấy có chút xa cách giữa hai người. Cô khao khát một người có thể sưởi ấm cho mình, chấp nhận quá khứ của mình, dù cho đó là một chuyện rất khó khăn. Khi người đó đã xuất hiện, lòng cô lại nảy sinh những khao khát lớn hơn, tham lam hơn. Bởi vậy, cô mới kể lại toàn bộ mọi chuyện với anh. Sau đó, cô phát hiện hóa ra chỉ cần hai phút, cô đã nói rõ được những điều mà cô từng nghĩ là rất rối rắm. Hoặc là, những chuyện đó vốn dĩ hết sức đơn giản, chẳng qua cô tự phức tạp hoá nó mà thôi.
“Em có định về nhà mẹ hôm nay không?” Lộ Thiếu Hành đột nhiên hỏi.
Cô gật đầu, dù sao cũng không có chuyện gì làm. Lần trước cô về quá vội vàng, sợ mẹ lại suy nghĩ nhiều. Hiện giờ, cô không mong chờ mẹ phải thật tốt với mình, nhưng cô cũng không muốn có bất kì khúc mắc nào, khôngmuốn mẹ nhìn mình bằng ánh mắt dò xét.
“Tôi đưa em đi” Lộ Thiếu Hành hờ hững lên tiếng.
Lê Họa sững người, không nói được gì. Trước giờ cô luôn cảm thấy bản thân xui xẻo, cứ mỗi lần gặp chuyện không may là lại gặp được một người có sức ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của mình. Người đầu tiên là Tô Tự, người thứ hai là Lộ Thiếu Hành. Hiện tại xem ra là xui xẻo đến cực độ rồi.
Thông thường, trong tình huống này, người ta sẽ có cảm giác hồi hộp vì ra mắt gia đình, nhưng giữa anh và cô chưa đến mức độ đó.
Lộ Thiếu Hành đưa cô đến cổng khu chung cư, cô không định bảo anh đợi mình, nhưng đúng lúc này Dương Uất Nhiên đi chợ về, bắt gặp hai người. Lộ Thiếu Hànhđương nhiên được mời vào nhà uống nước.
Lê Họa có phần thấp thỏm, cũng may, Lộ Thiếu Hành và Mộc Trấn trò chuyện khá ăn ý, cả hai đều không đề cập đến công việc. Không rõ có phải Dương Uất Nhiên đã “phím” trước cho chồng hay không, Lê Họa thấy rõ ràng vừa rồi họ đã rất ngạc nhiên khi nhìn chiếc ô tô của Lộ Thiếu Hành. Ngay cả Mộc Tinh cũng tỏ ra hứng thú, cứ ngồi một bên chăm chú ngắm Lộ Thiếu Hành. Còn anh thì vẫn thản nhiên như không, vẻ mặt vô cùng bình thường.
Lê Họa cười thầm, cô nên cảm thấy may mắn vì được chứng kiến một mặt chân thực này của anh.
Trong lúc hai người đàn ông nói chuyện, cô vào bếp phụ mẹ nấu cơm. Cũng không giúp được gì nhiều, cùng lắm chỉ là nhặt rau.
“Trông cũng được đấy”. Dương Uất Nhiên đưa ra đánh giá về Lộ Thiếu Hành, không khỏi lo lắng, “Nhưng mà, gia thế của cậu ta như vậy…”.
Chẳng ai mong xảy ra chuyện ngoàiý muốn, chỉ cần khả năng chưa đến một trăm phần trăm thì chúng ta đều sẵn sàng “còn nước còntát”.
“Con hiểu”. Lê Họa cười nói. Vừa rồi đúng là hiểu lầm, nhưng cũng chẳng thể nói cô và Lộ Thiếu Hành không có quan hệ gì. Cô không muốn nói dối mẹ, lại càng khôn g muốn phủ nhận. Vậy nghĩa là sao?
Dương Uất Nhiên nhìn cô: “Mấy năm qua có lẽ mẹ đã không đủ quan tâm con. Lúc đó mẹ vẫn còn phẫn nộ, nhưng dù vì lý do gì, mẹ cũng không nên trút giận lên đầu con mới phải, chuyện vốn không liên quan đến con”.
Dương Uất Nhiên nhắc đến vấn đề đã đè nặng trong lòng Lê Họa nhiều năm qua, cô rốt cuộc không kìm nén được.
“Con hiểu.”
Một người phụ nữ đã đứng tuổi lại có chồng ngoại tình, đã vậy kẻ thứ ba còn là một người trẻ hơn mình, đẹp hơn mình. Đó là cú đả kích lớn cỡ nào với Dương Uất Nhiên, một người từng hi sinh rất nhiều cho gia đình.
“Đã qua lâu rồi mà”, Dương Uất Nhiên thở dài. “Lúc đó mẹ rất căm hận bố con, chỉ muốn ông ấy chết ngay tức khắc. Nhưng giờ lòng mẹ đã nguôi ngoai rồi. Mẹ có cuộc sống của mình, còn ông ấy sống thế nào, mẹ không quan tâm nữa. “ Mẹ cũng chẳng làm được gì cho con, con hãy tự mình nỗ lực sống cho thật tốt nhé”.
Lê Họa gật đầu. Vậy là tốt rồi, mẹ cô đã có một cuộc sống như mong muốn. Ít nhất cũng có sự công bằng trên phương diện tình cảm, không giống như trước đây ở bên cạnh bố cô.
Lúc ra về, nụ cười trên mặt Lê Họa lập tức biến mất như ảo thuật. Lộ Thiếu Hành lấy làm lạ: “Sao thế?”
Vừa nãy ngồi ăn cơm cô vẫn vui vẻ, vậy mà giờ đã thay đổi ngay được.
“Không có gì”.
Cô cứ giữ cái vẻ mặt đó suốt dọc đường khiến Lộ Thiếu Hành cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chợt nghĩ lại những chuyện trước kia cô kể với anh, anh cũng hiểu ra được phần nào.
Cô vừa bước xuống xe, anh liền kéo cô lại, nhìn chằm chằm cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì hết”. Cô gạt tay anh, “Anh cứ mặc kệ em”.
Trong lòng cô khó chịu là việc của riêng cô, cô nghĩ ngợi linh tinh là việc của riêng cô, cô có thể trốn một mình trong góc để gặm nhấm hết những điều đó. Cô khôn g cần ai hiểu, không cần ai an ủi.
Lộ Thiếu Hành giữ lấy tay cô: “Em dở chứng gì nữa?”
Lê Họa im bặt, đúng là không đến lượt cô giận dỗi ở đây.
“Anh lên nhà trước đi, em đi dạo một lát.” Cô thấp giọng nói. Như vậy đã được chưa? Coi như cô thỏa hiệp.
Nhưng đề nghị của cô không vừa lòng anh. Lộ Thiếu Hành vẫn giữ cô lại, những ngón tay bóp mạnh đến nỗi cổ tay cô đỏ ửng. Cô không phản kháng, chỉ dùng ánh mắt chống lại anh.
“Sao, thấy mẹ sống vui vẻ, có chồng mới, có con mới, nên em không thấy thoái mái chứ gì? Nghĩ mẹ bỏ rơi em, trên đời này không còn ai bên cạnh em chứ gì?”
Lê Họa cắn môi, mắt đã ngấn nước, nhưng không có giọt lệ nào rơi xuống. Cô không muốn khóc.
Sự im lặng của cô khiến lòng anh càng thêm phiền muộn. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà người khác với thân phận như vậy, anh còn chưa làm sao mà cô đã tỏ ra khó chịu.
“Đúng rồi, bố em cũng có con với người khác rồi, có gia đình riêng rồi, họ sống cũng rất hạnh phúc. Không ai quan tâm tới cuộc sống của em nữa. Cảm thấy ấm ức về điều này à? Hay là vì người xấu như ông ấy vẫn chưa phải chịu báo ứng? Tất cả bọn họ đều sống rất tốt, chỉ có mình em chịu khổ sở mà thôi”.
Lê Họa cảm thấy mình thật điên rồ khi đã kể cho Lộ Thiếu Hành nghe mọi chuyện, cuối cùng để anh có cơ hội châm chọc lại. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay anh, nước mắt rốt cuộc cũng trào ra, “Không, không phải!”.
Dù bố mẹ cô trước kia từng làm gì, cô cũng đều chúc phúc cho họ…