Mộ Lôi khẽ thở dài, không khỏi cảm thấy mất mát.
Sau khi gỡ dây thừng buộc thân trên với khung tròn, rốt cuộc Mộ Lôi có thể thật sự chạm xuống mặt đất.
Quyền Đình để cô ngồi dưới đất, tiếp đó ngồi xuống sau lưng cô, quay Mộ Lôi đối diện với gương và tựa vào trong khuỷu tay anh. Cô xấu hổ đỏ mặt, nhưng lần này kiên trì không nhìn sang chỗ khác.
Dây thừng ở thân trên chưa được tháo ra, đôi tay ấm áp to rộng của anh vuối ve Mộ Lôi từ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng do khóc đến chiếc cổ xinh xắn trắng nõn.
Sau khi vuốt ve mấy lần, đôi tay anh ôm lấy cổ Mộ Lôi.
Bàn tay anh như có lửa, mỗi một nơi anh đi qua đều hừng hực bốc cháy. Sợi dây đàn trong lòng cô không ngừng run lên, anh vòng tay lên cổ khiến cả người cô chợt rùng mình, kèm với đó là cảm giác an toàn.
Đúng vậy, cảm giác an toàn.
Ngay cả Mộ Lôi cũng bị suy nghĩ của mình làm cho ngạc nhiên. Rõ ràng nơi yếu ớt nhất trên người bị bóp chặt lại nảy sinh ra cảm giác an toàn vì được bảo vệ.
Đôi tay ôm cổ cô của Quyền Đình bắt đầu siết chặt cho đến khi hoàn toàn dính vào da, thậm chí còn hơi ghìm sâu vào thịt. Nhưng nó không làm cô khó chịu mà chỉ muốn cứ thế ngồi dựa vào trong lòng ngực anh.
Khoảng một lát sau, hai tay anh bắt đầu dời xuống, vuốt ve xương quai xanh, nâng bầu ngực mềm mại đang bị dây thừng đè chặt lên, vừa cẩn thận xoa bóp vừa ngắm nhìn.
“Ưm…”
Bầu ngực vốn nhạy cảm sau khi bị trói chặt một thời gian lại càng thêm nhạy cảm. Mặc dù cách lớp áo ngực và áo ngoài mà cô vẫn có thể cảm nhận được lực xoa bóp mạnh mẽ của Quyền Đình.
Tay trái ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mộ Lôi, nhẹ nhàng mơn trớn làn da lộ bên ngoài, làm Mộ Lôi không ngừng run rẩy. Tay phải vẫn giữ động tác xoa bóp ngực cô, anh tựa đầu vào vai Mộ Lôi, từng hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai nhạy cảm của cô.
Khoái cảm vô cùng mãnh liệt làm cô không còn tâm trí xấu hổ trước bản thân trong gương.
“Ưm… A…”
Mộ Lôi ngửa đầu ra sau, kìm lòng không đậu rên rỉ ra tiếng, hai tay bấu chặt vào cánh tay mình, ngượng ngùng không biết làm gì.
Hạ thể chưa từng chạm vào lại càng thêm ướt át, cô dần trở nên khát vọng dưới sự trêu chọc điêu luyện của Quyền Đình, cả người giống như có hàng vạn con sâu bò trong xương làm cô giãy giụa trong vòng tay anh. boo
“Em muốn à?”
Bị dục vọng bức bách tới cực điểm, cô cắn môi dưới, đôi mắt rưng rưng: “Ưm… Em không biết…”
“Ừm, muốn cũng không thể.”
Mộ Lôi xoay đầu trừng Quyền Đình, đối phương vờ như không thấy, hiếm khi nào dễ tính không so đo với cô.
Hai tay anh vuốt ve từng nơi ở thân trên của Mộ Lôi, cẩn thận yêu thương từng phần da thịt bị dây thừng siết đến ứ máu. Anh vừa mơn trớn vừa chậm rãi cởi dây thừng.
Lực chú ý của Mộ Lôi hoàn toàn dời đến sự âu yếm của Quyền Đình, bất giác, anh đã cởi xong toàn bộ dây thừng trên người cô.
Đúng như lời hứa, anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán Mộ Lôi.
Cô hoảng hốt nhìn chăm chú vào người đàn ông thật lâu, thật lâu.
Sau đó dần dần thu ánh mắt nóng rực lại, vừa tập trung lại thành kính nhìn Quyền Đình.
“Em có thể nhận ngài làm chủ nhân không?” Vừa dứt lời, xung quanh rơi vào im lặng.
Trong đôi mắt đen của Quyền Đình hiện lên vô số cảm xúc phức tạp, anh nhìn thẳng vào cô, lâu sau cũng chưa mở miệng.
Bầu không khí tĩnh lặng làm Mộ Lôi khó thở, cô bắt đầu hối hận khi hỏi ra vấn đề này. Nhưng đã nói ra thì không còn nước thu hồi nữa.
Yên tĩnh như trải qua mấy thế kỷ, thật lâu sau, rốt cuộc anh cũng lên tiếng. Hết chương 31