Anh thu lại ý định đá vào chân cô rồi dùng tay đẩy Mộ Lôi đang ngủ say. “Ưm —”
Vai phải bị đẩy hai cái, Mộ Lôi từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Quyền Đình đứng bên cạnh, nhìn cô từ trên cao.
“Bữa sáng của tôi đâu?”
Anh khoanh tay, môi mỏng khẽ cong lên nở nụ cười nhạt nhìn cô.
“A a —” Mộ Lôi điên cuồng vò đầu, sắp xếp lại lời nói: “Thật sự xin lỗi chủ nhân, em vô tình ngủ quên mất, em đi làm ngay đây ạ!”
Quyền Đình không đáp lời, Mộ Lôi thấy vậy thì nhanh chóng bò vào bếp, trước tiên lấy bánh mì bỏ vào lò nướng rồi rót một cốc sữa, sau lại vội vã bò ra ngoài.
Cô nhanh chóng bò tới trước người Quyền Đình, cúi đầu nói: “Thưa chủ nhân, bánh mỳ còn đang nướng, ngài uống sữa trước đi ạ.”
Mộ Lôi tự biết chính mình sai nên không đặt cốc sữa lên bàn mà giơ cao hai tay chờ người đàn ông nhận lấy.
Chất lỏng lạnh lẽo trong cốc chứa đầy hơi lạnh, mép ngoài cốc chảy từng giọt nước lạnh. Hai tay Mộ Lôi bưng cốc sữa, nhiệt độ lạnh lẽo trong cốc khiến tay cô hơi cứng lại.
Ngón tay của Mộ Lôi cứng đờ, cô vừa thắc mắc tại sao Quyền Đình lại không chịu nhận lấy cốc sữa, vừa ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát biểu cảm của người đàn ông trước mặt. Trông thấy rồi, cô càng trở nên luống cuống. Anh sầm mặt, bộ dáng có vẻ không vui, cô vội vàng cúi đầu ngẫm nghĩ xem có phải mình đã làm sai điều gì hay không.
Rõ ràng lúc đánh thức cô, chủ nhân không hề tức giận, sao lại đột nhiên không vui?
Cô nhanh chóng nghĩ lại việc mình vừa làm, khi di chuyển thì quỳ hoặc bò, điều này về cơ bản có thể loại trừ, sau đó không làm gì khác, cô cau mày bối rối.
Thấy bộ dáng bối rối lại không hiểu tại sao của nô lệ nhỏ trước mặt, Quyền Đình chậm rãi nhắc nhở: “Tôi nhớ lúc trước đã từng nói là uống sữa nóng, đậy là cái gì, hử?”
Bấy giờ Mộ Lôi mới giật mình bừng tỉnh: “Chủ nhân, vậy thì em đi hâm nóng đây ạ.” Dứt lời, cô toan xoay người nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt bả vai.
“Nếu đã quên thì em dùng miệng hâm nóng rồi đút cho tôi uống đi.” Anh ngả người ra sau, vỗ vỗ ghế sô pha ra hiệu cho Mộ Lôi quỳ xuống.
Mộ Lôi đứng dậy chậm rãi bò lên sô pha, chỉnh lại tư thế quỳ gối trên ghế, hai tay nhỏ bé ôm chặt lấy thân cốc, cầm cốc một lúc mới chậm rãi đưa đến bên miệng Quyền Đình.
“Tôi nói là dùng miệng đút.” Anh nhắc lại lần nữa, lúc này giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn, mày nhăn lại.
Cô nhận ra mình có giả ngu cũng vô dụng bèn cam chịu cúi đầu nhấm một ngụm sữa rồi kề sát vào đôi môi mỏng của người đàn ông.
Nhìn thiếu nữ ngốc nghếch tự hiến thân, tất nhiên Quyền Đình sẽ không bỏ qua.
Bàn tay to của anh giữ chặt gáy người con gái, đầu lưỡi nóng như lửa chui vào cái miệng nhỏ thoang thoảng mùi sữa của cô. Cả người Mộ Lôi cứng đờ không dám nhúc nhích, cô chỉ biết ngồi im cầm cốc và để mặc cho người đàn ông ngang nhiên chiếm đoạt.
Đầu lưỡi của anh khuấy đảo, càn quét từng tấc thơm ngọt trong khoang miệng cô, mãi cho đến khi cô bắt đầu khó thở mới uống sữa.
Nụ hôn kết thúc, Quyền Đình hài lòng uống sữa rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đút tiếp.
Đúng lúc cô định cúi đầu nhấp ngụm thứ hai thì trong phòng bếp vang lên tiếng “Ting” nhắc nhở của lò nướng, âm thanh này chẳng khác nào tiếng trời đối với Mộ Lôi. Cô cựa quậy toan đứng lên lấy bánh mỳ tới thì chợt bị Quyền Đình túm lấy cổ tay: “Đút xong rồi đi.”
Hết chương 71