“Ting” một tiếng, điện thoại hiện thông báo. C: “Mở cửa.”
Ngay sau khi nhận được tin nhắn, cánh cửa đã được gõ nhẹ hai cái.
Tại sao lại đột ngột như vậy, Quyền Đình không hề đề cập đến việc đi lên mà a a a —
Mộ Lôi hốt hoảng liếc nhìn căn phòng, trong lòng mừng thầm vì hôm trước đã dọn dẹp sạch sẽ, nhìn qua coi như gọn gàng. Sau khi xem xong, cô lại chạy đến trước gương ngắm nghía, chắc chắn bản thân đã ăn mặc chỉnh tề mới mở cửa.
“Chủ nhân.” Cô khẽ chào một tiếng, nghiêng người để Quyền Đình vào nhà.
Anh vừa bước vào phòng, vóc dáng cao lớn khiến căn phòng không quá nhỏ nháy mắt trở nên chật chội.
Mộ Lôi đóng cửa, quay người lại phát hiện anh đang đối mặt với cô, từng bước đến gần cô, cuối cùng đẩy cô vào cửa.
— Bịch bịch, rầm rầm.
Mộ Lôi nuốt nước bọt, vừa ngẩng đầu chợt đối diện với khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt đen sâu không thấy đáy làm tim cô đập nhanh.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn đang tiến về phía cô, cuối cùng ở cách cô không đến năm centimet, sát vào người cô, hô hấp đan xen.
Người đàn ông nhấc tay nhéo cằm cô, lực mạnh đến mức khiến cô hít sâu một hơi. Cô không nhìn ra được cảm xúc đằng sau đôi mắt đó, bản năng động vật khiến cô cảm thấy lúc này anh rất nguy hiểm.
Môi anh di chuyển xuống phía dưới, trượt từ bên môi cô đến động mạch cảnh, từ đầu đến cuối không hề chạm vào cô mà chỉ dùng hơi thở ấm áp không ngừng trêu chọc dây thần kinh cảm giác.
Quyền Đình liếm nhẹ động mạch cảnh đang đập, giây lát làm lông tơ trên người cô dựng đứng cả lên, toàn bộ cơ thể như rơi vào hầm băng. Thay vì nói động tác đó là tán tỉnh thì phải nói là đe dọa mới đúng.
Giống như một con sư tử mạnh mẽ đang tuần tra lãnh thổ của mình, nó thản nhiên trêu chọc con mồi vừa tóm được, để cô biết rõ rằng anh có thể nuốt sống cô chỉ bằng một cú nhấc vuốt.
“Chủ nhân…” Mộ Lôi nhận thấy anh đang tức giận, song nghĩ mãi cũng không biết lí do, cô đành kéo tay áo anh lấy lòng.
“Nô lệ, trên cổ em chỉ có thể đeo đồ tôi tặng, hiểu không?” Thấy cô vẫn không nghĩ ra lí do, anh dứt khoát nói rõ.
Bàn tay Quyền Đình đang đặt trên cằm của Mộ Lôi đột nhiên siết chặt, cô lập tức đau đến mức mắt ngấn nước.
Cái tay kia siết chặt làm cô không thể mở miệng mà chỉ đành gật đầu đáp lại. “Không có lần sau.”
Dứt lời anh liền buông lỏng bàn tay đang giữ cằm của cô ra, ngược lại vươn tay ra sau cởi bỏ chiếc vòng trên cổ cô. “Cạch” một tiếng, vòng cổ được đặt trên mặt tủ bên cửa.
Cô cắn môi nhìn cái vòng cổ kia, trong lòng vừa buồn bực lại khó chịu trước hành động biến khéo thành vụng của mình: “Chủ nhân, em xin lỗi.”
Buổi hẹn hò tốt đẹp bị chính mình phá vỡ, nếu cô không tự ý làm linh tinh thì chủ nhân cũng sẽ không tức giận thế này, cô buồn bã cúi đầu.
Như thấy cô tự trách, tay Quyền Đình bóp lấy chiếc cổ mảnh mai của cô, chậm rãi siết chặt từng li từng tí. Đôi mắt ẩm ướt của cô rủ xuống tự trách móc, mặc cho anh bóp mà không hề phản kháng.
Sau khi ngừng thở, không khí trong phổi bắt đầu bị rút cạn từng chút một, cô khó chịu nhíu mày, nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống.
Ngay khi Mộ Lôi sắp không nhịn được định giãy dụa, bàn tay to đang bóp cổ cô lập tức buông lỏng. Quyền Đình siết chặt eo cô rồi đưa đến trước gương, một tay anh vòng qua vai cô, cằm gác lên vai cô thì thầm: “Như thế này tốt hơn nhiều rồi.”
Hết chương 77
- -----oOo------