Mang thai mười tháng, Trì Viên nhịn rất khổ sở. Bởi vì đại sư đã từng dặn dò ——Trong thời gian mang thai không thể 'làm bậy', nếu không, Trì Viên sẽ phải mang theo thể chất sao chổi cả đời, xui xẻo đến già.
Để tôi có một thai kỳ khỏe mạnh, chúng tôi cùng nhau chuyển về nhà cũ. Tiền Độ cũng chuyển đến nhà bên cạnh. Tên này vẫn luôn muốn gia nhập vào chúng tôi, chỉ là… Hình như hắn ta đã đổi mục tiêu?
Ban đêm, Trì Viên đôi khi không nhịn được, sẽ đi tắm nước lạnh. Tiền Độ luôn đúng lúc xuất hiện, ân cần hỏi han. Đưa khăn tắm, đưa túi chườm nóng cho hắn.
Khiến tôi trong thời gian mang thai cũng có chút lo lắng, sợ một phút bất cẩn, chồng sẽ bị tên biến thái này 'cướp' mất.
Còn Hứa Ân vẫn giữ vững bản chất 'chiến sĩ tình yêu thuần khiết' của mình.
Tiền Độ đứng ngoài cửa phòng tắm đưa khăn tắm cho Trì Viên, cô ấy liền đi theo phía sau Tiền Độ, đưa bữa khuya, khoác áo cho hắn ta.
Bốn người, tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ lạ.
Cuối cùng, khi Tiền Độ lần thứ n lần 'dán' lên người Trì Viên, Trì Viên bùng nổ, túm lấy cổ áo hắn ta ném ra khỏi cửa, lúc này, Tiền Độ đột nhiên xoay người, nhét vào tay hắn một tấm danh thiếp nhỏ.
"Anh đó, không chịu nổi thì 'giải tỏa' chút đi, tôi sẽ chăm sóc Lâm Khê cho."
"Cút!"
Tiền Độ lại bị đá ra ngoài. Tôi bưng ghế nhỏ ngồi ngoài sân xem náo nhiệt, nhìn Tiền Độ bị ném ra ngoài với vẻ mặt 'ấm ức', tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh dậy đã không còn nhớ rõ nội dung, chỉ nhớ là rất day dứt.
Thế nhưng, tôi nhớ bốn người trong giấc mơ đó.
Tôi, Trì Viên, Hứa Ân, Tiền Độ. Câu chuyện dài đằng đẵng ấy, giống như kiếp trước của chúng tôi.
Trong mơ, Trì Viên là sao chổi, còn tôi là cá chép nhỏ mà hắn nuôi trong ao. Tiền Độ… Là cây chổi của Trì Viên. Còn Hứa Ân, là chiếc thùng đựng chổi. Thật là một nhóm bốn người kỳ quái.
Tôi chìm đắm trong giấc mơ ấy, mãi không muốn tỉnh lại. Không biết qua bao lâu, mở mắt ra, lại trở về hiện thực, con trong bụng còn chưa chào đời, Trì Viên vẫn là sao chổi xui xẻo kia.
Hắn bưng ly sữa nóng vào, "Vợ, uống..."
Vừa dứt lời, chân trượt, người ngã, ly vỡ, sữa nóng hất hết lên quần áo tôi. Tôi hít sâu một hơi, vô tình nuốt phải chút sữa.
Thật ngọt.
Tôi không nhịn được đưa lưỡi l.i.ế.m liếm. Trì Viên lập tức đứng dậy. Không chỉ cơ thể đứng dậy.
Thấy hắn tiến lại gần, tôi hai tay che chắn bụng, "Chồng à, đại sư nói rồi, không được 'phá giới'."
"Ừ."
Trì Viên đáp, giọng khàn khàn.
"Đại sư nói không được 'vượt rào', nhưng… Không nói không được 'làm chút hành động nhỏ' mà."
...
Một chiếc khăn ướt lau lên mặt tôi, lau đi vết sữa.
“Vợ muốn ăn gì?"
Tôi trừng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói:
"Bánh chẻo chua cay đi. Tôi sắp chua c.h.ế.t rồi."
Tôi hít sâu một hơi, gào lên: "Tiền Độ!"
Người kia vội vàng giải thích, "Anh không có nghe lén! Anh đã lâu không làm loại chuyện 'vô sỉ' đó rồi, anh chỉ là đi ngang qua, muốn hỏi hai người ăn gì thôi."
"Thật không?"
"Thật, không tin thì hỏi Hứa Ân."
Hai giây sau, giọng nói của Hứa Ân vang lên sau cửa sổ, mềm mại, mang theo chút ngượng ngùng.
"Thật, em thề..."
(Hoàn)