• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Rất ôn nhu

Trì Viên là người nói được làm được. Tôi bảo hắn đừng nhịn, hắn liền thật sự 'buông thả' một lần.

Rõ ràng là tôi trêu chọc hắn trước, nhưng khi ánh mắt rơi vào bóng tối, người nọ ngang ngược siết chặt eo tôi, hung hăng ra sức, tôi vẫn nhịn không được mà bật khóc.

"Đau..."

Bàn tay bị trói bởi dây thừng bám víu lấy bờ vai hắn, nắm chặt vạt áo hắn rồi lại buông lỏng. Tôi run rẩy, thút thít, vô cùng đau đớn. Động tác của Trì Viên chậm lại, thậm chí có thể nói là có chút ôn nhu.

"Vẫn đau sao?"

Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của hắn. Hình như... cũng không còn đau nữa.

Tôi thành thật lắc đầu. Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, bàn tay đang đỡ lấy eo tôi bỗng nhiên siết chặt. Hắn cười, mang theo chút trêu chọc.

"Nhóc con, cả người em, chỉ có cái miệng là cứng đầu nhất."

Lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ. Bên cạnh không thấy bóng dáng Trì Viên đâu.

Tôi tùy ý khoác áo choàng tắm của Trì Viên lên người, chạy đến soi gương ——Xinh đẹp!

Chùm khí đen vốn bao phủ trên trán tôi, giờ phút này đã tiêu tan gần hết. Từ nhỏ, tôi đã có thể nhìn thấy một luồng khí đen u ám lượn lờ trên trán mình, và chỉ có mình tôi nhìn thấy. Hiện tại, trong gương, vầng trán tôi trắng nõn, sáng bóng.

Thể chất Thiên Sát Cô Tinh đã đeo bám tôi suốt hai mươi năm, rốt cục cũng được hóa giải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK