Sesshoumaru lặng lẽ coi sóc việc ăn uống hằng ngày của cậu, cũng vì thế mà trạng thái của Inuyasha cứ lưng lửng giữa ngượng ngùng khẩn trương và quạu quọ nhớn nhác.
Dù hai người cùng chung sống trong một khoảng không chẳng rộng rãi gì, số lần hai anh em tiếp xúc nhau lại ít đến đáng thương. Phần lớn thời gian Sesshoumaru cứ ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, không thì định kỳ ra ngoài một chuyến, mang theo con mồi, hoa quả chín và củi đốt về hang.
Sinh hoạt của Inuyasha lại càng đơn giản, chỉ là lặng lẽ ăn những thứ anh trai cấp cho, sau đó lại bắt đầu tự hỏi phải làm thế nào để bắt chuyện với Sesshoumaru mà không bị mất mặt, nghĩ một hồi lại vô thức ngủ mất. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang vùi mặt vào đám lông mềm mại, còn ôm cái đuôi của anh trai vào lòng.
Đôi lúc cậu còn xấu hổ phát hiện ra nước miếng mình dây trên mớ lông trắng tuyết, cậu bèn nắm tay cẩn thận chà chà lau lau khiến lông tơ mềm mượt rối xù cả lên, mà Sesshoumaru làm như hoàn toàn mất hết tri giác, không hề tỏ vẻ gì trước cử chỉ của cậu, thâm chí còn không thèm mở mắt nhìn một cái. Hoặc có khi Inuyasha không chú ý hắn cũng sẽ nhìn em trai trong chốc lát, nhưng rất nhanh sau đó sẽ lại nhắm mắt ngủ.
Cún con chán đến nỗi lông cũng sắp dài ra rồi.
Một ngày nọ trời mưa, nước mưa vỗ sầm sập lên tán lá, Inuyasha học theo Sesshoumaru ngồi gập một chân ngoài cửa động, cánh tay đặt trên đùi, tay trái chống cằm, ngẩn người ngó trân trân vào cảnh sắc mông lung ngoài kia.
Sesshoumaru còn ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, Inuyasha không kìm được mà tự hỏi tên này cả ngày không nhúc nhích, một ly cũng không suy suyển, bộ không sợ có ngày mọc nấm trên người sao?
Đương nhiên là không rồi, đại khái là Sesshoumaru hoàn toàn coi cậu là vô hại nên lười động thôi, không như cậu là thật sự bị nhốt ở nơi nhỏ hẹp này.
Inuyasha lăn lộn trong hang vài vòng, cuối cùng lăn đến bên chân Sesshoumaru. Cậu ngồi dậy kéo kéo tay áo hắn, đại yêu quái mở mắt ra, đôi mắt bình tĩnh mang đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía cậu.
“Ta cảm thấy mấy vết thương của ta đã lành hết rồi,” cậu trịnh trọng nói, “Ngươi thả ta đi đi.”
Sesshoumaru thoáng sửng sốt mới chợt hiểu ra Inuyasha đang nói cái gì. Thực sự, trước khi Inuyasha tự mình lên tiếng thì hắn cũng không ý thức được tại sao Inuyasha vẫn luôn ở đây như con non trong tổ chờ người nuôi nấng. Không phải cậu không muốn đi, mà vì cậu là bán yêu, thực sự không có năng lực như thế.
Thấy dáng vẻ khốn quẫn của em trai, đôi mắt vàng kim của Sesshoumaru ánh lên sự hài lòng.
“Đã khỏe hết rồi?” Hắn lãnh đạm hỏi.
Inuyasha như con cún quá thừa năng lượng mà gật đầu như giã tỏi, đến nỗi tự làm mình chóng cả mặt. Nếu Sesshoumaru còn không phản ứng, không chừng cậu còn cởi áo ngay trước mặt hắn cho hắn xem cũng nên.
Cậu nghe Sesshoumaru thở dài, một bàn tay rắn rỏi vững vàng kìm lại cái cằm đang gật lên gật xuống của cậu.
Chỉ trong nháy mắt, Inuyasha đã được cái đuôi xù cuốn lấy bay vào tầng mây vời vợi trên cao. Cậu hoảng đến nỗi hét ầm lên, làm đám chim chóc trong rừng sợ hãi bay tứ tán.
“Đừng kinh ngạc thế được không?” Sesshoumaru đáp xuống đất, không khỏi hờn dỗi mà xoa xoa cái tai vì kinh sợ mà cụp xuống dán sát vào tóc của Inuyasha.
“Ngươi ngươi ngươi…” Inuyasha cà lăm một hồi, cuối cùng hừ một tiếng, khoanh tay xoay đi nơi khác, “Ông đây không chấp nhặt với ngươi.”
Cậu lại nghe từ sau lưng có tiếng Sesshoumaru thở dài, hình như từ lúc cậu liều chết bảo vệ Sesshoumaru, sau khi cậu tỉnh lại, số lần đại yêu quái thở dài bỗng dưng nhiều hơn hẳn.
“Tên này…” Inuyasha cáu kỉnh quay đầu sang, “Lại đang cười nhạo ta đấy à…”
Cậu túm lấy tay áo Sesshoumaru, không ngờ đúng lúc hắn xoay người định đi, sự bất chợt này khiến cậu ngỡ ngàng ngây ngẩn. Sesshoumaru dừng chân, nét mặt lộ vẻ thích thú sâu xa, dường như còn thoáng có ý cười.
“Sao vậy?” Hắn nhẹ nâng tay lên, để hai người thấy rõ cái móng nhỏ của Inuyasha còn đang nắm lấy tay áo hắn, vừa hứng thú vừa nghiền ngẫm mà nói, “Rốt cuộc ý thức được mình nhỏ yếu, nôn nóng muốn anh trai ở bên ngươi?”
Dưới mặt đất thế mưa rào rạt hơn lúc bay trên trời, khác với mưa bụi mù mịt giữa thinh không, giọt nước lao xuống đất thực sự như quả đạn pháo nện lên tóc Inuyasha. Cậu không có năng lực ngăn gió cách mưa như Sesshoumaru, mới đó mà đã sũng nước trông thê thảm vô cùng. Lớp lông tơ trên đôi tai ướt nhẹp, dính bết cả vào da. Cậu thường cậy mạnh trước mặt người khác, bộ dạng lần này quả thực chật vật như chó rơi xuống nước làm Inuyasha khó xử cực kỳ, cảm giác xấu hổ này lập tức hóa thành lửa giận.
Bán yêu túm túm kéo kéo cái đuôi xù của anh trai che lên đầu mình, dường như không thèm quan tâm hành vi của mình thất lễ cỡ nào, cũng không thèm để ý Sesshoumaru có bị cậu chọc cho bực mình không, hay kế tiếp hắn sẽ xử cậu ra sao.
Bất ngờ là, Sesshoumaru lại thật sự không giận.
Hắn điềm tĩnh nhìn cái đuôi xù của mình đội trên đầu Inuyasha, nhấc chân thử đi một bước, cún con đang níu tay áo hắn liền bị kéo theo một bước, thế là hắn yên tâm, cứ thế hướng về phía trước mà đi. Lúc này Inuyasha mới phát hiện nơi Sesshoumaru đáp xuống hóa ra là gần một thôn trang của loài người.
Có lẽ hắn cân nhắc đến việc cậu giao du với con người nhiều năm nên đặc biệt chọn nơi chia tay là đây. Inuyasha nghĩ vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy phức tạp.
Trong thôn đang mở phiên chợ, người bán người mua tấp nập rộn ràng tụ vào một chỗ. Nơi này vừa đổ mưa, có người tụm năm tụm ba dưới chỗ trú, có người chạy vội trên đường, có người còn đang vội phủ vải che chắn cho đồ đạc.
Sesshoumaru không coi ai ra gì, hắn tự nhiên đi đến một gian hàng của một cô bé, trước đôi mắt trợn trừng muốn lọt tròng của Inuyasha, hắn bình tĩnh bỏ tiền mua một cây dù, mở bung nó ra, giơ lên che trên đầu cậu.
Tình cảnh trước mắt quá đỗi kinh ngạc, Inuyasha hết hồn thả cái tay đang níu áo Sesshoumaru, cậu nhận lấy cây dù nọ, lại lắc lắc đầu cho cái đuôi xù trên tóc rớt xuống.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ vung vuốt giết hết bọn họ kia…”
“Giết hại kẻ yếu chẳng có nghĩ lý gì.” Sesshoumaru liếc cậu một cái.
“…Ngươi thế mà lại có tiền của con người cơ đấy.” Cậu không dám nói thứ được gọi là tiền mà mình từng thấy qua, từng dùng qua trên đường lữ hành đều là nhờ Miroku lừa đảo mà có.
“…Kỳ cục lắm à?”
“…” Inuyasha không dám nói tiếp.
Vào lúc cậu bị cả yêu quái lẫn con người ruồng rẫy, lại không có khả năng tự bảo vệ mình, nếu có được ít tiền của loài người sẽ đổi được thêm chút đồ ăn càng ngon lành chắc dạ, đó quả thực là ước vọng xa vời trong quãng đời thơ ấu của Inuyasha, chôn giấu biết bao nước mắt và sự giãy giụa cầu sinh của bán yêu bé nhỏ.
“Rin đôi khi sẽ cần.”
“…” Inuyasha càng thêm không muốn nói gì nữa.
Cậu biết Sesshoumaru tuy không phải người săn sóc nhưng cũng là người bảo vệ có trách nhiệm, dù cậu không rõ rốt cuộc đối với đại yêu quái thì Rin là gì – là sủng vật nhặt được trên đường mang về nuôi nấng, hay là sự tồn tại quan trọng đến nỗi có thể phó thác sinh mạng như những người bạn của cậu đối với cậu vậy…Mà kệ hắn chứ, tóm lại, Rin thuở nhỏ còn có tiền tiêu vặt, có lẽ hạnh phúc hơn cậu tưởng nhiều lắm. Còn cậu, trừ chính bản thân ra thì chẳng có gì cả.
Inuyasha lắc đầu, vứt đi những hồi tưởng không hay, lúc này mới nhận ra cây dù mà Sesshoumaru mua cho có vẽ một con cá vàng lòe loẹt to đùng đang xòe đuôi nhả bong bóng, còn trợn đôi mắt tròn vành vạnh ngó cậu nữa.
Inuyasha, “…”
Cậu huých cùi chỏ Sesshoumaru một cái, “Ê! Ngươi mua mẫu con gái hay dùng đúng không!”
Sesshoumaru không đáp, Inuyasha càng ra sức lắc đầu, giống như cún con lắc mình cho ráo nước vậy, ý đồ muốn hắt hết nước mưa đọng trên tóc lên người Sesshoumaru.
Không lẽ cậu chỉ là vật thay thế thôi ư, Inuyasha buồn bã nghĩ thầm. Có lẽ tên khốn này chăm lo cho Rin nhiều năm đã thành thói quen, bây giờ Rin đã không cần hắn làm người bảo vệ nữa, tên khốn này mới chợt nhớ đến đứa em trai bị hắn lãng quên suốt bấy lâu nay …
Vậy mà cậu còn tưởng Sesshoumaru đổi tính, tưởng sau bao tháng năm bất hòa, rốt cuộc cũng có ngày chịu đối xử tốt với cậu một chút…
Bên kia đường có một đứa bé đi chân trần, miệng gọi anh ơi, vừa gọi vừa chạy về phía một thằng nhóc choai choai gần đó. Thằng nhóc nọ rúm ró trú mưa dưới túp lều tranh, nó vừa thấy em trai cầm dù chạy đến liền thở phào nhẹ nhõm. Nó ngồi xổm xuống cho em leo lên lưng mình, hai đứa nhỏ mở dù ra che, cứ thế cùng nhau gập ghềnh đi về nhà.
Inuyasha nhìn cây dù nhỏ sặc sỡ trong tay, lại nhìn tán dù rách rưới mộc mạc của đứa bé, nỗi ước ao trong đôi mắt gần như không giấu được.
Cậu cũng từng khao khát một người sẽ ở bên cậu mãi, dù có chuyện gì xảy đến cũng sẽ không rời đi. Bọn họ có thể cùng nhau trải qua mỗi một lần trời đổ mưa bất chợt, dẫu không có dù che ô chắn, cả người ướt sũng vẫn sẽ nép vào bên nhau.
Cậu từng cho rằng Kagome chính là bến đỗ ấm êm trong giấc mơ ấy, nhưng sinh mệnh của cô chỉ ngắn ngủi có vậy, như ánh sao băng chợt lóe qua trái tim Inuyasha rồi để lại vết thương đớn đau sâu hoắm. Có lẽ ngay từ khi chào đời cậu đã có mệnh cô độc, không thuộc về nhân loại cũng không thuộc về yêu quái, vĩnh viễn chẳng có ai bên cậu lâu dài…
Nhưng Sesshoumaru chợt túm lấy cổ tay cậu, kéo Inuyasha đi một mạch, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước sự phản đối của Inuyasha. Hắn vốn cao hơn em trai cả cái đầu, chân cũng dài hơn, hắn chỉ là rảo bước đi mau, còn Inuyasha là thất tha thất thểu chạy phía sau hắn.
Bọn họ bước qua cỏ xanh ướt sũng để đến bên sườn núi nhỏ cách xa đám người, mưa vẫn còn đang rơi, không khí vừa lạnh vừa ẩm nhưng tay Sesshoumaru lại ấm áp khô ráo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
“Này…này, ngươi muốn làm gì, muốn đánh nhau phải không?”
“Ngươi ước được như hai đứa bé loài người đó.”
Đại yêu quái thản nhiên nói toạc ra tâm sự của em trai.
“Ngươi mù rồi,” cái móng nhỏ của bán yêu còn nằm gọn trong tay anh trai bắt đầu vặn vẹo muốn rút ra, “Ta làm sao mà tự dưng đi ước được như thằng nhóc lem luốc kia chứ…”
“Inuyasha,” Sesshoumaru khẽ nói, nghe như thở dài, “Ta rất hâm mộ chúng nó…”
Inuyasha quên cả giãy giụa, mắt trợn tròn mồm há hốc mà nhìn người anh vừa thốt ra câu nói kinh người kia.
“Ngươi nói giỡn hả…Không phải trước kia ngươi ghét con người lắm sao…”
Dù không bao gồm cái cô ngốc coi trời bằng vung là Rin, bán yêu không cam tâm nhủ thầm.
Sesshoumaru khẽ lắc lầu, làn tóc suôn mượt màu bạc theo gió phất qua khuôn mặt Inuyasha, cậu cũng không rõ Sesshoumaru lắc đầu là phủ nhận hay biểu thị hắn quả thực không thích nhân loại.
“Lúc ta bằng ấy tuổi,” hắn giải thích, “không ai quan tâm ta ấm lạnh thế nào.”
“Nói vớ vẩn gì vậy, trước mặt ta mà bảo mình không được ai quan tâm…Ngươi không thấy lời này nghe buồn cười lắm sao? Ngươi từng gặp phụ thân, từng chiến đấu bên ông ấy, mẫu thân ngươi còn đang khỏe mạnh, nào giống như ta…”
Sesshoumaru thả tay cậu ra, lại bất thình lình ôm em trai vào lòng. Inuyasha giật mình tuột tay, cây dù vẽ cá vàng sặc sỡ bị gió cuốn đi mất, dọc theo sườn núi mà lăn đi xa. Inuyasha muốn đuổi theo nó lại bị anh trai ôm chặt lấy, cậu tựa vào hõm vai hắn, cả người được Sesshoumaru dùng thân mình bao bọc, một hạt mưa cũng không thấm qua nổi.
Được thôi…cậu hờn dỗi dán mắt vào cây dù tít đằng xa.
“Phụ thân đối với ta không giống như đối với ngươi,” hắn khẽ nói, hàng mi mảnh khảnh che khuất nửa tầm mắt, khiến khuôn mặt đẹp đẽ sắc bén của hắn thoáng có chút mất mát mê mang như đứa trẻ bơ vơ, “Khoảnh khắc ngươi chắn trước mặt ta…chưa từng có ai muốn bảo vệ ta như vậy cả.”
“Hừ…ngươi đang ám chỉ ta không biết tự lượng sức mình chứ gì? Hay là tên vô lại như ngươi rốt cuộc ý thức được tính tình mình tệ đến nỗi chẳng ai thích…”
Inuyasha không nói nổi nữa, dù nét mặt Sesshoumaru chỉ có sự yếu đuối lơ đãng thoáng qua, cũng đủ để cậu không thể nói thêm một câu tổn thương nào khác.
“Ta…” Đầu lưỡi cậu như thắt lại, cậu hít sâu mấy hồi điều chỉnh lại giọng điệu của mình, lại bất giác nhận ra dũng khí giương nanh múa vuốt trước mặt Sesshoumaru đang vơi thật mau, cuối cùng chỉ còn biết ngập ngừng nói nhỏ.
“…Ta chỉ là không muốn ngươi chết…” Tay cậu bấu chặt lấy tay áo anh trai, “…Ngươi là đại yêu quái mà ta luôn lấy làm mục tiêu, trước khi bị ta vượt qua, ta tuyệt đối không cho phép ngươi bị kẻ khác ngoài ta giết chết.”
Đại yêu quái không nói gì, hắn lặng yên nhìn vào đôi mắt vàng kim giống hệt hắn của bán yêu, ánh mắt hai người như hai dòng suối chậm rãi xuôi dòng giữa cơn mưa, cùng lúc hòa vào làm một.
Sesshoumaru nâng cằm Inuyasha để cậu ngẩng đầu lên, Inuyasha ỡm ờ chống cự một chút, bọn họ cảm nhận mùi của nhau, chóp mũi chạm cả vào nhau, hơi thở nóng ấm phả lên mặt, dường như chỉ cần mở miệng nói một câu là có thể hôn nhau.
“Đại nhân Sesshoumaru!”
Từ nơi xa xăm giữa màn mưa vọng lại tiếng kêu the thé, Inuyasha đẩy Sesshoumaru ra, hai tai hồng cả lên, cậu ngượng ngùng gãi mũi, khi thấy người tới là ai liền thay bộ mặt hung thần ác sát.
Jaken dắt theo tọa kỵ của Sesshoumaru là con rồng hai đầu chạy vội về phía họ, nước mắt nước mũi tèm lem, trên triền dốc thoai thoải mà cũng làm ra vẻ vượt núi băng rừng đầy bi tráng.