Vừa rồi thân thể Inuyasha vì bị Sesshoumaru truyền yêu lực vào mà đau đến chết đi sống lại, chỉ có thể gục trên nền nhà đau khổ giữ vững lý trí của mình, đến cuối cùng còn hơi có dấu hiệu yêu hóa.
Thế là Sesshoumaru quyết đoán đấm cậu một cái, Inuyasha đang nén đau hiển nhiên làm gì có năng lực trốn tránh, kết quả ăn trọn nắm đấm của Sesshoumaru, sau đó hừ một tiếng, uỵch một cái ngã úp mặt xuống sàn.
Inuyasha từ đó im lặng hẳn, qua hồi lâu cũng không thấy đứng lên. Rin hoảng sợ lê thân thể bệnh tật già nua của mình đến bên cậu, lật cậu qua xem thử.
Bán yêu đáng thương té xỉu trên đất, lúc được lật qua thì hai mắt như hai vòng nhang muỗi đảo tròn, trên đầu u một cục rõ to. Lần này cậu ngã đến ngất luôn, quá trình yêu hóa cũng vì thế mà đứt đoạn.
Rin và Jaken nhìn nhau, lão Myoga nhảy phong phóc bên cạnh, Sesshoumaru ngoảnh mặt làm ngơ, từ chối giao tiếp với bọn họ.
Rin đành thờ dài, nhờ Jaken cùng kéo Inuyasha lên giường. Cũng may bán yêu tuy bình thường hay giương nanh múa vuốt, lúc bất tỉnh lại ngoan ngoãn an tĩnh vô cùng, vóc người cứ như thiếu niên chưa trổ mã hết, chiều ngang không bằng chiều cao, nên cũng không nặng.
Rin đang bệnh nhưng đành phải nhường giường lại cho cậu, bà choàng áo khoác lên vai, nhờ Jaken dùng gậy đầu người nhóm lửa nấu nước, lại lấy khăn thấm nước chấm lên cục u to tướng trên đầu Inuyasha.
Đến khi mọi người an tĩnh lại, chỉ còn tiếng nước sôi bùng bục trên bếp, lão Myoga mới mở miệng, “Thực ra…thiếu gia Inuyasha trở nên thế này…” Lão hắng giọng, “Thiếu gia Sesshoumaru chắc cũng hiểu được, là khuyển yêu đến độ tuổi nhất định sẽ bắt đầu biến thân, đại khái là bằng tuổi mười bốn mười lăm của nhân loại vừa lúc dậy thì.”
Lão Myoga cẩn thận thoáng liếc về phía Sesshoumaru, nhưng vị đại yêu quái kia cứ nhìn đi đâu đó, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện, vì thế Myoga đành giả vờ trấn định mà nói tiếp.
“Theo tuổi yêu quái tăng dần, yêu lực cũng sẽ không ngừng biến hóa. Đến một độ tuổi nhất định, yêu lực sẽ đột nhiên bạo phát – giống như con người đến tuổi dậy thì cũng đột nhiên cao lớn lên vậy – thân thể sẽ được yêu lực rèn giũa qua lần nữa, xem như thoát thai hoán cốt. Hơn nữa nhân hình lúc này cũng khó có thể chứa đựng yêu lực của đại yêu quái thành niên, bắt đầu từ đây là có thể biên thân trở về nguyên hình yêu khuyển.”
“Ta cũng hiểu được một chút rồi,” Rin gật gù, “Nhưng sao thiếu gia Inuyasha lại có vẻ đau đớn đến vậy?”
“Cái này…” Myoga đưa hai tay sờ đầu, lại nhìn thoáng Sesshoumaru, nhận ra hắn chẳng có phản ứng gì mới tiếp tục nói, “Có lẽ…bởi vì thiếu gia Inuyasha là bán yêu…”
“Yêu lực biến đổi thân thể sẽ khó chịu một chút. Thiếu gia Inuyasha là bán yêu, có một nửa huyết thống của nhân loại, yêu khí đối với cậu ấy mà nói cũng không khác độc là bao. Thời điểm biến đổi nhất định sẽ đau đớn hơn yêu quái thuần chủng nhiều lắm.”
“Mà phiền toái hơn nữa là…cũng vì thiếu gia Inuyasha là bán yêu, dù yêu lực tăng lên nhưng có lẽ vẫn không đủ, không thể nào tự mình hoàn thành giai đoạn biến đổi này được…”
Nói tới đây, lão Myoga tạm dừng chốc lát, ánh mắt đầy thâm ý liếc qua Sesshoumaru ngồi đó không xa.
“Những lúc như vậy, thiếu gia Inuyasha có lẽ cần sự giúp đỡ…”
Rin và Jaken hiển nhiên đã hiểu. Với thính lực của Sesshoumaru, mỗi câu Myoga nói hắn nhất định đã nghe hết. Nói cho đúng ra, hắn là đại khuyển yêu thuần huyết, lại lớn hơn Inuyasha nhiều, cho dù Myoga không cần nói, hắn cũng biết thân thể Inuyasha xảy ra chuyện gì rõ rành rành. Nhưng hắn chỉ ngồi yên đó, bất động như pho tượng.
Rin bèn hỏi, “Nếu không có người giúp anh ấy, thiếu gia Inuyasha sẽ thế nào?”
“…cái này thì,” Myoga nhất thời thảm thiết nói, “Thiếu gia Inuyasha có lẽ sẽ luôn phải chịu thống khổ từ việc yêu lực biến đổi thân thể, hơn nữa vì không biến thân được, phần huyết thống loài người kia sẽ có ngày không chịu nổi độc tính của yêu lực, cứ thế chắc sẽ chết…Thiếu gia Inuyasha dù chỉ là bán yêu, nhưng dẫu gì cũng là đứa con út lão gia thương nhất, nếu vì nguyên nhân này mà chết, lão gia nơi chín suối nhất định sẽ đau lòng lắm.”
Nói rồi lão lấy cả hai tay che mặt, lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại. Đoạn cuối chính lão cố tình nói lớn lên, mọi tiếc nuối, thương xót, áy náy đều cường điệu qua từng chữ đến tận cùng, quả thực như đang diễn, nhất định là nói cho Sesshoumaru nghe.
Rin rất phối hợp, vẻ mặt bà khẩn trương hẳn lên, kính cẩn cúi đầu trước Sesshoumaru.
“Thiếu gia Sesshoumaru,” Rin cất tiếng, cung kính mà kiên định, “Em nghĩ thiếu gia Inuyasha thực sự rất cần ngài giúp đỡ.”
Sesshoumaru bình thản nhìn khuôn mặt già nua của Rin một lúc lâu, yên lặng đứng dậy. Đối với cô bé loài người này, hắn luôn dịu dàng và kiên nhẫn vô cùng, nhưng thế không có nghĩa hắn có ý tưởng gì khác. Hắn chưa từng tính toán tham dự vào cuộc sống của Rin, cũng không định để Rin tham dự vào cuộc sống của hắn.
Có lẽ giống như thứ cảm giác mà nhân loại hay gọi là tình thân. Rin hiểu chuyện ngoan ngoãn, luôn tin tưởng hắn, khiến hắn thấy ôn dịu, hắn cũng không ghét cảm giác này, bởi vậy Sesshoumaru vẫn luôn làm người tri kỷ mà bảo vệ Rin an toàn, vẫn thường xuyên định kỳ đến đưa chút quà cho Rin, nay khi Rin đã già, cảm xúc ấy vẫn chưa từng thay đổi.
Nhưng giờ khắc này, lời cầu xin của Rin lại khiến hắn sinh ra cảm giác kỳ lạ, cứ như trái tim bị người ta nắm lấy, khó chịu đến nỗi hắn không làm ngơ được. Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Inuyasha đang bất tỉnh.
Thật sự lạ lùng.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bình yên của Inuyasha đang mê man, hắn nghĩ lại, bên cạnh cậu luôn sẽ có vài người, có khi là những người bạn nhân loại, có khi là Rin, ngay lúc Inuyasha lâm vào khốn cảnh sẽ lên tiếng như một người giám hộ, cầu xin hắn giúp đỡ.
Rõ ràng hắn mới là anh trai chân chính của bán yêu này, là thân nhân duy nhất mà cậu có.
Nhưng có lẽ hắn mới thực sự là người phải phụ trách.
Thế là hắn đi đến trước mặt Inuyasha, vươn tay ra, rồi lập tức khựng lại. Sesshoumaru cau mày, quay đầu nhìn Rin. “Ngươi nghĩ lúc nó tỉnh lại còn dễ dàng nhận sự giúp đỡ của ta à?”
Rin nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đổi tư thế để Inuyasha tựa đầu lên gối bà. Bà đặt tay lên hai vai cậu, kiên định nói với Sesshoumaru. “Em sẽ giữ anh ấy lại.”
Inuyasha luôn luôn mềm lòng với con người, cái này thì Sesshoumaru tin Rin. Dù Inuyasha thực sự không chịu nổi đau đớn mà yêu hóa, cậu nhất định vẫn kìm chế được ham muốn tấn công con người.
Năm xưa từng bị Magatsuhi chiếm xác mà cậu vẫn giữ lại một chút lý trí, đối với Sesshoumaru mà nói đã là cực kỳ khó tin rồi.
Cậu có thể vì bạn bè mà miễn cưỡng bản thân đến cỡ đó, mà thân là anh ruột của cậu, Sesshoumaru lại không biết sự giúp đỡ xuất phát từ thiện ý của hắn có được cậu vui lòng nhận lấy chăng.
Hắn có chút hoài nghi liệu Inuyasha có thực sự yếu ớt như lời Myoga nói. Sau bao nhiêu năm quan sát, hắn đã biết rõ sức sống của bán yêu này mạnh mẽ đến cỡ nào – vô số lần hắn thấy tính mạng của em trai mình bị đe dọa, lại vì đủ mọi lý do mà tìm được đường sống trong chỗ chết. Mà Inuyasha cũng không hề hay biết hắn vẫn luôn âm thầm dõi theo bấy lâu.
Dưới ánh mắt trông mong chăm chú của Rin, hắn đưa tay chạm nhẹ lên vai Inuyasha, từ đó truyền yêu lực vào.
“…Đau!” Inuyasha đang hôn mê cũng phải thống khổ bật thốt. Thân thể cậu đau đến co rúm lại, Rin thấy cậu như vậy cũng khẩn trương hẳn lên, bàn tay siết chặt lấy áo lông chuột lửa đến nhăn nhúm, thậm chí bà không kìm được bắt đầu ho khan.
Sesshoumaru không quên vị nữ pháp sư đáng thương này còn đang bị bệnh, hắn đành thở dài, “Buông nó ra, để ta.”
Cái đuôi lông xù mềm mại của hắn quấn lấy Inuyasha giật qua một bên, chừa giường lại cho Rin. Cậu lọt thỏm trong đám lông, bất an cục cựa vài cái, lại bị trấn áp mà không phản kháng được.
Sesshoumaru chưa bao giờ thấy mình và Inuyasha có thể ở trong căn nhà nhỏ của con người mà gần gũi ung dung đến vậy.
Hắn cuốn lấy Inuyasha xách thẳng ra cửa, bỏ lại Jaken chậm chạp kêu rên ở trong phòng.
Không có ánh mắt tràn ngập lo lắng lẫn hoảng sợ của Rin, toàn bộ quá trình trở nên đơn giản thô bạo, có hiệu suất hơn hẳn.
Sesshoumaru đưa Inuyasha đến một chỗ đất trống xa thôn, cái đuôi quấn cậu chặt cứng, bàn tay không ngừng truyền yêu lực vào người Inuyasha.
Hoàn toàn khác với việc chỉ thăm dò như trước đây, yêu lực của hắn như nước vỡ đê, mãnh liệt mênh mông xông thẳng vào thân thể cậu, đấu đá lung trong ngay trong huyết quản lẫn xương cốt.
Inuyasha bị cơn đau như trăm xương cùng nát hành hạ mà tỉnh lại, cậu không thoát được cái đuôi của Sesshoumaru, chỉ có thể siết chặt tay, móng tay bén nhọn đâm phập vào lòng bàn tay.
Cậu muốn kêu lên ‘dừng lại’, nhưng vừa há miệng là bật ra tiếng kêu đau thảm thiết, chim chóc trong phạm vi nửa dặm đều bị tiếng kêu này mà kinh sợ bay sạch.
Sesshoumaru vẫn lạnh lùng bình thản, dường như không hề bị Inuyasha ảnh hưởng đến mảy may, cũng hề vì tiếng kêu đau của Inuyasha mà mềm lòng.
Càng về sau Inuyasha có muốn kêu cũng không nổi nữa, chỉ có thể nức nở hổn hển từ sâu trong họng, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, lòng bàn tay máu me đầm đìa. Cậu không hiểu Sesshoumaru phát điên cái gì, chỉ cảm thấy không thể chịu nổi, ngay tại lúc cậu cho rằng mình sẽ đau đến chết, Sesshoumaru rốt cuộc dừng tay.
Trong khoảnh khắc cái đuôi kia buông cậu ra, cậu có muốn mắng cũng không nổi. Đầu gối Inuyasha mềm nhũn gục xuống đất, cổ họng lẫn buồng phổi cậu vì kêu gào mà đau như thiêu đốt, ngay cả thở cũng không thông.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự khó chịu mỗi khi Sesshoumaru đến gần là nhỏ bé không đáng kể chút nào, nhất là so với cơn đau khi yêu lực của hắn đấu đá tán loạn trong người cậu như muốn hòa tan lục phủ ngũ tạng cậu ra vậy.
“Chỉ có nhiêu đó mà ngươi đã muốn quỳ xuống xin người anh này tha thứ ư?”
Tiếng Sesshoumaru lạnh lùng chế giễu vang lên trên đầu cậu. Inuyasha thậm chí không cần ngẩng lên cũng có thể tưởng tượng được sự miệt thị trong mắt hắn.
“…Tên chết giẫm này.”
Inuyasha bật ra tiếng mắng khản đặc từ cổ họng đau xót, trong họng chợt thấy tanh ngọt, cậu quay mặt về phía Sesshoumaru mà phun ra, một búng máu tươi lập tức ộc đến bên chân hắn thành một vũng thẫm lại trên nền đất.
Cậu chẳng còn sức lực đâu mà trừng mắt căm phẫn nhìn hắn, lại mơ hồ cảm nhận được tầm mắt hắn vẫn dừng trên đầu mình. Hắn trầm ngâm đứng đó một hồi, sau đó chợt có tiếng gió thoảng qua, mùi của Sesshoumaru cũng theo gió càng lúc càng xa.
Inuyasha trở mình nằm dài ra đất, nghỉ một lúc thật lâu mới chậm rãi hồi phục. Cậu lê lết thân thể mỏi mệt tìm đường về căn nhà nhỏ của Rin, không biết vì sao bụng dạ bỗng nhiên đói lả, hy vọng Rin còn chừa cho cậu chút canh thịt.