Đại yêu quái như Sesshoumaru, từ nhỏ đã có huyết thống cao quý, yêu lực mạnh mẽ, cũng sớm quyết định con đường để theo đuổi cả đời: không ngừng đánh giá và tôi luyện trước kẻ mạnh, cho đến khi trở thành người mạnh nhất.
Trong mấy trăm năm đầu đời của Sesshoumaru, mục tiêu và kẻ địch giả mà hắn hướng tới chắc chắn là phụ thân Khuyển Đại Tướng. Trong nội tâm non nớt của hắn lúc ấy, sự tồn tại của phụ thân rất quan trọng. Tình cảm, sự kính nể, cảm giác muốn khiêu chiến mà hắn dành cho ông đan xen vào nhau, phức tạp vô cùng.
Vậy mà, vào một đêm không ai ngờ tới, phụ thân mà hắn luôn dốc sức khiêu chiến lại dễ dàng bị đánh bại, thậm chí Sesshoumaru còn chưa kịp xem lại thực lực của mình và phụ thân cho rõ, Khuyển Đại Tướng đã chết rồi – vì bảo vệ hai mẹ con bán yêu, thê thảm táng thân biển lửa.
Về sau Sesshoumaru không biết mình phải dùng tâm tình gì để đối đãi đứa em trai cùng cha khác mẹ này, Inuyasha – bán yêu yếu đuối được bọc trong tấm áo lông chuột lửa của phụ thân mà sống sót.
Sesshoumaru lựa chọn quan sát, lặng im mà đứng trên ngọn cây cách đứa bé bán yêu đó không quá xa. Nhìn đứa em trai còn trong tã lót, nhìn cậu đứng lên từ vòng tay của mẫu thân mà chập chững tập đi, nhìn cậu vui vẻ đối với chim én ngoài cửa sổ bi bô tập nói.
Sesshoumaru biết mình không hề thích đứa em trai này, cũng chẳng cảm nhận được chút tình nghĩa anh em nào cả. Hắn biết bảo đao Thiết Toái Nha của phụ thân được cất giấu trên người đứa bé yêu ớt đó, nhưng hắn là người kiêu ngạo, còn chưa đến nỗi phải làm hại hai mẹ con chân yếu tay mềm kia.
Dù sao không có hắn thì tình cảnh của hai người họ đã đủ thê thảm rồi.
Hắn không chỉ một lần mà thấy đứa bé bán yêu đó không chút nghĩ ngợi đã lùi bước rồi lủi lên cây, cứ thế núp trong tán cây um tùm, đưa bàn tay dơ hầy lặng lẽ lau nước mắt.
Sesshoumaru không vui cau mày.
Không chỉ huyết thống, ngay cả tính cách cũng không có chỗ nào để hắn thích được: quá ngu xuẩn, quá yếu đuối, rõ ràng kế thừa huyết thống cao quý của tộc khuyển yêu, thế mà chấp nhận thu lại nanh vuốt, dịu ngoan lấy lòng nhân loại.
Sesshoumaru không thể chịu được có huyết mạch của phụ thân trên người đứa nhỏ này mà nó lại sống mạt đến vậy. Mấy lần hắn muốn ra tay giết phứt cậu đi, nhưng khi đứa bé ôm quả cầu dơ bẩn tròn xoe mắt nhìn hắn, ánh mắt thơ ngây trong veo, bỗng dưng hắn không xuống tay được.
Hắn không phải mềm lòng, nhưng đây chỉ là đứa bé thôi – là sự tồn tại mà phụ thân đánh cược cả mạng sống để bảo vệ, nếu dễ dàng giết đi như vậy, chẳng phải khiến cái chết của phụ thân trở nên vô nghĩa.
Lúc đầu hắn coi đứa bé đó như di vật mà phụ thân để lại, cũng giống Thiên Sinh Nha đeo bên hông hắn vậy. Sesshoumaru hoàn toàn không đoán được đứa bé mà phụ thân để lại này còn có ý nghĩa gì quý giá hơn với hắn.
Theo thời gian, đứa bé này lớn dần lên, bóng dáng của phụ thân trong tâm trí Sesshoumaru cũng mơ hồ dần. Hắn không quên Inuyasha ra đời đã mang lại cho hắn điều gì, nhưng từ từ rồi cũng không kìm được mà bắt đầu chú ý đến chính bản thân cậu.
Có lẽ là Izayoi dạy cậu, một thời gian sau, bán yêu bỗng nhiên biết được thân phận của hắn, mỗi khi thấy hắn không còn ngốc nghếch tròn xoe mắt nhìn hắn nữa, thay vào đó là dịu ngoan mỉm cười lấy lòng.
Sesshoumaru lại thấy không vui. Biểu cảm chỉ những kẻ yếu đuối nhu nhược mới có lại xuất hiện trên khuôn mặt hao hao hắn thật sự là quá chướng mắt, nhưng từ đáy lòng hắn chợt nảy sinh cảm giác bình thản kỳ diệu: sự nhu mộ yêu thích trong ánh mắt của Inuyasha quá mức chân thành. Hắn đã sống mấy trăm năm, dù là trong mắt Jaken tự xưng trung thành tận tâm nhất mực hắn cũng chưa từng thấy tâm ý chân thành đến vậy.
Sesshoumaru bất giác thay đổi ý định.
Ngay cả phụ thân là đại yêu quái vĩ đại đến vậy, cũng có lúc làm chuyện ngu ngốc. Bán yêu này tuy là yếu đến mức hết thuốc chữa, nhưng có thế nào cũng là cùng tộc với hắn – nếu từ nay về sau đứa nhóc này cứ dịu ngoan chịu thần phục hắn như vậy, lại chịu giao Thiết Toái Nha cho hắn, hắn cũng sẽ không phiền mà nhấc tay che chở cậu trong một giới hạn nhất định.
Quả thật có đôi khi hắn tiện đường cũng từng cứu giúp đứa em trai yếu đuối kia vài lần, cũng vì thế mà biết được bí mật đêm trăng non của cậu. Không may là bán yêu bé nhỏ năm nào không lớn lên dịu ngoan trung thành như hắn đoán, ngược lại dám lộ ra nanh vuốt trước mặt hắn không chút cố kỵ gì.
Đây đối với Sesshoumaru mà nói có thể coi là sự mạo phạm lớn nhất, khiến hắn lần thứ hai nảy sát tâm với đứa em trai cùng cha khác mẹ này: muốn bẻ gãy cổ cậu, bổ đầu cậu ra xem rốt cuộc trong đó đang nghĩ cái gì.
Sesshoumaru hoan nghênh kẻ mạnh đến khiêu chiến, nhưng em trai hắn thực sự là yếu đuối đến mức hắn khinh thường liếc mắt một cái. Hắn cũng không để ý đến chuyện có kẻ yếu đi theo hắn với nguyện vọng tìm kiếm che chở, nhưng Inuyasha dường như quên sạch sự ngoan ngoãn khi còn bé, không biết tự lượng sức mà vươn nanh vuốt về phía hắn, tự tin là có thể dùng đôi vuốt chậm chạp kia móc được tim Sesshoumaru ra khỏi lồng ngực, quá mức tự cao, không biết tốt xấu.
Bán yêu ngu xuẩn thậm chí vì tin tưởng và bảo vệ nhân loại mà liên tục tự mình đâm đầu vào hiểm cảnh.
Sesshoumaru trầm mặc, nhưng hắn cũng giận dữ, nên hắn xóa đi đôi mắt đong đầy sự nhu mộ chờ mong kia ra khỏi trí nhớ. Hắn không nương tay với đứa em trai đó nữa, hắn để lại trên người Inuyasha rất nhiều vết thương, còn đâm thủng bụng cậu, suýt chút nữa dùng độc làm tan chảy tay cậu, nhưng mỗi lần Inuyasha hấp hối chỉ còn một hơi, hắn lại không có hứng giết cậu nữa.
Hắn vui vẻ khi thấy Inuyasha phải chịu khổ, lại chưa bao giờ oán hận Inuyasha, dù cậu đã từng chém đứt một cánh tay của hắn.
Kẻ mạnh chân chính khinh thường việc oán hận địch nhân. Cái mà hắn theo đuổi chỉ có đỉnh cao sức mạnh, để mình càng mạnh càng tốt. Trái tim hắn không yêu không hận, không buồn không oán. Dù Naraku là yêu quái nham hiểm giỏi tìm ra mặt tối của người khác cũng không có đất dụng võ trước mặt Sesshoumaru.
Thậm chí chính hắn có khi cũng mượn tay Naraku để thăm dò Inuyasha, dường như cũng chỉ có đứa em trai cùng cha khác mẹ này mới khiến hắn dù biết là có bẫy cũng muốn mạo hiểm thử một lần.
Thời gian trôi qua càng lâu, thái độ của hắn đối với bán yêu càng phức tạp. Dường như hắn dần chấp nhận bán yêu này có huyết thống không thuần, yếu đuối và ngu xuẩn, cũng bắt đầu tò mò bán yêu này có thể vì cái gọi là “bảo vệ” và “yêu thương” mà trở nên mạnh mẽ tới đâu.
Phụ thân đặt ra vấn đề, bán yêu không nghĩ ngợi gì mà có được đáp án, khiến Sesshoumaru không tiếc trả giá thật đắt để thăm dò ý nghĩ của cậu. Hắn đôi khi không rõ mình làm vậy rốt cuộc là vì phụ thân, vì Inuyasha, hay vì chính bản thân hắn.
May mà hắn chưa bao giờ là yêu quái thích vòng vo nghĩ nhiều.
Hắn tự tay bẻ gãy Thiên Sinh Nha, hoàn toàn chặt đứt với quá khứ từng chấp nhất theo đuổi bước chân của phụ thân. Trong mắt hắn, Inuyasha cuối cùng chính là Inuyasha, không còn là di vật phụ thân để lại nữa.
Quả thực là có gì đó đang dần thay đổi. Có đôi lúc hắn thấy được ánh mắt em trai lén nhìn mình. Mấy trăm năm đã trôi qua, cả hai đều đã trưởng thành hơn, khi bán yêu canh giữ bên tùy tùng của hắn, Sesshoumaru cũng biết điều mà không đến quá gần. Có Rin ở đây, hắn rất ít khi nói ra mấy câu châm chọc gay gắt như trước kia.
Sau khi đánh bại Naraku, cả hai ngầm chấp nhận sự tồn tại của đối phương, giống hai con nhím lặng lẽ duy trì an toàn, giữ khoảng cách để không phải tranh chấp khắc khẩu với nhau.
Cho đến lúc Myoga cầu hắn dùng yêu lực giúp Inuyasha trưởng thành, bọn họ mới trở lại cái thời suốt ngày gấu ó lẫn nhau, giống như hai con nhím chạm mặt nhau vậy. Nhưng Inuyasha hiển nhiên phải chịu đau hơn hắn nhiều. Sesshoumaru nhờ có yêu lực cường thịnh mà không gặp bất cứ trắc trở gì trong giai đoạn thành niên, mà dáng vẻ cuộn mình trên đất đau đớn thống khổ của Inuyasha khiến Sesshoumaru không biết sao lại nảy sinh một cảm giác từ rất lâu mới có.
Hắn cố ý khiến Inuyasha thấy đau, ác liệt đứng đó chăm chú nhìn cậu bất lực khổ sở mà trong lòng chợt thấy sung sướng lạ kỳ, tựa như bán yêu vẫn là đứa bé vô dụng năm nào, ngoại trừ phải nhìn hắn với ánh mắt dịu ngoan khẩn cầu sự che chở thì không còn cách nào khác.
Đáng tiếc Inuyasha lại không hề biết yếu thế là gì, khiến Sesshoumaru mất hứng.
Đêm đó hắn nhận được thư cầu cứu của Rin, hiển nhiên hắn biết rõ đây là đêm cực kỳ bất tiện với đứa em bán yêu này.
Sesshoumaru biết tính cậu, cũng lường trước được cậu sẽ vì bảo vệ con người mà thương tích đầy mình. Lúc này đây hắn đã tạm hiểu được suy nghĩ của cậu nên cũng không ngăn cản, chỉ là thuận tay quét sạch đám yêu quái trong phạm vi quanh làng, cũng chưa vội rời đi.
Yêu khí mạnh mẽ uy nghi của hắn đủ để bảo vệ Rin và dân làng an toàn, cũng có thể giúp Inuyasha vượt qua đêm nay thoải mái hơn chút.
Cách một tấm cửa gỗ, Sesshoumaru ngửi được mùi máu nhân loại của Inuyasha, cũng nghe thấy tiếng bước chân cậu đến trước cửa rồi lại rời đi. Hắn cũng không định săn sóc cái gì, Inuyasha không phải thiếu nữ nhu nhược, cậu chưa bao giờ cảm kích trước sự che chở của hắn. Nếu đã không chết thì Sesshoumaru cũng không định chiếu cố gì thêm.
Nhưng Thiên Sinh Nha bên hông hắn lại chợt rung động, nức nở với hắn như một đứa trẻ bất lực. Sesshoumaru nheo mắt lại, một cảm giác chua xót mất mát đan xen truyền từ Thiên Sinh Nha đến hắn.
Hắn nhớ rõ cảm giác này, là đây là cảm giác Thiên Sinh Nha và Thiết Toái Nha cộng hưởng với nhau.
Sesshoumaru tin chắc Inuyasha sẽ không gặp gì nguy hiểm đến tính mạng, vì chính hắn đang ở đây, chẳng sợ dù cậu chỉ là con người, chung quanh cũng không có dã thú hay yêu quái gì đe dọa đến cậu được. Mà nếu không phải chủ nhân gặp nguy hiểm, Thiết Toái Nha tại sao lại kêu gọi Thiên Sinh Nha?
Thiết Toái Nha và Thiên Sinh Nha vốn là một, dù đã bị tách thành hai, giữa chúng luôn tồn tại một sự cộng hưởng không ai hiểu được – hơn nữa vì gần đây cơ thể Inuyasha chứa đầy yêu lực của Sesshoumaru mà quan hệ giữa chủ nhân và thanh kiếm cũng càng trở nên kỳ lạ.
Nếu Thiên Sinh Nha đã khẩn cầu hắn thì Sesshoumaru có thế nào cũng quyết định ra ngoài xem thử. Vết máu Inuyasha nhỏ dọc đường đã chỉ ra quá rõ phương hướng cậu đi qua. Sesshoumaru thoáng tính xem cậu đã mất bao nhiêu máu, lại lần nữa vì bán yêu ngu ngốc này có thể sống đến hôm nay mà kinh ngạc cực kỳ.
Inuyasha ẩn thân ở sâu trong rừng, Sesshoumaru không khỏi tự hỏi một phen. Chẳng nhẽ là cậu chứng nào tật nấy, lại lủi lên cây như mèo hoang rồi không xuống được, lúc này mới thông qua Thiên Sinh Nha cầu cứu hắn?
Hắn chỉ mới tưởng tượng tới đó thôi đã thấy buồn cười, hoàn toàn không để ý Jaken đi phía sau vì thấy nụ cười của hắn mà hoảng sợ, đến nỗi vấp chân ngã lọt vào hố săn của dân làng không ra được.
Khoảng cách giữa hắn và Inuyasha đã rất gần, trong không khí nồng nặc mùi máu của cậu, là cậu bị thương rất nặng. Sesshoumaru càng lúc càng không hiểu được, rốt cuộc vì sao cậu đang thương tích đầy mình thế kia mà lại không chịu bước vào nhà Rin.
Cảm giác cay đắng mất mát truyền đến từ Thiên Sinh Nha cũng rõ rệt hơn, Sesshoumaru dừng bước, hắn cần chút thời gian để hiểu xem mình vừa phát hiện cái gì.
Hắn ngửi thấy được mùi máu của Inuyasha, mùi nước mắt mằn mặn, nghe được tiếng bán yêu nức nở thương tâm, và cảm giác chua xót từ Thiên Sinh Nha không ngừng truyền vào lòng hắn.
Sesshoumaru tuy không thèm để ý chuyện của Inuyasha, nhưng chẳng biết sao hắn nhớ rất rõ ràng: hình như đã mấy trăm năm rồi hắn chưa từng thấy nước mắt của cậu. Từ khi mẫu thân cậu qua đời, dù bán yêu yếu đuối kia có thương tích đầy mình cũng không còn khóc lần nào nữa.
Rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện đau lòng cõ nào mới khiến cậu mặc kệ tình trạng của bản thân, chỉ muốn gào khóc một hồi cho thỏa?
Đêm trăng non mất hết yêu lực, với lại mất quá nhiều máu khiến Inuyasha trì độn cực kỳ. Đến tận khi Sesshoumaru xuất hiện trước mặt cậu, Inuyasha mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, mặt mũi nhem nhuốc đầy máu và nước mắt, ngay cả tiếng khóc cũng không kịp giấu đi.
Sesshoumaru bỗng dưng xuất hiện hiển nhiên khiến cậu sợ hãi. Đại yêu quái thấy em trai tròn mắt nhìn hắn, theo bản năng muốn xoay mình trèo lên cây trốn đi, nhưng vì bị thương nặng mà té ngược xuống. Cậu chật vật ngã ụp xuống đất, lấy tay áo nhăn nhúm che khuất khuôn mặt, dường như muốn bảo vệ một chút tự trọng cuối cùng.
Hắn túm cổ áo Inuyasha nhấc cậu lên, da thịt kề cận khiến cậu lập tức kêu đau, vừa giãy một chút thì vết thương lại chảy máu. Sesshoumaru chắt lưỡi một tiếng, đành nhẫn nại để đứa em lem luốc dây bẩn lên phần lông trắng tinh sạch sẽ của mình.
Được túm lông quấn lấy kéo từ dưới đất lên dường như khiến Inuyasha dễ chịu hơn chút, nhưng cậu vẫn lì lợm che mặt lại, như một đứa bé đang làm mình làm mẩy mà cắn môi, Sesshoumaru vẫn thấy được nước mắt cậu như rèm châu đứt đoạn mà lăn dài trên má.
Đại yêu quái buồn bực nhìn chằm chằm em trai, cảm thấy mình đã nhượng bộ quá nhiều, nếu Inuyasha vẫn không chịu nói chuyện đàng hoàng với hắn thì hắn chẳng việc gì phải kiên nhẫn dịu dàng với cậu nữa.
Thế là hắn không thèm để ý tiếng kêu đau của Inuyasha mà giật tay cậu ra, híp mắt nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu. Bán yêu đã khóc rất lâu, thân thể con người quá mức yếu ớt, thậm chí khóc một lát thôi mà đôi mắt đã sưng lên đỏ hoe, em trai hắn giờ trông không khác nào con thỏ.
Hắn nghe thấy em trai khẽ thốt giữa tiếng nức nở, “Đau quá.”
Mấy lời chê trách lạnh nhạt chuẩn bị ra khỏi miệng cứ thế mà nghẹn lại trong họng Sesshoumaru, hắn chăm chú nhìn cậu, nghi hoặc hỏi, “Sao ngươi lại khóc?”
Inuyasha trầm mặc không đáp, bỗng thuận theo hắn một cách lạ lùng. Dường như ngay cả sức để giãy ra cậu cũng không có, chỉ lấy đôi mắt rưng rưng lặng yên nhìn anh trai, hàng mi chớp một cái là có nước mắt sẽ chảy xuống.
Trong đôi mắt ấy chỉ có tịch mịch cô đơn, bi thương mất mát ngập tràn, hệt như ánh mắt nhu mộ chân thành đứa bé kia từng dõi theo hắn năm nào.
Xét tính tình Inuyasha thì không có chuyện cậu sẽ nói Sesshoumaru nghe tại sao mình khóc. Mà cậu trải qua một đêm khốn khổ như vậy, lúc được anh trai chạm vào lại thấy cơn đau nhức ngứa ngáy từ tận xương dường như cũng không quá đau đến thế nữa. Tâm trạng cậu vẫn rối bời, nhưng thân thể lại theo bản năng thả lỏng.
Rõ ràng yêu lực của Sesshoumaru khiến cậu đau đớn vô cùng, cậu lại không kìm được thấy an toàn muốn chết.
Có lẽ bị sự tin tưởng thuận theo của Inuyasha ảnh hưởng, Sesshoumaru nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ và khuôn mặt lem luốc kia, chợt đưa môi lại gần, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt mặn chát hoen bờ mi của em trai.
Cậu cảm giác được có gì đó ẩm ướt mềm mềm chạm vào mắt, có hơi đau làm cậu chợt căng thẳng. Cậu tròn xoe mắt nhìn, cả người nổi da gà, cảm giác vừa nãy khiến cậu sợ hãi, lại theo bản năng mà mê luyến đắm say.
Đau đớn và an lòng hòa vào nhau, sinh ra sự thoải mái diệu kỳ, tâm trí cậu như dần tan ra trong sự khoan khoái dễ chịu đó.
Thân thể mệt mỏi ra rời trải đầy thương tích của cậu không miễn cưỡng hoạt động nổi nữa. Tầm nhìn cậu tối sầm lại, cả người nhũn ra, cứ thế mà té xỉu trong vòng tay của anh trai.