Beta – reader: Kumiko
Sau kỳ nghỉ tết âm lịch, mấy ngày nghỉ đông còn lại có vẻ trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái mà đã đến ngày khai giảng năm học mới rồi.
Trước khi khởi hành, Hồng Bảo gọi điện hỏi Chu Bân có ra ga đón hắn được không, bởi vì hành lý của hắn quá nhiều. Chu Bân đồng ý. Vì vậy trước khi khai giảng một ngày, Chu Bân liền gọi điện bảo Trình Vi cùng đi đón Hồng Bảo.
Khi xem bảng thông báo ở ga thì bọn họ biết xe của Hồng Bảo đã đến nơi rồi.
Hai người ở phòng chờ đợi một hồi, thì thấy đoàn người lũ lượt đi ra. Có vài người đeo những cái ba lô rất to ở trên lưng, khiến cho những người đang chờ để đón người thân hay bạn bè rất khó quan sát. Trình Vi vóc dáng cao, nên Chu Bân bảo hắn để ý ở cồng ra vào, nhìn xem có thấy Hồng Bảo đi ra hay chưa.
Đột nhiên Trình Vi ha hả cười lớn, Chu Bân khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hắn vẫn không nhịn được cười mà chỉ chỉ vào cửa phía bên phải. Chu Bân nhìn theo hướng tay của hắn thì phát hiện có một vật thể tròn tròn, đeo trên lưng một ba lô rất to, hai cánh tay cũng đeo hai cái ba lô nhỏ hơn một chút. Vật thể đó đang gian nan tiến về phía trước. Chu Bân thấy vậy cũng không thể nhịn được mà bật cười.
Hồng Bảo cũng chẳng còn tay mà cầm điện thoại gọi cho Chu Bân nữa. Bất quá may mà hắn kịp nhận ra Trình Vi, lập tức giống như vừa trông thấy cứu tinh mà hô lớn: “Trình Vi…”
Trình Vi vừa lái xe vừa cười lớn, Chu Bân ngồi bên cạnh cũng rất khổ cực mới nhịn cười được.
“Hồng Bảo, vừa nhìn đã biết là năm nay ngươi nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi đi.” Trình Vi nói.
“Ôi chao, làm sao mà ngươi biết được?” Hồng Bảo hớn hở nói.
“Bao lì xì cũng nhiều đến mức đỏ thẫm cả người thế này mà còn có thể không biết sao?”
Chu Bân rốt cuộc không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Hồng Bảo nghe xong còn chưa hiểu, ngồi ở ghế sau thoải mái ngả lưng ra nghỉ ngơi, không cẩn thận làm rơi một quyển tạp chí xuống dưới ghế. Hắn cúi xuống định nhặt nó lên, nhưng bởi vì mặc quá nhiều áo, cho nên với thế nào cũng không tới.
“Hồng Bảo, ngươi lạnh lắm sao? Mặc nhiều áo như vậy.”
“Ân?” Hồng Bảo ngẩng đầu, chỉ chỉ vào cái áo khoác bằng bông đỏ thẫm: “Cái này? Nãi nãi ta bắt ta mang theo nhiều hành lý như vậy, nếu không mặc lên người thì sẽ không có chỗ để a.”
“Ngươi mang cái gì về thế? Có cần dọn nhà để cất không hả?”
“Đồ ăn vặt này, đặc sản này, tất cả đều là đồ ăn, đều là mẹ ta cùng nãi nãi ép ta mang tới đây.” Hồng Bảo vừa nói vừa cởi bớt áo khoác ra: “May mà Trình Vi có xe!”
Chu Bân gật đầu, nếu như không phải có Trình Vi đi cùng, có lẽ hắn và Hồng Bảo cũng phải gọi taxi mà về thôi.
Trở lại ký túc xá, mọi người cũng đã đông đủ hết rồi, nghỉ đông không gặp được nhau nên lúc này mọi người đều đặc biệt hưng phấn. Lục Hạo và Lý Quế Bình nghe nói Hồng Bảo mang về rất nhiều đồ ăn, liền giống như ác lang mà xông tới lục lọi hành lý của Hồng Bảo. Sau đó vì tranh giành nhau quá ầm ỹ, khiến cho những phòng khác cũng chạy sang. Ký túc xá thoáng cái đã thành chợ bán thức ăn, vô cùng náo nhiệt.
Buổi tối, bên ngoài cũng lất phất mưa, nhiệt độ bất ngờ giảm xuống làm không khí trở nên lạnh lẽo. Chu Bân thay đồ ngủ xong thì ngồi trên ghế đọc báo, Hồng Bảo vừa kêu lạnh vừa thản nhiên chui vào giường Đại mụ của hắn. Trình Vi thấy vậy lập tức tống hắn trở về giường của mình, sau đó bá đạo chiếm lấy chỗ Hồng Bảo vừa nằm.
Hồng Bảo lập tức kháng nghị. Kháng nghị không được hắn liền tìm khe hở nào đó để chui vào trong chăn, muốn tìm cơ hội đá Trình Vi xuống đất. Mà Trình Vi thì vô cùng đắc ý giằng co với Hồng Bảo. Chu Bân vẫn đang chăm chú đọc báo, hoàn toàn không nhận ra trò chơi ấu trĩ của hai người kia. Cuối cùng Hồng Bảo cũng tìm được một khe hở rồi thành công trèo lên giường. Trình Vi lập tức cùng hắn triển khai trò đấu vật.
“Uy! Uy!” Chu Bân rốt cuộc cũng nhận ra bọn họ đang làm gì, không nhịn được nói: ” Nếu các ngươi làm hỏng giường của ta, ta liền đập cho hai người các ngươi một trận đấy!”
Lúc này hai người kia mới ngừng chiến, Trình Vi làm như không có việc gì, bĩu môi ngầm phản đối, Hồng Bảo thì trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn Chu Bân.
“Ta đi đánh răng, sau khi trở về hai người các ngươi đều tự quay về ngủ ở giường của mình cho ta!” Chu Bân bỏ lại một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Hồng Bảo le lưỡi e ngại, nhưng vẫn chưa chịu quay về giường của mình, mà chuyển sang chỗ Lý Quế Bình.
“Tiểu Quế Tử a…” Hồng Bảo tay ôm gối, hai mắt lưng tròng nhìn Lý Quế Bình.
“Hài tử đáng thương… Được rồi, vừa vặn ca ca cũng cần một cái gối a, lên đây đi!”
“Yeah! Tiểu Quế Tử muôn năm!” Hồng Bảo nhanh chóng leo lên giường.
Chu Bân trở về thì thấy Trình Vi vẫn đang ở trên giường của mình, liền dùng ánh mắt cảnh cáo tên kia. Hiện tại mọi người đều quay về rồi, bọn họ cũng nên chú ý một chút mới được.
Trình Vi xem như không thấy ánh mắt của Chu Bân, chỉ chỉ về phía giường của Lý Quế Bình. Chu Bân nhìn theo thì thấy Hồng Bảo đang ngủ ở bên trong. Sau đó Trình Vi thản nhiên buông màn xuống, còn bảo Chu Bân tắt đèn đi.
Chu Bân sao lại không minh bạch ý của Trình Vi chứ. Hắn là muốn nói có đôi khi hai nam nhân ngủ cùng một chỗ cũng không có gì lạ cả, người khác sẽ không hoài nghi. Chu Bân biết tên kia đêm nay kiểu gì cũng không chịu đi, khẽ thở dài một cái rồi đưa tay tắt đèn. Sau khi đợi hai mắt thích ứng với bóng tối thì mới chậm rãi đi vào giường, vừa ngồi lên giường thì đã bị Trình Vi ôm lấy.
“Ngủ!” Chu Bân huých hắn một cái, muốn bảo hắn phải an phận một chút.
Trình Vi hừ một tiếng, ôm ngực không nói gì.
Chu Bân tưởng rằng mình hơi quá tay, lập tức xoay người đối mặt với Trình Vi, muốn kiểm tra tình hình của hắn. Ai ngờ Chu Bân vừa quay người lại thì môi đã bị Trình Vi chiếm lấy.
Chu Bân muốn đẩy hắn ra, nhưng khí lực của Trình Vi rất lớn, mà giường thì lại nhỏ, nếu cử động quá mạnh thì sẽ ảnh hưởng đến người ngủ ở tầng trên. Cho nên Chu Bân không có lực để đẩy Trình Vi ra, định cắn vào lưỡi của Trình Vi, nhưng lại không nỡ ra tay.
Trình Vi biết Chu Bân là sợ đánh động mọi người nên không dám đẩy hắn ra. Đồng thời cũng biết Chu Bân là sợ làm hắn bị thương nên mới không cắn mình. Trình Vi trong lòng đắc ý, tiếp tục dùng kỹ xảo hôn xuống, thẳng đến khi Chu Bân không thở nổi mới chịu buông ra.
Chu Bân vừa thở hổn hển vừa hung hăng đập vào bả vai của Trình Vi một cái, khiến Trình Vi đau đến hô cũng không nổi. Sau đó cũng không quản đến ánh mắt đáng thương của Trình Vi mà quay lưng lại với hắn.
Trình Vi từ phía sau ôm lấy Chu Bân, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Đau quá đi!”
Thấy Chu Bân không để ý đến mình, Trình Vi lại tiếp tục ăn vạ. Rốt cuộc Chu Bân lại không nhịn được phải xoay người lại trừng mắt nhìn hắn hắn mới chịu thôi.
“Đau quá…”
“Đáng đời ngươi!” Chu Bân lại cấu hắn một cái.
“Ai nha!”
“Suỵt!” Chu Bân ra hiệu cho hắn im lặng một chút.
Trình Vi trưng ra vẻ mặt ủy khuất, Chu Bân thấy vậy, lại mềm lòng hỏi: “Rất đau sao?”
“Ân!”
Chu Bân biết Trình Vi chỉ là đang làm nũng mà thôi, nên cố nhịn cười mà ngẩng đầu hôn lên mặt hắn một chút.
“Ở đây nữa!” Trình Vi chỉ chỉ vào môi mình.
“Sau đó ngươi phải yên lặng mà ngủ, biết chưa?” Chu Bân nhỏ giọng nói.
Trình Vi cười cười nói: “Được!”
Chu Bân hôn xong, Trình Vi lại ôm chặt lấy thắt lưng hắn không cho hắn lui ra phía sau. Hai người lại lâm vào triền miên một hồi.
Sau cái hôn dài đó, cuối cùng Trình Vi cũng chịu buông tha cho Chu Bân, an phận ôm lấy hắn mà đi gặp Chu Công.
Chu Bân lúc này lại chưa ngủ được. Hắn bị Trình Vi ôm chặt lấy, cảm nhận được hơi thở đều đều của đối phương, hắn cảm thấy trong lòng trào lên một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Hắn thích Trình Vi làm nũng với mình, thích Trình Vi chỉ ở trước mặt hắn mới lộ ra tâm tính tiểu hài tử, thậm chí còn thích Trình Vi có chút bá đạo nữa. Chu Bân ý thức được, bản thân càng ngày càng thích Trình Vi rồi.