• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Chu Bân không biết là mình dạy giỏi hay là năng lực tiếp thu của Trình Vi quá tốt. Sau khi hắn mang theo Trình Vi trượt vài vòng, Trình Vi lập tức đã học xong các kỹ thuật cơ bản. Hai người tách ra một chút, sau đó Trình Vi cư nhiên còn bắt đầu giở trò đùa giỡn ở trước mặt hắn, đương nhiên là các động tác của hắn có độ khó không cao.

“Trước đây ngươi thực sự chưa từng học qua sao?” Chu Bân nghi hoặc hỏi.

“Easy job, ta đã nói ta là người toàn năng mà.” Trình Vi đắc ý nói. “Cái này thì có đáng gì, ta chỉ cần tập trung một chút là có thể học xong.”

“Lợi hại, lợi hại, hiện tại thì ngươi đúng là 10 môn toàn năng.” Chu Bân cười nói.

“Đương nhiên!” Trình Vi cũng không khiêm tốn, thành thật không khách khí tiếp nhận lời khen. “Cho ta thêm một chút thời gian nữa thì ta có thể mang theo ngươi mà trượt cũng được.”

Sau buổi trưa, sân băng cũng đông đúc dần lên, va chạm cũng xảy ra nhiều hơn. Trình Vi cao to rắn chắc, khi bị người ở phía sau va vào thì chắc chắn người đó sẽ bị đẩy ngã trước. Mà Chu Bân thì vô cùng linh hoạt, đều có thể thành công mà né tránh những người khác.

Tuy nhiên cũng có những tình huống ngoài ý muốn.

Có một đôi tình nhân khoảng 14, 15 tuổi đang trượt phía trước Chu Bân, không hiểu sao đột nhiên xoay người đùa giỡn với nhau rồi vô thức mà trượt về phía Chu Bân. Chu Bân không kịp né tránh, bị bọn họ đẩy ngã xuống, Trình Vi lập tức tiến đến nâng hắn dậy.

“Ta bị thành như vậy ngươi còn cười được?” Chu Bân bất mãn khi thấy Trình Vi cứ nhìn chằm chằm vào mình mà cười rất sung sướng.

“Mông ngươi bị ướt rồi, lát nữa khi chúng ta ra khỏi đây, mọi người nhất định sẽ nghĩ đến ngươi… ha ha ha!”

Hôm nay Chu Bân mặc một cái quần màu vàng đất, màu này bị ướt liền biến thành màu đen. Hắn lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên chỗ mông hắn đang bị ướt một mảng lớn, trách không được lại thấy lạnh như vậy.

“Thất sách, sớm biết thế này thì hôm nay không mặc quần này.” Chu Bân nhớ ra toilet ở đây có máy sấy khô liền nói: “Ta đi toilet một chút.”

“Ok, trở về nhanh một chút nha.” Trình Vi nháy mắt với hắn một cái rồi nói.

Chu Bân vào toilet mới phát hiện, máy sấy ở đây lắp tương đối thấp, vừa vặn có thể sấy khô quần, hắn hoài nghi là nhân viên ở đây cố tình đặt như vậy, bọn họ phục vụ đúng là tốt thật. Đi ra khỏi toilet, Chu Bân đảo mắt tìm Trình Vi trên sân trượt, phát hiện hắn đang đứng nói chuyện với một nữ nhân ăn mặc rất khêu gợi, lại còn cười đến hài lòng. Nữ nhân kia ở thực hiện vài động tác rất hoa lệ ở trước mặt Trình Vi, mà Trình Vi cũng rất hứng thú học theo.

Không biết vì sao, chỉ trong giây lát, tâm tình của Chu Bân lại trầm hẳn xuống. Hắn tự hỏi điều này có nghĩa là gì? Là hắn đang ăn dấm chua sao? Thế nhưng cũng không giống, trong lòng hắn rất tin tưởng tình yêu của Trình Vi đổi với mình. Vậy vì sao tâm tình lại đột nhiên xấu hẳn đi thế này?

Chu Bân lắc đầu, quyết định đem cảm giác không thoải mái này vứt ra khỏi đầu. Hắn lén lút tiến vào sân, không đánh động đến Trình Vi và nữ nhân kia. Để ý một chút thì hắn phát hiện ra, cho dù cả hai người cùng bị vây trong một không gian nhỏ như vậy, Trình Vi cũng không nhất định có thể tìm được hắn, trong lòng không khỏi có chút dao động. Trong lúc vô tình, Chu Bân quay lưng lại rồi trượt ra hòa với đám người đông đúc cho nên không hề nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Trình Vi.

Chu Bân còn đang đờ ra thì cảm thấy phía sau có người tiếp cận mình, người nọ ôm lấy hắn từ đằng sau, tiếp đó hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.

“Tìm được ngươi rồi!” Trong giọng nói có chưa một cỗ vui sướng không cần che dấu.

Trong một giây này, trái tim Chu Bân bỗng nhiên đập mạnh liên hồi. Hắn đừng lại, lẳng lặng đứng một chỗ, tùy ý để Trình Vi ôm lấy hắn. Chu Bân cảm thấy nếu thời gian có thể kéo dài như vậy mãi cũng rất tốt.

“Ngươi sao lại im lặng như vậy?” Trình Vi kỳ quái hỏi han.

“Như vậy không tốt sao?” Chu Bân nói.

“Ta đã nghĩ ngươi sẽ đẩy ta ra.” Trình Vi biết Chu Bân không thích hai người ‘đùa giỡn’ quá mức ở nơi công cộng.

Chu Bân cười cười: “Bởi vì ta không muốn động đậy. Nếu vậy thì chính ngươi tự buông tay ra đi?”

“Ha ha, không muốn động là hay nhất, ta đây cũng sẽ không khách khí.” Dứt lời Trình Vi liền dùng hai tay đỡ lấy thắt lưng của Chu Bân, nửa bế nửa ôm mà dắt Chu Bân trượt đi.

Chu Bân sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó kinh ngạc gọi Trình Vi. Không ngờ Trình Vi có thể học được nhanh như vậy, bây giờ còn dám ôm theo hắn mà trượt đi như thế này.

“Ngươi học được chiêu này ở đâu vậy?”

Trình Vi chỉ chỉ về phía có một tốp người đang đứng: “Người đó dạy ta, nàng còn nói ta là kỳ tài hiếm có a!”

Chu Bân nhìn theo, thì nhìn thấy nữ nhân lúc trước còn đứng nói chuyện với Trình Vi.

“Là nàng dạy ngươi?”

“Ân, ta rất lợi hại đúng không?” Trình Vi đắc ý nói: “Ta đã nói rồi, cho ta thêm một chút thời gian thì ta có thể mang theo ngươi trượt băng rồi!”

“Ngươi chính là muốn làm cho ta xem sao?”

“Đương nhiên, ta cuối cùng cũng có thể bảo trì hình tượng cao lớn của ta trước mặt ngươi rồi.”

Chu Bân nhìn biểu tình thẳng thắn của Trình Vi, trong lòng vô cùng vui sướng.

Trên đường quay về trường, Chu Bân vẫn nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Trình Vi thì đang lái xe, còn Chu Bân vẫn đang tự hỏi bản thân một số vấn đề trước đây hắn chưa nghĩ tới.

Trình Vi thích hắn, xác nhận.

Hắn cũng thích Trình Vi, xác nhận.

Nhưng vì sao mỗi khi bản thân hắn nghĩ tới mối quan hệ của bọn họ, khi Trình Vi vẫn luôn nỗ lực thể hiện tình cảm với mình, nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó? Vậy cái gì mới là đủ?

Đối với chuyện của Diệp Doanh Doanh trước đây, Chu Bân cũng từng có phiền não, nhưng lần này thì mối quan hệ của bọn họ còn chưa đến giai đoạn đó.

Đối với chuyện của Lý Ngả Dư, Chu Bân cũng từng có suy đoán và nghi hoặc, nhưng hắn vẫn tin tưởng rằng Trình Vi sẽ cho hắn một lời giải thích.

Nhưng ngày hôm nay, Chu Bân chợt phát hiện ra một cảm giác mất mát trước đây chưa từng có, thậm chí có thể nói là đau lòng, giống như là có vật gì đó đâm vào quyết tâm ở bên cạnh Trình Vi của hắn vậy. Là cái gì, đến tột cùng là cái gì?

Hắn nhớ lại khi Trình Vi tìm thấy hắn trong sân trượt băng, hắn vừa sợ vừa vui. Giống như cảm giác khi hắn phải đi một mình ở trên đường, sau đó lại có một bàn tay đưa ra cho hắn, chỉ cần nắm lấy bàn tay đó thì đoạn đường tiếp theo hắn sẽ không còn phải bước đi tiếp một mình nữa.

“Ngày hôm nay mệt lắm sao?” Trình Vi nhìn Chu Bân một chút rồi hỏi.

“Ân?” Chu Bân chợt bừng tỉnh, ngả lưng ra ghế rồi nói: “Cũng không mệt lắm.”

“Nếu mệt thì tranh thủ ngủ một chút đi.”

“Ngươi chắc chắn là còn mệt hơn ta đi!” Hôm qua Chu Bân ngủ thẳng đến tận 11h mới dậy, mà Trình Vi đã ở dưới nhà chờ hắn từ rất sớm.

“Ta vẫn còn tràn đầy tinh lực a!”

“Vậy mong ngươi không cần phát ra quá nhiều tinh lực, lúc nhấn ga thì nhẹ nhàng một chút cho ta nhờ.”

“Ok, tuân lệnh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK