• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Hắc

Lần thứ hai Trình Vi xuất hiện ở trường, thì đã là chuyện của một tuần sau đó. Bởi vì trường học cũng không nhẫn tâm tới mức đưa ra danh sách các khoản mục cần thu phí ngay từ ngày khai giảng, cho nên sau khi khai giảng một thời gian mới đưa về các lớp. Cũng chính vì vậy mà lão sư lại phải nhờ Chu Bân đi tìm Trình Vi để thu mấy loại tiền đó, tổng cộng 400 nguyên, Chu Bân cũng đành phải kiên trì đi tìm Trình Vi. Không biết vì sao, Chu Bân lại không muốn gọi điện thoại để nói với Trình Vi, có lẽ là vì đây là chuyện liên quan đến vấn đề tài chính.

“Cầm lấy, mật mã đây, sau này trường học cần thu cái gì nữa thì ngươi cứ tự rút trong đó ra.” Trình Vi ném cho Chu Bân một tập chi phiếu rồi nói.

Chu Bân nghĩ thầm, rõ ràng là mình đi báo với hắn về chuyện trường học thu phí, không biết sao lại giống như bản thân hắn hướng Trình Vi đòi tiền thế này. Bất quá không cầm không được, sau này nhất định sẽ có rất nhiều chuyện tương tự như thế này, hắn không thể mỗi lần đều giống như bảo mẫu đuổi theo Trình Vi mà dặn dò được.

Chu Bân nhìn tập chi phiếu ở trên mặt bàn của hắn một chút nữa, sau đó đành cầm lấy bỏ vào ngăn kéo của mình, nghiêm túc nhìn Trình Vi nói: “Cái này tạm thời để ở chỗ ta, dùng để nộp các khoản phí ở trường cho ngươi, ta sẽ ghi chép cẩn thận, bất cứ khi nào quay về ngươi đều có thể bảo ta để lấy lại.”

“Được rồi, được rồi, phiền phức muốn chết.” Trình Vi thô lỗ ngắt lời hắn.

“Còn nữa, đây là phiếu ăn, thẻ sinh viên, thẻ thư viện,...” Chu Bân cũng không để ý đến việc Trình Vi chê hắn lải nhải, tiếp tục nói nốt các hạng mục cần thiết, bởi vì không biết lần sau có gặp được hắn hay không, cho nên lần này phải nói hết mọi việc cho hắn, còn lại thì tùy hắn muốn làm gì thì làm.

“Xong.” Chu Bân cố tình lờ hắn đi, nói một hơi cho xong hết công việc, thật thoải mái, ta đã hoàn thành trách nhiệm rồi, sau này có thể mặc kệ chuyện của hắn rồi.

“Khi ở trường học thì ngươi đi theo ta là được, ngươi nói nhiều như vậy thì có ích lợi gì đâu, ta sẽ không phí thời gian đi nhớ ba cái chuyện vớ vẩn này đâu.”

“Đi theo ngươi? Nói đùa sao? Ta là mẹ ngươi hay sao hả?”

“Nếu như cứ đi theo ta là trở thành mẹ ta, thì sẽ có một hàng dài đi theo phía sau ta đó.” Trình Vi châm chọc nở nụ cười.

Chu Bân không biết những lời hắn nói đến tột cùng có cái gì buồn cười, bất quá nhìn nụ cười của Trình Vi lúc này thì có vẻ giống phẫn nộ nhiều hơn là vui vẻ a.

“Nói chung, ta chắc chắc không có thời gian đi theo ngươi, ta còn có nhiều việc của ta...”

“Đại mụ... đại mụ...” Đột nhiên Hồng Bảo vội vàng chạy vào hô lớn.

Hồng Bảo hoảng hốt hô lớn, lúc này định thần lại mới nhìn thấy Trình Vi cũng đang ở trong ký túc xá, nhưng hắn cũng không có thời gian chào hỏi nữa.

“Lục Hạo cùng Đại Thục bọn họ đánh nhau với người của đội bóng rổ, đã bị lão sư phát hiện rồi! Hiện tại bọn họ đều bị đưa lên phòng làm việc của các thầy rồi.”

“Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Chu Bân kinh ngạc hỏi.

“Đều là do đội bóng rổ gây sự trước! Vốn là chúng ta đang chơi bóng trước, thế nhưng bọn hắn lại ỷ mình là đàn anh nên bắt chúng ta phải nhường sân cho bọn hắn. Nói chung sau đó liền biến thành xung đột!”

“Sự tình thế nào rồi?” Chu Bân cau mày nói.

Hồng Bảo do dự một chút, cuối cùng vẫn là thành thật nói: “Lục Hạo bị ba người vây đánh, còn Đại Thục thì đánh vỡ đầu một người, bây giờ người đó vẫn đang ở trong bệnh viện.”

Ý thức được sự tình vô cùng nghiêm trọng, ChuBân cũng khẩn trương đứng lên.

“Vậy hiện tại nhà trường định xử lý như thế nào?”

“Không biết, bọn họ vẫn còn đang họp trong phòng, bí thư, thầy chủ nhiệm cũng đều ở đó. Đại mụ, ngươi thân thiết với các lão sư hơn, ngươi hỏi thăm một chút đi.”

“Được!” Chu Bân vội vã thay giầy, cùng Hồng Bảo chạy ra khỏi ký túc xá.

Trình Vi nhìn bóng Chu Bân đang vội vội vàng vàng, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng trống trải, loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như là muốn vươn tay ra bắt lấy, nhưng lại không biết mình đang muốn nắm lấy cái gì. Không biết nữa, nhưng nói chung hắn có cảm giác hắn sẽ tìm được đầu mối trên người Chu Bân. Nhưng mà người kia có vẻ rất chán ghét mình, ở trong lớp học thấy hắn rất quan tâm tới bạn học, đối xử với mọi người hết sức ôn nhu, thế nhưng lại chưa từng đối xử với mình như vậy bao giờ.

Trình Vi đại khái có thể xác định là hắn có một chút hứng thú với Chu Bân, nhưng hắn vẫn chưa thể xác định là ở phương diện nào. Bởi vì từ lúc ở Hà Lan hắn đã từng tiếp xúc với người đồng tính, cũng là xuất phát từ hiếu kỳ, cũng có tìm vài người để chơi đùa một chút. Hắn không có suy nghĩ nghiêm túc xem mình có phải là song tính luyến hay không, bởi vì cho tới bây giờ, đối với chuyện kết giao hắn cũng không phân biệt là nam hay nữ, mà đối với chuyện đó, cho tới bây giờ đều là đối phương chủ động tiếp cận hắn, còn hắn có tiếp nhận hay không thì phải xem năng lực của đối phương thế nào nữa.

Chu Bân chạy tới văn phòng của lão sư, thấy chủ nhiệm của bọn họ vừa vặn đi ra ngoài, hắn liền gọi lão sư lại gấp gáp hỏi.

“Trần lão sư, có phải là Lục Hạo và Đại Thục đang ở bên trong hay không?”

Trần lão sư gật đầu, hỏi Chu Bân có biết tình huống cụ thể như thế nào hay không, nhưng hắn lại lắc đầu, Trần lão sư vốn có ấn tượng rất tốt với Chu Bân nên cũng đoán được tâm tình của hắn lúc này, liền nói cho hắn cụ thể mọi việc.

Hóa ra lúc đầu những người đánh nhau cũng không chỉ có Lục Hạo và Đại Thục, thế nhưng hai người bọn họ thì lại đánh từ đầu tới cuối, mà ngay cả lúc các thầy chạy đến thì cũng chỉ nhìn thấy hai người đó vẫn đang đánh nhau, đúng như Hồng Bảo nói, một anh năm hai của khoa thể dục lại bị Đại Thục đánh vỡ đầu phải đưa vào viện cấp cứu, hiện nay vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh. Gia đình đối phương rất tức giận, muốn nhà trường nhất định phải xử phạt Đại Thục thật nặng.

“Cảnh sát đã có người tới muốn mang Đại Thục đi, bất quá trường học không muốn chuyện này lan rộng ra, cho nên tạm thời đã nói bọn họ ra về trước.”

“Lão sư, bọn họ có thể sẽ bị phạt nặng không?” Chu Bân lo lắng hỏi thăm.

“Phạt nặng là điều chắc chắn, các ngươi đều là tân sinh viên, mới khai giảng không lâu mà đã để xảy ra chuyện như vậy, nếu không trừng phạt nghiêm khắc một chút thì không thể khiến những người khác nhận ra sự nghiêm trọng của việc đánh nhau được!”

“Nhà trường đã quyết định hình phạt nào chưa ạ?” Chu Bân hỏi tiếp.

“Cái này thì chưa có quyết định cuối cùng, bất quá gia đình học sinh bị thương kia đã quyết định truy tố việc này, chúng ta cũng không thể thiên vị.”

“Cái kia... lão sư, ngươi có thể đoán được hình phạt bọn họ phải chịu là gì không?”

Trần lão sư do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn là tin tưởng vào tác phong của Chu Bân nên quyết định tiết lộ một chút.

“Cái này là lão sư nói riêng cho ngươi biết, cũng đã là sai nguyên tắc, ngươi không nên truyền ra ngoài, biết chưa?”

Chu Bân gật đầu.

“Lục Hạo có thể chị bị phạt nhẹ thôi, cao nhất là nghiêm trọng cảnh cáo, cấm túc thôi, còn Đại Thục, ta cũng không dám chắc nhưng khả năng bị đuổi học là rất cao.”

“Đuổi học?”

“Ngươi phải biết rằng đánh người khác đến hôn mê bất tỉnh là sự việc nghiêm trọng đến cỡ nào chứ!”

“Lão sư, chuyện này liệu có thể làm gì để thay đổi một chút không?”

“Không có, trừ khi học sinh kia bình an vô sự tỉnh lại, gia đình họ cũng không tiếp tục truy cứu, nhà trường lúc này mới có thể khoan dung một chút. Bất quá, khả năng này coi như không lớn.”

“Lão sư, hiện tại ta có thể làm gì để giúp hắn không?” Chu Bân rất mong sự việc có thể tiến triển theo chiều hường tốt hơn một chút.

“Khi bọn họ ra ngoài, ngươi dẫn hai người đó về ký túc xá đi, bảo ban bọn họ dọn dẹp một chút, nhà trường quyết định tạm thời cho bọn họ nghỉ học, bởi vì hiện nay bọn họ không thể ở lại trong trường được.” Trần lão sữ vỗ vỗ vai Chu Bân một chút rồi rời đi.

Hồng Bảo đứng ở cách đó không xa, ít nhiều gì cũng nghe được đoạn đối thoại của Chu Bân với thầy giáo một chút, cho nên nghe được quyết định của trường khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

“Vì sao Đại Thục lại bị đuổi học, cái tên lưu manh mới là kẻ đáng bị đuổi học chứ, hừ!”

“Hồng Bảo, ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại có đứng đây nói những cái này... cũng không làm được gì. Ta hỏi ngươi, bọn Lục Hạo có bị thương hay không?”

“Bị thương, đặc biệt là Lục Hạo, hắn vốn có thể chống cự, thể nhưng đối phương lại xúm vào đánh một mình hắn, khiến hắn bị đánh thảm lắm!”

“Ngươi đi trước mua một ít bông băng cùng thuốc bôi cho bọn hắn rồi quay về ký túc xá chờ chúng ta!”

Hồng Bảo gật đầu, rồi xoay người chạy đi.

Chu Bân đứng chờ ở trước phòng giám hiệu, không lâu sau thì có mấy nam sinh cao to từ bên trong đi ra, hắn đoán đây chắc là mấy học sinh bên khoa thể dục có tham gia đánh nhau.

Một lát sau, Đại Thục cùng Lục Hạo cuối cùng cũng xuất hiện, hai người bọn họ đều bị thương, trên khóe mắt Lục Hạo còn bầm tím, có chỗ còn chảy máu.

Chu Bân vội vã chạy tới: “Chúng ta mau quay về ký túc xá bôi thuốc thôi!”

Ba người bọn họ đều không nói gì, trầm mặc đi thẳng về ký túc xá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK