Mặc dù có chút đau lòng với phản ứng của Tần Tranh lúc này nhưng Hoắc Chiêu Lâm vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện, bọn họ đều là đàn ông đã trưởng thành, có những chuyện vẫn là nên nói ra mới tốt.
“Anh đồng ý?”
“Đồng ý rồi, tình hình trước mắt như vậy anh bắt buộc phải đồng ý.” Hơn nữa đi Châu Âu lúc này đối với Hoắc Chiêu Lâm mà nói cũng không hẳn không tốt, mấy chuyện anh muốn làm bên ngoài cũng dễ dàng hơn.
Tần Tranh cúi đầu, trong lòng vô cùng khó chịu, hắn ỉu xìu nói: “Anh đi đi… Em đi với anh là được.”
Hoắc Chiêu Lâm khẽ cau mày: “Em muốn đi với anh?”
“Không thể sao?” Tần Tranh nhìn anh, trong mắt chứa ánh sáng nhỏ vụn giống như rưng rưng muốn khóc, “Em đi cùng anh, không được sao?”
“Em muốn đi thế nào? Chi nhánh của Tần Thị bên đó và chi nhánh của Trác Lăng ở Đông Âu không cùng một thành phố, cho dù em có đi chúng ta cũng không thể ở cùng nhau, không lẽ em định thôi việc rồi đi với anh?”
“Vậy em không làm nữa rồi đi với anh.”
“Nói không làm là không làm sao? Không phải hôm qua em còn nói với anh anh của em giao cho em một dự án quán trọng sao, em định làm một nửa rồi vô trách nhiệm rời đi? Hơn nữa ở bên đó đến một người bạn em cũng không có, lúc anh đi làm chả lẽ em ở nhà một mình? Không tẻ nhạt sao?”
“Em có thể giúp anh làm việc, anh của em thì…”
Tần Tranh nói được nửa câu thì nói không được nữa, hắn thật sự có thể bỏ hết trách nhiệm để ra đi, anh trai hắn dù tức giận cũng sẽ tha thứ cho hắn. Mà cho dù người ngoài đều cảm thấy hắn là công tử bột vô trách nhiệm không có lòng cầu tiến thì hắn cũng không nghĩ Hoắc Chiêu Lâm cũng nghĩ mình như vậy, hắn biết Hoắc Chiêu Lâm muốn nhìn thấy hắn tạo ra thành tích, hắn cũng đã đồng ý sẽ làm cho anh xem, không thể bỏ dở nửa chừng.
Dù lý trí đều hiểu như vậy nhưng về tình cảm cũng rất khó chấp nhận việc hắn và Hoắc Chiêu Lâm bỗng nhiên phải chia cách. Tần Tranh buông đũa xuống, buồn bực nói: “Anh để em nghĩ đi.”
Hoắc Chiêu Lâm không tiếp tục nói, anh biết mình lúc này nói gì cũng là thừa, chuyện này chỉ có thể để Tần Tranh tự mình nghĩ thông suốt.
Cơm nước xong Tần Tranh vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha phòng khách ngẩn người, TV đang mở cũng không xem, cả người ngốc ngơ ngác. Hoắc Chiêu Lâm nhìn như vậy trong lòng cũng không dễ chịu, anh vào trong bếp cắt chút hoa quả cho hắn lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng cửa, anh sững sờ một chút khi đuổi theo ra đến nơi Tần Tranh đã đi rồi.
“Tem về nhà hai ngày, anh để em nghĩ xong rồi lại nói, trước tiên đừng liên lạc.”
Nhìn lời nhắn hắn để lại Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ cười khổ, tính thiếu gia này của Tần Tranh nói đến là đến.
Tần Tranh lái xe đi lung tung bên ngoài giải tỏa, khuya khoắt mới về nhà đánh thức Tần Ý và Kỷ Sơ Hạ vừa mới ngủ. Thấy tâm trạng hắn không tốt Kỷ Sơ Hạ ngăn lại Tần Ý đang muốn mắng người, rót cho cả hai một chén trà: “Có chuyện gì từ từ nói.”
Cậu vỗ vỗ vai Tần Tranh rồi lên tầng về phòng ngủ để lại không gian cho hai anh em. Tần Ý nhìn Tần Tranh ủ rũ có chút chỉ tiếc không thể mài sắt thành thép. Chuyện Hoắc gia anh cũng có nghe qua, đoán thầm cái bộ dạng quỷ quái này cảu em trai có liên quan đến Hoắc Chiêu Lâm, giận không có chỗ xả: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, khuya khoắt còn chạy về nhà?”
Quay mắt về phía Tần Ý, Tần Tranh cuối cùng có chút chột dạ, bỏ việc đang làm theo tình yêu cao chạy xa bay nói ra chính hắn cũng khinh bỉ mình: “Hoắc Chiêu Lâm bị ba anh ấy điều đi chi nhánh công ty ở Châu Âu… Em muốn đi với anh ấy.”
Tần Ý cau mày: “Em nửa đêm lên cơn cũng là vì chuyện này?”
“Anh ấy nói em không nên đi, dự án hiện tại của công ty do em phụ trách, em không thể bỏ hết trách nhiệm rời đi lúc này.”
Tần Ý nghĩ Hoắc Chiêu Lâm ít ra vẫn còn có đầu óc, chưa điên cùng Tần Tranh: “Nó nói cũng không sai, em không vui vì chuyện này nên mới chạy về nhà?”
“Em biết anh ấy nói không sai, em cũng không nên bỏ công việc mới làm một nửa chạy theo anh ấy, em cũng không thật sự định làm như thế… Em chỉ là không ưa cái thái độ của anh ấy, anh ấy giống như một chút không nỡ cũng không có, vô cùng lý trí khuyên em không nên đi cùng, em mà khăng khăng đòi đi có khi anh ấy trở mặt luôn.”
Tần Tranh thật sự là nghẹn đến vô cùng bắt đầu phun nước đắng với anh ruột, cho dù biết rõ anh mình cũng không phải là một đối tượng tốt để giãi bày, nhưng bây giờ hắn cũng không biết nên tìm ai nói: “Trong miệng thì nói yêu em, mà sao lúc nào cũng lý trí? Chỉ có một mình em lúc nào cũng đau khổ?”
Tần Ý có chút không nói nổi: “Cho nên em cảm thấy nó nên giống như em muốn chết muốn sống mời vừa lòng?”
“Dù cho anh ấy nói một câu không nỡ cũng được mà…”
“Em để cho nó có cơ hội nói sao? Có phải là nó vừa nói cho em phải đi Châu Âu em liền vội vã nói muốn đi với nó, nó không đáp ứng em liền trở mặt rồi bỏ về đây?”
Tần Tranh chột dạ cúi đầu, anh trai hắn liệu sự như thần cái gì cũng biết, liếc mắt một cái đã nhìn thấu hắn.
“Chả lẽ đều là em sai?”
“Không phải em sai, là do nó trước đó biểu hiện quá kém mới có thể khiến cho em cảm thấy nó không quan tâm mối quan hệ của hai người, nói cho cùng vẫn là nó sai rồi.”
Tần Tranh một chút cũng không cảm thấy mình được an ủi trái lại càng thêm buồn bực. Anh trai hắn nói không sai, cho tới nay quan hệ của hắn và Hoắc Chiêu Lâm đều là hắn chủ động càng nhiều, Hoắc Chiêu Lâm bị động tiếp nhận. Cho dù Hoắc Chiêu Lâm nói yêu hắn, nhưng vẫn chưa nhiệt liệt trực tiếp như hắn thể hiện khi yêu Hoắc Chiêu Lâm, vốn dĩ hắn coi mình nắm chắc phần thắng, sau khi Hoắc Chiêu Lâm nói yêu hắn hắn lại càng thêm lo được lo mất.
“Nó nhất định phải đi, hai người tất nhiên sẽ tách ra một quãng thời gian, em dự định vẫn luôn giận dỗi như thế?”
Tần Tranh trầm mặc, nửa ngày sau mới lầm bầm: “Em hiện tại không muốn gặp anh ấy.”
Hắn cảm thấy nếu mình gặp Hoắc Chiêu Lâm lúc này nhất định càng không muốn anh đi, lúc đó lại khóc lóc mất khống chế càng khó xem.
Tần Ý lắc lắc đầu lười quản chuyện của bọn họ, ái tình nóng lạnh tự biết, người ngoài không thể nhúng tay.
Mấy ngày sau Tần Tranh vẫn luôn ở Tần gia không về nhà, điện thoại cảu Hoắc Chiêu Lâm cũng không nhận, hành động như vậy nhiều ít cũng có chút tức giận bên trong.
Hoắc Chiêu Lâm vội vàng làm các loại thủ tục và thu dọn đồ đạc cũng không có quá nhiều thời gian dây dưa chuyện nhi nữ tình trường, anh biết Tần Tranh đang giận dỗi nhưng vì đuối lí nên cũng không biết dỗ hắn thế nào. Thật ra anh cũng không muốn phải tách khỏi Tần Tranh, thậm chí khi Tần Tranh nói muốn đi với mình anh còn có chút xúc động muốn đồng ý nhưng anh hiểu Tần Tranh là Tần gia thiếu gia kiêu ngạo bừa bãi, hắn thông minh có năng lực, không nên vì anh mà hi sinh mọi chuyện sống cuộc sống vô nghĩa.
Nói là một tuần, vẻn vẹn chỉ năm ngày Hoắc Chiêu Lâm cũng đã làm xong toàn bộ thủ tục mua xong vé máy bay đi Châu Âu, công ty cũng đang thúc giục anh mau chóng đi Hoắc Chiêu Càn chỉ sợ là một khắc cũng không chờ nổi muốn ngay lập tức đuổi anh ra ngoài.
Hôm ấy, chuyến bay của Hoắc Chiêu Lâm vào buổi trưa, trước đó một ngày anh đã sớm gửi thông tin chuyến bay cho Tần Tranh nhưng bên kia vẫn không trả lời.
Tần Tranh trước đó đến công ty vẫn luôn đứng ngồi không yên, không ngừng xem thời gian, sau khi liên tiếp đánh đổ cà phê hai lần đánh đổ tủ thậm chí xuýt nhét tài liệu quan trọng vào máy xén giấy cuối cùng cũng không do dự nữa, bỏ lại đồ vật trong tay quay người chạy ra khỏi công ty.
Một đường bão táp đến sân bay, ném xe chạy vào sảnh chờ rốt cục thấy được Hoắc Chiêu Lâm đang bước vào cửa kiểm tra an ninh.
Chỉ có một mình anh yên tĩnh đứng ở trong hàng, liếc mắt một cái liền bị Tần Tranh khóa chặt. Tần Tranh dừng bước lại, chỉ vài bước nhưng lại nặng ngàn cân, thế nào cũng không bước được.
Khi tầm mắt Hoắc Chiêu Lâm đảo qua, hắn theo bản năng mà lui về phía sau, trốn ra sau một cây cột, nhịn không được đỏ cả mắt.
Hoắc Chiêu Lâm kỳ thực đã thấy hắn, từ buổi sáng khi ra khỏi cửa anh đã ngóng trông Tần Tranh có thể tới, hắn rốt cuộc cũng đến, một khắc ấy trong lòng anh đủ loại cảm xúc mà nhiều nhất là đau lòng.
Điện thoại di động trong tay vang lên, là Hoắc Chiêu Lâm gọi tới, Tần Tranh do dự sau cùng vẫn nhấn nghe, nghe trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Hoắc Chiêu Lâm: “A Tranh, anh đã đến sân bay, đang xếp hàng ở cửa an ninh chuẩn bị vào.”
“Ừm…”
“Thời gian còn sớm, anh rất muốn gặp em, em có thể tới tiễn anh được không?”
Trầm mặc ngắn ngủi, Tần Tranh chậm rãi nắm chặt tay, nước mắt đã trượt ra khỏi viền mắt.
“Tới tiễn anh có được hay không?”
Chỉ chốc lát sau Tần Tranh cúi đầu từ sau cột trụ đi ra, Hoắc Chiêu Lâm cúp điện thoại nhanh chân tiến lên phía trước dùng sức ôm lấy hắn.
Tần Tranh tựa trán lên vai anh, không tiếng động mà nghẹn ngào, Hoắc Chiêu Lâm vuốt lưng hắn, ôm chặt hơn nữa.
“A Tranh, em đừng giận anh, anh không phải là không muốn đưa em đi, anh chẳng qua là cảm thấy em ở lại chỗ này thì càng tốt hơn. It nhất trước tiên làm xong việc, anh cũng luyến tiếc em nhưng chúng ta sẽ không tách ra quá lâu, đến bên kia anh sẽ gọi điện thoại cho em, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ có được hay không?”
Tần Tranh như trước vùi đầu trên bả vai anh, cọ cọ lung tung gật đầu, nức nở nói: “Anh không thể gạt em ở bên ngoài làm chuyện xấu, không cho thông đồng với tiểu yêu tinh.”
Hoắc Chiêu Lâm yên lòng, có thể khua môi múa mép chính là không tức giận nữa: “Sẽ không, anh có em tiểu yêu tinh mê người này là đủ rồi.”
Tần Tranh bị chọc cười rốt cục ngẩng đầu lên, Hoắc Chiêu Lâm thấy hắn một đôi mắt dâm tà bên trong tất cả đều là nước thật không đáng yêu liền lấy khăn giấy lau cho hắn. Tần Tranh có lẽ là cảm thấy mình như vậy không tiện liền đoạt lấy giấy ăn lung tung lau mặt một cái, nhìn Hoắc Chiêu Lâm, rốt cục nín khóc mỉm cười: “Anh có thể nói thêm mấy câu được không?”
“Nói cái gì?”
“Nói lời em thích nghe.”
Mặc dù trường hợp giữa công chúng Hoắc Chiêu Lâm vẫn ôm hắn không buông tay, suy nghĩ một chút, nhìn con mắt của hắn nghiêm túc nói: “A Tranh, em không được suy nghĩ vớ vẩn, anh nói yêu em chính là thật lòng yêu em, đối với mình sao lại không tự tin như thế?”
Tần Tranh đỏ mặt gật gật đầu, hắn cũng không biết anh trai nhà mình nói không quản bọn họ lại sau khi hắn xả xong liền chuyển tất cả ấm ức không cam lòng của hắn cho Hoắc Chiêu Lâm. Hoắc Chiêu Lâm thật ra rất bất đắc dĩ thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại có lẽ quả nhiên là trước đó anh biểu hiện quá kém mới có thể để Tần Tranh không có cảm giác an toàn như thế.
“Anh đi đi… Nhiều nhất một năm, thôi, nửa năm là đủ rồi, chờ em làm xong dự án trong tay em liền đi tìm anh.”
“Được.” Hoắc Chiêu Lâm lần thứ hai dùng sức ôm một cái hắn, ghé vào lỗ tai Tần Tranh dịu dàng nói nhỏ: “Tiểu túi khóc, anh để quà cho em ở nhà, em nhớ về xem.”