Lần này đi một lần là hết nửa năm, Hoắc Long Hanh trở thành người thực vật vẫn luôn không tỉnh lại. Hoắc Chiêu Càn hoàn toàn tiếp quản công ty Hoắc gia trong tay, Hoắc Chiêu Lâm bị hoàn toàn lãng quên ở nước ngoài, còn Tần Tranh thì cố gắng hoàn thành công việc. Dự án hắn phụ trách bắt đầu đến giai đoạn nghiệm thu, nhiều nhất thêm một tháng nữa là hắn có thể tới châu Âu đoàn tụ cùng Hoắc Chiêu Lâm.
Trong thời gian này Tần Tranh có qua biệt thự Hoắc gia một chuyến, còn đụng phải Hoắc Chiêu Nhân đã lâu không gặp. Tần Tranh đến giúp Hoắc Chiêu Lâm thu dọn một số đồ đạc còn lại trong Hoắc gia, còn Hoắc Chiêu Nhân và Hoắc Chiêu Kiệt là tới đón bà Ba rời đi, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là bàn chuyện phân chia gia sản với Hoắc Chiêu Càn. Tần Tranh cảm thấy nhà này toàn những người lạ lùng, Hoắc lão đầu cũng đã chết đâu mà một người rồi hai người há miệng ngậm miệng đều là hậu sự với chia tài sản, chỉ ước gì ông bô nhanh chóng đi đời nhà ma.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Hoắc Chiêu Càn bây giờ đã nắm trong tay quyền to của Hoắc gia, ngoại trừ Hoắc Long Đình thì những vị cô chú khác đối với gã như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Bà Ba còn bị gã quyết tâm đuổi khỏi nhà thì gã làm gì còn quan tâm đến hai người anh em vốn đã bị Hoắc Long Hanh ghét?
Hoắc Chiêu Kiệt đã biết mình bị lừa rêu rao muốn vạch trần bộ mặt thật của Hoắc Chiêu Càn nhưng mà trên thực tế anh ta cũng chỉ có thể ngoài miệng ồn ào vài tiếng mà thôi, hơn nữa anh ta không có bất kỳ chứng cứ nào, Hoắc lão đầu căn bản cũng không có cơ hội nghe anh ta cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện mà kể lại sự tình ngọn nguồn, mà Hoắc Chiêu Nhân từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt chỉ có khi nhìn thấy Tần Tranh thì trên mặt mới có chút thay đổi cảm xúc.
Tần Tranh không biết phải hình dung như thế nào ánh mắt Hoắc Chiêu Nhân nhìn mình khi đó. Oán độc, nham hiểm giống như bị con rắt độc phun lưỡi ra nhìn chằm chằm khiến người khác không khỏi tê cả da đầu. Hắn nhất quán không sợ trời không sợ đất nhưng trong nháy mắt đó cũng như trước khó giải thích được mà có một loại cảm giác không thoải mái giống như nghẹn ở cổ.
Thế nhưng qua đi Tần Tranh cũng không để bụng chuyện này, cho dù Hà Lam đã nhắc nhở qua Hoắc Chiêu Nhân muốn tìm hắn để gây sự nhưng hắn nhiều nhất chỉ có thể đề phòng chút, lẽ nào thật sự phải sợ đến từ nay không dám ra đường, có ra cũng phải mang theo mười tám vệ sĩ sao? Đó mới thực sự là không giải thích được.
Ngày đó ở công ty sau khi tham dự họp định kì, vì tiến triển thuận lợi nên tâm trạng Tần Tranh rất tốt sau khi tan sở liền nhận điện thoại của bọn Vương Thiếu Kiệt nói buổi tối dự định đua xe hỏi hắn có đi hay không, hắn cũng hiếm có mà không từ chối.
Dua xe ở ngoại ô Tây Bắc là hoạt động đã lâu Tần Tranh không tham gia. Thiếu mất mười mấy chiếc xe thể thao ngầu lòi bá đạo của Tần Tranh đám công tử ăn chơi đều cảm thấy không đã nghiền, lần này thật vất vả mới rước được hắn đến đám hoàn khố công tử ngày thường du thủ du thực đều tề tựu đông đủ.
Tần Tranh lái một chiết Mercedes Benz màu đen quà sinh nhật năm ngoái anh trai tặng đi, xe này quãng thời gian trước được hắn đưa thi cải tạo mấy hôm trước vừa lấy về. Tần Tranh vừa xuất hiện đã có người ở đài quan sát kêu gọi, đương nhiên đều là hướng về phía xe của hắn, vẫn là câu nói kia, đám công tử này đều có tiền, mà có tiền đến mức như Tần Tranh có thể tùy ý mua con xe vài chục triệu thì chỉ có mình hắn.
Tần Tranh nhảy xuống xe, trên người hắn vẫn mặc âu phục chưa kịp thay, mọi người mới nãy còn trên đài quan sát lúc này đã vây quanh trêu chọc: “Tranh thiếu tính mặc như này ra xe sao?”
Tần Tranh không phản đối: “Mặc như thế này thì làm sao? Vẫn thắng mọi người như thường.”
Khiến Tần Tranh bất ngờ chính là từ trong đám người hắn nhìn thấy Từ Tử Hoa đã lâu không gặp. Thằng cháu trai này lần trước bị hắn đập cho thành đầu heo cũng im lặng một thời gian không dám tìm hắn để gây sự tiếp, thấy hắn đều đi đường vòng, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được.
Từ Tử Hoa kêu khổ liên tục thầm than mình xui xẻo, gã làm sao biết ôn thần Tần Tranh cũng tới nếu không gã nhất định sẽ không đến tham gia náo nhiệt. Gã thật sự sợ Tần Tranh, cuối cùng cũng hiểu tự mình biết mình không so được với Tần Tranh, bàn về vấn đề được người nhà bao che khuyết điểm cùng với nuông chiều thì trình độ của gã so ra vẫn còn kém Tần Tranh xa lắm, Tần Tranh dám trêu tới phiền phức còn gã thì lại thế nào cũng không dám chọc.
Thế nhưng gã không muốn trêu chọc Tần Tranh lại cố tình có người muốn xem chuyện cười của gã: “Từ thiếu trước đây không phải nói sớm muộn cũng phải tranh cao thấp với Tranh thiếu một lần sao? Ngày hôm nay không phải vừa vặn có cơ hội? Tới luôn!”
Cả đám đều biết đến khúc mắc giữa hai người cũng không ngại phiền dồn dập bắt đầu khuyến khích khen hay, ánh mắt Tần Tranh chìm chìm, nhìn bộ dạng lo lắng sợ hãi câm như hến của Từ Tử Hoa liền có chút buồn cười, hắn nào sẽ nghĩ đến Từ tử Hoa trước kia ngông cuồng kiêu căng tự đại chỉ bị hắn dạy dỗ một lần lại sợ thành như vậy, sớm biết hắn nên sớm ra tay, người như thế không cho gã cảm thụ chút đau đớn da thịt chỉ sợ còn không tự biết mình có bao nhiêu trọng lượng.
Đua một trận hay không đua với Tần Tranh cũng không là gì, nghe mọi người ồn ào hắn dựa nghiêng ở bên cạnh xe lười biếng hỏi Từ Tử Hoa núp trong đám người: “Tôi không có vấn đề, cậu dám không?”
Từ Tử Hoa bị mọi người đẩy ra do dự không quyết định, gã tuy rằng xác thực sợ Tần Tranh thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy lâm trận bỏ chạy thì sau này sẽ thật sự không còn mặt mũi ra ngoài gặp người, ngày hôm nay dù cho có thua cũng tốt hơn là không dám lên. Nhìn xe thể thao của Tần Tranh ngay trước mắt gã không khỏi có chút hâm mộ, trên thực tế điều gã đố kị với Tần Tranh nhất chính là hắn có một anh trai lúc nào cũng sẵn sàng quẹt thẻ cho mình.
“Đua cũng có thể… Nhưng xe này so với của mọi người thì tính năng tốt hơn một chút, không phải là có chút chiếm tiện nghi sao?”
Giọng nói Từ Tử Hoa có chút giả tạo, chỉ sợ Tần nhị thiếu gia không vừa ý một cái là sẽ đè gã lên đất tẩn một trận, Tần Tranh nhíu mày cười cười: “Cậu có ý gì?”
“Chúng ta đổi xe, tôi lái xe của cậu, cậu lái của tôi, nếu như vậy mà cậu có thể thắng tôi liền tâm phục khẩu phục.”
Từ Tử Hoa thẳng thắn không thèm đến xỉa gì, ông nội và cha gã đều không vừa ý gã nên không cho tiền gã tiêu sài mua xe như vậy, bây giờ có cơ hội lái xe của Tần Tranh cho đỡ thèm cũng tốt.
“Bàn tính của cậu gõ cũng thật kêu, còn muốn lái xe của Tranh thiếu?”
Mấy người Vương Thiếu Tiệp vốn không ưa gã trợn trắng mắt, Tần Tranh lại không chút nào để ý: “Được đó, vậy thì đổi thôi.”
Thằng cháu rùa Từ Tử Hoa triệt để ngu người, trình độ gã thế nào Tần Tranh cũng hiểu, có đổi xe thì hắn vẫn có thể thắng.
Ném chìa khóa xe cho Từ Tử Hoa, Tần Tranh đi tới bên cạnh xe của gã.
Xe của Từ Tử Hoa thật ra cũng không kém, cũng là chiếc Rolls Royce đen bóng hơn chục triệu, là một trong những chiếc xe tốt nhất của Từ Tử Hoa. Xe này Tần Tranh cũng có, khởi động không hề có chút khó khăn nào, vì để cho Từ Tử Hoa tên kia thua tâm phục khẩu phục hắn còn chủ động để gã đứng ở vạch xuất phát phía trước.
Từ Tử Hoa không từ chối, từ khi tò mò lên xe Tần Tranh gã cũng dần hưng phấn, thậm chí có chút hối hận sớm biết trước đây sẽ không đối chọi với Tần Tranh và Vương Thiếu Tiệp. Gã cũng có thể giống như những người kia muốn mượn xe của Tần Tranh lái thử cũng được.
Tần Tranh cũng không biết Từ Tử Hoa đã bổ não đến mức muốn làm tiểu đệ của mình ung dung thắt chặt dây an toàn, sau tiếng súng sau một cước đạp chân ga trong tiếng rít gào của động cơ lao vụt ra ngoài.
Từ Tử Hoa ở trước mặt hắn biến thành đường bão táp, Tần Tranh không vội vã vượt qua, đoạn đường núi này hắn đã đi rất nhiều lần cũng rất rõ ràng khúc ngoặt từ đâu đến đâu mới là nơi thuận tiện nhất, Từ Tử Hoa không hiểu kết cấu địa hình cứ như vậy lao về phía trước chính là người ngoài nghề, muốn thắng tiểu tử này chỉ là chuyện nhỏ. Hắn một chút cũng không lo lắng Từ Tử Hoa sẽ làm sứt mẻ xe mình, Từ Tử Hoa không có tiền bồi thường nhưng ông bô nhà gã có, đến lúc đó gửi hóa đơn qua Từ gia còn có thể ăn quỵt sao?
Khởi đầu Tần Tranh còn có thời gian suy nghĩ cái này cái kia thế nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện sự tình có chút không đúng lắm, không tới 200 mét nữa chính là một khúc ngoặt đường kính lớn, Từ Tử Hoa đi phía trước lại giống như như hoàn toàn không có ý định giảm tốc độ, tốc độ xe như trước nhanh như muốn bay lên, thân xe cũng không vững vàng bắt đầu lắc lư trái phải, đến đoạn sau khúc cua càng lúc càng lớn hơn nữa đường đi còn là hình chữ S.
Theo sau một tiếng “ầm” thật lớn vang lên, một bên đầu xe của Từ Tử Hoa đột nhiên va phải núi đá, Tần Tranh ở phía sau không ngừng bóp còi, xe của gã vẫn không dừng lại, tốc độ không thay đổi lảo đảo xông về phía trước, mấy chục mét cuối cùng, Tần Tranh đã sang bên dừng lại điên cuồng ấn còi nỗ lực ngăn cản Từ Tử Hoa nhưng vô ích, cuối cùng hắn trơ mắt nhìn chiếc Mercedes Benz màu đen phía trước thẳng tắp chạy ra khỏi đường núi, cứ như vậy rơi xuống vách núi.
Tần Tranh kinh sợ đến nửa ngày vẫn chưa bình tĩnh lại, phía sau lục tục có xe chạy tới, người trong xe đều thấy được tình cảnh khi nãy, hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người sợ đến choáng váng.
Gió lạnh từ ngoài cửa xe thổi vào, Tần Tranh khoát hai tay lên vô lăng cả người khẽ run, toàn thân lạnh lẽo. Đó là xe của hắn, nếu như Từ Tử Hoa không phải muốn tự sát hoặc là đột nhiên mắc bệnh thì chính là xe của hắn có vấn đề, nếu khi nãy người trên xe là hắn thì hiện tại người rơi xuống vách núi cũng chính là hắn.