Vào đêm trước Hoắc Chiêu Lâm gọi điện tới báo cho Tần Tranh chuyến bay bị hoãn vì bão tuyết, đêm nay anh không về được.
“Anh xem mai có bay được hay không, anh sẽ về sớm, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy loạn khắp nơi chờ anh trở lại.”
Hoắc Chiêu Lâm giọng điệu nhẹ nhàng dỗ hắn, Tần Tranh mặc dù có chút thất vọng nhưng vì nhân tố khách quan hắn cũng không thể làm gì: “Vậy hay là hai ngày nữa anh hãy về, an toàn là trên hết.”
Cúp điện thoại hắn đứng bên cửa sổ một lúc, nhìn người đi bộ bên dưới vội vã lướt qua một ý nghĩ dần dần xuất hiện trong đầu. Chỉ chốc lát sau hắn không do dự nữa, quay người chạy vào phòng tiện tay cầm một cái ba lô nhét ví và hộ chiếu vào vác lên đi ra cửa, xuống dưới lầu bắt xe taxi đến thẳng ga tàu.
Trong ga tàu người qua lại tấp nập, có lẽ vì bão tuyết nên các sân bay buộc phải ngừng hoạt động, rất nhiều người đều lựa chọn tàu hỏa để đi lại. Tần Tranh mua một tấm vé rồi trực tiếp nhảy lên tàu, đi tới thành phố Hoắc Chiêu Lâm đang làm việc chỉ có một chuyến tàu muộn phải bảy, tám tiếng nữa mời đến nơi, hiện tại xuất phát phải bốn giờ sáng mới có thể đến.
Đây là lần thứ hai trong cuộc đời hai mươi bốn tuổi của Tần Tranh ngồi tàu hỏa, lần trước là lúc sau tết khi hắn và Hoắc Chiêu Lâm cùng đi về quê ở phía nam. Cảnh tượng khi ấy vẫn ở trong tâm trí Tần Tranh như mới, thế nhưng hiện tại chỉ có một mình hắn tha hương tại nơi đất khách quê người không quen thuộc, hoàn toàn không có chuẩn bị nói đi là đi, lên tàu thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng không tìm được, cũng chỉ vì đi gặp Hoắc Chiêu Lâm.
Làm ra hành động điên cuồng như vậy nhưng Tần Tranh lại không có chút nào hối hận.
Đứng trên tàu hơn mười phút Tần Tranh có chút không chịu nổi, Tần gia tiểu thiếu gia từ nhỏ cơm ngon áo đẹp được nuông chiều từ bé đã bao giờ phải chịu khổ như vậy, hắn đi vào trong toa tàu tìm cái một người có vẻ là học sinh dùng số tiền gấp mười lần mua lại ghế ngồi.
Tàu hỏa một đường lảo đảo tiến về phía trước, Tần Tranh tròn hai ngày không nghỉ ngơi tốt sau khi ngồi xuống rất nhanh đã buồn ngủ, nằm nhoài trên bàn nhỏ cứ như vậy ngủ thiếp đi, rồi lại ngủ không yên ổn, trong mộng một phút chốc là tình cảnh Từ Tử Hoa mở xe của hắn lao ra khỏi vách núi, một phút chốc lại là Hoắc Chiêu Nhân giơ dao vẻ mặt dữ tợn đâm về phía hắn. từ sau khi xảy ra chuyện hắn vẫn chưa suy nghĩ qua, vội vội vàng vàng bay ra nước ngoài, rồi trằn trọc đi tìm Hoắc Chiêu Lâm, có lẽ cũng chỉ khi được ở bên Hoắc Chiêu Lâm hắn mới có thể thật sự an tâm lại.
Không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng gian bị người đánh thức, Tần Tranh xoa đôi chân dường như mất đi tri giác ngồi thẳng lại mới phát hiện trong toa tàu đã vắng, thời gian cũng đã đến hừng đông.
Đánh thức hắn chính một người đàn ông trẻ tóc nâu mắt xanh, dung mạo rất khá, Tần Tranh có chút bất ngờ liền nghe đối phương dùng tiếng anh giải thích với hắn, vừa lúc tàu dừng nãy có người đến định móc túi của hắn anh ta ở đây ngăn lại, người kia thấy vậy liền chạy đi hai giây trước khi đóng cửa liền nhảy xuống.
“Cậu kiểm tra lại xem có bị mất thứ gì quan trọng hay không?”
Nghe vậy Tần Tranh vội vàng nhặt ba lô rơi dưới đất lên mở khóa ra kiểm tra, trong túi điện thoại di động và máy ảnh đều không thấy, ví tiền cũng bị mở ra ném qua một bên, tiền mặt mất hết, cũng may chứng minh thư và giấy tờ vẫn còn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hộ chiếu vẫn còn cái khác đối với hắn mà nói cũng chỉ là vài món nhỏ.
“Giấy tờ quan trọng vẫn còn, cảm ơn.”
Tần Tranh nói cám ơn với người đàn ông, đối phương đỉnh đạc ngồi xuống đối diện hắn, tự giới thiệu mình tên là Alan, là người Nam Phi, tới đây bàn chuyện làm ăn bởi vì ngày mai phải đến thành phố khác kí hợp đồng, máy bay ngừng bay chỉ có thể đi tàu hỏa: “Cũng là một loại trải nghiệm cuộc sống.”
Tần Tranh cười cười, hắn vừa nhìn liền biết người này cũng con nhà giàu mới có thể giống như hắn mới có thể nói đi tàu hỏa là trải nghiệm. Nhưng hắn hiện tại một lòng chỉ muốn đi gặp Hoắc Chiêu Lâm, cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú hàn huyên với người xa lạ cho dù đối phương mới vừa giúp hắn.
Người đàn ông tên Alan dường như rất có hứng thú với Tần Tranh, tự nhiên tìm đề tài, anh ta rất hay nói, thao thao bất tuyệt nói tới những điều hứng thú dọc đường đi. Người ta nói không đánh người mặt cười, Tần Tranh cũng chỉ có thể nhịn tính tình mà nghe, dần dần cơn buồn ngủ cũng bị anh ta ồn ào đuổi chạy mất, câu được câu không rỗi rãnh hàn huyên.
Alan hỏi Tần Tranh có phải là du học sinh không, ở bên này mấy năm, Tần Tranh có chút không có gì để nói liền cúi đầu nhìn cái áo khoác xám mình đang mặc, quần thoải mái và giày thể thao, lại đeo ba lô lại còn đi tàu lúc nửa đêm, có lẽ rất giống du học sinh qua bên này thăm thú, hắn cũng không giải thích, thuận theo Alan nói: “Vừa tới.”
Đối phương lại hỏi hắn từ đâu tới đây và muốn đi đâu, Tần Tranh thuận miệng nói, nghe nơi hắn và mình muốn đến là giống nhau Alan rất vui vẻ: “Chờ ngày mai tôi bàn chuyện làm ăn xong chúng ta đi ăn đi, tôi mời.”
Tần Tranh rất bất đắc dĩ nói: “Tôi có hẹn.”
Hơn nữa bọn họ căn bản cũng không quen, sao lại tự nhiên bàn chuyện cơm nước với nhau.
“Không sao, tôi sẽ ở bên đó ba, bốn ngày, sẽ có cơ hội.”
Tần Tranh: “…”
Nếu như là phụ nữ Tần Tranh nhất định hoài nghi đối phương muốn tán tỉnh mình, mà cho dù hắn là nam thì vị thiếu gia trước mặt này chưa chắc đã không phải là đang tán tỉnh hắn.
“Một mình cậu xuất hành là dự định đi chơi?”
“Đi tìm người, bạn tôi ở bên kia, vốn là đêm nay trở về nhưng máy bay ngừng bay, tôi tới đón anh ấy.”
“Anh ta có vận may không tệ đâu, có người bạn như cậu.”
Tần Tranh lần thứ hai cười cười, Hoắc Chiêu Lâm có thể được hắn coi trọng, nào chỉ là vận may không tệ.
Hai người đánh trống lảng hàn huyên hồi lâu, đương nhiên phần lớn thời gian đều là Alan nói Tần Tranh nghe, rất nhanh đã qua ba giờ, Tần Tranh lại bắt đầu ngáp mấy cái, định đuổi cái người vẫn hăng hái trò chuyện trước mặt đi tranh thủ ngủ bù một giấc. Đang muốn mở miệng tàu hỏa đột nhiên lắc dữ dội rồi lao ra ngoài, người trong toa tàu thậm chí phản ứng không kịp liền dồn dập ngã xuống. Tần Tranh chật vật ngã vào ghế ngồi, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đèn trên tàu bỗng tắt phụt.
Toa tàu rất rõ ràng nghiêng về một bên với độ lệch rất nhỏ, tiếng kinh hô của hành khác và tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên trong toa tàu, mấy phút sau tiếng loa phát thanh vang lên kèm theo tạp âm đứt quãng báo cho hành khách đầu xe lửa phía trước có sự cố, mạch điện cũng xảy ra vấn về, sẽ mau chóng sửa chữa xin mọi người ngồi tại chỗ chờ đợi, bình tĩnh đừng nóng.
Tần Tranh rất không nói, hắn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn kỹ tình huống bên ngoài, một mảnh tối đen như mực đưa tay không thấy được năm ngón, cũng không biết tới chỗ nào, khoảng cách trạm tiếp theo có còn xa lắm không.
“Ha, đây cũng là một trải nghiệm cuộc sống mới mẻ.”
Alan đối diện dường như không chút lo lắng, còn có chút hưng phấn, anh ta mở đèn pin trên điện thoại di, dựa vào chút ánh sáng Tần Tranh cuối cùng cũng nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài. Ngoài cửa xe là một vùng quê mênh mông đã hoàn toàn bị tuyết trắng bao trùm, trong đêm tối càng lộ vẻ tịch liêu. Phía trước xa xa mơ hồ có thể thấy được đàu tàu chạy lệch khỏi đường ray, tạo hình buồn cười mà nghiêng về một bên đường.
“Nhìn qua chưa tới sáng thì chưa giải quyết xong sự cố.” Alan nói chuyện, trong giọng nói không có quá nhiều lo lắng.
Tần Tranh buồn cười nói: “Anh không sợ không đến kịp thời gian kí hợp đồng?”
“Vậy thì chứng minh tôi và mối làm ăn này không có duyên.” Alan thờ ơ nhún vai một cái.
Tần Tranh không tiếp tục nói, hắn nhìn ra ngoài rồi phát ngốc, nhớ lại khi hắn và Hoắc Chiêu Lâm ngồi tàu hỏa đi qua một đường hầm, ở trong bóng tối cùng nhau hôn môi trong lòng bỗng có chút mất mát, nhưng đáng tiếc hiện tại tại hắn bên người người không phải Hoắc Chiêu Lâm.
Vốn là muốn cho Hoắc Chiêu Lâm một niềm vui bất ngờ, cũng không muốn khuya khoắt như vậy lại quấy rầy anh, kết quả hắn vẫn làm hỏng chuyện.
“Này, cậu đang nghĩ gì?”
Tần Tranh lắc lắc đầu, sau chốc lát trầm mặc hắn hỏi Alan: “Có thể mượn điện thoại của anh một chút không?”
Alan đem điện thoại di động đưa cho hắn, hắn gọi vào dãy số đã thuộc nằm lòng của Hoắc Chiêu Lâm, vang lên tiếng chuông thật dài bên kia mới nhấc máy, giọng nói mang theo dày đặc giọng mũi của Hoắc Chiêu Lâm vang lên, hiển nhiên là đang ngủ bị chuông điện thoại quấy nhiễu: “Ai vậy?”
“Là em.” Tần Tranh rất ngượng ngùng kể mọi chuyện một lần, “Không biết phải đợi tới khi nào mới có người đến, anh có thể tới đón em không?”
Alan ngồi đối diện nhìn Tần Tranh rồi nhíu mày, tuy rằng nghe không hiểu hắn đang nói cái gì nhưng Tần Tranh mỉm cười và cảm xúc cùng với sự nhẹ nhàng trong giọng nói thực sự rất giống đang làm nũng với người yêu.
Cơn buồn ngủ của Hoắc Chiêu Lâm biến mất trong nháy mắt, anh ngồi dậy vừa mặc quần áo vừa nhắc nhở Tần Tranh: “Em tìm nhân viên phục vụ trên tàu hỏi vị trí cụ thể, anh hiện tại liền đến, đừng nóng vội.”
“Được, em chờ anh tới.”