Tôi thấy quần áo mình mà treo lên mang tính hủy diệt, vì vậy tôi tìm đại một tủ trống gần đó, nhét bừa quần áo mình vào.
Sau khi cất đồ xong, tôi quay lại thấy Lý Hành đang nhìn tôi, anh hỏi: “Em chỉ mang theo mấy bộ quần áo như vậy à?”
Tôi: “Tôi chỉ có mấy bộ quần áo.”
Lý Hành lộ vẻ khó hiểu.
Tôi: “Quần áo anh được giặt sạch quá.”
Lý Hành: “Anh không giặt quần áo.”
Tôi: “Dì giúp việc giặt?”
Lý Hành: “Quần áo của anh mặc một lần rồi vứt đi. Dù sao đồ mới anh mặc cũng không hết.”
Tôi: “…”
Thật hả?
Vứt ở đâu?
Tôi đi nhặt.
Lý Hành dắt tôi đi xem nhà tắm: “Cho quần áo bẩn vào sọt này, dì sẽ giặt giúp em.”
Tôi: “Đồ lót của tôi không cần dì giặt. Loại đồ này để người khác giặt cảm giác rất kỳ quái.”
Lý Hành: “Ừ.”
Tôi thuận miệng hỏi: “Tôi có câu hỏi luôn tò mò, mấy người giàu có như anh, ai sẽ giặt đồ lót cho anh?”
Lý Hành lạnh lùng nhìn tôi, dưới ánh mắt nghiêm nghị của anh, tôi xấu hổ cúi đầu xuống.
Thật xin lỗi.
Tôi không nên hỏi những câu ngu ngốc như vậy.
Lý Hành: “Những người giàu có như anh không mặc đồ lót.”
Tôi: Respect!!! (Sự tôn trọng)
Cho nên đó là nguyên nhân tôi không thể thành công như anh.
Có phải vì tôi không đủ bản lĩnh để thả lỏng?
Hay là.
Ngày mai tôi thử không mặc đồ lót tìm cảm giác coi sao?
Cho tới khi tôi phát hiện một cái máy giặt tiệt trùng đồ lót tự động được treo trên tường.
Cờ hó, anh chơi tôi hả?
Khi vào nhà tắm, tôi phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Tôi hỏi Lý Hành: “Kính nhà tắm của anh trong suốt à?”
Lý Hành hỏi ngược lại tôi: “Kính trong nhà tắm của em không trong suốt sao?”
Hình như là vậy.
Nhưng mà.
Tôi: “Nhưng cửa kính phòng tắm của anh cũng trong suốt.
Vậy chẳng phải là khi tôi đi tiểu, đi ẻ, đi tắm đều bị anh thấy hết à!
Lý Hành: “Kính một chiều. Em có thể nhìn từ trong ra ngoài nhưng mà từ ngoài nhìn vô trong không thấy.”
Tôi: “À.”
Tôi bước ra khỏi phòng tắm.
Sau đó đứng ngoài phòng tắm.
Qua tấm kính, tôi có thể thấy rõ Lý Hành đang đứng giữa phòng tắm, hai tay đút túi quần, ung dung nhìn tôi.
Đcm.
Kính một chiều.
Vậy bây giờ tôi đang thấy cái quỷ gì đây?
Khoan tức giận khoan tức giận, cái gì cũng có tính hai mặt.
Tôi xem mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc, tôi thích mấy cảnh nam chính tắm, nhưng mỗi lần camera quay tới cơ bụng thì nó ngừng lại, coi chẳng đã thèm.
Bây giờ tôi có thể xem phiên bản full HD không che, hot miễn bàn.
Có lẽ do tôi đang tưởng tượng tới xuất thần nên nụ cười thể hiện ra vẻ quá đê tiện. Lý Hành lạnh nhạt liếc nhìn tôi, sau đó giơ tay ấn công tắc trên tường.
Tách.
Kính phòng tắm lập tức biến thành tấm kính màu bạc, phản chiếu toàn cảnh phòng ngủ, không còn thấy gì trong phòng tắm.
Tôi đối diện với tấm gương, nụ cười trên môi như bị rút gân—
Tên nhóc kia, mắc cỡ?
Sau khi thu xếp đồ đạc xong, tôi đi chúc ba mẹ chồng ngủ ngon.
‘Anh Lý của tôi’ nói: “Có thêm một người trong nhà, thấy nhà náo nhiệt hơn hẳn.”
Người an tĩnh như gà là tôi kế bên chả hiểu náo nhiệt ở đâu ra, đành ngoan ngoãn cười phụ họa.
Dịch Hưng Lan nói: “Hôn lễ thì sao, chúng ta muốn tổ chức lớn một chút, cho nên chờ lúc sức khỏe ba Lý Hành hồi phục lại tốt nhất. Dù sao thì đây cũng là sự kiện lớn của nhà họ Lý. Dự tính lùi lại tầm tháng 11, khoảng ngày 8 tháng 11, Tây Tây thấy sao?”
Tôi… còn tổ chức lớn? Tôi còn không muốn tổ chức đây nè.
Tôi nở nụ cười công thức: “Muốn làm lớn thì cứ làm ạ, rất tốt.”
Dịch Hưng Lan: “Tạm thời Tây Tây chuyển tới ở cùng mấy người già chúng ta, ấm ức cho con rồi. Lý Hành mới mua một biệt thự hướng biển làm nhà cưới. Nhà mới vẫn đang sửa sang, hơn nữa sống trong nhà mới sửa cũng không tốt cho sức khỏe, để gió thoáng nhà. Tháng 11 là vừa đẹp…”
Tôi ngước lên: “Không cần, con muốn sống ở đây. Con rất thích ở đây.”
Còn quá nhiều sách với game chưa được tôi ân sủng, sao tôi chuyển đi được?
Hai người già nhìn nhau mỉm cười, anh Lý của tôi nói: “Con có thể nghĩ vậy thì tốt quá, con thích là được rồi.”
Dịch Hưng Lan nói: “Nhân lúc thời tiết còn chưa nóng, tranh thủ chụp ảnh cưới đi.”
Tôi: Hả?
Còn chụp ảnh cưới?
Tôi ngay cả ảnh thẻ còn không muốn chụp…
Dịch Hưng Lan: “Con dâu mình đẹp nên phải tìm nhiếp ảnh gia có tay nghề cao chụp cho con thật đẹp mới được.”
Rồi bà nói ra cái tên.
Tôi nghe tên này giống một chị đại nhiếp ảnh gia trong ngành thời trang, chuyên chụp ảnh cho mấy siêu sao.
Kết quả Lý Hành nói: “Cô ta nổi tiếng quá nên làm cao.”
Đệt!
Thật sự là cô ấy!
Tôi chụp tôi chụp.
Trò chuyện xong, tôi với Lý Hành về phòng để ngủ.
Anh nói lên phòng làm việc giải quyết ít công việc, tôi tắm rửa ngủ trước, không cần đợi anh.
Tốt quá, nếu anh mà ở phòng ngủ thì tôi tắm cũng không dám đánh rắm.
Tôi bật vòi hoa sen lên mới thấy quên mang Safeguard theo, thế là mượn của anh xài đỡ, dầu gội, sữa tắm đều của Chanel. Hèn gì trên người anh luôn có mùi hương thoang thoảng. (Safeguard là loại sữa tắm, dầu gội bình dân thông dụng chắc mọi người biết nhỉ?)
Hóa ra là mùi tiền!
Tắm rửa xong, tôi thấy người trơn bóng, nhưng mà tôi vẫn thích cảm giác sạch sẽ sảng khoái của Safeguard hơn.
Tôi để kem dưỡng da siêu nổi tiếng của Nhật bản Fueki yêu thích của tôi – loại có mũ màu đỏ trên đầu chú vịt nhỏ màu vàng – bên cạnh mấy sản phẩm chăm sóc da màu đen của Lý Hành, nhìn hết sức hài hước.
Tôi chợt thấy buồn buồn.
Trong thế giới Lý Hành, tôi luôn lạc lõng.
Càng đáng buồn hơn nữa.
Tôi chỉ lấy có nửa bộ đồ ngủ.
Tôi nhìn qua tấm kính, thấy bên ngoài không có ai.
Tôi mặc áo với quần lót, lấy khăn tắm quấn quanh mông rồi mở cửa đi ra ngoài.
Phòng để quần áo hơi xa, nhưng cũng không sao, chỉ cần tôi chạy nhanh là có thể bay tới cái tủ nhỏ đó, mở cửa tủ, tìm quần pyjama, lao vô phòng tắm mặc.
Chuẩn bị.
Chạy!
Trong lúc vội vàng, có thể do tôi quấn không chặt hoặc do lúc chạy sải chân rộng quá mà khăn tắm lỏng ra tuột xuống, may mà tôi nhanh tay chụp vội khăn tắm lại kịp. Tôi đứng giữa phòng ngủ, dự định nhanh chóng quấn khăn lại.
Két.
Cửa phòng ngủ mở ra!
Chết mợ chết mợ chết mợ!
Tôi hoảng sợ hấp tấp lấy khăn tắm phủ lên đầu, quay mông lại, hét to: “Anh đừng vô, đừng vô!”
Két.
Cửa đóng lại.
Tôi từ từ thò đầu khỏi cái khăn tắm, không có ai.
Đi rồi.
Ớ, không đúng.
Mông tôi để trần.
Sao tôi lại trùm khăn lên đầu?
Tôi run rẩy nhìn lại, thấy mình trong gương phòng tắm, trên đầu trùm cái khăn tắm, bên dưới chỉ mặc quần lót. Đây là bộ đồ lót mà Quách Hiểu Bạch tặng cho tôi hồi năm 3, mặc khá đẹp nên tôi vẫn mặc tới giờ. Chỉ có điều là trên mông có một dòng chữ ngạo nghễ: [Lăn giường không?]
Tôi khóc.
Tôi tắt đèn.
Tôi trùm đầu đi ngủ.
Anh Hành hiểu ý người.
Hy vọng anh có thể hiểu được tiếng lòng tôi lúc này.
Coi như những chuyện vừa nãy không xảy ra được không?
Đừng ai nhắc tới làm xấu hổ lẫn nhau nữa, OK?
Cửa phòng ngủ mở ra.
Có người bước vào.
Tôi nhanh chóng giả vờ ngủ.
Một lát. Có tiếng nước chảy trong nhà tắm.
Tôi tự bổ não mình hình ảnh trai đẹp đang tắm.
Chảy nước miếng thèm muốn.
Tiếng nước ngừng lại.
Tôi căng thẳng cả sống lưng.
Tới rồi tới rồi.
Tiếng mở cửa nhà tắm.
Bước chân anh nhẹ nhàng, đi tới bên mép giường tôi vẫn không phát hiện ra, tới khi nệm bên cạnh lún xuống. Anh nằm xuống, người tôi cứng đờ không dám nhúc nhích, cả thở mạnh cũng không dám.
Trong bóng đêm có mùi hương thoang thoảng.
A.
Mùi sữa tắm giống như mùi của tôi.
Thật mờ ám.
Đột nhiên.
Tôi cảm giác anh di chuyển tới gần tôi.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Không phải anh định chạm vào tôi đó chứ!
Tôi có nên giả vờ đứng đắn từ chối anh không, hay là chỉ nên đẩy nửa vời?
Kết quả, một giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai tôi: “Lăn.”
Tôi: …
Xin lỗi vì chiếm giường của anh.
Tôi sẽ lăn xuống sàn mà ngủ. (Lăn giường = xxoo; mà lăn với cút cũng cùng âm nên anh thì nói lăn xxoo, chị thì tưởng anh bảo lăn = cút)
Ngay lúc tôi ủ rũ ngồi dậy định lăn xuống giường, tay tôi bị kéo mạnh, tôi mất thăng bằng ngã về phía sau, vừa vặn không nghiêng không lệch ngã đúng ngực anh.
Tôi nằm vững vàng trên ngực anh.
Anh nhìn tôi nửa cười nửa không, ánh trăng chiếu vào mắt anh lấp lánh ánh sáng, một bàn tay to trượt dần từ eo tôi xuống, cuối cùng dừng ở mấy chữ to đùng [Lăn giường không?]
Anh lặp lại lần nữa: “Lăn.”
Tôi:!!!
Hoảng sợ quá độ.
Đầu đập vào ngực anh không ngóc lên nổi.
“Quá đáng.” Tôi rầu rĩ trên ngực anh nói, “Chuyện xấu hổ vậy sao anh còn nói!”
“Vậy có là gì đâu?” giọng nói trầm ấm, êm dịu của Lý Hành xuyên qua lồng ngực truyền tới tim tôi: “Chuyện xấu hổ hơn còn đã làm rồi kia mà.”
Tôi: A a a a a a a đừng dùng âm điệu đó nói mấy lời này!!! Hơn nửa đêm còn nói mấy lời vậy!
Mặt tôi chắc hẳn đã đỏ lên, nóng bừng, tôi không có mặt mũi nào ngước lên, một lát sau, anh chợt gọi tôi: Giản Tây Khê.”
Tôi giật nảy người, làm gì, tự nhiên gọi cả họ tên tôi vậy chứ? Đáng sợ quá.
Mắt anh tối sầm, anh lăn qua đè tôi xuống rồi cúi đầu hôn lên môi tôi.
Tôi:!!!
A a a a a nụ hôn đầu tiên của tôi!
Bị cướp mất.
Chát.
Tôi tát anh một cái, đẩy mạnh anh ra khỏi môi tôi, thở hổn hển: “Anh, anh làm gì vậy!”
Giọng anh hơi bất mãn, “Tây Tây, chúng ta là vợ chồng!”
Tôi: “Hôn nhân plastic!”
Anh nghiến răng nghiến lợi: “Giản Tây Khê!”
Sao! Muốn đánh nhau? Nhào vô!
Không có đánh.
Anh không thèm để ý tới tôi.
Tôi có cả quyển từ điển Tân Hoa Xã trong bụng như chỉ thốt được ba từ khô khan: “Tôi xin lỗi.”
Anh ngồi dậy, nghiêm túc nói với tôi: “Cuộc hôn nhân của chúng ta rất đặc biệt, nó không đơn giản như một cặp vợ chồng bình thường, có quá nhiều thứ liên quan, còn nhiều thứ phải đắn đo, lo ngại, em không thể cư xử tùy tiện như trước. Nhất là trước mặt người ngoài, chúng ta phải cố gắng thể hiện tình cảm, chú ý có chừng có mực, ảnh hưởng lẫn nhau.”
Không phải chỉ là không cho hôn thôi sao? Ra vẻ đạo mạo như lãnh đạo giao nhiệm vụ làm gì, tôi không vui.
Tôi cố tình giả vờ thờ ơ: “Ờ.”
Chúng tôi ngủ song song cạnh nhau trên giường.
Lý Hành nói: “Để bồi dưỡng tình cảm ăn ý giữa hai vợ chồng, từ tối nay anh sẽ ôm em ngủ.”
Tôi thực sự không làm được, “Vậy xấu hổ lắm, khó chịu lắm, tôi không chịu được.”
Anh không nói.
Tôi: “Nắm tay… thì được.”
Anh rất ghét bỏ nhưng vẫn nắm lấy tay tôi, đan tay vào nhau.
Đan xen tay vào nhau một lát.
Tôi thấy chúng tôi giống như hai cái nĩa ngớ ngẩn.
Chắc anh cũng có cùng ý tưởng.
Thả tay ra, quay lưng lại, ngủ, cảm giác nát bét!
Sáng hôm sau, Lý Hành dậy sớm, anh có thói quen tập thể dục, dậy sớm chạy bộ trước khi tới công ty.
Dù sao thì tôi cũng không có việc gì để làm, tôi trở mình ngủ tiếp.
Chạy bộ xong, anh đầm đìa mồ hôi quay lại, thay bộ quần áo chỉnh chu. Khi đeo đồng hồ, anh nói với tôi: “Em ở nhà buồn quá thì tới L.H cũng được.”
Làm việc?
Ha ha.
Tôi có rất nhiều tiền.
Sao tôi lại muốn đi làm công ăn lương?
Tôi: “Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi chỉ muốn làm con cá mặn.”
Anh có vẻ coi thường tôi, “Tùy em.”
Sau đó để lên bàn một tấm thẻ đen, “Cầm mà tiêu.”
Tôi: “Tôi có tiền, cảm ơn.”
Lý Hành: “Em phải xài tiền trong thẻ của anh, mỗi tháng phải xài tối thiểu 1 triệu, nếu không, anh trừ 10 triệu trong 200 tỉ của em.”
Sau đó, cầm điện thoại của tôi lên, chĩa vào mặt tôi mở khóa, chuyển phương thức thanh toán trong Alipay và wechat thành thẻ của anh.
Tôi: “Tại sao!”
Tôi không muốn tiêu tiền!
Tôi ghét lãng phí tiền bạc!
Tại sao buộc tôi phải tiêu tiền!!!