Mấy đứa trẻ khác xem tivi thì phải nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, sử dụng quạt làm mát tivi, tay cầm chắc điều khiển để đảm bảo tắt tivi trong vòng 3 giây trước khi ba mẹ bước vào, giả vờ như không có gì, ra vẻ đang đọc sách hay học bài.
Tôi thì khác, tôi có thể xem bao lâu tùy thích, dù gì cũng không có ai về nhà. Mẹ luôn về nhà khi tôi đã ngủ say.
Rất nhiều lần tôi ngủ không yên, lúc mơ màng nửa thức nửa ngủ tôi cảm nhận được bàn tay mẹ đang nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Thật dịu dàng, thật xót xa, thật chan chứa yêu thương. Mỗi lần nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Cho nên dù mẹ tôi mất đã quá lâu, tôi vẫn nhớ cảm giác ấy đến mức rơi nước mắt vào đêm khuya.
Nhưng đêm qua, không hiểu sao tôi mơ thấy có người vuốt tóc mình, động tác tay rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, tôi mở bừng mắt trong mơ, thấy ai đó đang nhấc chăn lên, nằm bên cạnh, đó là mẹ! Bà cười với tôi, còn nói: “Sao mẹ lại thích con đến vậy…”*
Dù trong mơ nhưng nước mắt lập tức rơi xuống.
(Chú thích chút: Xưng hô bên Trung chỉ có như tiếng Anh là Wỏ – Nỉ, Tây Tây nghĩ là mẹ nên mới nói là mẹ – con. Còn thật ra người vuốt tóc là ai thì mọi người đều biết rồi đó)
Sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn ngồi ngẩn ngơ rất lâu, đắm chìm trong dư vị cảm giác ấy.
Lý Hành đứng bên giường mặc áo sơ mi, nhìn tôi ngây người trên giường, hỏi tôi: “Sao vậy em?”
Tôi: “Tối hôm qua anh có sờ đầu em không?”
“Không.” Anh thản nhiên chọn cà vạt.
“Đêm qua em mơ thấy mẹ.” Tôi thật sự cảm thấy rất thần kỳ. “Cảm giác như có ai đó đang chạm vào đầu em, rất nhẹ, rất âu yếm, lúc nhỏ mẹ cũng xoa đầu em như vậy, chắc là mẹ về thăm em!”
Anh cúi đầu thắt cà vạt, nói: “Có thể.”
Khi tôi rời giường, tinh thần sảng khoái, nhìn mình trong gương, cảm giác mặt mũi hồng hào, tươi tắn, dáng vẻ được tưới tắm đầy đủ, tôi không khỏi thì thào: “Người ta nói lần đầu tiên đau lắm, sao mình không cảm thấy gì nhỉ…”
Lý Hành lườm tôi, đính chính: “Lần thứ 8.”
Tôi bấm đốt tay tính toán.
Tối qua chỉ làm có một lần.
Như vậy nói lần thứ 8 có nghĩa là đêm đó tôi với Lý Hành trong khách sạn—
Tôi: “Cầm thú.”
Lý Hành: “Em.”
Tôi: “Anh, anh, anh, chính là anh! Chắc chắn anh lợi dụng lúc em say mà làm bậy… Đòi hỏi vô độ, lòng tham không đáy!”
Lý Hành thở dài, “Anh không thể nói rõ với em được.”
Cái gì mà không thể nói rõ!
Rõ ràng đó là sự thật.
Hơn nữa tối qua kỹ thuật của Lý Hành quá tốt. Anh cao, tôi nhỏ gầy, size chúng tôi hoàn toàn không phù hợp, nhưng mà toàn bộ quá trình kết hợp lại hết sức liền mạch lưu loát, khiến tôi muốn chết, muốn ngừng mà không được… Khụ khụ, sáng sớm không phải lúc nhớ lại mấy chuyện đó, vấn đề—
Tôi: “Anh nói anh không có lịch sử tình trường là nói dối phải không?”
Lý Hành kéo kéo cà vạt: “Anh nghĩ em muốn làm mẹ.”
Tôi không dám thắc mắc nữa, chỉ dám dỗi trong đầu: “Con trai!”
Trên đường đi làm, tôi với Lý Hành ngồi cạnh nhau ở băng ghế sau, anh tiện đường đưa tôi. Trên đường đi, chúng tôi có thể tán gẫu, giống như trò chuyện với bạn học trên xe buýt. Lý Hành kéo vách ngăn giữa người lái xe với người phía sau để người tài xế không nghe tôi với anh, giữa ban ngày ban mặt – hai con gà tiểu học cãi nhau.
Lý Hành nói: “Tối qua em nói không tin anh thích em, ý em nghĩa là sao?”
Tôi nói: “Nghĩa trên mặt chữ.”
Lý Hành: “Em nói em thích anh, anh tin. Vậy sao anh nói thích em thì em không tin?”
Tôi: “Anh làm em choáng váng đầu óc.”
Lý Hành: “Rốt cuộc thì tại sao em không tin anh?”
Tôi nói: “Trước khi kết hôn, anh luôn nói anh không thích em, sao kết hôn rồi thì đột nhiên lại thích? Thứ anh thích là thân thể em.”
Mặt Lý Hành sầm lại: “Em nói gì?”
Tôi cố vững vàng trước áp lực của anh: “Đều là người hiểu biết, thành thật với nhau đi. Nếu em không phải là con gái Giản Vệ Đông, em không có 200 tỉ, liệu anh có thích em không? Anh có nóng lòng muốn cưới em không?”
Lý Hành cười lạnh: “Nếu anh không phải là người kế thừa Lý Tranh Vanh, giá trị bản thân hơn 200 tỉ, em còn thích anh không?”
Tôi rất đương nhiên: “Thích.”
Lý Hành: …
Tôi: “Anh đẹp trai, tính cách tốt, rất tinh tế, biết quan tâm chăm sóc người khác, hơn nữa anh rất thông minh, cái gì cũng biết, ở bên cạnh anh không cần sử dụng đầu óc cũng được, dù sao thì anh cũng sắp xếp mọi việc. Nếu như không có tiền, không có bản lĩnh mà có thể trở thành bạn gái anh thì kiếp trước chắc phải cứu cả dải ngân hà.”
Tôi đoán lúc nãy Lý Hành chắc muốn đánh tôi, còn bây giờ có vẻ anh muốn hôn tôi.
Lý Hành nói: “Cho nên em mưu đồ là vì con người anh?”
Tôi gật đầu, “Vậy anh thừa nhận đi.”
Lý Hành: “Cái gì?”
Tôi: “Anh lấy em là vì mưu đồ tiền của em.”
Chưa tới công ty L.H mà tôi đã bị người ta ném xuống Bentley.
Tôi vừa mắng anh bị nói trúng tim đen thì trở mặt vừa bắt xe buýt số 11 tới công ty.
Tôi lấy bản vẽ tối qua Lý Hành vẽ tối qua ra trao đổi với Quách Hiểu Bạch.
Cuối cùng, thông.
Hình tượng này phù hợp với nguyên mẫu của tiểu thuyết hơn, hôm qua tôi diễn tả không được ý mình muốn, hôm nay có hình vẽ thì dễ dàng hơn nhiều. Cô ấy trầm trồ: “Gần đây cậu vẽ xuất thần quá!”
Vệ Ngạn Hi nhìn tôi: “Chị dâu.”
Tôi: “Sao?”
Vệ Ngạn Hi: “Rốt cuộc chị lấy gì để thu phục lão đại vậy? Anh ấy không vẽ nhiều năm rồi.”
Tôi nhớ lại quá trình vẽ tranh hôm qua, mở to mắt bình tĩnh nói: “Dựa vào sắc.”
Vệ Ngạn Hi và Quách Hiểu Bạch cùng tỏ vẻ khinh bỉ, xem thường nhìn tôi: “Cậu chắc là mình có à?”
Bên Quách Hiểu Bạch sửa sang lại thì nội dung kịch bản cũng thay đổi.
Sếp tôi, Chiêm Kiến nói: “Tôi phát hiện người mới như cô rất kiêu ngạo đấy.”
Tôi kiên trì thuyết phục: “Tất cả là vì để đúng với nguyên trạng của tiểu thuyết.”
Chiêm Kiến: “Tôi nói cô còn không nghe mà còn không biết xấu hổ nói vì nguyên mẫu tiểu thuyết à?”
Tôi: “Tin tôi đi, nhất định tôi làm hài lòng Tiện Hề Hề.”
Chiêm Kiến: “Bớt dông dài đi, nhất định phải cho đạo cụ hoa sen vào cho tôi!”
Tôi:..
Dù sao thì cuối cùng vẫn phải đưa cho Tiện Hề Hề xem qua. Lúc đó, tôi đánh rớt cái hoa sen này đầu tiên!
Lúc uống trà sữa buổi chiều tôi ngủ gật.
Tối qua lăn lộn thật sự rất mệt.
Ai ngờ không cẩn thận làm đổ trà sữa lên điện thoại của tôi với Chiêm Kiến.
Ở thời đại mà các đồng nghiệp khác đều xài Iphone 11. Sếp tôi lương cả triệu tệ một năm mà vẫn xài iphone 6? (Khoảng 3.5 tỉ/năm)
Có điều nghĩ lại, có lẽ anh ta tiết kiệm tiền để tiêu hết vào tặng cho lão đại Tiện Hề Hề của anh ta.
Ban đầu, tôi định mang đi sửa cho anh ta, sau thì lại nghĩ lại nên đặt mua một cái Mate30 Pro 5G, màu xanh đen huyền thoại. (Giá tầm 6-8000 tệ/cái, khoảng 21-28tr VNĐ)
Màu này cmn đẹp quá.
Tôi cũng đặt mua cho mình 1 cái.
Ba ngày sau.
Lúc đi làm tôi với Chiêm Kiến chơi thử nghiệm game.
Chơi đến đoạn hưng phấn, vừa cười vừa đánh nhau.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy mặt chồng mình.
Lý Hành không biết đã đứng bên ngoài phòng nhìn tôi chằm chằm trong bao lâu.
Nhìn mặt anh—
Chắc đứng nhìn cũng lâu lắm rồi.
Anh nói với Chiêm Kiến: “Cậu, ra đây một lát.”
Chiêm Kiến hoảng hốt: “Lão, lão đại?”
Lý Hành: “Cầm điện thoại cậu ra đây.”
Chiêm Kiến vơ lấy điện thoại của mình chạy theo Lý Hành.
Haizz.
Cứ tưởng chồng tới tìm mình chứ.
Đợi một lúc lâu, chẳng thấy Chiêm Kiến trở lại. Đã uống 2 ly trà sữa nên tôi ra ngoài đi xi xi.
Vừa rửa tay xong ra ngoài thì bị người kéo trở lại.
WC nam.
Lý Hành kéo tôi vào một phòng đơn WC, trở tay chốt cửa.
A.
WC nam của công ty chúng ta—
Thơm quá.
Nghe như mùi nước hoa Jo Malone.
Tinh tế hơn WC nữ nhiều.
À phải rồi.
Tính cả tôi với Quách Hiểu Bạch thì nguyên công ty có 3 nhân viên nữ.
Ngao.
Tôi đột nhiên bị Lý Hành đặt lên cửa mà hôn.
Đừng nói.
Rất kích thích.
Nhào tới hôn mà không nói tiếng nào.
Chỉ có hôn.
Hôn tới chết.
Tôi bị ngạt thở gần chết.
Hai hôm nay thì hờ hững lạnh nhạt, sao hôm nay đột nhiên lại nhiệt tình vậy?
Hừ hừ, tên nhóc này vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ body của tôi mà.
Tôi bị anh hôn đến gần như không đứng vững nổi, hai chân nhũn ra, người trượt dần xuống.
Anh nâng chân tôi lên gác trên eo anh, áp tôi lên cửa tiếp tục hôn.
Anh hôn mãnh liệt, áo thun bị kéo xuống bả vai, cổ đau nhói, đệt, Lý Hành vậy mà cắn tôi!
Tôi thở hổn hển đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy?”
Lý Hành nghiêng đầu liếc tôi một cái, đôi mắt sâu thẳm hơi nhuốm màu dục vọng, “Không có gì, anh chỉ ‘muốn’.”
Ban ngày ban mặt… ‘muốn’?
Người trẻ tuổi chính là ham muốn X mạnh mẽ ha.
Có điều vẻ u oán sâu trong mắt anh là gì chứ?
Tôi không giỏi ăn nói, vì vậy không dám đặt câu hỏi lung tung, tránh tình trạng một lời không hợp thì bị anh đè ra tử hình ngay tại WC nam.
Tôi từ chối anh: “Tối về rồi ‘muốn’ tiếp.”
Lý Hành nhanh chóng rời khỏi L.H. Anh là người bận rộn, bớt chút thời gian trong lịch trình dày đặc của mình để tới đây. Có lẽ có vấn đề gì cần bàn bạc trong hạng mục với Chiêm Kiến.
Sau khi về phòng, tôi hỏi Chiêm Kiến: “Vừa rồi ông chủ nói gì với anh vậy?”
Mặt Chiêm Kiến vẫn ngơ ra: “…Ông chủ nhìn điện thoại tôi, không nói gì.”
Tôi: “Hả?”
Chiêm Kiến: “Có phải anh ấy nghi ngờ tôi phản bội tổ chức hả? Trời đất chứng giám, tôi chưa nói một lời nào về dự án mới…”
Tôi: “Bệnh đa nghi anh ấy nặng vậy.”
Chiêm Kiến xúc động như gặp được người đồng cảm.
Ánh mắt đảo qua, dừng trên cổ tôi.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của anh ta đỏ lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Anh ta vội quay mặt đi.
Tôi: “Sao vậy?”
Chiêm Kiến: “Không, không, không sao, bà, bà chủ.”