Ngày hôm sau tôi không thể dậy đúng giờ sau đêm ‘mưa to gió lớn’ hôm qua.
Tôi cũng lỡ mất việc tiễn chân Lý Khôn khỏi nhà họ Lý.
Tôi ngủ một giấc tới khi mặt trời treo ba sào mới đỡ cái eo già nua của mình bước vào phòng khách, bắt gặp ánh mắt sâu kín muốn nói rồi lại thôi của ba mẹ chồng mình—
Tôi muốn đánh chết Lý Hành.
Tôi cảm thấy, Lý Hành nhìn thấy Lý Khôn chẳng những có được tình yêu chân chính mà còn thành công trở thành con rể Giản Vệ Đông, một mũi tên trúng 2 con nhạn, nên bực bội.
Nhìn thấy tôi lại không có điểm nào vừa mắt, lại nghĩ tới chuyện tôi và anh chẳng thật sự yêu đương nhau, càng nghẹn một bụng lửa giận.
Càng nhìn tôi càng thấy giận nên dùng sức mạnh để uy hiếp tôi, ép tôi phải tin anh ấy thực sự yêu mình.
Chắc chắn là vậy.
Gần đây tôi đều cố gắng tránh chọc tới anh.
Tôi bế quan viết truyện.
Một ngày nọ.
Quách Hiểu Bạch gửi tới đường link, nói đó là chuyện tốt nên phải chia sẻ với tôi.
Tôi click vào–
[Bí mật hào môn anh em Lý gia.]
‘Thụ’ Hoa sen trắng lang thang và ‘Công’chú chó xấu tính.
Tôi: Lý Khôn và Lý Hành có fan CP không?
Sao giống đồng nhân vậy?
Bấm xem.
Đúng là chuyện tốt.
Chưa đầy 3 phút, tay chân tôi đã nhũn ra.
Đêm đã khuya, tôi hơi buồn ngủ nên đi ra ngoài uống café. Lúc tôi đi ra thì Lý Hành đang tắm, khi tôi quay lại, anh đang đứng trầm tư trước laptop của tôi.
Chết tiệt!
Tôi vội vàng bước lại.
May quá, không phải giao diện viết truyện của Tiện Hề Hề.
Toàn bộ trên màn hình đều là xxoo, H nặng—
Lý Hành chợt nói: “Đồi phong bại tục, thấp kém bẩn thỉu.”
Tôi: “…”
Lý Hành: “Nếu em thức cả đêm, viết lách những thứ này để kiếm sống thì anh khuyên em nên nhanh chóng ngừng bút.”
Tôi vừa tức vừa vội: “Không phải em viết cái này, là Quách Hiểu Bạch gửi cho em coi…”
Lý Hành lại còn nói: “Sau này văn H như thế thì em không viết nữa cũng được, sau khi viết xong quyển này thì em không cần viết tiếp.”
Tôi nổi giận.
Không tính tới chuyện tôi là người viết tiểu thuyết trên mạng, cho dù là tôi viết truyện H thì có gì sai? Đây cũng là một loại văn hóa mạng, tại sao không được viết? Chỉ vì sợ người khác biết vợ của Lý Hành viết truyện H thì xấu hổ? Người viết truyện trên mạng thì làm anh xấu hổ, đúng không?
Tôi tức giận.
Anh không tôn trọng nghề nghiệp của tôi.
Còn coi thường tôi.
Tên đàn ông vô tâm nông cạn!
Coi như tôi nhìn lầm!
Tôi bị ấm ức trong thế giới thật, chỉ có thể tìm sự an ủi ở thế giới ảo.
Nhìn thấy những fan hâm mộ cuồng nhiệt, tôn trọng, ngưỡng mộ, yêu mến tôi như ‘Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy’, tôi lấy lại sự tự tin, can đảm của mình.
Nếu được, tôi chỉ muốn trở thành một đại thần internet tự do, không bị gò bó, tài năng, được người người tôn trọng, Tiện Hề Hề.
Tôi không muốn trở thành một con cá muối trong nhà giàu trên thực tế, Giản Tây Khê.
Người ta thường nói ‘Thất niên chi dương’*. Lý Hành và tôi kết hôn chưa được 1 năm mà giờ chúng tôi đã tới mức chán nhau. (Thất niên chi dương” – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp)
Vì công việc, Lý Hành luôn xuất hiện trước mọi người với tư thế hoàn hảo nhất, rạng rỡ, phong độ đường hoàng; còn tôi, tôi chỉ là con cá muối không thấy ánh mặt trời, không ra đường, cũng không tiệc tùng, suốt ngày chỉ ở nhà, ăn mặc xuề xòa, quần áo bình thường, mặt mộc, tóc tai bù xù. Có khi không may đứng cạnh Lý Hành, tôi nghĩ tôi đã hủy hoại hình tượng của anh, vì vậy không trách được anh coi thường tôi: “Em đừng ở nhà cả ngày, thỉnh thoảng ra ngoài gặp bạn bè, đi dạo phố, mua sắm.”
Tôi: “Anh ghét em thì cứ việc nói thẳng.”
Lý Hành: “Trạng thái hiện giờ của em không phù hợp.”
Tôi: “Không phù hợp chỗ nào?”
Lý Hành: “Em còn chưa tới 22 tuổi mà đã sống cuộc sống của người già nghỉ hưu.”
Tôi: …
Haizz.
Nếu không phải anh nhắc thì tôi cũng quên mất.
Ngày mai là sinh nhật tôi.
Cuối cùng cũng 22 tuổi.
Không may là Lý Hành đi công tác đúng hôm đó.
Có điều anh nói đã chuẩn bị quà từ lâu rồi. Còn nói tôi phải đợi anh về để tổ chức sinh nhật cùng nhau.
Gần đây tôi chiến tranh lạnh với anh. Nói là không cần, không muốn tổ chức sinh nhật. Nhưng mà bắt đầu từ 0 giờ, chờ tới 0 giờ ngày tiếp theo.
Cơm, thức ăn, tôi, tất cả đều lạnh.
Anh vẫn không quay về.
Tôi bị leo cây.
5 giờ sáng, tôi nghe nói Lý Hành về nhà.
Nhưng tôi buồn ngủ quá, chắc anh sợ quấy rầy tôi nên nói nhỏ vào tai tôi: “Xin lỗi em, sinh nhật vui vẻ.”
Mặc dù tôi nửa tỉnh nửa mơ, nhưng trái tim ấm ức tủi thân thắt lại, buồn bực đi vào giấc ngủ lần nữa.
Sáng hôm sau thức dậy thì anh đã đi làm.
Tôi biết anh mới tiếp quản công ty, thật sự rất bận trong thời gian này.
Nhưng—
Còn quà đâu?
Quà sinh nhật của tôi đâu!
Tôi thấy buồn bực rầu rĩ.
May mà có một tin tốt cứu vớt lại.
Tác phẩm mới “Thợ săn” của tôi có kịch bản dài 90 phút sẽ được công chiếu tại rạp sau khi phát hành, thông thường loại phim này dùng để thưởng cho những fan đã kiên trì ủng hộ, ekip sản xuất rất có tâm, yêu cầu cũng rất cao. Vì vậy, diễn viên lồng tiếng cho nam chính vẫn chưa được quyết định.
Đại thần lồng tiếng từng là ca sĩ thời gian gần đây bị tai nạn, tổn thương cổ họng, còn lâu anh ấy mới có thể quay lại giới lồng tiếng. nhưng chất giọng phù hợp với hình tượng thời trẻ của nam chính ‘Thợ săn’ ngoài vị đại thần này thực sự không có ứng viên nào ưng ý.
Hết đường xoay sở, người sản xuất nghĩ tới giọng lồng tiếng trong bộ phim đầu tay được phát hành của tôi “Ngự long cao thủ” (The Dragon Master) – Ly Hận.
[Ly Hận] có giọng nói trong sáng, đơn thuần, có một không hai trong số các người lồng tiếng nam trong giới.
Khi anh ta cất tiếng, mọi người đều kinh ngạc.
Nó quá êm tai, quá đẹp đẽ.
Giọng phối âm của anh ta kết hợp với tác phẩm của tôi càng bổ sung cho hiệu quả của nhau.
Khi bộ phim được phát sóng, vô số cô gái điên cuồng điện thoại tới oanh tạc tìm tung tích. Nhưng mà người ta khiêm tốn, nói gia đình phản đối công việc này, không tiện lộ diện, việc lồng tiếng này hoàn toàn là thỏa mãn sở thích cá nhân, mong mọi người giúp đỡ giữ bí mật danh tính của anh ta.
Sau tác phẩm đầu tay, trên giang hồ không bao giờ nghe thấy truyền thuyết của anh ta nữa, điều này làm vô số người mê mẩn giọng nói chỉ còn biết bóp cổ tay thở dài.
Tôi là một trong số họ.
Vô số lần tôi nhờ giọng nói của anh mà chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện, trong giấc mơ YY của tôi, đó là một chàng trai thanh xuân, môi hồng răng trắng.
Nói chính xác thì năm đó tôi 17 tuổi, [Ly Hận] là người tình trong mộng đầu đời thiếu nữ, là ‘ánh trăng sáng’ trong lòng tôi.
Nhà sản xuất thực sự thần thông quảng đại, một người đã biến mất trong giới lồng tiếng đã 5 năm mà cũng có thể đào ra.
Không lâu sau, một tin làm lòng người phấn chấn tới, mặc dù [Ly Hận] đang rất bận rộn công việc nhưng anh ta hứa sẽ cố hết sức sắp xếp thời gian để hoàn thành việc lồng tiếng này.
Mọi người đều cảm động, nhà sản xuất ngỏ lời nhất định sẽ phải làm một việc gì đó để cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta.
[Ly Hận] nói anh ta là fan trung thành của Tiện Hề Hề, là một fan trung thành nhiều năm thì đây là những việc cần làm, không cần cảm ơn. Nếu thực sự muốn làm gì đó thì anh ta có một hy vọng xa vời là mời Tiện Hề Hề ăn bữa cơm để thỏa mãn tâm nguyện của một người hâm mộ lâu năm.
Tôi: Chuẩn, chuẩn!
[Ly Hận], người này thực sự rất kín tiếng, mỗi lần tới lồng tiếng đều che chắn kỹ lưỡng. Anh ta cao ráo, dáng đẹp, mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang kín mít. Không ai được đến gần anh ta, thậm chí anh ta còn tự mình mang tới một người ghi âm chất lượng cao tới.
Thận trọng đến độ ai cũng tưởng là minh tinh lớn, hoặc là nhân vật lớn trong giới chính trị hay kinh doanh gì đấy.
[Ly Hận] nói anh ta rất xấu nên không muốn mọi người vỡ mộng.
Tôi: …
Ánh trăng sáng của tôi.
Vỡ mộng. Vỡ mộng.
Tôi add wechat [Ly Hận]
Anh ta thêm tôi làm bạn, chào tôi bằng giọng nói trẻ trung của thiếu niên: [Xin chào, anh đại Tiện.]
Lúc đó, tôi gần như muốn múa quạt.
Anh ta chào rồi biến mất rất lịch sự.
Biết tôi không thích bị quấy rầy.
Ngoan ngoãn đáng yêu quá.
Ghi âm phải thực hiện rất nhiều lần, tiêu tốn không ít thời gian của [Ly Hận].
Nhưng anh ta thực sự chuyên nghiệp, tận tâm, cho dù thực hiện hết lần này tới lần khác vẫn kiên nhẫn làm đến khi nhà sản xuất hài lòng mới thôi.
Mọi người đều nói anh không trở thành diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp thật đáng tiếc. Anh cũng chỉ cười thản nhiên bảo, so với sở thích thì gia đình mới là điều quan trọng nhất.
Hừ hừ.
Về điểm này, Lý Hành hoàn toàn không thể so sánh được.
Dạo này anh bận lắm, lần trước anh lấy cái vòng cổ kim cương làm quà sinh nhật cho có lệ tôi đã không nói, mấy đêm nay còn không thèm làm ấm giường cho trẫm.
Thậm chí còn không thèm nói chuyện với tôi.
Tôi biết.
Loại sếp to này ban ngày bên ngoài nói nhiều quá, về nhà thì không còn gì để nói.
Nhưng tôi là vợ anh.
Hiện giờ tôi chỉ ở trong nhà. Người duy nhất có thể nói chuyện trên trời dưới đất chỉ có anh.
Ặc.
Mới 22 tuổi.
Tôi đã thành oán phụ.
Tôi sửa soạn lại mình, đi dạo phố thay đổi tâm trạng.
Thời gian này con lừa công sở Quách Hiểu Bạch đang cực khổ tăng ca, phải sửa hình ảnh miệt mài, tôi không gọi cô ấy để khỏi bị oán trách thêm.
Tôi tới cửa hàng bánh ngọt dễ thương, uống trà chiều ăn bánh một mình.
Mấy món bánh ở đây đều tinh tế, đáng yêu và đắt tiền.
Một ông chú mặc trang phục quản gia đem món tráng miệng, trà để lên bàn cho tôi, hết sức sang trọng.
Tôi vừa gặm bánh vừa nhìn đông nhìn tây, xem mấy quý phu nhân giàu có nhàn nhã ngồi đây uống trà chiều.
Kết quả tầm mắt bị thu hút bởi một cô gái trẻ mặc váy Lolita ngồi bên cửa sổ.
Tôi ngắm cô ấy rất lâu, cô ấy rất xinh đẹp, làn da trắng ngần, gương mặt rất thanh tú, ngay cả yết hầu cũng—
Ủa?
Yết hầu?
Khoan.
Hình như Lolita này hơi quen mặt.
Tôi ngập ngừng: “…Chiêm Kiến?”
Cô gái mặc đồ Lolita hồng chậm rãi quay qua nhìn tôi: “…”
Tôi chắc chắn hơn, bước tới gần anh ta: “Anh là Chiêm Kiến!”
“Không, không phải tôi! Cô nhận nhầm người rồi!”
Tôi chộp lấy cổ tay anh ta, cổ tay Chiêm Kiến có một nốt ruồi. Khi còn là cấp dưới của anh ta, bàn tay này thường xuyên chỉ lên tài liệu của tôi, tôi nhận ra nó. Mặc dù hôm nay trang điểm của anh ta rất đẹp, trông khác hoàn toàn, nhưng bàn tay này thì không bao giờ tôi nhận nhầm được.
Cuối cùng Chiêm Kiến thừa nhận: “Dù sao cũng không phải bí mật gì, đúng vậy, tôi có sở thích đốt tiền mua mấy bộ váy Lolita đóng giả thành mấy cô bé đáng yêu đi trêu trai.”
Tôi: “…Sao, sao? Không phải sở thích của anh là đốt tiền cho tiểu thuyết hả?”
Chiêm Kiến mặt ghét bỏ: “Đọc tiểu thuyết? Làm gì có sở thích cao sang vậy?”
Tôi: “Không phải anh là fan của Tiện Hề Hề sao? Tôi nghĩ anh thưởng cho anh ta nên mới thiếu tiền chi tiêu mỗi tháng…”
Chiêm Kiến: “Thưởng cho anh ta? Làm ơn đi, tôi nghèo tới nỗi chỉ có thể tải tập tin txt từ mạng xuống, sao tôi lại phí tiền cho mấy vụ thưởng thiếc đó?”
Tôi: —rác rưởi.
Anh không xứng đáng là Tiểu Kiến!
Tôi ngơ ngẩn.
Tôi cứ nghĩ Chiêm Kiến là Tiểu Kiến.
Náo loạn nửa ngày, cuối cùng Tiểu Kiến lại là người khác.
Vậy rốt cuộc Tiểu Kiến là ai?
Anh ta có thể là một ông chú. Mà cũng có thể là một cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu.
Trong lúc vô tình tôi đã tiết lộ quá nhiều thông tin cho anh ta. Thậm chí tôi còn coi anh ta là bạn bè tri âm.
Giờ ăn trưa.
Tôi nhắn cho Tiểu Kiến trên weibo.
Tôi: [Tiểu Kiến, Tiểu Kiến.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Lão đại Tiện, có việc à?]
Tôi: [Có chuyện này không tiện hỏi người khác, tôi muốn nghe ý kiến của anh.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Rất vui được cống hiến sức lực cho anh.]
Tôi: [Tôi giấu người tôi yêu để ăn một bữa cơm với người khác phái, chỉ ăn bữa cơm bình thường thôi thì có quá đáng không?]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Lão đại Tiện, rốt cuộc anh nghĩ thông muốn bắt đầu mối quan hệ mới sao?]
Đánh rắm!
Làm gì có!
Tôi: [Vì công việc thôi, hai người ăn cơm riêng. Sao, có gì không hợp không?]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Theo kinh nghiệm lâu năm của tôi, một nam một nữ ăn cơm riêng, cho dù là vì công việc mà có thì có 1 bên là động cơ không đơn thuần. Lão đại Tiện, người đó có tình cảm đặc biệt với anh không?]
Tôi: [Người đó rất yêu thích tôi, xem như là vì ngưỡng mộ tài năng của tôi đi, người đó là fan trung thành của tôi.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Chỉ là fan hâm mộ sao lại có ngoại lệ mà gặp người đó? Nói cách khác, tôi cũng muốn gặp anh có được không?]
Tôi: …
Ủa sao tự nhiên hỏi một câu, lại nghe mùi như hậu cung tranh sủng vậy.
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Có nghĩa là trong lòng anh, người đó quan trọng hơn tôi, người đó là người đặc biệt.]
Tôi thừa nhận: [Ừm thôi được rồi, người đó có điểm thu hút tôi. Hơn nữa, lần này người đó giúp đỡ tôi rất nhiều, người ta không cần đáp lại gì, chỉ muốn cùng tôi ăn bữa cơm. Tôi nhất thời sảng khoái nên đồng ý rồi, bây giờ mà đổi ý từ chối thì xấu hổ.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Đừng tự lừa mình dối người, lão đại Tiện, chẳng qua đây là thủ đoạn dụ dỗ của phụ nữ thôi. nhưng vậy cũng tốt, người yêu hiện giờ của anh không biết trân trọng anh, tự nhiên người khác sẽ nhìn nhận được điểm tốt của anh.]
Tôi: …
Tôi thực sự không ngoại tình.
Tôi có ý nghĩ đó thì cũng không có gan à.
Tôi hơi sợ: [Vậy thôi tôi không đi ăn nữa.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Anh có thể nói với người yêu anh, như vậy thì tính chất bữa ăn khác đi rồi.]
Tôi: [Có lý có lý.]
Một tuần sau, công việc ghi âm của [Ly Hận] kết thúc.
Tới lúc tôi phải thực hiện lời hứa của mình.
Sáng trước khi Lý Hành đi làm, tôi đã nói với anh: “Tối nay em mời bạn ăn cơm.”
Đã lâu không nói chuyện nhã nhặn với anh, Lý Hành khá ngạc nhiên: “Tốt quá.”
Tôi: “Một bạn học nam, chỉ có em với anh ta.”
Anh không mặn không nhạt: “Thật sao.”
Tôi: “Anh ta đã giúp em nên muốn mời anh ta đi ăn để cảm ơn.”
Lý Hành không nói gì mà chỉ dặn: “Tối đừng về muộn quá.”
Tôi: “Được.”
10 giờ sáng, tôi gửi tin nhắn wechat cho [Ly Hận], nói với anh ta bữa tối đặt ở một nhà hàng Tây. Tôi đã bao cả nhà hàng, không có ai khác nên an toàn.
[Ly Hận] có vẻ được chiều mà lo: [Lão đại Tiện, khách sáo quá.]
Buổi tối.
Tôi tới nhà hàng như đã hẹn. Vừa vào cửa đã thấy một thanh niên mặc áo đen ngồi bên cửa sổ cuối hành lang.
Tim tôi đập nhanh hơn, nhanh chóng bước tới.
Người thanh niên đứng dậy, cởi mũ ra, để lộ gương mặt tuấn tú—
Ủa?
Người này,
Không phải là chồng tôi sao?