• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Đằng bước từng bước quay về, đột nhiên thấy phía trước có hai người đi tới, chính là Ngưu San San và Chu Ngư đang cười đùa với nhau.

Vội tìm một gốc cây để trốn.

Không muốn để cho đồng đảng thấy bộ dáng tinh thần sa sút này của mình, đưa đến cửa bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn, lời này đánh chết hắn cũng không nói ra miệng, mất mặt quá rồi, tự bản thân hiểu là đủ rồi.

Đợi hai người họ cười đùa đi qua, lúc này Vệ Đằng mới hít một hơi thật dài, xoay người, đổi sang một con đường vắng hơn mà đi.

Vừa nãy trên con đường về ký túc xá kia gặp học sinh hơi nhiều, gặp phải người quen quả thật sẽ lúng túng.

Vết hôn trên cổ vẫn còn, người sáng suốt nhìn qua sẽ biết, cũng đâu thể nói toàn bộ do muỗi đốt được.

Đổi đường dù xa một chút, nhưng lại rất ít người. Vệ Đằng cũng không cần lo người ta thấy tướng đi kỳ quặc của mình, an lòng mà khập khễnh bước về phía trước.

Chỗ phía sau vô cùng đau đớn, tối qua phóng túng quá, không biết có bị rách không nữa.

Thở nặng nhọc, nhịn đau, tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua nhà ăn quen thuộc, không nhịn được lại liếc mắt nhìn.

Chỉ một ánh nhìn này, Vệ Đằng đã hối hận đến ruột cũng hóa xanh.

Không nên nhìn.

Hình ảnh kia quá chói mắt, quá tổn thương người.

Sớm biết sẽ nhìn thấy bọn họ ngồi trong nhà ăn kia, Vệ Đằng có móc mắt ra cũng sẽ không nhìn tới.

Trong nhà ăn, vị trí hắn từng ngồi cùng Tiêu Phàm uống rượu, có hai người.

Từ góc độ của Vệ Đằng, vừa lúc có thể nhìn thấy rõ một bên mặt bọn họ.

Một người cúi đầu uống trà, người còn lại cười như xuân phong đắc ý, đôi môi mở ra khép lại kia đang nói chuyện.

Không biết họ nói gì, người đối diện ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vẫy đến trên mặt bọn họ.

Bức tranh xinh đẹp hài hòa như thế.

Hai người bọn họ đều chói mắt như thế, vô luận trang phục, thưởng thức, đều là nhân trung chi long.

Ngồi cùng nhau thực xứng đôi.

Tiêu Phàm và Lâm Vi.

Rất tốt nha.

Bây giờ người ta chia tay rồi, quay lại, vừa lúc có anh ở đó, Tiêu Phàm.

Hắn có bị sự chờ đợi nhiều năm của anh làm cảm động, nhìn anh xem, cười vui vẻ như vậy.

Chói mắt đến vậy mà.

Vệ Đằng vịn cây, hít sâu một hơi, né khỏi phòng ăn, chuyển hướng quay về ký túc xá.

Đi lâu vậy, quen rồi, chỗ xấu hổ phía sau đau đến chết lặng, ngược lại chẳng còn cảm giác gì nữa.

Chẳng qua là hai chân có hơi nhũn ra, bước chân không vững, giống như bước trên mây. Mỗi bước đi đều cảm giác như mình sắp ngã nhào.

Cố gắng để bản thân đừng suy nghĩ nữa, nhưng mà, Tiêu Phàm và Lâm Vi ở cùng nhau là sự thật, đâm đến trái tim thật đau, kéo theo bao tử cũng phát đau.

Hình ảnh hai người bọn họ ở cùng nhau, quả thật trông rất đẹp.

Thậm chí khiến người qua đường có loại xúc động muốn quay phim chụp hình để lưu lại.

Nhưng hai người bọn họ, một là Tiêu Phàm, một là Lâm Vi, đừng nói chụp hình, Vệ Đằng còn là rất muốn đi qua bóp chết họ.

Thở ra một hơi thật dài, tiếp tục bước về phía trước, thôi đi, dù sao cũng sớm biết y thích Lâm Vi rồi, giờ Lâm Vi quay về, hai người họ ở cùng nhau có gì không tốt?

Ăn loại dấm đó, Vệ Đằng à, bây giờ mi cũng đâu có tư cách để ghen.

Với bọn họ mà nói, mi mới là kẻ thứ ba, người ta vốn có quá khứ nhiều năm như vậy, mi là kẻ ngu ngốc qua đường, đừng làm chuyện gì ngu xuẩn khiến người ta chê cười nữa.

Suốt đường dùng tốc độ con rùa lết đến ký túc xá, khu vực khoa sinh vốn không có thang máy, Vệ Đằng chỉ có thể chịu đựng mà bò lên cầu thang.

Nhịn được đến cửa ký túc xá, trán đã ra một tầng mồ hôi, tuýp thuốc cao trong lòng bàn tay bị nắm đến nóng lên, bị bóp đến thay đổi hình dạng.

Đó là sau khi *, đồ thực thực tại tại Tiêu Phàm đưa cho hắn.

Những thứ khác, tỷ như ánh mắt lạnh lùng, lời gây tổn thương như hãy quên đi các loại, đã không cần đi so đo nữa.

Vệ Đằng nhếch nhếch khóe môi, ném thuốc vào thùng rác.

Toàn thân bủn rủn, ngay cả sức lực bò lên giường cũng không có, trực tiếp kéo ghế ra, nằm gục trên bàn.

Có lẽ là quá mệt mỏi, tối qua cũng không ngủ được bao nhiêu, sáng sớm thức dậy lại phải đi bộ đường dài như vậy, đầu Vệ Đằng vừa tiếp xúc mặt bàn, cứ thế thiếp đi.

Cũng lười đi tắm thay quần áo, hậu huyệt có cảm giác dính dính rất ghê tởm, sau, những thứ đó dường như bám cả trên đùi, rất không thoải mái.

Dù sao chuyện trước mắt, ngủ trước, bổ sung thể lực.

Lúc Tiêu Phàm chạy đến ký túc xá học sinh đã là 3h chiều.

Nhìn hàng hàng những dãy lầu y hệt nhau trước mắt, Tiêu Phàm có chút nhức đầu lấy di động ra nhắn tin cho Tiêu Tinh.

“Vệ Đằng ở ký túc xá nào?”

Tiêu Tinh rất ngạc nhiên, anh mình hôm nay sao vậy, rất hiếm khi chủ động gửi tin nhắn, lại gửi liên hồi mà còn toàn nhắc đến Vệ Đằng với Vệ Đằng.

“Em không biết, em hỏi Nam Nam.”

“Cám ơn.”

Tiêu Tinh cảm thấy phía sau nổi lên tầng gai óc, vội vàng quay sang hỏi Vệ Nam: “ Anh cậu ở lầu ký túc xá nào?”

“Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Anh tớ hỏi.”

“À, phòng 707 dãy lầu 3.” Nói xong Vệ Nam mới sực tỉnh, anh cậu ấy không phải là Tiêu Phàm sao? Anh ta hỏi ký túc xá anh hai mình làm gì? Trong lòng báo động mãnh liệt, vội vàng đè lại bàn tay đang nhắn tin của Tiêu Tinh, “Không đúng, cậu nói với anh cậu trước, không biết.”

Tiêu Tinh không hiểu ra sao cả, đành phải nghe theo Vệ Nam, trả lời: “Xin lỗi anh nha, Nam Nam cũng không biết…”

Tiêu Phàm trả di động vào túi, đến từng ký túc xá một để tìm.

“Xin giúp tôi tra thử ở đây có học sinh nào là Vệ Đằng không.”

Học sinh ký túc xá như nhau, dì quản lý hồ nghi nhìn Tiêu Phàm, “đau bao tử thì không có, có một người đau bụng, cậu tìm hắn à?”

Tiêu Phàm lúng túng cười cười, xoay người đi dãy lầu thứ 2.

“Xin hỏi ở đây có bạn học nào tên Vệ Đằng không?”

Bị dì quản lý liếc mắt một cái, “Không có không có, đến chỗ khác tìm đi.”

Tiêu Phàm cảm thấy bản thân đến bây giờ cũng chưa từng chật vật như vậy, hơn 10 dãy lầu ký túc xá, lần lượt tìm từng cái, vô số lần bị nhân viên quản lý nhìn bằng ánh mắt quái dị.

Đến cuối cùng, nhìn thấy dãy lầu 3 nằm trong góc.

Quản lý ký túc xá là một cô gái trẻ, thái độ cũng không tệ: “Tôi giúp cậu tra thử, Vệ Đằng, năm 3 khoa hóa, phòng 07 lầu 7 phải không?”

Tiêu Phàm nhìn thấy cái tên kia thân thương gấp bội.

“Đúng, tôi chính là tìm cậu ấy.”

“Cậu là gì của cậu ấy vậy, ngày nghỉ cấm bạn bè đến thăm.”

“Tôi. . .” Tiêu Phàm do dự chốc lát, nghiêm túc nói: “Tôi là anh trai cậu ấy, đến thăm cậu ấy một lát.”

“Anh trai à?”

Bị ánh mắt kia nhìn có chút chột dạ, Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, “phải, anh ruột.”

“À, vậy được, nửa tiếng.”

“Nửa tiếng? Con trai đến ký túc xá con gái hạn chế nửa tiếng, cô nhìn đi, tôi cũng là con trai mà, có thể nới rộng thời gian một chút không?”

“Vậy một tiếng, cậu đặt thẻ trường ở đó.”

Tiêu Phàm gật đầu cám ơn một tiếng, vội vàng đưa thẻ trường cho quản lý ký túc, xoay người lên lầu thật nhanh.

Quản lý ở phía sau bất đắc dĩ than thở, lắc đầu một cái.

“Thời đại này, nam sinh vào ký túc xá nữ đều là sửa máy vi tính, nữ sinh vào ký túc xá nam đều nói là vì công việc, nam sinh vào ký túc xá nam sao đều là họ hàng thân thích nhỉ.”

Tiêu Phàm trong vòng 2 phút bò lên lầu 7, lúc đến phòng 7 đã mệt đến thở hồng hộc.

Gõ cửa, không có phản ứng, nhẹ đẩy một chút, cửa lại mở ra.

Sau đó, liền thấy Vệ Đằng nằm trên bàn mà ngủ.

Bóng lưng trơ trọi kia khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Vội vàng đi vào, khóa cửa lại trước, nhẹ nhàng nắm vai Vệ Đằng.

“Em cũng không thay đổi quần áo?” giọng nói mang theo ý trách móc, đồ ngốc, chưa kịp tắm rửa đã ngủ thiếp đi rồi, còn mở quạt to nữa, em muốn chết sao?”

Ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói chuyện, lại phát hiện đối phương không có chút phản ứng, ôm hắn vào lòng, quay đầu nhìn, chỉ thấy miệng Vệ Đằng mở lớn để hô hấp, ngủ rất say.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ thở dài, một tay ôm sát hông hắn, một tay kéo ghế đến phòng vệ sinh.

“Tôi giúp em xử lý một chút.”

Mặc dù biết căn bản hắn không nghe được, Tiêu Phàm vẫn rất kiên nhẫn giải thích.

Nhẹ nhàng cởi quần áo hắn xuống, lúc ngón tay chạm đến quần lót, lại có chút nhút nhát.

Vết bẩn trên đùi đâm vào làm đau mắt, nơi đó bị thương nặng thế nào, có thể tưởng tượng ra được.

Cởi mảnh che cuối cùng, lúc chính mắt nhìn thấy nơi đó, tim Tiêu Phàm lại bị siết chặt.

Chỉ thấy hậu huyệt rỉ máu và *** lẫn vào hỗn độn, dính dính trên miệng huyệt, quá lâu nên đã khô cứng lại.

Tiêu Phàm để Vệ Đằng tựa trên ghế, mở vòi sen, chỉnh nước đến nhiệt độ thích hợp, dòng nước cũng nhỏ, bắt đầu cẩn thận tắm rửa.

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên chăm sóc người như vậy.

Động tác Tiêu Phàm mặc dù có hơi vụng về, nhưng lại dịu dàng cẩn thận khác thường, trong lòng ngoại trừ chua xót và hối hận, còn là một mảng nhu tình.

Động tác xuống tay càng chậm hơn một chút.

Nhẹ nhàng chạm tay vào nơi đó, thấy Vệ Đằng nhíu mày, vội rút tay ra, tinh tế dùng nước rửa trôi.

Vết máu khô theo nước trôi đi, đọng dưới chân, đỏ thẫm cả sàn phòng.

Tiêu Phàm lại một trận đau lòng, tối qua mình thật quá đáng chết, biết rõ là cậu ấy, lại còn lừa mình dối người ôm cậu ấy, còn không chỉ một lần.

Cậu ấy là lần đầu tiên, quá mức không cẩn thận, tổn thương cậu ấy chưa nói, còn không xử lý cho cậu ấy kịp thời.

Thật là đáng chết.

Trong lòng lại càng thêm hối hận.

Cẩn thận rửa sạch hậu huyệt, lấy tuýp thuốc trong túi ra, đẩy một ít, nhẹ nhàng bôi lên miệng huyệt, sau đó lại đẩy một ít, vào thăm dò.

Vệ Đằng ngủ rất say, đối với động tác của Tiêu Phàm cũng không chút phản kháng.

Tiêu Phàm an tâm, từ từ bôi thuốc vào nội vách, ngón tay cảm nhận nhiệt độ nóng rực bên trong, mặt lại bắt đầu nóng lên.

Khụ.

Lúc ôm cậu ấy đúng là quá kích động, bây giờ nhớ đến tình hình mãnh liệt tối qua, bộ phận nào đó của cơ thể lại bắt đầu kêu gào.

Tiêu Phàm mắng bản thân một trận, bình tĩnh lại, tập trung tinh thần tắm rửa cho Vệ Đằng.

Tóc cậu ấy màu vàng nhạt, dựng đứng lên như con nhím, bị ngâm nước, nháy mắt lại mềm mại.

Tiêu Phàm cho một ít dầu gội vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng bôi trên đầu hắn, một tay đỡ quai hàm hắn, một tay xoa bóp tóc hắn.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Vệ Đằng nằm trên băng ghế, cái mông chu lên thật cao, đầu lại bị nâng lên, cả tư thế, rất giống… đang bị người ta dạy dỗ.

Trán Tiêu Phàm đổ mồ hôi nóng, thu lại suy nghĩ kỳ lạ, không nhìn tới thân thể đầy quyến rũ này nữa, chuyên tâm nhìn chằm chằm đầu hắn để xoa bóp tóc.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Tiêu Phàm đi tìm quần áo cho hắn thay.

Vừa mở tủ ra nhìn, một đống vải rách chồng chất lung tung, trong đó có quần lót với hình ảnh quái dị, quần jean rách, quần áo đính một đám vải rách không thể giải thích…

Tiêu Phàm cau mày, tìm cả buổi cũng không thấy đồ ngủ, đành phải lấy một chiếc áo sơ mi, một cái quần đùi cùng một chiếc quần lót tương đối đơn giản.

Quay đầu lại mặc đồ cho hắn xong, sau đó, bế hắn ra ngoài, nhìn nhìn giường chiếu cao cao, lôi ghế lại, trực tiếp ôm Vệ Đằng, bước lên ghế bế Vệ Đằng đặt lên giường.

Lót gối, đắp mền đàng hoàng, lúc này Tiêu Phàm mới thở phào một hơi.

Cảm giác chăm sóc cậu ấy thật tốt nha.

Dĩ nhiên, nhìn thấy cậu ấy bị thương thật là đau lòng.

Nghĩ đến cậu ấy phải chịu đựng đau đớn từ hậu huyệt, đi bộ quãng đường xa như vậy, leo lên cầu thang cao như vậy, tim Tiêu Phàm tựa như bị người ta cầm trong tay mà bóp chặt, chua xót từng cơn.

Chạy lên ban công giặt hết quần áo của hắn, ngay cả quần lót có hình kỳ quái cũng giặt luôn.

Lần đầu tiên tự tay giặt quần áo, bị một đống bọt xà phòng văng lên khắp người. Trong lòng lại có loại cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng.

Rốt cuộc cũng giặt xong, treo quần áo lên.

“Vệ Đằng ngốc.” Tiêu Phàm đứng trên ghế nói chuyện với Vệ Đằng, mặc dù biết cậu ấy không nghe được, nhưng chỉ muốn nói, cho dù là độc thoại cũng được.

“Xin lỗi, tôi đã quá kích động.” Bất kể là sự mất kiểm soát tối qua hay xúc động sáng nay, đều tổn thương em rất sâu chăng?

Nhưng nói ngay mặt, thật sự lại kéo không ra lời.

Tiêu Phàm từ nhỏ vẫn luôn cho mình rất cao, đừng nói là xin lỗi người ta, bây giờ vừa lúc Vệ Đằng ngủ thiếp đi mới mặt dày mà nói ra những lời này.

“Chắc em không biết… thật ra tôi chỉ từng hôn một mình em.”

“Khụ… lần trước là lúc em uống say chiếm lợi của em, tối hôm qua tự em hôn tôi, bây giờ… rất muốn hôn em nữa.”

Dứt lời, tay vịn lan can, sáp lại, hôn đôi môi Vệ Đằng, liếm liếm, đầu lưỡi lại nhẹ nhàng tiến vào dò xét.

Vệ Đằng đang trong mộng, theo bản năng đưa lưỡi ngăn xâm lược, nhưng bị Tiêu Phàm bắt được, đầu lưỡi dịu dàng dây dưa.

Sau hồi lâu, Tiêu Phàm mới vừa lòng mà lui ra ngoài, liếm liếm môi hắn, lại gần tai nói: “Tôi phải đi rồi, em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Lúc Vệ Đằng tỉnh lại, đã gần hoàng hôn.

Toàn thân thư thư phục phục nhẹ nhàng khoan khoái, sờ soạng trên người, quần áo đã được thay, hậu huyệt lành lạnh, rất thoải mái.

Chợt mở to hai mắt, nhìn thử xung quanh, trong túc xá chỉ có một mình mình, lập tức hoảng hốt ngồi dậy khỏi giường, động tác quá đột ngột nên đụng phải trần nhà.

Vệ Đằng nhe răng nhếch miệng vuốt vuốt đỉnh đầu bị đụng đau, trong miệng mắng:

Phi, ai tắm cho mình vậy, cả mông cũng rửa sạch?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK