Hình ảnh vừa nhìn thấy thực rất chướng mắt.
Vệ Đằng ở cùng người khác, nghĩ đến bộ dáng cậu ấy ngọt ngào cùng gã đó, trong tim đau cứ như bị kim đâm.
Nếu không phải đủ bình tĩnh nhận ra vẻ mặt Vệ Đằng có gì đó không đúng, thật muốn đập tên kia ngay tại chỗ, sau đó đem Vệ Đằng kéo vào trong lòng ngực mình.
Nói gì mà không dễ dàng tha thứ bạn trai cũ quấy rầy?
Tiêu Phàm tức giận nện một đấm vào vách tường, tôi là có thể dễ dàng tha thứ cho các cậu kết phường lừa gạt chắc?
Nam sinh kia và Vệ Đằng chắc chỉ là bạn bè nhỉ? Vì muốn đuổi mình đi mới cố ý diễn trò thôi? Không phải thật…
Tiêu Phàm nghĩ như vậy, hít một hơi thật sâu, mới khiến cho bản thân bình tĩnh lại.
Đêm nay, ống nước ngược lại không rò rỉ, bóng rổ cũng không đập, chẳng qua là lúc đêm khuya, đột nhiên vang lên từng trận rên rĩ.
Tiêu Phàm bị dọa tỉnh, tiếng giường kẽo kẹt vang lên không ngừng trên đỉnh đầu, thanh âm xuyên thấu qua sàn nhà truyền tới, có chút mơ hồ, lại có thể nghe ra đó là đang làm gì.
Huống chi, mở cửa sổ, ban đêm thanh tĩnh truyền đến tiếng thở dốc khiến người ta tưởng tượng lung tung, tiếng rên rĩ tựa như một loại ảo mộng, đối với Tiêu Phàm mà nói thì y hệt sét đánh bên tai.
Làm ơn, bật GV cũng không cần bật lớn vậy chứ!!
Cố gắng hít thở sâu, kiềm chế dục vọng muốn xông lên giết người, Tiêu Phàm lại một lần nhắm mắt lại, mang nút tai, lại một lần mất ngủ.
Trong lòng dày xéo đau đớn.
Từ chối tin tưởng, thuyết phục bản thân đây chẳng qua là giả vờ, những dấu vết đó, những lời nói đó, những âm thanh đó, tất cả đều là giả tạo.
Nhưng mà, Vệ Đằng vì muốn mình từ bỏ mà diễn kịch đến mức đó sao?
Tìm người thứ ba ra mặt là muốn đuổi mình đi hay là chọc tức mình đây?
Cuộc sống dày vò người như vậy, qua được vài ngày, Tiêu Phàm vẫn không có ý định muốn dọn đi.
Trong lòng Vệ Đằng càng ngày càng bất an, luôn cảm giác mấy lần gặp mặt Tiêu Phàm, trong ánh mắt hắn mang theo tâm tình nồng đậm.
Loại tâm tình đó khiến cho Vệ Đằng kinh hãi run rẩy, nhiều hơn nữa là sợ, sợ bản thân kiên trì không nổi lại bị đắm chìm.
Một cuối tuần, Tiêu Phàm kiên nhẫn chờ đợi người đưa đồ ăn bán ngoài đến.
Cũng không phải chờ thức ăn của mình, mà là chờ phần của trên lầu, trải qua quan sát suốt mấy ngày nay, phát hiện đám Vệ Đằng đều gọi đồ ăn ngoài, lần nào cũng gọi rất nhiều thức ăn, hai người đàn ông tuyệt đối không thể ăn nhiều như thế, ngược lại giống như là có nuôi thêm một con heo vậy.
Lại căn cứ theo quan sát tỉ mỉ, trên lầu hẳn là ở ba người.
Trừ Vệ Đằng và Châu Vũ, còn thêm một cô gái.
Bởi vì quần áo phơi trên ban công, có một lần bị gió thổi xuống, Tiêu Phàm đúng lúc thấy một cái quần trắng.
Nếu còn có người ở cùng nhau, vậy lúc ăn cơm, nhất định sẽ không trốn đi.
Đợi đến lúc người đưa thức ăn đến ngoài lầu 5, Tiêu Phàm đột nhiên mở cửa.
Người nọ bị dọa sợ hết hồn, lại thấy Tiêu Phàm mỉm cười lễ phép: ―Tôi có đồ muốn đưa lên lầu, anh đưa thức ăn cho lầu 6 à?‖
“Đúng vậy. . .”
―Vậy cùng vào đi.‖
Vì vậy, Tiêu Phàm đi theo sau lưng hắn, cùng lên lầu.
Tiêu Phàm cũng chẳng muốn lén lút làm gì nhưng đám người Vệ Đằng mỗi lần thấy hắn qua mắt cửa liền chuẩn bị ứng phó, ví dụ như để cô gái kia trốn đi, làm quần áo xốc xếch rồi nằm trên sa lon.
Nghe được có người gõ cửa, Vệ Đằng liếc nhìn, là người đưa thức ăn, vội vàng chảy nước miếng mở cửa.
―Thức ăn đưa tới rồi!‖
Châu Vũ cũng cười tươi rói chạy tới đón hộp cơm, không ngờ từ sau lưng người đưa thức ăn toát ra một cái Tiêu Phàm, ―Chào mọi người, tôi mang đồ lên, cùng nhau ăn cơm thôi.‖
Nói xong cũng không để ý phản ứng ngây ngô của hai người, vòng qua bọn họ vào cửa.
Ánh mắt đảo qua bên trong phòng, chỉ thấy phòng ngủ vừa bị bạo lực mở ra giờ lại nhẹ nhàng khép lại.
Tiêu Phàm nhếch môi cười cười, tự nhiên ngồi trên ghế sa lon, mở hộp cơm ra: ―Vệ Đằng, anh mang theo món sườn em thích nhất này, Châu Vũ đến đây, cùng nhau ăn đi.‖
Nể tình chí ít cậu cũng là bạn cậu ấy, tôi mới khoan dung như thế, Châu Vũ cậu cũng thật quá đáng.
Tiêu Phàm hướng Châu Vũ ôn tồn mỉm cười, đưa cho hắn đôi đũa: ―Đến đây, ăn đi.‖
Vệ Đằng và Châu Vũ liếc mắt nhìn nhau, toàn thân cứng ngắc ngồi đối diện Tiêu
Phàm.
Châu Vũ mặt mũi cau có ăn uống, Vệ Đằng là thấp thỏm bất an nhai sườn, thỉnh thoảng nhìn về phía đối diện, chạm phải ánh mắt dịu dàng của Tiêu Phàm, vội vàng chột dạ cúi đầu.
―Đúng rồi, tôi lấy được mấy tấm vé xem phim suất 8h tối nay, các cậu có hứng thú không? Cùng đi chứ.‖ Tiêu Phàm đột nhiên nói.
Châu Vũ hừ lạnh một tiếng, “Cùng đi? Mệt anh nghĩ ra! Ba người chúng ta đi tính là quan hệ gì vậy?‖
―Bởi vì tôi là bạn trai cũ của Vệ Đằng, ngay cả cùng nhau xem phim cũng không được sao? Vệ Đằng sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?‖ Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng đầy hàm ý, nói xong liền gắp một miếng sườn đưa vào bát khẩy khẩy, kéo dài thời gian.
Châu Vũ nháy mắt với Vệ Đằng, Vệ Đằng cúi thấp đầu không nói lời nào.
Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới có chút buồn rầu thở dài: ―Vé thật vất vả mới lấy được, nếu các cậu không muốn thấy tôi, vậy các cậu cứ đi đi, còn dư lại một tấm cứ đưa bạn là được rồi.‖
Bả vai Vệ Đằng giật giật, vẫn không nói lời nào.
―Tốt nha, cám ơn.‖ Châu Vũ không chút khách sáo cầm vé lại, ―Anh nói đúng, quả thật là không muốn đi cùng anh, đừng nói tôi hẹp hòi, vừa nghĩ anh từng ở cùng Vệ Đằng, trong lòng tôi liền cảm thấy khó chịu.‖
Tiêu Phàm mỉm cười đứng dậy, “Vậy cũng tốt, tôi xuống lầu trước, chúc các cậu vui vẻ.‖
Sau khi ra cửa, chân mày của Tiêu Phàm cau lại.
Cái gì gọi là trong lòng khó chịu? Bây giờ khó chịu nhất chính là tôi này.
Nếu không phải vô tình thấy món quần áo bị gió thổi rơi, hoài nghi rồi đi điều tra, tra được Châu Vũ có người bạn gái tên Ngưu San San, các người còn tiếp tục diễn như vậy, thật không dám đảm bảo bản thân có bộc phát hay không.
Nghĩ đến móng vuốt Châu Vũ lướt qua lướt lại trên ngực Vệ Đằng, Tiêu Phàm liền giận đến muốn đánh người.
Chờ Tiêu Phàm đi khỏi, Vệ Đằng mới ngẩng đầu lên trừng Châu Vũ, ―Tớ phi, con người cậu quả thật là quá không biết xấu hổ nha!‖
Châu Vũ cười giơ giơ tấm vé trong tay, ―Sao vậy, cậu đau lòng à? Hey, anh em tớ đây không phải là giúp cậu trút giận sao, cậu nhìn thử bộ dáng hắn xem, còn nói cái gì mà Vệ Đằng sẽ không hẹp hòi như vậy chứ? Tớ phi, hắn tưởng mình là ai vậy, hắn nói đi cùng thì đi cùng à?‖
Vệ Đằng nghĩ nghĩ, thở dài: ―Tấm vé kia vừa vặn đưa cho San San, thật ra thì tớ cũng không muốn đi cùng hắn, đỡ phải lúng túng.‖
Ngưu San San rốt cuộc mở cửa bước ra, vọt tới ghế sa lon bên cạnh cầm đũa lên ăn.
―Chết đói mình! Các cậu nói chuyện cũng không nhanh lên một chút, tớ trốn trong phòng ngủ nghe mùi sườn thơm phức, nước miếng sắp chảy khô rồi!‖
―Không có việc gì, bà xã, anh chừa lại cho em hơn nửa hộp này!‖ Châu Vũ nói xong liền đem sườn trong chén mình toàn bộ gắp qua, ―Em chính là ăn thành heo, anh cũng nuôi em.‖
Vệ Đằng lắc đầu thở dài.
Hai người bạn thân này dính với nhau đã lâu như vậy vẫn là ngọt ngào như mật, nhìn thật khó chịu.
Hơn nữa sườn này là Tiêu Phàm cho tớ mà, các cậu có thể ăn đều là nhờ vào phúc của tớ…
Bị loại ý nghĩ này dọa sợ hết hồn, Vệ Đằng vội vàng thu liễm tâm trạng, vùi đầu ăn cơm.
8h tối, ngọn đèn trên đường đi bộ sáng rực, rạp chiếu phim người đông nghìn nghịt.
Bởi vì là buổi công chiếu ra mắt, hơn nữa còn là siêu phẩm đã tuyên truyền rất lâu, bộ phim tụ tập các minh tinh, giá vé đặc biệt cao, người xem cũng đặc biệt nhiều.
Ba tấm vé, có hai tấm là vé đôi, Vệ Đằng dĩ nhiên là để Ngưu San San cùng Châu vũ ngồi cùng nhau, một mình ngồi ở hàng sau.
Đến 8h, ánh đèn trong phòng vụt tắt, phim bắt đầu chiếu, chỗ ngồi bên cạnh Vệ Đằng lúc này mới có người tới.
Trong nháy mắt, Vệ Đằng toàn thân căng thẳng, hơi thở quen thuộc đó, không cần hỏi cũng biết là ai.
Tiêu Phàm! Tên khốn kiếp này làm cách nào tới?
Vệ Đằng quay đầu, mơ hồ có thể thấy đường cong gò má của hắn, lúc ánh sáng bộ phim sáng hơn, thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt bên môi hắn.
Vệ Đằng giận đến nghiến răng ken két, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai: ―Không ngại anh ngồi bên cạnh em chứ?‖
Vệ Đằng hừ một tiếng, trong lòng giờ mới hiểu được.
Tên ác lang này đã sớm thiết kế bẫy rập để cho người ta chui vào!
Hắn nhất định là mua trước một cặp vé, sau đó lại mua một cặp vé khác, giao cho mình ba vé, vừa vặn cho Châu Vũ và Ngưu San San vé đôi!
Sớm biết nên ngồi cùng Châu Vũ, để Ngưu San San ngồi một mình gặm bắp rang, nếu không phải tại hai người bọn họ ngọt ngào như mật không chịu tách ra…
―Đừng nổi giận, anh là có lời muốn nói với em.‖ Hơi thở nóng hổi của Tiêu Phàm phun bên tai, dọa đến Vệ Đằng lưng cứng ngắc không dám động đậy.
―Có cái gì để nói!‖ Vệ Đằng hạ giọng rống lên một tiếng.
Những người bên cạnh quay đầu nhìn Vệ Đằng, “Ồn chết được!‖
Vệ Đằng lúng túng cúi đầu, Tiêu Phàm vỗ nhẹ lưng hắn, ―Xem phim xong trước đã, ở đây nói không rõ.‖
Tim Vệ Đằng đập hơi nhanh, đợi một hồi lâu hắn quả thật không nói, vì vậy cũng tập trung xem phim.
Là câu chuyện bối cảnh vườn trường, mối tình tay ba thông thường nhất.
Có một người yêu bạn thân nhất của mình nhưng người bạn đó chỉ yêu người đàn anh khóa trên.
Người đó vẫn nhìn bọn họ từ lúc yêu nhau đến lúc chia tay, nhìn con đường chông gai của bọn họ. Bản thân yên lặng đứng ở trong góc nhỏ, an ủi bọn họ, trợ giúp bọn họ, nhưng cho tới bây giờ chẳng hề mơ mộng có thể đạt được tình yêu.
Khung cảnh cuối cùng là đặc tả những kỷ niệm tươi đẹp trước đây, mỉm cười với người yêu đặc biệt rực rỡ, bóng hình sau gốc cây, cái gọi là người thứ ba yên lặng xoay người rời đi, lưu lại bóng lưng cô đơn.
Không khí có chút áp bách, thậm chí có người khóc trong rạp.
Bộ phim kết thúc, lúc đèn còn chưa bật sáng, Tiêu Phàm đột nhiên nắm tay Vệ Đằng, ngón tay khô ráo ***g qua, giữ lấy, sau đó kéo hắn ra ngoài. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Vệ Đằng phản kháng, tay lại bị hắn siết thật chặt.
Đến ngoài cửa, Vệ Đằng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, Tiêu Phàm thở dài, buông tay hắn ra.
Vì bộ phim kia hơi buồn, trong lòng Vệ Đằng rất không thoải mái. Hắn biết Tiêu Phàm mời bọn họ đi xem bộ phim này là cố ý muốn gợi cho mình nhớ vài thứ.
Ví dụ như khi đó, tình tiết ngây ngốc chờ hắn dưới thư viện, thí dụ như tình tiết lúc hắn để mình dựa vào vai ngủ gục, tự sửa lại bút ký cho mình, ví dụ như tình tiết sau khi tan học mỗi ngày, đến ký túc của hắn nhìn hắn mang tạp dề nấu cơm, ví dụ như tình tiết vào ngày nghỉ đó, hai người len lén ở chung, cả ngày cả ngày dính lấy nhau…
Khi đó quả thật rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Sau này mới biết, tất cả những điều đó chẳng qua là giả tạo, trong lòng hắn cũng chả có vị trí của mình, thứ mình muốn, hắn hoàn toàn không thể cho.
Xa nhau là lựa chọn tốt nhất, nếu đã lựa chọn thì sẽ không hối hận.
Vệ Đằng trầm mặc một lát, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Tiêu Phàm, anh rốt cuộc muốn phải thế nào? Đều đã qua lâu như vậy.”
Tiêu Phàm chăm chú nhìn Vệ Đằng, hồi lâu sau, mới mở miệng nói rằng: ―Anh hy vọng em cho anh một lần cơ hội, lần cuối cùng.‖
―Bù đắp sao?‖ Vệ Đằng cười lạnh, ―Không cần phải thế! Tôi không hận anh, cũng không cần anh bù đắp lại, anh có nhiều thời gian đến quấn lấy tôi như vậy, chi bằng đuổi theo Diệp Kính Văn trở lại đi, hai người các anh mới thích hợp nhất!‖
Nói xong quay đầu định đi, lại bị Tiêu Phàm kéo lại.
―Người Diệp Kính Văn yêu là Lâm Vi, còn người anh yêu… là em.‖
Vệ Đằng dừng bước lại, kéo môi cười cười, xoay đầu lại dùng sức hất hắn ra.
―Đùa bỡn tôi rất thú vị à? Anh cho rằng tôi vẫn là Vệ Đằng ngu ngốc hồ đồ năm đó sao, chỉ cần bị anh mỉm cười dụ dỗ một chút, nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, lại ngoắc ngoắc ngón tay liền ngu ngốc chạy đến liếm ngón chân anh?! Tiêu Phàm! Tôi biết anh xem tôi như lốp xe, lốp chính bị hỏng không dùng được mới đem tôi ra phơi phơi! Nói đi, Diệp Kính Văn đi rồi phải không? Anh cảm thấy cô đơn mới tìm tôi về cho anh chút anh ủi phải không?‖ Nói xong, lại hung hăng trừng mắt liếc hắn: ―Xin lỗi, tôi không theo hầu!‖
―Vệ Đằng, em ba lần bốn lượt nghĩ cách đuổi anh đi, thậm chí đóng kịch cũng làm đến trình độ đó, nói thật, em ghét anh như vậy sao? Không muốn cho anh bất cứ cơ hội nào?‖
Vệ Đằng hít mũi một cái, “Tôi không ghét anh, chẳng qua là không hiểu, anh còn muốn từ chỗ tôi lấy được những gì? Đồ cho anh đều bị anh ném, anh còn muốn đòi thứ gì nữa?‖
Tiêu Phàm im lặng trong giây lát, dịu dàng nói: ―Chúng ta bắt đầu lại được không? Anh luôn luôn không có cách nào quên em. Chỉ có lúc ở cạnh em, anh mới cảm thấy trong lòng đặc biệt vui vẻ, nhìn nụ cười của em, bản thân cũng sẽ vui lên. Từ nhỏ đến giờ anh cũng chưa từng có sự vui vẻ đơn thuần như thế, cảm giác đó quá khắc cốt minh tâm. Ban đầu không biết đó là yêu, cũng không biết làm sao để đáp lại nhiệt tình của em, luôn cảm thấy mờ mịt, thậm chí chẳng biết làm sao.‖
“Bởi vì từng thích người khác mà không có kết quả, anh đối với tình cảm luôn có điều bảo lưu, không dám toàn tâm toàn ý trả giá, sợ lại bị thương lần nữa. Lúc đó anh không biết em sẽ để ý những điều này, không nói thật với em, còn tưởng rằng em sẽ vẫn chờ anh, đợi đến lúc anh hoàn toàn từ bỏ Diệp Kính Văn và Lâm Vi, không nghĩ đến… em lại rút lui trước.‖
Ánh mắt Tiêu Phàm chăm chú nhìn Vệ Đằng, giọng nói rất dịu dàng, rất ấm áp.
Cho đến giờ chưa từng thấy hắn lộ ra vẻ mặt đó, kiên cường mỉm cười nhưng lại cười đến đặc biệt cô đơn. Giữa đôi lông mày, còn có tâm tình nồng đậm, tựa như đã bị đè nén thật lâu.
Vệ Đằng liếc mắt nhìn cánh tay siết chặt của hắn, vì quá dồn sức mà có hơi đau, ―Anh buông tay trước đã.‖
―Anh sẽ không buông em ra, cho anh một cơ hội cuối cùng được không?‖
Vệ Đằng cười.
Anh cho rằng tôi sẽ luôn chờ anh, nên sau khi bị tổn thương vẫn phóng khoáng nói cho anh thêm một cơ hội.
Thậm chí oán trách mình không đợi đến ngày anh từ bỏ quá khứ phải không?
Anh cho rằng Vệ Đằng tôi chính là người thấp kém như thế, phải một lòng một dạ chờ đợi phía sau anh, chờ anh quay đầu lại phải không?
Đợi đến cuối cùng khi anh quay đầu lại, vội vàng mỉm cười nhào tới, giống như nhận được ban ơn sao?
Lúc Vệ Đằng cười rộ lên, ánh mắt rất đẹp, thế nhưng bây giờ, nhìn ánh mắt đang gượng cười giả vờ không để tâm, lại cảm thấy tim đau như dao cắt.
―Tiêu Phàm, anh có biết một người đứng trong nhà vệ sinh vừa bẩn vừa thối của xe lửa khóc lóc, là mùi vị gì không?‖
―Anh có biết, một người đứng ở bệnh viện xếp hàng, toàn thân đau đến co giật, nhưng người yêu lại đang ở cạnh người khác xem bệnh, là cảm giác gì không?‖
―Rất nhiều chuyện không phải cứ muốn vãn hồi là có thể vãn hồi lại được. Suy nghĩ tôi đơn giản, nhưng lòng tôi cũng làm bằng thịt, không phải là quả cà chua mà tùy ý anh muốn giẫm thì giẫm, bóp thì bóp.‖
Tiêu Phàm không nói gì, chẳng qua là ngón tay nắm lấy Vệ Đằng lại run rẩy dữ dội.
―Anh buông tay, tôi muốn đi về rồi.‖ Vệ Đằng còn chưa nói hết, lại bị một nguồn lực kéo đến bên cạnh, lúc quay đầu lại, chỉ thấy Châu Vũ tung một đấm qua, đánh Tiêu Phàm gục trên mặt đất.
Vệ Đằng đứng tại chỗ, định tới can ngăn Châu Vũ, cánh tay lại bị Ngưu San San kéo lấy.
―Phi! Họ Tiêu kia, anh cũng nghe được rồi đó?! Vệ Đằng bị anh tổn thương nặng bao nhiêu, anh biết? Không chỉ như vậy, tôi cho anh biết Tiêu Phàm, năm đó lúc cậu ấy quay về ký túc xá, cả người thất hồn lạc phách giống như tên lang thang, liên tục mấy ngày đều bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại núp ở trong phòng vệ sinh dùng nước lạnh vỗ mặt! Cậu ấy ăn không vô ngủ không ngon, phát bệnh dạ dày, cả người rút lại trên giường mà gọi tên anh! Khi đó anh ở đâu? Anh ở đâu? Anh đang ở bên người khác đi?‖
Châu Vũ lớn tiếng rống lên, dứt lời, lại đấm qua một cái.
Tiêu Phàm cúi thấp đầu, không phản kháng, chống người đứng dậy, lại bị đánh ngã, tiếp tục đứng lên.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, hắn đều là con người chính chắn kiên cường, cho nên, bản thân phải giả bộ kiên cường.
Cậu hỏi tôi, khi đó ở đâu?
Có lẽ lót báo, ngồi trên toa hành khác đến nơi tiếp theo chăng?
Có lẽ là tràn đầy hy vọng chạy đến thành phố A, nằm trong nhà Diệp Kính Huy mà nhớ đến Vệ Đằng đi?
Lại có lẽ lúc tra được đây chỉ là mưu kế các người gạt tôi, sau đó ngồi trước máy vi tính ngẩn người thôi?
Em đau lòng anh cũng khó chịu mà, Vệ Đằng…
Tình yêu là chuyện của hai người, em cho rằng chỉ có một mình em là biết chịu tổn thương sao?
Lòng của em làm bằng thịt, lòng của anh chẳng lẽ làm bằng băng sao?
Tiêu Phàm khẽ cười đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng.
Nắm đấm của Châu Vũ quả rất mạnh, đánh trên người, mỗi đấm đều đau đến thấu tâm.
Nhưng thật sự khiến người ta đau lòng, cũng không phải là quả đấm, mà là em.
Vệ Đằng, từ đầu đến cuối em đứng nơi đó, nhìn anh bị người ta đánh, một đấm lại một đấm, lần lượt bị đánh đến ngã nhào trên đất.
Em chỉ yên lặng đứng nhìn sao?
Tiêu Phàm vừa lau vết máu vừa đứng thẳng lưng, chầm chậm bước đến trước mặt Vệ Đằng.
Móc trong túi ra chiếc di động màu trắng, vết máu trên tay dính vào di động, chói mắt khác thường.
―Cái máy này, bởi vì năm đó hết pin, bỏ lỡ sinh nhật của em, anh vốn nên vứt nó, thế nhưng… nó là món quà cha anh tặng năm sinh nhật 18 tuổi… anh vẫn luôn giữ nó, không nỡ ném.‖
Tiêu Phàm cầm di động trong lòng bàn tay, mỉm cười sờ sờ móc treo phía trên.
―Dây treo di động này, trên dây có hai mảnh kim loại viết tên Tiêu Phàm… món đồ rất rẻ rất đơn giản, anh cũng vẫn giữ lại, không nỡ bỏ. Sợ làm lạc mất, liền đem nó móc cùng điện thoại anh trân trọng nhất.‖
―Đây là lúc ở Quế Lâm em tặng anh, còn nhớ không?‖
Vệ Đằng há miệng, nói không ra lời.
Hồi lâu sau, lại nghe Tiêu Phàm khe khẽ thở dài: ―Anh cũng có tình cảm, anh… cũng biết đau lòng. Vệ Đằng, anh có thể chống chịu được đến bây giờ, đều là bởi vì thật sự yêu em, em lại không tin. Thậm chí đến cho anh một cơ hội để chứng minh cũng không thể sao?‖
Dứt lời, lại nhếch môi khẽ cười, vì khóe miệng chảy máu, lúc cười động đến vết thương, khiến cho nụ cười kia đặc biệt nhăn nhó khó coi.
“Vệ Đằng, không sao cả, anh sẽ tiếp tục chờ đợi, đến ngày em tiếp nhận anh.‖
Dưới lớp vỏ ngoài cứng rắn của núi băng, kỳ thực là dòng nước hiền hòa nhất.