• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi chưa bao giờ tin hai chữ “chờ đợi”.

Cơ hội, tương lai, hạnh phúc, tất cả đều không thể chờ để có.

Đánh đổi bằng tất cả sức lực, kết quả chưa hẳn là thứ mình muốn.

Nhưng không đánh đổi, thì chắc chắn không có được thứ mình muốn.

Đây là sự khác biệt giữa có cơ hội và tuyệt đối không có cơ hội.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Diệc Mân ngồi trong phòng làm việc, Kha Hoa đứng trước mặt anh đọc một vài số liệu.

Tô Diệc Mân xua tay. “Ông bác của tôi gọi mấy cuộc điện thoại rồi?”

Kha Hoa cung kính nói: “Năm lần.”

Tô Diệc Mân cười lạnh. “Thật sự ngồi không yên nữa rồi. Gây áp lực cả trong lẫn ngoài, chiêu này ông ta chơi hay đấy.”

“Tưởng Thị đoạt không ít khách của chúng ta rồi, chẳng lẽ là…”

“Tưởng Thị đương nhiên không thể hợp tác với Thiên Khải. Nhưng vấn đề là, ở bên ngoài Thiên Khải và Viễn Thần là anh em liền thân. Thiên Khải nhiều lần đoạt chuyện làm ăn của Tưởng Thị, ngấm ngầm ra tay với Tưởng Thị. Tưởng Thị không thích Thiên Khải, đương nhiên cũng sẽ không nhìn đến Viễn Thần có quan hệ với Thiên Khải.” Tô Diệc Mân thở dài. “Khiến Viễn Thần tổn thất không ít.”

Kha Hoa khó hiểu. “Thiên Khải và Tưởng Thị có mối thù sâu đậm gì?”

Bấy giờ, Tô Diệc Mân nở nụ cười. “Kể ra thì cũng coi như chuyện nhà tôi. Bà dì kia của tôi từng có một cuộc hôn nhân hai năm trước khi lấy bố tôi, còn người duy trì cuộc hôn nhân đó là Tưởng Chí Nam. Từ sau khi ly hôn, mối quan hệ giữa họ vẫn luôn không tốt. Tưởng Chí Nam không làm gì, nhưng Thiên Khải thì ngấm ngầm nhằm vào Tưởng Thị. Sau hai mươi mấy năm thì thành như bây giờ. Cho nên, phụ nữ mà đố kị thì thật sự đáng sợ.”

“Tôi thật sự chưa từng nghe.”

“Khi ấy cũng coi như liên hôn chính trị, chuyện ly hôn rất ầm ĩ. Trên tài liệu cho thấy Tưởng Chí Nam say mê một vũ nữ, Ôn Như Kiều đương nhiên không thể nhẫn nhịn, bèn đòi ly hôn. Sau khi ly hôn, Ôn Như Kiều bệnh một trận nặng. Còn Tưởng Chí Nam thì cưới vũ nữ kia. Ôn Như Kiều cũng lấy bố tôi cùng năm đó. Chuyện này đã trôi qua hai mươi mấy năm rồi, người trong giới đã thay đổi, người biết sự thật cũng đã qua đời gần hết. Cho dù có người biết thì cũng sẽ không bô bô trong giới này.”

“Tôi vốn tưởng dì anh thật sự là một người vợ đảm một bà mẹ hiền, lúc chủ tịch Tô ở công ty, gần như ngày nào bà ta cũng tới công ty đưa canh.”

Tô Diệc Mân lắc đầu. “Bà ta mà không làm vậy thì sao có thể trói chặt trái tim bố tôi?”

“Vậy chúng ta nên làm thế nào?”

“Tôi nói chuyện với Ôn Như Lôi. Đến lúc đó sẽ báo cho cô biết.”

“Vâng.”

Tô Diệc Mân nghe tiếng cửa được đóng lại, tầm mắt anh xuyên qua ô cửa kính khổng lồ, những căn nhà bên ngoài đều trở nên nhỏ lại. Cảm giác nhìn xuống từ trên cao này, tựa như có thể thật sự thay đổi thời cuộc. Nhưng anh biết, đó không phải mục tiêu của anh.

Điều anh không kể hết là, trước khi lấy Tưởng Chí Nam, Ôn Như Kiều và Tô Giải Phong yêu nhau. Và sau khi kết hôn, hai người họ hẳn là có liên lạc, cho nên mẹ anh mới hoàn toàn thất vọng với cuộc sống sau khi thấy tờ giấy giám định đó. Anh nên hận ai, là ai đẩy anh đến vị trí như bây giờ? Tại sao chuyện của thế hệ trước phải bắt anh gánh vác. Anh cũng sẽ thấy mệt, cũng sẽ thấy trơ vơ, cũng muốn có một mái nhà ấm áp bình thường.

Anh chẳng thể quên được sự thực là Hoa Thiên Yến đã tự sát.

Còn bố anh thì là hung thủ bức chết mẹ anh.

Anh nên làm thế nào, nên làm thế nào mới tốt cho tất cả mọi người?

Thư ký gọi điện, Ôn Như Lôi đích thân đến. “Để ông ta vào.”

Khuôn mặt Ôn Như Lôi hiện lên vẻ hung ác. “Diệc Mân bận thật đấy, lần nào cũng không liên lạc được với cháu.”

“Bác nói đùa rồi. Cháu có bận hơn nữa cũng sẽ không thể không nhận điện thoại của bác mà. Điện thoại rơi ở nhà rồi. Cháu cũng mới tới công ty, cho nên…”

Ôn Như Lôi cũng không nói lời thừa thãi với anh. “Đề nghị dì cháu đưa ra cho cháu, cháu nghĩ thế nào?”

“Bác, 20% cổ phần, có phải đòi hỏi hơi quá trớn rồi không?”

Ôn Như Lôi xoay người trên ghế xoay. “Diệc Mân, hẳn cháu biết tình trạng của Viễn Thần chứ. Nói dễ nghe chút thì tình hình như bây giờ là vì dự án chưa thu hồi vốn, nhưng trên thực tế có vẻ vẫn luôn lỗ. Nếu bác rút nguồn vốn cho Lâm Thủy Sơn Trang, cháu cảm thấy Viễn Thần sẽ thế nào?”

“Bác cũng đừng làm khó cháu quá. Viễn Thần không họ Tô, nó họ Hoa. Người nhà họ Tô chúng cháu còn chưa có tư cách để có thể chuyển nhượng quyền lợi cổ phần của Viễn Thần.”

Ôn Như Lôi đứng dậy cười lạnh một tiếng. “Bác tới tìm cháu chẳng qua cũng chỉ nhắc nhở cháu thôi, cháu thật sự tưởng chuyện này đến lượt cháu làm chủ chắc. Bây giờ, Viễn Thần vẫn chưa phải là của cháu. Cháu nhớ rõ cho bác.”

Tô Diệc Mân lạnh lùng nhìn ông ta. “Vậy thứ lỗi không tiễn.”

Hạ thẳng lệnh đuổi khách. Ôn Như Lôi trừng anh, rồi vẫn ra về.

Tô Diệc Mân quăng hết tài liệu xuống đất. “Tô Giải Phong, ông cứ bắt tôi hận ông thì mới cam tâm đúng không?”

Hôm nay anh về nhà rất sớm, và kỳ lạ hơn là Tô Tử Quân cũng ở nhà.

Nghe thấy tiếng cửa, cô xoay người lại. “Sao về sớm thế?”

Anh vốn muốn hỏi hôm nay cô không có tiết sao, nhưng không lên tiếng. Anh vẫn luôn không thích hỏi câu hỏi đã biết rõ còn cố hỏi này, chẳng hạn như nhìn thấy người khác ăn cơm lại còn hỏi “Đang ăn cơm à?”.

“Không có chuyện gì nên về.” Giọng anh rất bình tĩnh, căn bản không nghe ra cảm xúc.

Tô Tử Quân ném điều khiển xuống. “Vậy anh đã đói chưa? Nấu canh cá diếc thì sao?” Cô nhớ lần trước anh đã ăn hết sạch.

“Được.” Anh nhìn cô đi vào bếp, đứng nguyên tại chỗ. Cơ thể anh hơi cứng đờ. Lúc này, anh hơi ghét trí nhớ của mình. Mỗi lần cô làm chuyện gì lấy lòng anh, thông thường đều sẽ có một vài hành động nhỏ. Lần đó là vậy, lần này thì sao?

Anh đỡ trán, cảm giác hơi thê lương dần chui vào đáy lòng, ngay cả người bên cạnh cũng chẳng thể tin tưởng, thì còn có thể tin tưởng ai?

Qua một lúc, Tô Tử Quân đi ra. “Cá diếc hơi không được tươi nữa. Em đi siêu thị mua nhé?”

“Không cần đâu.” Tô Diệc Mân gọi cô lại. “Thực ra anh cũng không đói mấy.”

Tô Tử Quân nhìn anh mấy cái, rồi mới đi qua. “Sao, xảy ra chuyện gì à?”

“Hôm nay bác tới tìm anh.”

“Ồ. Đã nói những gì?”

Cô ngồi đối diện anh, sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng ngón tay cử động không nghe lời.

“Giống đề nghị của dì, mong chuyển 20% cổ phần của Viễn Thần sang cho Thiên Khải.” Anh ngước mắt. “Em cảm thấy với tình thế hiện giờ, anh nên đồng ý hay từ chối?”

Tô Tử Quân đổi chỗ ngồi. “Có vài chuyện, em cũng không hiểu. Không đưa ra được đề nghị gì hay.”

“Thêm một người đưa ra đề nghị vẫn tốt hơn là không có.”

“Thực ra, lời mẹ nói chưa hẳn không có lý. Bác không thể bằng lòng giúp Viễn Thần vô điều kiện, trong tiền đề không có lợi ích thì bác ấy sẽ không bằng lòng xuất vốn ra. Còn Viễn Thần bây giờ cũng không thể đánh mất khoản tiền vốn của bác. Cho nên, Viễn Thần hiện vô cùng nguy cấp. Tuy Lâm Thủy Sơn Trang chỉ là một dự án, nhưng có khả năng cao kéo một sợi tóc động đến cả người. Cho nên em cảm thấy, đề nghị của mẹ vẫn có thể suy xét được.”

Tô Diệc Mân quay phắt sang nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên đốm lửa, cảm xúc phức tạp chuyển từ sóng nước cuộn trào sang bình tĩnh phẳng lặng. “Ôn Như Kiều quả thật không phí công nuôi em.”

Anh đứng dậy, cầm áo khoác toan ra ngoài.

Vào khoảnh khắc ấy, Tô Tử Quân chạy lên trước kéo áo anh. “Đừng đi.”

Anh hung dữ trừng cô, không nói một lời.

“Thực ra, vẫn có con đường khác để đi đúng không? Chỉ cần thái độ của anh kiên quyết một chút, khiến bố chủ động lên tiếng từ chối bác, sau đó lại nghĩ đối sách.”

Sắc mặt Tô Diệc Mân tốt hơn một chút. “Vậy em cảm thấy nên làm thế nào?”

“Lấy lùi để tiến. Nếu bác đã muốn có được cổ phần của Viễn Thần, sau rốt là muốn kiểm soát Viễn Thần, vậy thì đưa luôn quyền lợi này cho bác ấy. Như vậy thì ắt sẽ dẫn tới việc cổ đông của Viễn Thần bất an, liên đới là bộ phận quản lý cấp cao cũng sẽ rối ren. Như vậy thì bố sẽ chẳng có cách nào ủng hộ hành vi của bác nữa.”

Tô Diệc Mân nắm tay cô, lực anh dùng rất lớn, siết khiến cô hơi đau. Anh cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Tô Tử Quân, con đường này là em tự lựa chọn. Nếu đã như thế, thân phận của em sau này chỉ có một, vợ của Tô Diệc Mân anh.”

Anh bế cô nằm trên sofa. Anh đưa tay vuốt tóc cô, sau đó hôn lên mắt cô. “Cô vợ tốt của anh, bộ óc kinh doanh này của em mới nên phát triển cho thật tốt. Vậy tiếp đó thì sao, dù làm vậy cũng không bịt được miệng của bác em.”

“Anh có thể giao quyền điều hành Lâm Thủy Sơn Trang cho bác ấy. Vậy thì cũng tương đương với việc bác rót vốn cho công ty của mình, cũng không có tổn thất gì. Với lại, như thế thì bác ấy còn kiếm được một mảnh đất, hẳn là sẽ không nói gì. Bác ấy cũng sẽ không tiện đòi gì của Viễn Thần nữa.”

Tô Diệc Mân mấp máy miệng, đây cũng là suy nghĩ của anh, anh thấy may mắn làm sao khi cuối cùng quan điểm của họ cũng đi đến nhất trí. Vừa rồi anh thật sự rất tức giận, vậy mà cô có thể nói ra lời như thế, anh cảm thấy nếu không đi thì chẳng thể nào khống chế kích động muốn lên tiếng châm chọc của mình. Nhưng giây phút này, anh cảm thấy mình may mắn vô cùng.

Mặt anh dán lên mặt cô. “Vậy chúng mình đi du lịch. Em có nơi nào muốn đi không?”

Tô Tử Quân cảm thấy lúc này mình còn chưa hồi hồn lại được từ nỗi kinh hãi vừa rồi, nhưng nằm trong lòng anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, thứ cảm giác yên ổn này quá đỗi mê hoặc. Cô muốn vươn tay ra ôm lấy anh.

“Đi Lệ Giang được không?”

Tay anh trượt trên mặt cô. “Được.”

Tóc cô rất đẹp, có lẽ vì chưa từng uốn nhuộm nên luôn có cảm giác khỏe hơn nhiều so với tóc người khác. Mà anh có vẻ cũng thích nghịch tóc cô như vậy, tựa như nước trượt trong lòng bàn tay, óng ả, suôn mềm, dễ chịu, thư thái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK