Hồi ức hữu hạn, nên nó sẽ loại bỏ những thứ xấu đi
Mất ngủ, nghe nhạc, nhớ nhung, dù cay đắng
Nhưng vẫn cảm ơn anh đã khiến em trưởng thành
Quá khứ chất chồng càng nhiều điều tốt đẹp
Muốn quên phải gạt đi càng nhiều buồn thương
Muốn tìm can đảm, song nó lại không nằm trong túi hay trên bàn tay
Nhưng nó nhất định ở một nơi nào đó trên người em.
<Khóc xong sẽ ổn thôi>
—Tô Tử Quân.
————————-
Đêm hôm ấy, thực sự minh chứng cho câu “đồng sàng dị mộng”. Cô một mực mở mắt, tay ôm chặt bụng mình. Rõ ràng nơi đó đã không còn đau nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, như chẳng thể hô hấp, song lại không thể tìm được nguồn cơn, chỉ có thể khó chịu như thế.
Đêm hôm ấy, anh cũng không ngủ. Vậy mà tâm trí anh chỉ nhớ tới câu nói “Con cam tâm không” của bà ngoại, anh cam tâm không? Anh không cam tâm, nhưng anh không hối hận, cho dù sẽ là cục diện như ngày hôm nay. Tay anh vươn đến bên cạnh cô, cô dịch một chút sang bên khác. Anh thu tay về, quay lưng với cô, không chủ động nữa.
Quái lạ, rõ ràng là một đêm không ngủ, nhưng cô lại vô cùng tỉnh táo.
Tô Diệc Mân trở dậy mặc quần áo, cô cũng ngồi dậy. Cô nhìn anh, chưa từng nghiêm túc như vậy. “Em nghĩ cả đêm, nghĩ rất rõ ràng, cũng nghĩ rất kĩ càng rồi. Tô Diệc Mân, chúng ta ly hôn đi!”
Động tác mặc đồ của anh cũng không khựng lại, giống như anh căn bản chưa từng nghe thấy câu nói đó. Qua rất lâu, anh thay xong quần áo, rồi mới xoay người nhìn cô. “Được.”
Anh trả lời quá nhanh, ngay cả chút ý định níu kéo cũng không có, ngược lại cô ngẩn người. Qua một lúc, cô mới đột ngột nở nụ cười. “Thực ra, anh đang đợi em chủ động nói đúng không. Anh như thế mới có thể thực hiện hành động của anh. Có lẽ anh cũng không đợi được nữa, bắt buộc phải bày tỏ với Tưởng Thị rồi.”
Anh khựng lại, nhìn cô một cái, không lên tiếng.
“Anh nên nói một câu cảm ơn chứ. Ít nhất em cũng coi như tác thành cho hai người còn gì?” Cô cười, khoảnh khắc vừa rồi, cô vẫn luôn nghĩ, anh sẽ không đồng ý, hoặc chí ít sẽ không dứt khoát như vậy.
Anh không để ý tới cô, mà ra khỏi phòng.
Con người là loài động vật kì lạ như thế, trước khi anh lên tiếng, cô lo anh không chịu cho cô tự do, nhưng anh đồng ý quá nhanh, cô lại hơi bối rối.
Cô xuống tầng ăn sáng, nghe họ tám chuyện, vô cùng hòa hợp, gần như vách ngăn giữa họ không tồn tại. Cô bóc một quả trứng, vừa bóc xong, anh đột ngột vươn tay qua nhận lấy quả trứng cô đã bóc xong. Động tác của anh quá đỗi tự nhiên, chẳng ai phát hiện ra điều bất thường. Như thể họ vẫn giống như trước, quan hệ hòa hợp, diễn trò tình cảm mặn nồng trước mặt bố mẹ.
Ăn cơm xong, Ôn Như Kiều và Tô Giải Phong lại dặn dò họ rất nhiều, rồi mới để họ rời đi.
Còn nụ cười của anh như biến hình, thoắt cái đã biến mất. Anh lái xe, nhưng tốc độ rất nhanh. Gió tạt vào, cô bất giác đóng cửa sổ. Anh liếc nhìn cô, nở một nụ cười châm chọc.
“Lái với tốc độ như vậy đã sợ thế rồi?” Khóe miệng anh chứa ý cười, nhưng đôi mắt rõ ràng vô cùng lạnh lẽo.
“Chỉ là hơi say xe thôi.”
“Ra ngoài một chuyến về, ngay cả cơ thể cũng thay đổi rồi. Anh có cần nói một tiếng chúc mừng không?” Giọng anh quái gở, như không thể chọc tức cô thì không vui.
“Em có thay đổi hay không, sau này không liên quan đến anh. Anh cũng không có bất cứ tổn thất nào cả.”
“Em nói chính xác lắm.” Ý cười của anh phóng đại. “Vậy em muốn ly hôn, dù sao cũng cần một lý do chứ. Tốt nhất là có thể thuyết phục anh.”
Cô nhắm mắt. “Chẳng lẽ mọi thứ anh làm chưa đủ để em đề nghị ly hôn hay sao? Em quên mất, giả vờ cũng là một bản lĩnh của anh. Tại sao anh lấy em, anh còn biết rõ hơn ai hết…”
Nghe thấy câu này, anh giẫm mạnh phanh, sau đó trừng cô. Tại sao anh lấy cô, chỉ có bản thân anh biết rõ nhất, hiểu rõ nhất tại sao phải lấy cô. Chỉ là, có ai tin đây?
Cô phớt lờ nét mặt anh. “Tuổi xuân đẹp nhất của em cũng hiến dâng cho anh mấy năm rồi, cũng đủ rồi chứ, tại sao phải bắt em hy sinh tất cả? Anh đi con đường của anh, em ngắm phong cảnh của em, chẳng lẽ không tốt sao? Việc gì phải tiếp tục dây dưa, trên thương trường không phải người ta luôn đánh giá anh làm việc quyết đoán đấy sao. Vậy thì nhanh lên, có gì to tát đâu, không phải chỉ là kết thúc một cuộc hôn nhân không có tình yêu hay sao. Thực ra, trong lòng anh hẳn đang vui vẻ đúng không, em vừa không ngáng đường anh, bây giờ cũng không có nhà họ Ôn làm chỗ dựa cho em. Anh không cần chi một món tiền cấp dưỡng, tiết kiệm không ít. Với lại, anh còn có thể mau chóng lấy tiểu thư nhà họ Tưởng về nhanh nhất có thể, tốt biết mấy, anh và người quan trọng nhất cuộc đời anh ở bên nhau, hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc.” Cô nhìn sắc mặt anh tái đi rồi tiếp tục. “Có lúc, em thật sự rất khâm phục anh, ngày ngày đối mặt với em mà anh cũng có thể tiếp tục diễn được. Em thật sự cảm ơn anh đã khoan nhượng em lâu như thế.”
Sắc mặt anh dần trở nên trong suốt. “Em đã lập kế hoạch cho cuộc đời anh rồi, vậy tại sao không hỏi xem anh có bằng lòng chấp nhận kế hoạch của em hay không?”
“Tô Diệc Mân, anh đã đồng ý với em.”
“Anh đã đồng ý gì với em?” Anh nhếch khóe miệng. “Dựa vào đâu anh phải tác thành cho em?”
“Vậy dù sao anh cũng nên tác thành cho bản thân anh chứ?”
“Tác thành cho bản thân anh?” Anh cười, trong đôi mắt có thêm thứ gì đó u ám, anh nhìn nhánh đường phía trước, chẳng mảy may do dự lái qua đó.
“Anh đang làm gì đấy? Đây không phải đường về nhà chúng ta.” Thần kinh cô bị kéo căng, cô không đoán được suy nghĩ của anh, từ quá khứ đến hiện tại, cô đều không đoán được.
“Tô Tử Quân, trước giờ em đều chưa từng tin tưởng anh. Em luôn phòng bị, luôn hoài nghi anh. Em không chịu tin anh. Em cảm thấy anh lấy em chỉ bởi vì nhà họ Ôn áp bức, là hành vi bần cùng bất đắc dĩ. Nhưng hễ em nghĩ sâu thêm thì hẳn em sẽ biết, anh lấy Ôn Tâm Di sẽ tốt hơn nhiều…”
“Lấy chị ta thì anh nghĩ anh có thể dễ dàng thoát thân như vậy ư?”
Anh giận điên người. “Chính là vậy, em luôn hoài nghi anh như vậy. Ngay cả đứa bé đó em cũng không chịu tin là anh thật lòng muốn có, em biết anh mong chờ nó đến mức nào không? Anh nằm mơ cũng mong có một đứa con thuộc về mình. Nhưng em vẫn nghĩ anh vì cái gọi là di chúc của ông ngoại. Em biết rõ Viễn Thần vốn chỉ là một quân bài anh dùng để đánh bại Thiên Khải, đến cuối cùng Viễn Thần sẽ chẳng có bất cứ giá trị nào, nhưng em vẫn không chịu tin tưởng anh, chỉ tin anh là người đặt lợi ích lên trên hết. Anh hợp tác với Tưởng Thị, dù người ngoài nói thế nào thấy thế nào, em cũng nên tin tưởng anh, chứ không phải là cảm thấy anh sẽ lấy Tưởng Nhã Đình sau khi hợp tác rồi bỏ em giống như người khác.”
“Vậy anh bảo em phải nghĩ thế nào?” Giọng cô hư vô đến mức như có như không. “Khi em tận mắt trông thấy chồng em nói với một cô gái khác rằng cô ta là người quan trọng nhất cuộc đời anh ấy, chẳng lẽ anh còn bắt em tin rằng người đó yêu em ư?”
Cơ thể anh trở nên cứng đờ. “Tại sao không thể?”
Cô quay phắt sang nhìn anh, cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể đều trở nên căng thẳng, đôi mắt cô chứa đựng vẻ khó tin.
Anh chán nản. “Em vẫn không chịu tin anh, đúng không?”
“Đúng.”
Phía cuối con đường là một ngọn núi hiểm trở, con đường này rất vắng người đi, thậm chí con đường cũng gồ ghề, xe lắc lư. “Vậy thì để anh chứng minh là được.”
Anh tăng tốc, xe càng tròng trành.
Cô biến sắc. “Anh muốn làm gì?”
“Vậy thì để chúng ta cùng chết là được. Anh dùng mạng sống của anh để chứng minh cho em thấy, được không?”
Cô nhìn anh với vẻ khó tin, không nói gì, chỉ nhìn anh. Mãi cho đến khi tới một khúc cua, anh không định rẽ mà nhấn mạnh ga. Tay anh còn chẳng chạm vào vô lăng, sắc mặt anh rất bình tĩnh.
Anh thật sự định…
Thoắt cái, cô cảm thấy nổi gai ốc. “Em vẫn chưa muốn chết.”
Anh khựng lại nửa giây, rồi mới quành chiếc xe còn gần nửa mét là rơi xuống vách núi, xe lắc lư mạnh, rồi mới dừng lại.
Sắc mặt anh rất bình tĩnh, chỉ nhìn cô.
“Tô Diệc Mân, em không muốn chết, không muốn chết cùng anh.”
Anh đột nhiên chẳng nói ra được bất cứ lời nào nữa, cô vẫn không chịu tin anh, cho dù sợ hãi như thế, cô vẫn không chịu tin anh. Anh nên làm thế nào, phải làm thế nào? Tất cả, đều coi như anh tự mua dây buộc mình.