Trong bóng đêm
Chúng ta vẫn luôn biết nó có tồn tại
Song lại chưa từng biết nó ở ngay bên cạnh.
—Tô Tử Quân.
————————-
Trời tối dần, Lộ Tu Viễn và cô trò chuyện câu được câu không. Cho đến khi người tới kiểm tra nhìn họ một cái, sau đó lại đóng cửa một lần nữa. Lộ Tu Viễn nheo mắt. “Cách nửa tiếng bọn chúng sẽ vào xem một lần.”
Tô Tử Quân kinh ngạc, thì ra anh ta vẫn luôn quan sát điều này.
“Vậy bây giờ nên làm thế nào?”
Anh ta đứng dậy. “Tìm xem ở đây có lối ra nào không.”
Tô Tử Quân gật đầu, lên tầng theo anh ta. Chẳng cần quá ngốc, tầng trệt chắc chắn được bảo vệ nghiêm ngặt trước. Có điều, chuyện khiến họ thất vọng là tầng hai cũng bị đóng chặt.
“Sao đây?” Tô Tử Quân hơi nản lòng, chỗ này có vẻ đã được kiểm tra, không có bất cứ công cụ nào có thể dùng được.
Lộ Tu Viễn không quá sốt ruột. “Lên trên xem thêm đã.”
Lên trên là tầng ba rồi, họ bắt buộc phải cẩn thận, hơn nữa không thể phát ra âm thanh.
Vẫn may, tầng ba không bị đóng.
Chỉ là nhìn xuống từ ô cửa sổ cũ kĩ tàn tạ, ít nhất phải cao khoảng tám mét. Tô Tử Quân hít ngược vào một hơi. Còn Lộ Tu Viễn thì gật đầu.
Chỗ này vốn chẳng có bất cứ thứ nào có thể dùng được, chỉ nhìn độ cao này đã hơi bi thảm. Tô Tử Quân sực nhớ tới một câu, độ cao này không cao không thấp, chỉ sợ ngã không chết, biến thành tàn phế thì mới thê thảm. Nhưng rất rõ ràng, Lộ Tu Viễn đã có kế sách.
Anh ta cúi đầu nói khẽ bên tai cô: “Tính mạng quan trọng hơn hay nỗi sợ quan trọng hơn?”
Chẳng mấy chốc, Tô Tử Quân đã hiểu rõ câu này của anh ta có nghĩa là gì.
Họ không nán lại đây mà mau chóng quay lại tầng một. Anh ta đi lấy chỗ dây thừng đó, còn Tô Tử Quân thì ngồi một bên. Cuối cùng cô đã hiểu hàm ý câu anh ta vừa nói rồi. Thực ra, biết là dây thừng, cô sẽ không quá sợ nữa. Chỉ là trái tim chẳng thể yên ổn, chẳng thể bảo mình chạm vào nó.
Ngày trước, cô từng xem một bộ phim.
Một tình tiết trong phim là, nữ chính và nam chính đi vào một mê cung, trong mê cung có rất nhiều rắn độc. Nam chính đi vào một mật thất, cửa mật thất bị đóng lại ngay lập tức. Nữ chính đứng ngoài mật thất. Còn một mặt tường ngoài mật thất nhung nhúc rắn độc, chúng bò mãi lên trên tường, như năm sợi dây thừng. Để cứu nam chính, nữ chính khắc phục nỗi sợ của mình, vươn tay vào con rắn ở giữa, kéo nhẹ. Quả nhiên, cửa mật thất mở ra. Thì ra, con rắn đó chính là cơ quan của mật thất.
Còn lúc này, Tô Tử Quân nhớ tới cảnh tượng đó, cảm giác lạnh lẽo trong lòng càng đậm hơn.
Nhưng, sống quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Lộ Tu Viễn nhìn cô một cái, thực ra ánh sáng rất mù mờ, căn bản không nhìn rõ nét mặt cô. Nhưng anh ta nhìn cô với ẩn ý khác, còn cô có vẻ cũng có thể cảm nhận được.
Anh ta cởi áo trong của mình ra, buộc vào cùng với dây thừng. Cô cũng hiểu, độ dài dây thừng vốn không đủ. Tô Tử Quân có vẻ hiểu ra đạo lý này, cũng cởi áo bên trong ra. May là thời tiết này mặc khá nhiều đồ, cũng không tồn tại vấn đề gì.
Cô sực nhớ tới mỗi lần trên phim có tình tiết này, cô gái luôn phải cố làm ra vẻ ngượng ngùng. Cô thật sự không cảm thấy làm sao cả, trước sinh mệnh, tất cả đều trở nên dư thừa. Chỉ cần có thể sống, chỉ cần có thể túm lấy cơ hội này, còn suy nghĩ gì nữa?
Động tác của anh ta rất nhanh, như được đào tạo bài bản.
Anh ta thắt nút áo và dây thừng, rồi mới đặt nó vào góc rẽ, sau đó lại ngồi bên cạnh cô.
Không cần nói nhiều, cô đã biết anh ta muốn làm gì.
“Sợ không?”
Tô Tử Quân kiên định lắc đầu. “Bây giờ có sợ cũng chẳng có tác dụng nữa.”
Lộ Tu Viễn gật đầu trong bóng tối. Anh ta cười. Đột nhiên, anh ta rất thích tình cảnh lúc này.
Đợi khi người đến xem hai người soi vào họ bằng đèn pin, thấy họ tựa vào nhau, gã không nghĩ nhiều liền ra ngoài.
Lộ Tu Viễn liền mau chóng đứng dậy kéo cô đi đến cầu thang, sau đó nhặt dây thừng lên. “Thời gian của chúng ta không nhiều.”
Cô gật đầu, cũng hiểu rõ. Nhiều nhất là nửa tiếng, họ nhất định sẽ bị bọn chúng phát hiện. Hơn nữa đây là cơ hội duy nhất, một khi bị phát hiện thì sẽ chẳng có bất cứ cơ hội trốn thoát nào nữa.
Anh ta cố định dây thừng vào một đầu, kéo kéo để thích ứng, rồi mới nhìn cô, tôi xuống trước, cô xuống sau.
Cô gật đầu, không nói gì.
Sợ sệt đúng không, hãi hùng đúng không, bơ vơ đúng không, nhưng vẫn phải lựa chọn.
Chẳng cần nghĩ gì cả, phải sống.
Vậy đi, một mục tiêu đơn giản.
Cô nhìn bóng dáng anh ta linh hoạt kéo dây thừng rồi trượt xuống, bóng dáng nhanh nhẹn thoăn thoắt. Có một tiếng vang lên khe khẽ, cô biết anh ta đã xuống đất. Đúng là sợ hãi, cũng lưỡng lự. Nhưng, những thứ đó đều trở nên chẳng có nghĩa lý gì vào lúc này. Lúc này, cô chỉ có thể lựa chọn bò xuống.
Như chẳng chùn bước, rõ ràng bàn tay kéo dây thừng của cô còn đang run rẩy, nhưng động tác lại kiên định như thế. Cô cắn môi, chẳng muốn nghĩ gì cả. Cô kéo dây thừng, mau chóng trượt xuống. Chỉ bởi vì, họ vốn chẳng có nhiều thời gian.
Dây thừng không dài, lúc còn khoảng ba mét thì phải nhảy xuống. Cô nhắm mắt, nỗi sợ chưa từng có ập vào trái tim. Chỉ có khoảnh khắc này, cô mới thật sự cảm nhận được sống là một chuyện tuyệt vời nhường nào.
Cô nhớ tới khoảnh khắc đứng trên cây cùng anh ta lần trước. Cô thật sự sợ hãi sinh mệnh cứ thế kết thúc. Cô không muốn chết, không muốn chết một chút nào. Chính trong khoảnh khắc ấy, cô muốn sống biết bao, muốn có thể chính miệng nói với người ấy biết bao, rằng cô không oán giận anh nữa, cô cũng không hận anh, cô chỉ hận số phận khiến họ rơi vào trạng thái bất lực như thế.
Nếu còn sống, cô nhất định sẽ không để mình phải hối hận.
Cô thở hắt, rồi mới nhảy xuống.
Lộ Tu Viễn đón lấy cô, do xung lượng quá lớn, anh ta ôm cô lăn mấy vòng trên đất, rồi mới đứng dậy. Cô cảm thấy chân mình hơi đau, hẳn là bị rách ở đâu rồi. Nhưng lúc này, đâu cho phép suy nghĩ nhiều như thế.
“Vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao.”
Lộ Tu Viễn kéo cô dậy chạy về nơi có nhiều cây, sau đó trốn trong một bãi cỏ. Cô không hỏi anh ta tại sao không nhân lúc này chạy xa hơn, nhưng cô tin tưởng anh ta, lúc này cô tin anh ta có thể dẫn cô ra ngoài.
Họ có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau, chân thực như thế, song lại là vào lúc này.
Cô ngẩng đầu, có thể trông thấy sao giăng đầy trời. Thì ra, dù vào giờ nào phút nào, đều có thể thấy thứ tương đồng. Ở đâu cũng vậy, tựa như trái tim mình, đi xa mãi thì cũng chẳng thể thay đổi bản chất.
Mỗi một giây đối với họ như là cả thế kỷ, cuối cùng trong nhà máy phát ra những âm thanh hỗn tạp. Hẳn là phát hiện họ không còn đó nữa, chỉ nghe thấy những tiếng động ồn ào. Lộ Tu Viễn lặng lẽ nắm lấy tay cô. “Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn.”
“Tôi tin tưởng anh. Chúng ta đều sẽ sống tốt thôi.”
Chẳng mấy chốc, cả đám người ùa ra, chúng gần như tìm kiếm tỉ mỉ.
“Đừng có bỏ qua một góc nào cả.” Giọng nói của Trang Thần rõ ràng trở nên vang dội vào lúc này.
Trái tim Tô Tử Quân run rẩy, cơ thể như cứng lại.
“Hẳn là chưa đi xa đâu, tìm kĩ càng cho tao. Nhất định phải tìm ra chúng nó cho tao.”
Xem ra Trang Thần không ngốc, suy nghĩ đầu tiên là tìm kiếm trước xem người có ở gần đó không đã.
“Liệu có khi nào chúng đã chạy rồi không?” Giọng nói của anh Hạ rõ ràng rất bực tức.
Trang Thần nhìn gã. “Vậy mày dẫn người đuổi theo. Tao tìm mà không có kết quả thì sẽ hợp lại với mày.”
“Được.”
“Tốt nhất là đừng có giống lần trước.” Trang Thần hừ lạnh.
“Tao không hiểu ý mày.”
Trang Thần cười lạnh. “Mày muốn mạng chúng nó thì cũng phải để ý đến đại cục đi. Bây giờ chúng nó chưa thể chết, ít nhất phải có được thứ đó đã.”
“Tao biết rồi.”
“Tốt nhất là mày biết cho tao.”
Anh Hạ dẫn một bộ phận người đi, đám còn lại vẫn tìm kiếm kĩ càng.
Tô Tử Quân phát hiện cơ thể Lộ Tu Viễn nhúc nhích, bàn tay anh ta có vẻ đang sờ thứ gì đó.
Cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng nỗi sợ hãi lại sâu đậm thêm từng chút. Bởi vì, cô nghe thấy có người càng lúc càng gần họ. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Tiếng ma sát giữa cỏ và giày vậy mà cũng có hiệu quả đinh tai nhức óc.
Cô không dám nghĩ sẽ có hậu quả gì, cũng không dám mở mắt ra.
Ánh đèn pin càng lúc càng gần mình rồi.
Cơ thể cô không khỏi trở nên run rẩy.
Gần như là cảm giác hủy diệt, gần như kinh hồn bạt vía, tất cả đều tiêu đời rồi.
Cô nhắm mắt lại, nhìn thấy mình yên lặng thỏa hiệp, yên lặng cam chịu. Bởi vì vào khoảnh khắc này, ánh đèn pin chiếu lên mặt cô.