Bất đắc dĩ khởi động súng liên thanh, tối nay nhất định bùng cháy!!
(Tôi thật sự rất đau lòng, cực kì, cực kì đau lòng. Truyện hài mà mấy người. Tôi cũng muốn kéo dài sự đau đớn, nhứt cmn nhói để câu view...Mà thôi, văn dù ngược đọc vẫn hài thì mới gọi là đỉnh của đỉnh!!)
Tiếp nối câu chuyện bể bơi "đẫm máu và nước mắt" của chương ba mươi.
Nữ nhân giật mình thức giấc bởi vì thấy bản thân bị chấn động, không ổn định. Nữ chính nhanh chóng kéo ra đồ che mắt, cố nheo mắt lấy lại tầm nhìn, liền thấy cô bạn giáo viên đang rất vui vẻ. Nữ nhân liền nhướn mày, mắng:
“Làm gì hả??”
“Không thấy sao??”
Nữ nhân ngửa đầu tìm chủ nhân của giọng nói. Nheo mắt lại thì liền thấy cô bạn bác sĩ của mình, lại nhìn đến cô bạn giáo viên đang cặp hai chân mình ngang hông cô ấy. Nữ chính cảm nhận nguy hiểm liền bậm môi, trừng mắt, lắc đầu, nom biểu cảm cũng nguy hiểm lắm.
Nữ giáo viên liền gật đầu, cười vô cùng đẹp đẽ với nữ chính.
Nữ nhân lại tiếp tục lắc đầu, ánh mắt chút ít van nài nỉ nhìn cô bạn, nhưng đổi lại người kia cũng chỉ cười, lại tiếp tục gật đầu, bắt đầu lắc lư.
“Một”
“Không!!!”
“Hai”
“Không!!”
“Ba”
“CỜ MỜ NỜ!!”
‘Ùm’.
Nữ nhân đờ người, mắt cũng không thèm tìm tầm nhìn, vô cùng mông lung, vô định nhìn lên nền trời buổi chiều. Sau khi bị quăng xuống hồ bơi bởi hai người bạn thân, nước chưa kịp tràn đến mũi thì cơ thể đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Cả người đều được trang bị vũ khí đầu đủ. Thân mặt áo phao, hai tay, hai chân cũng quấn vòng phao, trên đầu còn đội thêm một cái phao màu vàng hình bông hoa lấy nhụy là gương mặt nữ chính.
Trong cứ như đóa hướng dương trôi sông lạc chợ.
Hiện tại muốn giữ thăng bằng để đứng dậy cũng khó. Hai tay, hai chân, mỗi bên đeo theo bốn phao, đầu muốn nghiên qua một bên cũng khó. Tình cảnh vô cùng khốn khổ.
Mà quẩy tay, quẩy chân để lấy thế thì lại không thể. Nữ nhân nằm trên mặt nước, cứ mỗi lần muốn quẩy thì lại nghĩ đến hình ảnh như cá mắc cạn buồn cười của mình thì liền thôi, không nghĩ muốn lên bờ nữa. Qủa cảm thả trôi, mặc đường đời sóng vỗ. Chỉ là vẫn cố hung ác liếc nhìn sang bên cạnh là hai cô bạn đang thong thả nằm trên phao, ăn uống vô cùng vui vẻ
[Mẹ nó~~~]
Khoảng ba phút sau
“Này, cậu như vậy mà cũng ngủ được sao??”_cô bạn bác sĩ từ lúc nào đã đẩy phao đến bên cạnh hoa hướng dương trôi trên bể, ngó vào nhìn nữ chính vẻ mặt như sắp chìm vào mộng đẹp
Nữ nhân tròn mắt, nhìn lên cô bạn của mình_“Không ngủ chứ làm gì??”
“Quẩy vài cái xem cho vui coi nào, rủ khách tới nhà phải trịnh trọng tiếp đãi đúng không?? Người nhà giàu mà. Mau, làm vài trò xem”
Nữ nhân bĩu môi, đưa mắt nhìn chỗ khác, bày tỏ thái độ khinh bỉ_” Đại nhân không chấp tiểu nhân”
“Ể, từ khi nào đã thành đại nhân rồi, nói nghe xem??”
Nữ chính liền đảo mắt, rất anh hùng phán_“Người thường như mi há có thể nhìn thấu!!”
“Hay nha”_cô bạn bác sĩ nhếch mày, cười nữa miệng, quay đầu, ngoắc tay với cô bạn giáo viên_” Này, cậu mau lại đây xem ngôn ngữ mới này”
Cô bạn giáo viên đặt lại ly nước trái cây, nhảy thẳng xuống hồ, đi đến gần nữ chính, vừa đi vừa phán_“Lại văng bậy kiểu mới sao??”
“Không, kiểu này còn buồn cười hơn nữa”_cô bạn bác sĩ nhận từ tay cô bạn giáo viên bịch snack, rất có tinh thần bỏ vài miếng một lượt vào miệng
“Ôi, người phàm mắt tục, thật khiến ta đau lòng, ta đi đây”_thấy có thêm đồng bọn mua vui tới, nữ chính liền ưỡn ẹo, quẩy quẩy một bên tay với chân, ý muốn thoát thân tìm bến đỗ mới. Nhưng chưa được một ly thì đã bị kéo lại đúng vị trí cũ
(Trông cô ta cứ như con trùng ấy. Tôi thật điên não với nữ nhân này. Thử tưởng tượng xem, lềnh bềnh trôi nổi, chỉ có thể ngoắc ngoắc, ngoắc ngoắc. Nữ chính à, cô còn hành động nào bi thảm hơn nữa không a!)
“Nói nghe xem, từ khi nào thành đại nhân, không phải trước đó cứ muốn làm tiểu nhân sao??”_cô bạn các sĩ nướn mày nhìn bông hướng dương
“Không nghe câu kim thiền thoát xác sao??”
“Cậu từ khi nào đã thành kim thiền??”
“Là bản năng đó cô nương!”
“Bản năng của cậu ngoài ăn và ngủ, châm chọc thì còn gì??”
“Con người luôn có những khả năng tìm ẩn và người thông minh luôn biết cách khám phá nó!”
“Sau này cậu mà làm tiểu nhân, tớ liền xử cậu”
“Chưa nghe câu kim thiền hoàn xác sao??”
Cô bạn giáo viên thấy cô bạn bác sĩ bậm môi liền chen vào đoạn thoại gần như bế tắc của của bạn mình để cứu vớt chút đỉnh_“Mới vừa nghe, cảm giác rất không hợp đạo lý”
“Có câu đánh người chạy đi không đạp người chạy lại. Là nhân loại, phải biết luôn tiếp thâu và học hỏi các con ạ!”
“...”
“Không phải lại có câu, thiên biến vạn hóa sao?? Là nhân loại, nên biết thích nghi nghe chưa!!”
“...”
“Nào, mau cởi trói cho ta đi!”_nữ chính ngoắc ngoắc tay nhỏ, vẻ mặt ra vẻ rất bao dung, thấu hiểu, gật gật đầu nhìn bạn mình
“...”_không nói nhiều, hai cô bạn đều đồng lòng bậm môi, một đẩy, một đạp nữ chính trôi ra xa khỏi họ
Nữ nhân nhướn mày, cố ngóc đầu dậy quát_“Làm trò gì thế hả!?! Ở đời nên biết ở hiền, tích đứa. Có nghe không hả??”
(Nói thiệt, tôi đang để desktop thỏ bảy màu với khẩu hiệu:” Giết nó cho chế!!”. Thiệt!!)
Cô bạn giáo viên thì thẩm nho nhỏ với cô bạn bác sĩ_“Này, nói thật tớ sợ cậu bật trúng công tắt rồi đó!!”
Người kia cũng giơ ngón trỏ, ‘suỵt’ một tiếng, giọng điệu rất không chắc chắn_“Cứ im thì chắc sẽ im thôi”
Cô bạn giáo viên liền chau mày lắc đầu lia lịa, lén lút đẩy nhau ra góc hồ phía xa mặt cho nữ nhân ở bên kia bắt đầu lảm nhảm.
Vâng họ đang đề cặp đến một tật xấu khủng khiếp nữa của nữ chính. Đó chính là bật súng liên thanh, xả đạn không ngần ngại.
Nhân loại nói rằng, mỗi con người đều có một à nhầm, phải gọi là "x ‘n’" lần chu kì riêng. Trong đó bao luôn cả nữ chính.
Cô ta ấy mà. Bình thường lười nói, có hứng thì châm chọc vài câu, dè biễu vài câu, mắng chửi vài câu. Nhưng đến một thời điểm nào đó, khi mà một người ngu ngốc nào đó vô tình giật dây thì nữ chính sẽ nói một cách không ngừng nghĩ, nói mải miết, nói miệt mài, nói đến người khác mệt mỏi cũng không buôn tha
Khoan, đừng nghĩ cô ta là nhiều chuyện. Nên hiểu và tự mặc định đối với nữ chính này. Động trúng công tắt thì mới khởi động một chức năng mang tính hủy diệt nào đó của cô ta. Không bật thì không hoạt động.
Nhớ nhé.
Không bà tám nhé.
Có thể hiểu đây là công tắc lảm nhảm dài hạn và cao cấp hơn thông thường nhiều cấp bật mà thôi.
Nhớ nhé.
(Điều quan trọng thì phải nhắc và nhai lại nhiều lần. Nó thật sự cần thiết. Thiệt!!!)
Còn một, à lại nhầm. Là hai điều nho nhỏ. Nữ chính ấy mà. Cô ta đáng sợ lắm. Cô ta lầy lắm.
Sau đó thì là một màn lảm nhảm, nói không ngừng nghĩ của nữ chính. Thậm chí lúc được tháo phao chân thì lại tiếp tục ca cẩm, bình luận về đủ việc.
Một lúc sau, cả ba mỗi người nằm trên một tấm phao, kéo lại nằm sát lại gần nhau, vô cùng hưởng thụ
Cô bạn giáo viên đang nhàn nhã nằm trên phao thì bỗng nhiên ngồi dây, tháo kính_“Này, các cậu nghĩ sao về việc đi phược??”
“Rất thú vị”_cô bạn bác sĩ cũng ngồi dậy, vươn tay đánh nữ nhân bên cạnh
“Mệt lắm”_nữ chính bị đánh liền chau mày khó chịu, rất có tinh thần, xoay người đi, lười quan tâm đến
“Cậu chọn ngày đi, hôm đó cả ba cùng đi”_cô bạn bác sĩ mặc kệ, đánh vai cô bạn giáo viên
Nữ chính bị ngó lơ, cũng ngồi dậy_“Này, nghe tớ nói gì không vậy??”
“Hình như có ai đó bàn tới đi phược đúng không??”_em gái nữ nhân sau khi đi đâu mất thì quay lại rất đúng thời điểm, cầm theo ly rượu nho ngồi xuống, một chân co lên, chân kia bỏ xuống nước, nhếch môi nhìn chị mình lười biếng nằm lại trên phao, vui vẻ nói_”Các chị định chừng nào đi??”
Cô bạn giáo viên vừa nghe thấy liền vui vẻ hướng em gái nữ chính ngoắc ngoắc tay_“Em muốn đi chung không? Ngày nào rảnh liền đi đi”
“Thôi, mấy chị đi đi. Ngày mai ba với mẹ về rồi. Thiên đường của tôi tắt điện rồi”
“Thật sự không đi cùng à??”
“Thôi, đi chơi với ai cũng được, trừ chị hai tôi. Có khi đi với các chị, chị ta lại chịu hòa mình thì sao”
“Muốn đi chơi lắm sao??”_nữ chính cũng ngồi dậy, tháo kính nhìn em gái của mình, nhướn nhước mày
Cô thứ liền giơ tay, lắc lắc xua đuổi_“Không. Cảm ơn”
“Chị đây nói thiệt. Nếu thật sự muốn nghỉ, chị đây liền cho cô em phép. Đương nhiên là không phải đi chơi với chị đây”
“Không, nói thiệt, như vầy là đã đủ rồi”_cô thứ phất tay, đứng dậy cho tay vào túi quần, thong thả rời đi_”Đời là bể khổ, qua hết bể khổ là qua đời. Tôi chưa muốn qua hết bể khổ”
Bên này, hai cô bạn nhìn theo dáng người kia cho đến khi khuất dạng thì mới nhìn qua nữ nhân bằng ánh mắt hung ác
“Nhìn cái gì? Không nghe là nó không muốn nghỉ sao?? Tớ cho phép thật mà”_nữ nhân bĩu môi, lại nằm xuống, thòng xuống một chân, đạp nước nhích ra xa khỏi hai cô bạn nhưng lại bị kéo lại
“Không ai mà không thích nghỉ phép cả”_cô bạn bác sĩ rất nghiêm túc nhìn bạn thân của mình.
Nữ nhân thở dài, chán nản ngồi dậy_”Tớ hỏi cậu. Trong một năm anh xã của cậu có mấy ngày nghỉ??”
Bị hỏi câu này, cô bạn bác sĩ liền có chút trầm mặt nhìn tác giả cứ hết ngồi lại nằm xuống. Còn cô bạn giáo viên lại mang ra bộ mặt tò mò.
Nữ nhân thấy liền không tha người kia, chỉ tay_”Còn cậu nữa. Nghe nói cậu và thằng nhóc tiến triển tốt lắm đúng không??”
Bị hỏi, cô bạn liền có chút ngại ngùng, quay đi từ chối trả lời. Nữ nhân liền cười nhếch môi, nhìn qua cô bạn bác sĩ của mình_”Nghỉ phép là chuyện có thể. Muốn nghỉ bao lâu cũng được. Nhưng kèm theo đó là hệ lụy lúc người đứng đầu vắng mặt. Đương nhiên sẽ có người đại diện thay thế nhưng sẽ có vài việc cần chính người đó giải quyết. Cho nên, nghỉ một ngày là giấy đã chất đống rồi”
“Tớ không phải ép nó làm. Nó vẫn còn tuổi xuân,muốn làm gì cũng được. Nếu nó thật sự muốn nghỉ thì tớ chỉ cần đưa vào người thay thế. Nhưng tại nó không đồng ý thôi”_nữ nhân vươn tay, giật lấy bịch snck của cô bạn
Cô bạn bác sĩ sau một hồi trầm ngâm, liền thu tay thành nắm đấm, giơ ra trước ngực, vẻ mặt rất quyết tâm_“Cho nên tớ quyết định sẽ đi phược”
Nữ chính lúc đó đang chuẩn bị nghiêng mình thì nghe phải câu nói kia mà không nghĩ nhiều, liền chống cả hai tay về một hướng định ngồi dậy nhưng liền bị lật phao, ụp người xuống nước. Nhanh chóng trồi dậy, ho thêm vài tiếng bộ dạng vô cùng vội vàng_”Dẹp, không đi”
“Ai nói đi chung với cậu”
“...”
Tác giả tròn mắt nhìn hai cô bạn đi lên bờ, cặp vai nhau rất vui vẻ bàn chuyện đi phược mà không nói nên lời.
Đang chuẩn bị leo lên thì tầm mắt lại thấy được mũi dày đen của ai đó, ngước nhìn lên liền thấy nam nhân nhà mình
“Về rồi à??”
“...”
“Sao lại im lặng như vậy??”_nữ nhân leo lên hồ, chạy đi lấy khăn quấn lại quanh người, sau đó xoay người nhìn nam nhân nhà mình
Ác nam vẫn đứng yên một chỗ, hai tay trong túi quần, rất thong thả nhìn nữ nhân ngây ngô trước mặt.
Nữ nhân thấy nam nhân cứ như tượng thì cũng rất phối hợp, đứng nghệch mặt ra nhìn người trước mặt
“Anh mới biết được em có quen biết với thủ trưởng của vùng”
Nữ nhân nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nhún vai_”Em chỉ quen với cô vợ của hắn, không quen hắn. Sao vậy?”
Nam nhân đưa ra thư mời cho nữ nhân nhà mình. Nữ chính nhận lấy, mở ra đọc_”Này đúng là có vài chỗ không đúng. Nếu tính là quen biết thì cũng được. Nhưng mà từ lúc học hết cấp ba, thi đậu đại học thì đã không còn liên lạc. Rồi tin cô ta kết hôn với thủ trưởng thì cũng là xem trên tin tức. Sau đó thì dường như đã quên hẳn người này. Không nghĩ cô ta lại gởi thư”
“Thư gởi ở địa chỉ khu chung cư”
“Điều tra ra luôn sao??”_nữ nhân có chút khó tin, nghiêng đầu, chau mày suy nghỉ, tay bỏ lại thư vào phong bao, thả rơi xuống đất_”Không đi”
“Sao vậy??”
Nam nhân thấy nữ nhân xoay người định đi vào trong, cũng chậm rãi nhấc chân đi theo phía sau
“Lấy thân phận gì đi?? Bạn học. Không vui. Nhà văn. Không thú vị”
“Vợ sắp cưới của tôi”
“Cái đó lại càng chán”
Nghe vậy, nam nhân lại cong miệng cười, rất thong thả_“Về sau sẽ còn liên hệ”
“Cho qua không được à??”
“Được”
“Không gây khó khăn gì chứ??”
“Không”
“Nói mới nhớ, tối nay làm tiệc nướng”
“Ba, mẹ đã về sao??”
Nữ nhân đẩy cửa sau vào nhà, liền nhìn thấy cảnh có hai nam nhân đang gồng người thi vật tay, bên cạnh là hai cô vợ chăm chú xem. Vẻ mặt liền chuyển sang thờ ơ, vô cảm_”Không, hôm nay là tiệc nướng làm ăn”
Người đến không ai khác chính là anh xã của cô bạn bác sĩ và người yêu đang trong giai đoạn khắng khít của cô bạn giáo viên.
Nói cho cùng, tính luôn cả nam nhân nhà nữ chính thì hiện tại đã tập hợp đủ bộ ba ông trùm mafia rồi. Mọi người hỏi thế tên trùm mafia ở bệnh viên tâm thần thì sao ấy à. Hắn về nước, về địa bàn của hắn rồi, nhân tiện mang theo tên thanh niên tri thức cùng trại đi theo cùng. Ai bảo hắn hai quê và địa bàn lại không ở đất nước này thì biết sao được.
Quảng cáo ba mươi giây.
Kính thưa quý vị khán, thính, đọc giả bên dưới, sau đây là phần thừa thải đáng lẽ nên được giới thiệu ở phần đầu chương hôm nay chứ không phải ở lưng chừng bến nước thế này.
Nhưng biết sao được. Dòng đời mà.
Người ta luôn đồn nhau rằng. Một tảng băng luôn có phầm chìm và phần chưa chìm. Vậy nên rất ít ai biết rõ được phần chìm kia có bao sâu, bao rộng cả. Tương tự như vậy, tại đất nước M này, ngoài những công trình, tập đoàn, chuỗi doanh nghiệp gì gì đó nổi tiếng ăn nên làm ra cùng lực lượng quân đội hùng mạnh (-.-). Thìcũng có ba đế chế ngầm chia nhau mà chăm sóc phía dưới của đất nước này.
( Đã nói rồi, viễn tưởng, ảo mộng, máu ‘tró’, ngôn tình ba xu, rẻ tiền. Phi thuyền bay thủng mười chín rưỡi tầng mây)
Dù chưa lần nào gặp nhau trực tiếp nhưng lại có một sự ăn ý ngầm đáng nể giữa ba người này. Và hôm nay, nhờ có dịp tái ngộ giữa vợ, vợ chưa và sắp cưới và người yêu thì cả ba đấng mày râu đã chính thức giáp mặt nhau đến đấu trường sinh tử.
Hết quảng cáo.
( Giờ mới phát hiện, văn của mình thiếu nhiều dấu “.” Nên giờ nghĩ lại rồi. Tôi sẽ ... cho đã)
Trời tối, trăng tròn, sao sáng, gió vi vu thổi.
Như nữ chính đã phán, đây chính là tiệc nướng làm ăn. Đàn ông thấy có cơ hội mà không biết nắm chắc thì anh ta một là có thứ quan trọng hơn để nắm hoặc thấy cái bất lợi của cơ hội. Hai là anh ta vô dụng.
Và ba nam nhân trước mắt thì vừa thấy cơ hội liền tận dụng triệt để.
Cùng nhau nướng thịt, cùng nhau bàn chuyện làm ăn. Còn phía bên hiên nhà là ba người nữ nhân, hai người vui vẻ bàn chuyện đi phược còn một người lại dại ra nhìn nam nhân nhà mình phía xa
“Này cậu còn nhớ đàn chị tên Minh không??”
Bị hỏi bất ngờ, cả hai đều nhìn sang nữ chính, còn nữ chính thì lại đăm đăm nhìn nam nhân nhà mình. Bất chợt, cô bạn giáo viên liền hào hứng_”Là đàn chị lúc đó đúng không??”
“Ừ”
“Ai vậy??”_cô bạn bác sĩ cũng vui vẻ xen vào
“Cậu biết vợ của thủ trưởng vùng này không??”
“Biết”
“Là chị ta đó”
“À. Thì sao?? Hai cậu quen người đó??”
“Không, tớ không quen. Nhưng có một quãng thời gian dài, đàn chị đó rất thân với cậu ta”_cô bạn giáo viên chỉ tay về phía nữ chính, thở dài nhớ lại bản thân trong một thời gian dài bị bạn thân ít quan tâm
Nữ nhân liền buông ly nước, vẻ mặt không cảm xúc_”Cậu nhớ lần tớ cá cược không?? Chị ta biết được, hẹn tớ ra nói chuyện”
“Ừ, tớ biết mà”_cô bạn giáo viên gật gật đầu tỏ ra rất hiểu biết_”Nhưng mà hôm cậu bảo đi nói chuyện, tớ cũng không thấy cậu về lớp. Khoảng một hồi lâu sau cậu mới trở lại lớp. Tớ điện hỏi thì nhà cậu bảo cậu đi du lịch rồi”
Cô bạn bác sĩ vươn tay, đánh vào vai cô bạn giáo viên khiến người kia giật mình_“Nè, cậu không biết cái gọi ra nói chuyện là sao à??”
“Thì là nói chuyện”
“Đánh nhau đó!”
“...”_cô bạn giáo viên gật đầu tỏ ý hiểu, nhưng chưa được ba giây liền tròn mắt nhìn_”Hả?? Là sao?? Đánh nhau??”
Nữ nhân nhìn qua cô bạn của mình bằng vẻ mặt không cảm xúc_“Hôm đó giờ chơi thì có người đi ngang qua nói nhỏ với tớ sau giờ học lên sân thượng nói chuyện. Tớ thấy không ổn nên quyết định tung chạy. Nhưng mà nữa đường thì bị chặn. Rồi tớ bảo muốn đi vệ sinh, nhân lúc đó leo cửa sổ ra rồi chạy lên phòng giáo viên báo tin. Bảo vệ kiểm ra, báo lại cho hiệu trưởng ở nhà vệ sinh có tốp nữ sinh đang đứng canh. Thấy ông ta đứng lên rời đi thì lúc đó tớ cũng về. Quyết định thả bộ tới mệt mới gọi xe. Ai ngờ vẫn còn trong sân thì lính của chị ta từ đâu chạy ra túm tớ. Rồi. Cứ thế cùng nhau thân ái nói chuyện trên sân thượng của trường”
“Sao, cô ta làm gì cậu, nói nghe xem”_cô bạn giáo viên vẻ mặt rất lo lắng, tay cầm tay tác giả, lắc trái lắc phải
Nữ nhân thở dài, ngả lưng ra ghế, tay xoay xoay ly nước trước mặt_“Thì lên nói chuyện. Chỉ là trước khi nói chuyện thì bắt tay, vỗ vai vài cái rồi đổ máu. Đổ máu xong thì nói chuyện. Thỏa hiệp xong thì vừa lòng khiên tớ xuống, bỏ ngay chổ cầu thang. Ai đi qua thấy thương tình thì kêu dùm xe cấp cứu hay đại loại cũng được. Rồi sau đó tớ với người đó thành bạn..chí cốt. Cũng không nghĩ tới đã cắt đứt liên lạc bao năm, giờ cô ta lại tìm ra tớ mà mời thiệp. Thật sự cảm thấy có chút rời rạc ”
Hai cô bạn nghe vậy đều đồng loạt tròn mắt mà nhìn nữ chính_”Bạn chí cốt??”
“Nhìn cái gì? Bị đẩy ra nước ngoài lâu rồi. Chắc sắp tới cũng về, có dịp tớ dẫn mấy cậu qua chỗ cậu ta dạo vài vòng”
“Cậu ta?? Là nam hay nữ?? Nghề nghiệp??”
“Nam, làm luật sự sắp tới của cô thứ cao giá nhà tớ”
“Lại chuyện gì sao??”
“Ừ, có vài rắc rối trong kiện tụng. Nó cứ đề lên kiện hết, nhận tiền cũng không chịu im. Cứ vậy liền kiện tới. Giờ bị người ta kiện ngược lại, bới thêm đống giấy tờ pháp lý. Luật sư của nó bỏ chạy rồi. Cậu ta cũng muốn về lại đây lập nghiệp, tớ tùy thời thâu người. Dù sao là bạn bè, cậu ta làm sai thì có mắng mỏ được còn làm tốt thì sẽ không phải chi nhiều”
Cô bạn bác sĩ liền đánh vào vai cô bạn giáo viên, đá mắt khinh bỉ nhìn nữ chính_“Xem cậu ta tính toán cả bạn thân kia”
“Cũng may chúng ta không có gì để cậu ta xài được”_cô bạn giáo viên tự gật đầu an ủi, nhìn qua nữ chính đang cười nhếch môi
“...”
Cô bạn giáo viên vẫn rất hồn nhiên, liền vui vẻ hỏi_“Cậu nói dạo vài vòng?? Là dạo cái gì??”
“Dạo quanh tòa án”
“...”
“....”
Chợt có một cánh tay gác lên vai nữ nhân, giọng điệu vô cùng bỡn cợt_“Hahaha, lúc em mình đi kiện khí thế trùng trùng thì không đi xem. Đến lúc em mình lâm vào thế túng bị người người kiện thì lại vui vẻ đến xem sao?? Chị hai, có phải chị quá thương em mình rồi không??”
“Không phải đã bảo làm phải có chừng mực à?”
“Đương nhiên có. Số tiền đó tôi thật sự từng cầm trên tay, nhưng trước khi ông ta khởi kiện tôi đã đem gởi lại ông ta theo cách khác. Vậy mà ông ta cứ kiện. Lần này tôi kiện ngược lại tội vu khống cho biết. Cuối cùng số tiền kia cũng về lại tay tôi thôi”
Nữ chính thở dài_“Từ khi nào đã tính toán nhiều như vậy rồi??”
“....”
“Liệu mà làm, sau này có hối hận thì cũng là thừa thải”
“...”
Nữ nhân chọc nĩa vào phần thức ăn vừa được nam nhân của mình bưng qua, cắn một miếng_“Chừng nào tới toà??”
“Tháng sau”
“Không vội”
“Chị tìm ra người rồi sao??”
“May mắn”
“Hay ghê nhỉ, nói xem, rốt cục loại người gì mà chị chưa từng quen??”
“Nói nhiều”
“...”_cô nhỏ thở dài, chuyển sang ngồi cạnh chị mình, rất không khách khí kéo qua phần ăn của nữ nhân sang cho chính mình.
Nữ chính liền kéo lại chỗ của mình_”Có tay, có chân, biết đói thì tự đi mà làm”
“Chị không có làm sao vẫn có ăn hả??”
“Mày xòe ra nam nhân của mày đi rồi muốn ăn gì thì bảo hắn làm”
Cô thứ thở dài, hai tay chống má, trườn dài ra bàn.
Một lát sau, sau khi đã bàn chuyện xong xui, ba lão đại mới bỏ lại lò nướng cho người làm, bản thân đến bắt ghế ngồi cạnh nữ nhân của mình
“Này anh nghĩ sau về chuyện đi phược??”_cô bạn bác sĩ vui vẻ để anh xã đưa thức ăn tới miệng, sẵn tiện đề nghị.
“Nếu em muốn thì chúng ta cùng đi”
“Không, đi chung với bạn em, anh đi làm chi??”
“Vậy định là khi nào sẽ đi??”
“Cuối tuần”
“Được. Định đi đâu nào??”
Nữ chính ngồi đó không cảm xúc nhìn cô bạn bác sĩ của mình đang chưng ra bộ dáng hồn nhiên, đáng yêu hiếm có.
Cô bạn nhún vai, đưa qua thức ăn cho anh xã của mình_“Không biết, cứ đi thôi”
“Đi khoảng bao lâu??”
“Không rõ, chán sẽ về”
“Không được”
“Đi phược thì ai biết trước được”
Anh xã của cô bạn bác sĩ quay qua nhìn nam nhân nhà nữ chính rồi lại nhìn qua cậu nhỏ của cô bạn giáo viên_”Nghe nói cậu đã thi vào đại học rồi đúng không??”
“Đúng vậy”
“Có thời gian rảnh chứ??”
Cậu nhỏ liền quay qua nhìn người yêu giáo viên luôn luôn ngây ngô của mình_”Cô giáo, em định đi phược cùng họ sao??”
Cô bạn ngậm nĩa, xoay qua, tròn mắt chớp chớp rồi vui vẻ gật đầu_”Ừ”
“Tôi đi theo được chứ??”
“Được chứ”
Nữ chính xiết chặt dao nhỏ trong tay, kiềm chế cảm xúc muốn ném_[Nếu nói tôi là trùm chơi bẩn thì cậu mới chính là người quản lý của tổ trùm. Đem bán bản thân cùng đồng đội trong ngu ngốc luôn]
Cậu nhỏ nghênh ngang hất mặt sang hai đấng đại nam nhân ngồi trước mặt, tay gõ gõ bàn_“Tôi được đi theo rồi”
Anh xã của bác sĩ liền ôm vợ vào lòng_”Cho anh đi theo”
“Đi theo làm gì??”
“Đi chơi với em”
“...”_cô bạn bác sĩ cắm nĩa, chau mày trầm ngâm, sau đó liền vui vẻ cong mắt, mi anh xã của mình một cái_”Được”
Nữ chính nhướn mày, khó tin nhìn hai cô bạn của mình, bất giác cũng cắn nĩa, lén lút nhìn qua nam nhân nhà mình thì đã thấy người kia cũng đang nhìn mình
“Em không có đi phược đâu”
“Ừ”
Nam nhân vẫn tiếp tục không cảm xúc chống má nhìn nữ chính nhà mình, còn tác giả thì lại nhìn sang em gái bắt đầu đấu mắt ra hiệu cầu cứu bỏ qua không khí màu hường của hai cặp đôi kia