A, không nghĩ hiện tại còn có slow motion, cảm giác gió như đang hò hét bên tai_”Xuống lẹ không thì bảo!”
Thật lạ, không phải tôi nói với cô ta tôi sẽ bỏ cuộc rời đi sao? Sau cô lại làm như vậy với tôi?
Lúc ấy, tôi chỉ là cảm thấy man mác buồn, muốn đứng ở thành cầu ngắm cảnh đêm để có thể tự ảo tưởng ở nơi nào đó cũng có người số cún như tôi. Không nghĩ tới, cô chơi bẩn như vậy, từ đâu chạy ào tới ôm ngang hai chân tôi, còn hô to như lực sĩ chuẩn bị quăng trứng_” YÔ TA!”
Nâng tôi lên, để tôi mất thăng bằng rồi dúi đầu ngược xuống bên ngoài, cứ như vậy mà rơi xuống. Cô hai à, người tôi cũng không cao, tay chân tôi cũng ngắn, cô chơi kiểu đó, không thấy mệt à? Cứ thử nghĩ cô hù thôi, tôi cũng tự động nhảy rồi.
Mà thôi, rơi cũng rơi rồi, hiện tại phải nghĩ cách làm sao từ nổi chìm thành chìm nổi. Ba má, dăm bữa nữa tháng nữa con về thăm hai người, bất quá lâu hơn như vậy, nhớ nấu thêm chè cho con. Con thích nó lắm. Saranheyo, cún con nhà bên! Chị đi đây kẻ thù ạ.
Tôi không hiểu sao, tôi như siêu nhân từ bầu trời lao xuống, nhưng mà sau khi đã thấy tận mặt hung thủ gây án, thì thứ tiếp nước đầu tiên lại chính là tấm lưng mỏng manh của tôi chúa Jesus ạ, đau bỏ mẹ ra. A, xin lỗi thế giới về ngôn từ không mấy nhẹ nhàng đáng yêu của tôi. Nhưng biết sao được Bồ Tát à, con sắp con mẹ nó chết rồi. Chúa có thể cho con tự do mà, đúng không Đức Mẹ.
Kiếp sau hoặc là đấng cứu thế sống trong vinh hoa, người nhìn người yêu hoặc là đứa nhỏ sinh ra từ trong trứng được người thương yêu chiều chuộng, một đời hạnh phúc không gặp bất trắc. Ước muốn nhỏ mà. Cho nên Hades à, ngài làm ơn cho chị đây qua cầu Nại Hà chất liệu cao cấp nhất nha, nhớ nhắn cho Hermes đến dắt tôi cho đúng giờ, còn có nói với lão bà giữ cầu, tôi sẽ không uống canh Mạnh Bà đâu, nấu bít tết cho tôi đi. Chỉ bấy nhiêu thôi, không mong gì hơn nữa.
Haiz, mà nói thì thì nói, sao không cho tôi đi Ai Cập, rớt xuống sông Nile như ai kia sau đó bờ mờ xuyên qua gặp mấy anh cho rồi. A, không tệ nha. Hiện tại nếu như đợi trôi tới đó chắc mình cũng nên được tụng là thủy quái rồi. Mà giờ tự nhiên cho tôi rớt vào thế giới pháp thuật, sức mạnh bỗng nhiên được kích hoạt như siêu nhân còn hơn cả boss cuối trong Harry Potter, sau đó tôi sẽ chơi trò cao lãnh, đi hốt lại một đám về sống cùng một nhà, hằng ngày nghe cãi lộn và đánh nhau.
Làm gì cũng được, chỉ cần làm bá chủ khu hoặc thế giới là được. Đừng rớt vào ngôn tình, làm ơn, làm ơn đi đức mẹ, đức thánh Ala. Nam mô a di đà phật. Rớt vào đó làm ơn cũng cho làm nam phụ nhà giàu, tôi thề, sẽ tự mình kiếm người khác, không bao giờ ngó tới nữ chính đâu Làm ơn, tôi muốn là “OUTSIDER” quyền lực bật nhất! AAAAAAAA, nước lạnh quá ngoại ơi, có lẽ lời này là lời cuối....
Tôi muốn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tràn đầy đe dọa nhất mà tôi từng có cùng giọng nói khiến người khác khiếp đảm_”Đừng để chị đây thành ma, không là gặp ai cũng ám. Nhất là con trùm chơi bẩn trên cầu vừa nãy. Anh hận!!!”
Tôi chạm vào mặt nước, tôi đau, tôi hòa mình vào nước, tôi vẫn đau, nước bắt đầu ùa vào, tôi còn lười giãy giụa bỏi tôi vẫn còn đau. Nước tràn vào miệng, tôi sặc, nước chảy ngược lên mũi, thẳng lên não. Tôi biết bản thân sẽ co giật như phim Titanic gần đây mình mới xem xong. Tôi vẫn có thể nhìn, nhưng mà...não tôi cũng có cảm giác lâng lâng rồi.....Georges Méliès, tôi thích sách hình của ông.
(Gd: đây là cái chết đau đớn ảo, lằng nhằng, lảm nhảm nhất mà ta từng biết)
~~~~~
Quyển một, phần một, chương một
Hơ, tôi tỉnh, không nghĩ tôi lại có thể tỉnh? Chẳng lẽ thật sự trôi tới sống Nile làm thủy quái thật rồi sao,?....Ôi, ước mơ thành sự thật sao? Sẽ được làm bá chủ thể giới sống trong hạnh phúc ngàn ngàn năm sao. Hỡi tôi ơi, mở mắt, một hai ba mở mắt nào!
Ô ***! Cái gì thế này?, Cá vàng?!!? Cá chép?!?! Bọn này sống ở sông lớn à?!? Còn có rong rêu?!? Mặt nước bên trên cũng không tối đen. Từ khi nào mà con sông này lại biến dị đến như vậy.
Tôi cố lấy đà, đẩy cơ thể của mình lên, ngay lập tức liền nghĩ ngay tới viễn cảnh xác chết sống dậy, vươn tay ra khỏi nấm mồ!
Tôi cố bám trụ vào bất kì thứ gì mình có thể, cố vùng thoát khỏi đây, tìm lấy chút không khí cho sự sống của mình. Không thấy gì cả, cũng không nghe được gì, chỉ có thể cố gắng mà leo lên, sau đó ngã ra ngoài, cơ thể cũng bắt đầu phản ứng dữ dội, cố gắng thu vào không khí nhiều nhất có thể.
Cuộc sống khó khăn chính thức bắt đầu....
Phần Hai chương một
Tiểu thư nhà tôi sợ hãi phải vào làm tì thiếp cho bạo quân nên bỏ thân chạy lấy người, ơ hình như tôi nói sai gì đó nhưng tôi mặc kệ, vấn đề chính là ở chỗ này, tôi bị bắt đi sung công quỹ thay thế, ôi đệt, đùa à. Dù nghe bạo quân cũng cảm thấy phấn khởi, kích thích lắm nhưng mà hiện tại không có hứng, vào đó, một mình bạo quân còn đối phó được, thêm mấy đữa õng ẹo kế bên, ôi mẹ ơi, đấu không lại. Làm người sống phải biết chấp nhận sự thật, một đứa khôn, đánh không lại mười thằng ngu. Huống chi là một bầy quỷ nữ!
Tại sao cô ấy lại bị chấm? Chính là do đắc tội với con nhà quyền quý, bị trả thù. Máu chó thế thôi.
Tôi phải trốn, nhất định phải trốn, nếu đời này ông trời đã cho số phận làm tì nữ, tôi quyết định sẽ sống cuộc đời bình thường còn hơn hai chữ bình thường. Phải trốn.
Hành lý, lấy thứ gì bây giờ? Không cần, tư trang... ầy, có đâu mà lấy, thức ăn.... ây dô, chung quy tiền đều có thể mua, rinh hết kho vàng của phủ này rồi bỏ đi, để lại thư tuyệt mệnh là được rồi. Cần phải thêm răn đe, nếu để người rượt theo bắt lúc ta chuẩn bị chết, ta sẽ ôm hận ngàn năm, hóa thành cô hồn dã quỷ, đêm đêm đến gãi lưng cho các người!
Đúng vậy muốn làm cho giống thì phải viết huyết thư!!!
Hành trình ôm của trốn chạy bắt đầu....
Phần ba chương một
Tôi tìm được một nam nhân, trông cũng ưng lắm, bản tính cũng thật thà... có điểm đáng yêu. Nhất là chỗ cơ bụng sáu múi kia. Không nên? Không đâu, sống là phải tận hưởng, nhất là khi được gần gũi với cái đẹp thật thà này.
Lừa hắn về, mỗi ngày đều có người nấu cơm, chung quy cuộc sống cảm thấy lúc này rất hạnh phúc lắm.
Hắn bảo muốn thú tôi về, nhưng chưa đủ tiền, mong tôi kiên nhẫn đợi. Được thôi anh êy, nhưng mà, nhớ lờ mờ... tôi còn có một người khác đang chờ mình thì phải, thôi mặc kệ, nhớ không nổi.
Khi cuộc sống hạnh phúc bắt đầu...
Phần tư chương một
Tôi bị bắt, bằng một cách nào đó tôi đã bị bắt. Công sức chạy trốn ba năm qua cứ như vậy trôi như bọt biển, tôi đã bị bắt. Về phần làm sao bị bắt, tôi không quan tâm nhiều. Mà hiện tại, câu hỏi trong đầu tôi chính là không biết là do tin tức quá chậm hay là do tên bạo quân hoặc ai đó chơi quá nhây. Tận ba năm mới tìm ra??? Các người ở nhà kết hôn, XO xong sinh con, nuôi nó lớn rồi mới đến bắt người à!!!
À, cuối cùng sao khi bị trói gô, mắt miệng đều bị che thì mới biết ra, tên khờ nhà mình bị người ta lừa bán đi vợ sắp cưới của hắn. Vâng, ba năm rồi mà của dành dụm vẫn chưa đủ nên không dám đụng tới, chỉ đặt tôi lên bàn và bắt đầu cắm nhang đưa thức ăn tới.
Có lẽ, cuộc sống ấy từ đây sẽ chấm dứt. Tôi sẽ như bao truyện, bị bán vào nhà phú gia hoặc lầu xanh kĩ viện gì gì đó.
Nhưng mà, sau vài ngày, lại nghe vào tai một câu chuyện không kém hài hước khác. Lần này thì cấp bậc cao hơn một chút. Lão ông trước mặt là tả thừa tướng đương triều, ông ta chớp mắt nhìn tôi, tôi cũng chớp mắt nhìn lại ông ta
” Giống thật, nhưng mà....”
”Lão gia, kế sách cuối cùng, chúng ta là rất may mắn cho nên mới tìm được người giống tiểu thư như vậy”
Lão ông chau mày, có chút không đành nhìn sang tôi_”Cô nương, chuyện là tiểu nữ nhà ta có chút ngốc không nghĩ tới Lục gương lại đá hôn ước giữa tiểu nữ nhà ta lên thành quà tặng cho Tam vương gia”_sau đó rơi hai giọt nước mắt_”Ta không muốn đứa nhỏ đáng thương của ta chịu khổ”
Tôi chớp chớp mắt tìm kiếm nước mắt, cố sức lắc đầu nguầy nguậy_[ ông đây không muốn, không hề muốn, trinh tiết của ông phải dành cho người cưng chiều ông!!! Thả ông ra!!!! **** **** đệt! CMN các người, các người khổ không đủ hay sao mà lại đi lừa một tên ngốc rồi bắt người khác chịu chung số khổ hả!!! Não giun hả?!?! YA!!!! Tháo khăn ra cho ông đây nói chuyện lũ cá vàng sống nước mặn kia!!!]
(GD: Không phải trước đó cầu khấn ghê lắm sao? Sao giờ lại thành toàn văng bậy không thế? Ngươi tiến hóa kiểu giật lùi với thời đại à?)
”Ta thật sự xin lỗi”_sao đó quay qua người bên cạnh_”Mang đi đi”
”Vâng”
Trời đất bỗng dưng xoay vầng không theo trật tự, mọi thự lại lần nữa chuyển vào màn đêm, một chút cảm giác dù là nhỏ nhất, cũng không cảm thấy được.
Cuộc đời này, thực cmn khổ.
Quyển hai, Phần một
Thời gian chậm rãi trôi, làm con người ta có cảm giác...muốn bùng cháy.
Phần ba
(GD: Các người thường ngẩng đầu nhìn ta, sau đó trách ta bất công, đày đọa các người, đùa à, rảnh quá há!
*: thế sao còn ngồi đây hả?
GD: Ai biết, bắt lôi ra đây ngồi ngu người chứ có biết gì nữa!_[Dám phỉ báng thần linh, anh về anh nẹt điện hết cả đám]
*: Này, tôi nghe rõ ông đang làm nhàm gì gì đó trong đầu đấy
GD: Đấng toàn năng thăng thiên, à, thăng đâu thì không rõ, nhưng hiện tại may là không có cô ta ở đây để cho ngươi mượn danh nghĩa chặt chém ta, chờ đó! Anh sẽ....
*: Không quan tâm, nữ chính đó, làm gì làm)
Đã một năm rồi, ta ở đây, móc meo, héo mòn... đùa thôi người ơi, như bao nữ chính xuyên không được thả rong trong tự tại, tôi cũng cảm thấy thoải mái lắm. Nhưng mà chuyện gì tới cũng sẽ tới, cho nên vẫn là phải phòng hờ trước.
Với nhan sắc này, tôi tự tin mình trước sau cũng sẽ thành vương phi như thường lệ, nhưng lâu mau thì lại không phải chuyện của tôi. Phải phòng hờ. Tôi không nhớ rõ trước đây mình đã làm nghề gì, nhưng mà, cứ nhìn thấy cây bút lại cảm thấy ngứa tay.
Nên tôi quyết định sẽ bắt đầu mài mò, chế tạo ra loại cọ tốt nhất. Hahaha, đùa thôi. Tôi có một sòng bạc, và một quán rượu, vậy thôi, khiêm tốn. Tiền từ đâu mà ra?? À, viết sách bán.
Sách gì?
Sách hot đủ thể loại, gọi chung thì khá tạp nham, cái chính là viết nhiều thế loại, sau đó kiếm tên nào không những nhà giàu, đẹp trai, mà còn phải có tri thức thấy hiểu thâm sâu, cũng may gặp được một nữ tài phiệt, cô ta cảm thấy hứng thú với mấy thứ tôi viết lặt vặt, liền vung tiền tài trợ, thuê người về chép ra làm nhiều bản, sau đó đem ra ngoài bán, tùy theo lượng tiêu thụ của từng hạng mực mà sẽ đánh giá để xuất bản vừa đi
Bỗng nhiên trở nên giàu có, tâm tình lúc nào cũng vui vẻ, bất kì lúc nào cũng là người tốt cả
Câu chuyện về một cuộc sống tốt chính thức tiếp diễn lại tiếp diễn
Phần bốn
Ai dô, con nhà ai mà héo úa vầy nè! Sao? Mẫu thân bị người hại, ngươi là chạy đến đây? Nè, chỗ này không phải là bị ép vào thì còn gì, ta trang trí phía trước không khác gì nhà hoang có người sờ mó còn gì.
Vậy là họ muốn dồn ngươi vào chỗ hết sao? Không tệ, hiện tại có thêm một cái đuôi nhỏ, tìm cách đào tạo, sao này đạp ra ngoài, mỗi tuần đều phải mang tiền lương đưa lại cho kế mẫu này hahahaha.
Nhìn chung thì tôi không thích mấy đứa nhỏ thích khóc nhè lắm, cũng may đứa nhỏ này không những không khóc mà ngay cả nói cũng lười, rất tốt. Tôi thấy rất hài lòng.
Xem ra dù sao cũng không ai để ý đến nó, liền để nó cùng với nha hoàn mình nghĩ là dùng được đẩy ra ngoài
Lại cuộc sống hạnh phúc bắt đầu chầm rãi trôi qua...
Cho đến một ngày của ba năm sau, khi thiếu nữ của chúng ta vừa tròn mười chín hai mươi lăm tuổi!.
Bé con héo úa ngày nào giờ đã thành thịt viên lăn lộn khắp nơi, chạy nhảy tùy thích, banh bàn nữ chính ngôn tình ngày nào giờ bên trong là nữ phú hào, bên ngoài lại là thê thiếp bị bỏ rơi thành cô....dã quỷ không ai thèm đoái hoài, ngay cả nữ hầu nho nhỏ bên cạnh hiện tại cũng có thể từ đưa mắt nhìn chân thành ngữa mặt nhìn lên mái nhà.
Một cuộc đời thật tươi đẹp...
Cho đến khi banh bàn nữ chính bởi vì sau một thời gian chịu nhiều uất ức, hận thù, hiện tại bởi vì chơi đùa sơ xuất với đứa nhỏ nhà mình mà tức giận quăng gà nướng tròn hẵn một con dính đầy mỡ thơm lừng ra khỏi bờ tường tiểu viện của mình...
Và...
Chốt tồ mát tề, ta vừa làm gì vậy?? Ta vừa làm gì vậy?? Không phải chỉ định ném đi cái đĩa thôi sao? Sao con gà cũng có thể bám mông đít không lông của nó dính lên mặt đĩa luôn thế kia? Second hand made in China à?? Không thể nào.
Ta vì sót của, liền quay ra trừng đứa nhỏ đang mếu máo vì mất miếng ăn_”Ra ngoài nhặt vào, sống phải biết tiết kiệm”
Vậy mà đứa nhỏ này lại giậm giậm chân, gào lên_”MUA CON MỚI CHO CON!!!!”
”Thằng nhóc này, ngươi từ khi nào lại sống sướng như vậy hả? Không thấy ta ngay cả một miếng thịt thừa cũng không có à. A, nói mau, tối đến người lăn lên giường ta ngủ để lấy mỡ của ta đúng không!”
Đứa nhỏ mặt kệ, vẫy vùng với cái đầu bị kẹp lại của mình_”OA, không biết đâu, thềnh con mới cho con ngay”
”Cái gì!! Thềnh!!! Thềnh cái gì?? Ngôn ngữ châu âu đó học như nào vậy hả?? Ngươi nói lại ngay cho ta!”
Đứa nhỏ liền nín khóc_”Nói lại thì hai con!”
Ta trực tiếp áp hai lòng bàn tay lên hai bên đầu nó, hơi dùng sức_”Sao này phải nói ngươi phải chịu trách nhiệm!”
”Oa, không nói, người sao lại muốn bán đi một đứa bé tròn tròn, đáng yêu, bụ bẫm như con chứ!”
”Đầu heo thì có chứ bụ bấm đáng yêu hả! Cho ngươi sống sung sướng rồi bây giờ cãi ta hả?”
”Con có làm gì đâu, chỉ có yêu cầu mua gà nướng, chưa được ăn, người lại ném nó đi! Người mới không biết tiêu tiền”
Ta chau mày, nhìn vẻ mặt đắc chí nhỏ bé trước mặt, nhếch môi cười_”Vậy, KHÔNG PHẢI KÊU NGƯƠI RA NGOÀI LƯỢM VÀO ĂN HẢ!?!”_sau đó đứng lên, xách theo đứa nhỏ vẻ mặt ưu thương kéo đi_”Hôm nay gia cho ngươi biết vị gà đất nướng!”
”Ô, ô, con muốn gà nướng!!! Không cần gà đất nướng!! Nướng kìa, không phải đất! Là nướng, không phải đất ô ô....”_đứa nhỏ bộ dạng đau khổ, khóc dối không ngại ngùng, nhưng chân vẫn cứ bước tới cho đến khi đụng vào người trước mặt_”Ây dô! Là gà nướng, không phải là mông vịt! Người chịu trách nhiệm đi”
[Thằng nhóc chết tiệt!]_ta mắng thầm nó, sau đó chớp chớp mắt nhìn đoàn người trước mặt, nhướn mày, quay người, ngồi xuống, đối diện với bánh bao thích khóc dối_”Tiểu tử!”
”Oa gà, gà, gà!!!”
”Câm miệng”
”Ưm...cho gà nha”
”…..”_ta thở dài cho sự lo lắng đối với thế hệ trẻ sau này, rồi sẽ phải đi về đâu đây a!!. Mặc kệ cho tâm tư nhiễu loạn, trước tiên, bắt lấy hai tay của bánh bèo, bốn mắt trao đổi_”Ngươi có biết tên vừa đến là ai không?”
”Chủ nhà”
”….”_ta im lặng, đúng vậy, ta cần máu lưu thông với tốc độ vượt trội trong khoảng thời gian này_”Hả, nói lại, nghe không rõ”
”Chủ nợ?!”_đứa nhỏ giọng đáng yêu tràn đầy hoài nghi, nhưng mà bỗng nhiên lúc lắc người, cố thoát khỏi móng vuốt của ta. Ta khó hiểu nhìn theo vẻ mặt mừng đến tràn nước miếng của nó. Nó chạy đến chỗ đám người vừa đến, đứng chắn hết lối đi kia, tay nhỏ cầm vào một chân gà, miệng chảy nước miếng mỉm cười xấu xa nhìn lên tên đang cầm gà của mình_”Cho tiểu đệ xin lại gà đi”
[Sao không xưng thiếp luôn thằng lõi!]_ta nghiến rắng, chống tay đứng dậy, phủi phủi quần áo, cũng không cần nghĩ quay đầu lại nhìn thằng nhóc bánh bèo gian xảo kia, trực tiếp đi thẳng vào phòng, vừa lúc đứa nhỏ quay đầu, ta liền nhếch môi cười nụ cười tàn bạo, nhướn mày và đóng cửa_'Cạch'
[Thời gian ở tạm đã hết, phải chạy, nếu không sẽ thành nữ chính!!]_ta trong lòng liền bạo liệt kích động nghĩ muốn chạy
Vừa định thẳng tiến tủ đồ, thì ngay lập tức nhắm mắt cũng biết rõ tiếng đập cửa bên ngoài là do thứ gì gây ra_[Tên bánh bèo, vừa bảo ngươi nhặt gà, giờ lại lấy gà đập cửa! Ngươi mới là thứ sinh vật não giun không biết tiêu tiền. Hắn là lão phụ thân của ngươi, đi mà bám váy hắn!]
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục nhưng âm thanh đã nhỏ hơn, xem có vẻ là con gà nướng kia đã tan nát với sự thô bạo dịu dàng của tên tham ăn kia rồi. Có trời mới biết, nó là tên khó ăn khó uống như thế nào. Không cần nghĩ nữa, phải nhanh chóng dọn đồ, đạp cửa sổ, leo lên bàn, sau đó trườn ra ngoài cửa sổ, chân chạm được đất liền phải xác định phương hướng gần nhất với cái cửa ăn thông ra ngoài, sau đó trực tiếp bỏ chạy! Chính xác.
Vừa nghĩ, ta cũng vừa làm, bắt đầu cố gắng gom góp hết tiền bạc, vòng vàng tự mình lén lút nhờ thằng nhóc kia cùng a hoàn sắm sửa vào hộp nhỏ, sau đó lại đến ngân phiếu!! Hahaha, có tiền là sẽ có tất cả.
Ta để ý, bên ngoài tiếng gõ cửa đã dừng, thay vào đó là tiếng trò chuyện của người lớn và tên nhóc không biết điều. Tim ta thình thịch hai tiếng_[PHẢI CHẠY!!!]_vội vàng tung cửa sổ, sao đó một chân lên ghế, chân kia lên bàn, nữa người bắt đầu đưa ra ngoài trước thì cũng là lúc âm thanh cửa bị đá văng vang lên, ta giật mình, vội vàng nhảy ra ngoài, trái phải nhìn tới liền không nghĩ nhiều, cắm đầu chạy
”CHẾT ** RỒI!!!!!”
Không được bao lâu thì mắt liền trợn trắn dù vẫn cố chạy
”A Hoa, người chạy đi đâu! Sao lại bỏ con ở lại một mình”_là giọng của bánh bèo tham ăn, nhưng không phải ngay sau lưng, mà lại nghe như từ không trung vọng xuống
Với thần kinh siêu phàm cũng chỉ số IQ một ngàn rưỡi! Ta nhắm mắt ngủ say cũng biết hắn là bị tên lão cha cắp đi đuổi người. Chạy, phải chạy! Tồn vong của cả dòng họ, con cháu của cãi đều dựa vào hôm nay. Phải chạy!!!
Nhưng mà, não dù nhiều nếp nhăn thì cũng không thể chuyển hóa thành siêu Saiya ngay lập tức, và dĩ nhiên, ai kia cũng thằng nhóc liền như Darcula từ trên bổ xuống, thần thần bí bí, lạnh lùng nhưng ánh mắt tràn ngập tò mò.
Thôi, chém vừa thôi, làm gì có mấy cảnh tượng như vậy. Ta nhanh hơn một bước, vươn tay nắm lấy phần bánh vòng bàng đồng bị đầu lân ngậm mãi ăn không hết kia, chuẩn bị kéo thì tay liền nghe một tiếng 'crắc'_còn có bàn chân mang hài của ai kia vừa dùng lực đạp lên
Ô, cánh tay vàng của ta, thứ giúp ta kiếm ra bạc triệu mỗi ngày. Ta bi ai thống khổ vô cùng nhưng chưa kịp khóc thì lại có tiếng rống của bánh bèo tạt vào
”Ô ô ô, sao người làm bị thương người, ngươi cắt đứt tiền đồ của người, còn cắt đứt bữa ăn của ta! Ngươi là tên độc ác! Người chạy thì người chỉ cần nắm chân kéo ngược lên là được, hà cớ gì phải làm đau tay ngươi ô ô!! Bữa ăn của ta!!! NGƯƠI CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐI VỚI TIỀN ĐỒ CỦA NGƯỜI, ĐỒ ĂN CỦA TA ĐI!!”
[YA! CÁI THẰNG BÁNH BÈO CHẾT TIỆT!! NGƯƠI HẬN TA LẮM CÓ ĐÚNG KHÔNG HẢ!!]
”Nếu không thì sao?”_hắn lạnh lùng lên tiếng, mắt nhìn về phía ta không chút cảm xúc....đùa à, người khác có cảm xúc hay không, làm sao mà biết
Đứa nhỏ bị hỏi khó liền chau mày đắn đo, cân chữ hợp lý để trả lời, nhưng càng nghĩ trông có vẻ càng rối, càng nghĩ không ra_”Oa, tên này bắt nạt con, người mau giúp con lấy lại công đạo đi”
Ta im lặng, khống chế bạo phát trong lòng, thờ ơ đáp lại_”Công đạo?”
”Chính là...chính là....”_đứa nhỏ nghiên túc suy nghĩ, sau đó mắt long lanh nhìn ta, tay nhỏ chỉ về tên nam nhân kia, quả quyết_”Bắt hắn đem nướng thế gà béo đi”
[TA SẼ NƯỚNG CHÍN NGƯƠI TRƯỚC!!!]