LƯU VONG (1)
Con người không tồn tại đơn độc.Thế nên chúng ta học cách sống chung với người khác. (Gokusen)
(Có lẽ...tôi không thể bỏ rơi cô ta rồi!!!)
“Khụ khụ...ọc ~~~~~...khụ khụ khụ..ụa..khụ khụ khụ~~~”
(Bởi ta nói, trong phim thì tử tế lắm!!! Chứ sự thật thì không vậy đâu...ghê lắm..tởm lắm!!!)
Nhờ vào sự may mắn đến thần thánh của mình, và bằng một cách diệu kì nào đó, tác giả được sóng đánh dạt trở vào bờ. Nhưng còn bờ nào thì mới là vấn đề đáng được lo lắng kế đến!!
Cố gắng trườn người lên phía trên một chút, nhưng lại không thể, tác giả chau mày khi cánh tay trái không cử động nổi của mình, cố gắng nhìn xuống thì lại thấy có máu chảy ra và đang hòa vào từng cơn sóng.
[Ôi, máu của ta, Hp để ta duy trì sự trâu bò đang lũ lượt ra đi!!!]_tác giả khó khăn lật người dậy, rồi cố gắng đứng lên.
Nhưng chuyện là đi chưa được hai bước thì đầu lại đau, mắt lại hoa rồi té xỉu~~~
Sau khi ngủ một giấc thẳng đến tối trên bãi cát thì tác giả giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn xung quanh...có tiếng sóng biển, có tiếng côn trùng kêu, có cả tiếng lá cây xào xác, có ánh trăng làm bạn và hết..
Đánh một hơi thở dài chán nản, lắc đầu để tìm lại sự tỉnh táo, tác giả từng bước chầm chậm đi vào khu rừng trước mắt.
Vừa ngước mắt thấy hình dáng tòa nhà trước mặt nhưng bỗng nhiên mắt lại mờ đi, khiến tác giả không thể nhìn rõ được thứ gì, phải cố gắng hô hấp, nhích từng bước nhỏ, dựa theo ánh sáng trước mắt mà hướng tới.
Theo như phản xạ, cứ giơ tay ra để xác định phía trước, và khi chạm vào được cái được định nghĩa là cột được ốp gạch kia thì tác giả nở nụ cười, bắt đầu định hình rồi loay hoay tìm chuông cửa. Nhưng chuông vẫn chưa nhấn được thì mắt đã tối sầm và lại ngất xỉu~~~
~~~~~
“Này, cậu nghĩ xem sao cô ta đến đây được..chắc chắn là có chủ đích!!!”
“Tôi bảo cô ta lạc đấy”
“Lạc cái gì mà lạc, cô ta chắc chắn do người phái tới điều tra”
“Điều tra kiểu gì mà sức khỏe kém, thể lực yếu lại còn có máu tụ não. Cô ta là bị lạc. Có khi tự vận rồi biển đánh trôi vào. Suy ra cũng là lạc”
“Nhìn xem, cô ta có vết thương của đạn kìa”
“Có khi y như chúng ta thì sao?”
“Biết gì mà nói!!!”
Đầu vừa ý thức lại một chút đã nghe thấy tiếng nói inh ỏi xung quanh, còn có thêm tiếng leng keng đổ vỡ của đồ vật, cố gắng mở lên mí mắt nặng trịch, nheo mắt để có thể nhìn rõ mọi thứ. Nhưng đều bất khả thi. Vậy nên tác giả quyết định tiếp tục giả bộ ngủ. Nhưng giả bộ không ngờ lại đâm ra ngủ thật.
Đến lúc đầu óc thật sự tỉnh táo và mắt sẵn sàng mở ra thì xung quanh lại rất yên ắng không một tiếng động. Tác giả thử nhúc nhích tay chân thì may mắn, tất cả đều hoạt động một cách bình thường, không có bị trục trặc!!!
Tác giả tự hào lòng với bản thân hiện tại, cố gắng nâng lên thân người mình ngồi dậy, nhìn qua xung quanh, xác định đây chính là bệnh viện, nhưng trong phòng thì lại không có điện thoại, cuối cùng quyết định tháo kim truyền dịch ra, đi đến nhẹ nhàng mở cửa. Tác giả muốn tìm điện thoại, báo tin cho nam nhân.
Vốn cứ tưởng căn phòng âm u mình đang ở thì bên ngoài cũng sẽ tối như vậy. Nhưng không...
Thực tế luôn rất là phũ phàng. Nhất là đối với tác giả.
Bên ngoài trời sáng choang, bầu trời thật trong và nắng thì thật nóng.
Vội đóng lại cửa phòng, rồi định hình lại tinh thần, vơ lấy trái cây trên bàn, ăn xong thì hiên ngang ngẩng đầu, ưỡn ngực mở cửa bước ra ngoài.
Vốn sự kiên trì cùng tập trung của tác giả rất có giới hạn. Định là sẽ đi tiếp, nhưng được vài bước thì lại có thứ hấp dẫn ánh mắt của tác giả.
Nhanh chóng phóng người đến gần lan can, trợn mắt nhìn xuống bên dưới. Chỉ có bốn người, hai nam hai nữ....
Một người thì vẻ mặt nam tính và lãnh không thua gì nam nhân nhà tác giả đang đứng đó trong bộ đồ bệnh nhân, hiên ngang lẫm liệt đọ mặt với mặt trời, tay phải bỗng nhiên giơ ra một nhánh cây và thốt lên_”Lính đâu!!!”
Hắn ta vừa la lên thì đã có mấy cô y tá vui vẻ chạy đến quỳ dưới chân hắn và đồng loạt_”Dạ ~~~”
Ngay lúc đó tác giả cảm thấy mình thật không xong, lại nhìn đến một nam nhân có vẻ tri thức khác đang ôm chầm lấy một nữ y tá, ánh mắt nhẹ nhàng, thủ thỉ gì đó rồi hôn nhẹ trán cô ta một cái...rồi lại tiếp tục lầm bầm...nói thật, nhìn không giống tình nhân chút nào đâu...cứ như ông bố già sắp từ biệt con gái vậy!!!
Bỗng nhiên một giọng nói lớn, đầy kiên quyết vang lên_“Trời thật đẹp, gió thật mát, chim lại hót líu lo”
Tác giả nhanh chóng tìm kiếm chủ nhân tiếng nói đó, thì mới phát hiện, một nữ nhân nhìn rất ngầu bước ra ngoài, đứng thẳng người, nắm chặt nắm tay, tỏ vẻ kiên quyết_”Hôm nay!!! Ta chính là hiện thân của nàng tiên cá!!!”
Không nhiều lời, liền vui vẻ chạy đến đài phun nước cực gần đó, chuẩn bị phóng vào thì liền bị ngăn cản, cô liền la lên_”Các người mau thả ra, hãy để ta về với biển cả!!!”
Tác giả nhứt đầu, xoa hai đầu chân mày, lại nhìn qua một nữ nhân yểu điệu đang khóc đến hoa rơi nước chảy hướng về phía nam nhân đang cầm nhánh cây hướng đến một vị bác sĩ và đuổi đánh_”Trời ơi!!! Tướng quân a...người sao nỡ rời bỏ ta~~~”
[Sao lại là bệnh viện tâm thần được nhỉ?!?!. Tôi đã làm gì sai!!!..]
Đang rất ưu tư suy nghĩ về số phận hiện tại của mình thì bỗng nhiên từ phía sau, một tiếng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên khiến tác giả giật mình.
“Đang làm gì?”
Tác giả nhanh chóng quay lại ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt người đàn ông trước mắt, bởi vì hoảng sợ mà lắp bắp trả lời như người làm việc xấu
(Nói trắng ra bởi vì cuộc sống hằng ngày lúc nào cũng toàn làm chuyện lén lút ,sợ nam nhân phát hiện nên từ lâu...trong tâm trí luôn có phản ứng tự nhiên của một người có tật giật mình~~~ nói chung đều là do ác nam mà ra)
“A, đang nhìn ngó mỗi nơi một chút!!!”
“Cô đến đây với mục đích gì?”
Người đàn ông nheo lại ánh mắt, nguy hiểm nhìn tác giả. Nhân vật chính không quan tâm đến ánh mắt, cắn cắn ngón tay, chau mày cúi đầu nói
“À. nếu tôi nói mình bị lạc thì anh...ờ không...chú có tin không?”
“Cô nghĩ sao?”
Người đàn ông âm giọng ngày càng lạnh lẽo về phía tác giả, nhưng người kia chỉ gãy đầu một chút, rồi hướng ánh mắt trong trẻo, của mình lên nhìn người trước mặt mà đưa ra yêu cầu
“Ừm...cho tôi mượn điện thoại, báo tin cho người nhà được không?”
“Lấy gì để tin cô?”
“À chú...à không, anh à!!!. Anh có thương một đứa bé bởi vì sơ sẩy mà bị bắt cóc rồi buộc phải rời xa gia đình, đang tìm cách cố gắng liên lạc với họ không? Nếu thương..”_tác giả trưng ra vẻ mặt giả mù sa mưa, tay lau lấy mắt, cố làm nó đỏ lên_”Cho tôi báo tin cho gia đình đi !!!”
“Nếu tôi từ chối”
Tác giả nhíu mi, cắn môi như sắp khóc, bắt đầu kéo kéo tóc, chỉ có thể cúi đầu nho nhỏ hỏi
“Vậy tôi ngủ bao lâu rồi???”
“Bốn ngày”
“Cho tôi hỏi!. Chính xác đây là đâu?”
“Cô đoán!!!”
“....”
Tác giả lắc đầu, còn người đàn ông thì nhướn mày rồi xoay lưng đi mất, tác giả thở dài, đưa mắt nhìn xung quanh, bắt đầu nhất bước xuống khuôn viên bệnh viện lúc này chỉ còn mấy bệnh nhân tự do làm việc của họ, bác sĩ, y tá đều rời đi. Và tác giả cũng không phát hiện vị kia vẫn còn đứng ở phía trên lầu, quan sát mình.
Vừa bước xuống thì mấy bệnh nhân, à không, cụ thể thì chỉ có bốn người hướng ánh nhìn về phía mình và bắt đầu di chuyển đến gần.
Nam nhân vừa giả tướng quân bước đến, đứng ở trên ghế khoanh tay liếc mắt nhìn xuống tác giả đầy phán xét, cậu thanh niên học thức thì bắt ghế ngồi ngay bên cạnh, chống cằm nheo mắt xem xét, nữ nhân yểu điệu thì chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với tác giả.
[Có cảm giác như mình sắp làm xiếc ẩy nhỉ??. Này, mấy người có bị vấn đề tâm lý thật không vậy hả?? Hả??? Nhìn các người xem. Nhìn ánh mắt khinh người của bọn nhà giàu của các người xem!!! Đùa nhau hả? Hả? Còn có đây là biểu hiện của người bất bình thường sao!???!...Thật sự sao???...Đùa thật à...]
Ngầu nữ nhân thì khoanh tay, vắt chéo chân, nhướn mày_”Ngữ này là ai đây?”
“.....”
[Này này, tôi thắc mắc nhé. Các người bình thường thiệt à!?! Đừng làm tôi sợ nhé!! tôi đang sợ đấy nhé!?!. Nước ta như vậy mà lại có bệnh viện trá hình thật à???. Thật đáng sợ. Mà sao tôi lại lạc vào đây chứ???. Chắc không đâu, chắc không đâu. Chắc vậy hén.]
“Này, sao không trả lời?”_cô ta tiếp tục hỏi
“A,ừ, tôi là...là người kể chuyện dạo thôi hahaha. Vô tình lạc bước vào thế giới thần tiên khó tưởng tượng nổi hahaha. Nếu không vừa mắt tôi liền đi, đi a”_tác giả trắng trợn nói dối không thay đổi sắc mặt, cười giả lả định xoay lưng đi thì lại bị người kéo lại
“Thời này còn có kể chuyện dạo à???”
“Có chứ có chứ, tại các người không biết ấy mà”
“Vậy kể nghe xem”_đại tướng quân ngồi trở xuống ghế một cách đường hoàng và bắt đầu thị uy
“A...hả?!!”_ tác giả đổ mồ hôi, lau trán_“Vậy truyện ngắn hay dài?”
“Dài đi, hãy kể chuyện dài”_nữ nhân yểu điệu vậy mà bỗng nhiên bừng sáng, đôi mắt lấp lánh đề nghị
[Thôi tèo rồi, lũ này trá hình thật rồi. Chết mợ rồi!!!. Ta đã rất tỉnh và phát hiện ra sự thật động trời này!!! Nam nhân a, anh ở đâu nha, mau đến đón em về.]
“À, được. Vậy tôi kể nhé. Chuyện này bắt đầu từ ngàn xưa và vẫn kéo dài đến bây giờ. Chuyện là....’có một con ruồi!!!. Một con ruồi sau khi được bố mẹ sinh ra, nuôi nấng đàng hoàng.’”
“Đừng nói cô kể chuyện con ruồi nhé”_thanh niên tri thức cười khẩy đầy khinh bỉ
“A...không đâu, không đâu. Không phải chuyện con ruồi đâu”_tác giả vội vàng lắc đầu, lắc tay chống chế
[Mà là chuyện về một bầy ruồi!!!]
“Tôi kể tiếp nhé. À thì chú ruồi đó, một hôm trong lúc đi tìm đồ ăn thì tìm ra một con ruồi ‘nữ ‘khác. Nó đem lòng yêu con ruồi đó và tìm cách...à...dụ dỗ con ruồi kia. Cuối cùng thì hai con ruồi cũng ở bên nhau. Nhưng là, một ngày nọ, ruồi bố đi tìm đồ ăn thì không may bị sát hại. Ruồi mẹ đợi hoài không thấy ruồi bố về, dặn mấy bé ruồi con ở yên đó và nó bắt đầu đi tìm chồng."_tác giả ngưng nhẹ, động não suy nghĩ một chút rồi lại kể
"Được một lúc,nó phát hiện thì chồng mình đã nằm xả thân trong vợt điện, nó buồn rầu quay về nhà thì lại không thấy lũ con đâu. Bay được một lúc thì phát hiện chúng đã nằm gọn trong bẫy ruồi, chết tức tưởi. Nhưng cũng may ruồi mẹ cứu được một ruồi con, tiếp tục cố gắng nuôi nấng nó. Rồi ruồi con ấy sau khi được bố mẹ sinh ra và được mẹ nuôi nấng đàng hoàng. Một hôm chú ruồi..”
“Khoan”_đại tướng quân giơ tay chặn ngang câu chuyện không cho tác giả tiếp tục vòng tuần hoàn nhức đầu của mấy con ruồi
“A....”
“Sao lại ngừng, hay mà”_nữ nhân yểu điệu rất chăm chú nghe liền phản khán, không cho ngừng, tay vẫn còn xiết chặt chiếc khăn nhỏ
“Cô định một con ruồi tạo ra bầy ruồi tiếp à??”_thanh niên tri thức vẫn dùng ánh mắt rẻ tiền nhìn tác giả
Tác giả gật đầu lia lịa, nhưng thấy mình hố nên lại lắc đầu phản đối
“Vậy còn chuyện ngắn, cô kể chuyện ngắn đi”_nữ nhân yểu điệu hào hứng đề nghị, ba người kia cũng không nói gì chỉ yên lặng chờ xem xét..
“À, chuyện ngắn thì....’có một con ruồi, nó bay vo ve vo ve vo ve vo ve”
“Truyện của cô ngôn ngữ cũng quá phong phú đi!!!”_đại tướng quân nhăn mày, mỉa may, tác giả không quan tâm lắm lại kể
“Nó bay vo ve...vo ve...rồi ‘bụp’. Nó chết rồi. Hết truyện!!!”
“Sao nó chết vậy, sao nó chết vậy?”_nữ nhân yểu điệu hứng thú hỏi tiếp
“À, là bị đập chết”
“Uổng vậy. Vậy con ruồi có đẹp không?”
[....Ai đây?? Cô thật sự là con người sao??? Hay là người hoả tinh đội lốt cừu non hả??? Hả!!!Ê bây...giuồi là con gì vậy bây!!! Đùa nhau à...cô đang hợp tác trêu tôi đúng không!! Đúng không!!!]
“....Cô biết con gián không?”_tác giả e ngại hỏi con gà tơ trước mắt
“..”_nữ nhân khẽ e thẹn lắc đầu, nhưng lại khiến chung quanh mọi người đều có chung bầu trời xám xịt
“Ừ, sao này nhớ tìm hiểu là được”
“Được, vậy cô còn chuyện nào để kể không?”
Tác giả nghe vậy rất thành thật lắc đầu_”Tôi chỉ biết mỗi hai truyện đó thôi. Không có hơn. Nếu muốn tôi bịa truyện ma kể cũng được”
“...”_nữ nhân yểu điệu vội lắc đầu từ chối ý tốt của tác giả
“Tuổi thơ cô có vẻ rất tốt đẹp nhỉ?”_đại tướng quên tiếp tục sự nghiệp mỉa mai
“Đương nhiên”_tác giả không quan tâm suy nghĩ nhiều,rất tự hào với tuổi thơ máu lữa của mình, vui vẻ xác nhận.
Nhưng bỗng nhiên có tiếng chuông báo, bốn người liền đứng lên rời đi, bỏ lại tác giả ngồi ở dưới sân nhìn hai chân mình, rồi thở dài.
Nói là bỏ cũng không chính xác lắm. Bởi vì lười, bởi vì nếu đuổi theo chưa chắc mấy người kia sẽ tự nguyện giúp tác giả liên lạc ra ngoài, không có tác dụng, không có ích thì cần gì mà cưỡng cầu.
Nếu người ta không tình nguyện giúp mình thì bản thân phải tự tìm cách thoát thân.
Trong lúc bốn bề vắng lặng thì tác giả bắt đầu đi lòng vòng tìm lối thoát cho mình, đang định leo cây trèo tường.
“Làm gì vậy”_người đàn ông kia vẫn như cũ đứng sau lưng tác giả mà lên tiếng, khiến tác giả giật mình, trợt chân té ra đất, rồi dùng bộ mặt chán ghét không quan tâm mà nhìn ông ta
“A....hầy...Nói rồi, tôi phải báo tin cho gia đình, tôi không báo họ sẽ lo lắng lắm”
“Cô thật sự rất ngốc”
“Cảm ơn!!!”
~~~~~~
Người đàn ông đưa tác giả đến phòng của ông ta
“Cứ sử dụng, nó được đảm bảo an toàn khi kết nối ra ngoài. Này, đừng có nhìn ngó lung tung”
“....”
[Hừ, không nhìn cũng biết, vừa chuẩn bị liếc vòng tròn, mắt sắp đến phòng ngủ thì liền bị nhắc nhở. Có ngốc mới không biết cấm nhìn cái gì!!!]
Nhận lấy laptop rồi nhanh chóng mở lên.
“Ngoan, đi ngủ tiếp đi”
Tác giả vừa nghe thấy giọng nói ấp áp kia liền trợn mắt ngước lên nhìn, ông ta đang rất ân cần, dịu dàng đỡ người kia trở lại vào trong.
[Mặc kệ!!!. Không nên quan tâm chuyện người ta...]
Tác giả gọi cho nam nhân, màn hình được mở nhưng chỉ đen đặc một mảnh
“Mở đèn lên, em không thấy anh”
Đèn được mở lên, tác giả bất ngờ nhìn người ở phía bên kia màn hình, khó chịu chau mày
“Sao vậy?”
<Bị thương nhẹ, em đang ở đâu?>_nam nhân vừa hỏi, tác giả liền ngước lên,nhìn sang người đàn ông đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, chờ sự đồng ý từ ông ta
“Này, anh có biết bệnh viện tâm thần trá hình không!?!”
<Nếu em ở đó thì anh yên tâm>_nam nhân lưng trần quấn băng, mặc quần tây đi lại trong phòng tìm kiếm gì đó
“Anh cũng biết nơi này, vậy em muốn về”
<Hiện tại không được.>
“Muốn đi về!!”
<.....>
“Bao lâu?”_thấy nam nhân không chịu thoả hiệp, chỉ có thể buông xuôi nghe theo ác nam
<Ba tháng>
“...”
<Hai tháng>
“Được”
<Nhớ ăn uống đầy đủ>
“Đã biết”
<Anh xin phép cho em rồi, nhưng báo trước, nên chuẩn bị ý tưởng đi>_nam nhân mặc vào sơ mi trắng, đến ngồi trước mặt tác giả, cài khuy áo
“Này,anh bị có nặng không, ba mẹ có sao không?”
<Không nặng, họ vẫn ổn, đang ở phòng khách xem tivi, muốn gặp không?>
“Thôi, không hứng”
<Anh đi làm đây>_nam nhân đeo vào đồng hồ trước mắt
“Này”
<....>
“Nhớ nghĩ ngơi, ăn uống đầy đủ đấy”
<Được, em tắt máy đi>
Tác giả tắt máy, đóng lại ngẩng mặt lên thì lại thấy người đàn ông vốn đứng bên cạnh hiện tại đang ngồi đối diện mình, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ
“Tôi có cảm giác cậu ta nhìn quen lắm, nhưng hiện tại không thể nhớ rõ là ai”
Tác giả nghe vậy mỉm cười, đặt máy tính lên bàn, thả người ra ghế thả lỏng tinh thần.
“Không lẽ...là con trai của người đó???”
" Chính là vậy đó, nếu anh ấy đã nói như vậy thì chắc chắn là có quen biết nhau rồi”
“Thì ra là vậy. Trước giờ tôi cứ nghĩ ông ta có thêm một đứa con trai. Nhưng chung quy vẫn chỉ có một. Còn cô, tôi cũng thấy quen nữa, tôi cứ băng khoăng mãi. Nhưng giờ thì rõ rồi, đều là người có quen biết hahaha”
“Hahaha”
“Không ngờ giấu kĩ đến vậy, cũng đã hai mươi năm chứ ít gì, tôi cứ tưởng là đã mất hết rồi”_nói đến đây người đàn ông hiếm hoi biểu hiện lên sự thất vọng
“Cũng may là vẫn còn sống nên mới có dịp gặp gỡ tình cờ này”
“Đúng thật may mắn cho cô. Nhưng con của chúng tôi nó đã mất trong lần đó. Nếu đến sớm thì mọi chuyện đã không như vậy.”_một giọng nói mềm nhẹ từ trong vang lên, người phụ nữ bước ra, trên tay là một đứa nhỏ đang yên lặng ngủ trên vai, đến ngồi bên cạnh người đàn ông, ông ta thấy vậy liền thay vợ ôm lấy đứa bé vào lòng mỉm cười ấm áp.
“.....”_tác giả trợn mắt, ngây ngốc, không tin nổi nhìn vào người phụ nữ
“Chào”
“A,chào ạ”
“Cô năm nay bao nhiêu rồi?”
“Hai mươi tư.”
“Thật đẹp.”
“...”
“Vậy cô sẽ ở đây bao lâu?”
“Hai tháng ạ”
“Cũng được. Vậy nếu rảnh thì lên đây với tôi đi”
“Vâng. Vậy tôi ra ngoài đây, cảm ơn vì đã giúp đỡ”
“Không sao đâu, gặp được người xưa, vui mừng không xiết”
Tác giả nhìn thấy nụ cười tang thương của người phụ nữ kia thì khẽ rùng mình, bước ra ngoài nhanh chóng, đi được vài bước lại nghe thấy tiếng bước chân theo sau mình, quay đầu thì thấy người đàn ông ôm theo đứa bé lặng lẽ đi theo phía sau
“Tôi muốn hỏi, cô sẽ sắm vai gì tiếp theo khi ở đây?”
“Bệnh nhân, tôi muốn làm bệnh nhân”
“Được, cô cứ về phòng lúc đầu là được, tôi đi làm hồ sơ”
“A khoan”
“Sao?”
“Hơi thất lễ. Nhưng ông là ai, năm nay bao tuổi?”
“À, tôi là viện trưởng nơi đây, đã ngoài tứ tuần rồi”
“À, cảm ơn”
“Nếu tôi có thỉnh cầu, cô nghĩ sao?”
“Ông cứ nói”
“Tôi vốn đã ẩn danh từ lâu, thế lực cũng có nhưng chắc không đủ mạnh, cần người giúp đỡ”
Tác giả nghe đến đây liền thần bí mỉm cười.
[Lại chuyện trả thù nha~~~]
“Nếu là về chuyện năm xưa, ông tình nguyện?”
“Đúng”
“Mọi giá?”
“Trừ gia đình tôi”
“Đương nhiên rồi, gia đình là nguồn gốc của mọi rắc rối, mất nó thì cuộc sống sẽ thiếu đi thú vị rất nhiều. Tôi tôn trọng điều đó”
“Cô đồng ý?”
“Hửm, tôi không tham gia, chỉ là khán giả nho nhỏ đứng bên lề thưởng thức thôi. Nhưng nếu đã có thêm người đồng ý tham gia thì chuyện sẽ càng thêm vui...càng đông càng náo nhiệt. Ông không cần thỉnh cầu, chỉ cần ông lên tiếng, chắc chắn có người giúp. Haha, trong máy tôi vẫn còn để lịch sử, ông có thể tham khảo một chút là không vấn đề. Nhớ ghi tiêu đề đấy”
“Nó cũng là bé gái, năm nay cũng hai mươi tư như cô vậy. Lúc đó tôi đã an ủi vợ ai cũng đều mất con trong chuyện bắt cóc lần đó. Nhưng không nghĩ tới, hai gia đình đó lại biết được, cứu con họ và nguỵ tạo cái chết để đứa trẻ được bình yên”_ông ta giọng thật trầm nhắc lại chuyện xưa, nhìn tác giả chăm chú
Tác giả cứng nhắc, mỉm cười gượng gạo, gãi đầu_“Thật sự thì sống được đến nay đều nhờ vào vận khi tốt của nam nhân kia cả. Haha, ngay lúc nguy hiểm nhất vậy mà anh ấy lại có thể tìm ra góc kín, giấu tôi vào rồi trốn thoát, chạy đi báo tin cho gia đình. Vấn đề này tôi thật sự không thể an ủi và cũng không muốn nhắc lại. Mọi chuyện ông cứ bàn với hai lão đại nhân ấy là được”
“Xin lỗi. Nhưng nếu rảnh cô có thể lên đây trò chuyện cùng vợ tôi được không?”
“Haha. Được chứ!!!. Vậy tôi đi nhé, cảm ơn nhiều”
“...”_tác giả vẫn mỉm cười rồi khi xoay đi thì lại có thể thở ra nhẹ nhàng, đung đưa tay chân.
[Thật thoải mái. Đây sẽ là địa bàn mới của tác giả ta!!]
Thay vào quần áo bệnh nhân, tác giả vui vẻ xuống nhà ăn chung. Chỗ này rất vắng, chỉ có bốn người họ ngồi cùng một chỗ
Tác giả rất hiên ngang đặt vào phần ăn của mình, kéo ghế tự ngồi vào và chiêm ngưỡng sự ngạc nhiên của những người bạn cùng bàn
“Nhìn gì, tôi không phải là kể chuyện dạo đâu,giờ đây tôi là bệnh nhân cao cấp đó”
“Vậy cô bị gì mà vào đây?”_nữ nhân yểu điệu nhẹ nhàng đặt lại nĩa, nho nhỏ hỏi
“À, tôi chỉ trú chân một lúc thôi”
“.....”
“Này, dù sao cũng đều giống nhau, kể cho tôi nghe chút ít đi”_tác giả vui vẻ bắt chuyện
“Giống chỗ nào?”_đại tướng quân nổi quạo, chau mày hỏi tác giả
“Đều là bệnh nhân!!!”
“Cô!!”
“Đúng như vậy, nơi này là bệnh viện trá hình”_thanh niên tri thức đẩy lên gọng kính, cho một mẫu bánh vào miệng thờ ơ lên tiếng
“Đây là bệnh viện H, vốn cũng không có trá hình gì cả. Trước đây nó thật sự là bệnh viện tâm thần, nhưng sau đó, tên viện trưởng kia lại nảy ra một ý tưởng, tạo ra một bí mật nho nhỏ cho bệnh viện này”_ngầu nữ nhân chống tay lên bàn, tay kia nghịch đồ ăn
”Nếu như người ngoài nhìn vào thì là thuần bệnh viện tâm thần chia ra làm hai khu, bình thường và bất bình thường. Nhưng thực tế thì khu bình thường lại có hai khu, một là khu thường, khu kia thì chắc chắn là cao cấp. Nhưng chung quy họ đều có vấn đề tâm lý, còn hiện tại cô đang ở khu được dân chúng gọi là bất bình thường. Nơi chứa bọn tôi, những tội phạm trốn án, chạy án, giảm tội và nhiều lý do nhảm nhỉ khác. Cái chính là phải chi tiền gấp năm lần ra thôi”
Tác giả trợn mắt, nhìn xuống tay mình, rồi nhìn bốn người_“Tôi không mang tiền”
Ngầu nữ nhân kia chau mày khó chịu khi tác giả xen ngang cô ta, thanh niên tri thức vậy mà lại tiếp tục kể_“Lại nói, bởi vì nhiều khía cạnh khác nhau nên chúng tôi đều có nhân viên giám sát cả, bảo vệ cùng hệ thống an ninh đều có. Chính xác thì chỗ này an toàn không thua gì nhà tù cả!!!”
“Vậy tốt rồi !!!”
“Cô không sợ à?”_nữ nhân yểu điệu tay khẽ xiết khăn tay, khó khăn hỏi
“Không hahaha”
“Vậy tốt rồi, tôi tên...À, thôi. Ở đây cô muốn gọi bằng gì cũng được, tôi năm nay hai mươi tư. Theo như bệnh án thì tôi bị đa nhân cách và trong lúc tôi sơ sẩy, một nhân cách đã thoát ra và làm bị thương người vài lần. Nhưng thực chất chưa ai chết cả, dù thương thế khá nặng. Nhờ có viện trưởng mà được vào đây.”
“.....”_tác giả lặng thinh nhìn nữ nhân trước mắt
“Cô sợ à???”
“Ừ, nói không thì ghê quá...có hơi giật mình một chút..à tôi cũng hai mươi tư, thêm bạn thêm vui”_tác giả vui vẽ vỗ vai nữ nhân, bất chợt cô ta lại xiết tay tác giả giơ cao lên, mày chau lại trông thực đáng sợ.
“Bạn bè thì được, nhưng đừng động vào người chị nghe chưa cưng”
Tác giả kinh hãi nhìn nữ nhân được gọi yểu điệu mới chỉ đánh vai vài cái đã thay đổi_”Vâng, đã biết”
“Trông cô cũng xinh phết”
“Haha, chị quá khen rồi, chị cũng đẹp lắm”
“Tốt, cô khiến tôi hài lòng đấy”
“Ahaha cảm ơn ạ.”
Cô ta thả ra bàn tay bởi vì bị xiết nên bị ngấn đỏ của tác giả ra.
“...Ừ, thêm bạn thêm vui”_nữ nhân yểu điệu trở lại như cũ, cười thật e thẹn với tác giả, gương mặt tươi như hoa
“....”
“Cô tài đấy, gọi được người kia ra dễ như vậy..trong khi tôi làm nhiều cách rồi mà cô ta không chịu ra”_đại tướng quân mỉm cười đầy khiêu khích, đá mắt hướng về phía nữ nhân yểu điệu lúc này gương mặt đầy sợ hãi và hốt hoảng
“Cô ta lại ra à?”
“Ừ”_ngầu nữ nhân lên tiếng chen ngang
“Sao lại ra lúc này....Tôi, tôi đi trước.”_nữ nhân nói rồi gấp rút đi ra ngoài, tác giả nhìn theo bóng người đến lúc biến mất
“Tôi vào đây vốn không phải phạm nhân, chủ yếu là trốn bị truy đuổi thôi, đã hai mươi sáu rồi”_ngầu nữ nhân cách vẫn như cũ, lười nhát đùa nghịch đĩa đồ ăn.
Thanh niên tri thức cũng tiếp lời_“Còn tôi bởi vì đánh cắp tài liệu mật của quốc gia, rồi nhờ viện trưởng nên giả điên, vào đây tiếp tục hành nghề kiếm tiền trả viện phí,sống lay lất qua ngày.”
Tác giả nhướn mày, vui vẻ đá đểu_“Tương lai cậu thực rực rỡ như lữa ấy!!!”
“Đừng có đùa tôi”
Thanh niên nghiêm túc liếc qua tác giả, khiến nhân vật chính ngoan ngoãn cuối đầu giả đò ăn năn_“À, xin lỗi”
“Hừ!!!. Ê, nhỏ kia, cô nhỏ tuổi hơn tôi đấy!!!”_đại tướng quân khinh bỉ nhìn tác giả
“.....”
“Tôi đã hai mươi tám rồi đấy”_hắn giương giương tự đắt nhìn tác giả
“Vậy vào đây làm gì?”
Thanh niên tri thức cười cũng không kém khinh bỉ, liếc nhìn hắn _“Hắn ta bởi vì không muốn theo ý gia đình nên trốn vào đây đấy”
Tác giả thấy thế cũng hùa theo chọc_“Còn con nít chán!!!”
“Cô nói gì?”_người bị chọc liền nổi giận, nheo mắt nguy hiểm
“Anh nghe không hiểu à?”_tác giả thì vẫn cứ chai mặt chọc người
“Ừ, không hiểu đấy!!!”
“Hèn gì, thanh niên dậy thì muộn, tuổi nổi loạn tới trễ có khác!!!”
“Cô!!!”
“Tôi sao, đẹp quá hả!?!”
“Giải tán”_thanh niên tri thức giơ tay chắn ngang, rồi tuồn đi trước,ngầu nữ nhân thấy hắn cứ đứng đó trừng tác giả thì đá chân hắn rồi đi mất, nam nhân thấy vậy thì chỉ nhìn tác giả một chút rồi quay đi.
Cái này thì không ai phũ nhận nổi. Sự thật phũ phàng, tác giả rất đẹp. Nên tốt nhất thì cứ thân ai nấy thoát~~~
Tác giả ngồi lại một mình, tâm tình tốt vô cùng.