Thẩm Dao không rõ chuyện gì đang xảy ra. Bất quá khi nhìn đến bộ dạng dọa người hiện tại của y, hắn một câu cũng không dám lên tiếng.
Không một tiếng động đi về phía Sofa, đem những thứ đang cầm trên tay đặt hết lên bàn. Sau đó chậm rãi ngồi xuống, đưa lưng về phía Ngụy Quân rồi mới bắt đầu ăn sáng.
Vừa ăn, Thẩm Dao một bên vừa phải chống chọi với ánh nhìn không mấy thiện cảm đang bắn về phía hắn.
Được biết, từ lúc đặt chân lên xe người phía sau vẫn luôn mang bộ mặt lạnh lùng, âm thầm quan sát hắn.
Tuy rằng một chút tổn thương cũng không có nhưng nếu cứ bị nhìn như vậy trong suốt thời gian dài, Thẩm Dao tránh không khỏi toàn thân đột nhiên phát lạnh. Thức ăn đưa đến miệng căn bản chẳng thể nuốt xuống!
Cố ngăn lại xúc động muốn xoay người chất vấn Ngụy Quân xem rốt cuộc mình đã chọc y cái gì. Sao lại có thể nhìn hắn bằng ánh mắt đằng đằng sát khí như vậy chứ?
Có biết như thế là rất bất lịch sự không hả?!!
Thẩm Dao cảm thấy bản thân ngày càng không thể hiểu nổi con người hiện tại của Ngụy Quân.
Y giống như đang dần trở thành một người khác. Đối với nam chính "Thánh mẫu" trong tiểu thuyết hoàn toàn bất đồng!
Đương lúc hắn còn đang nghiên cứu về tính cách của Ngụy Quân, người phía sau vẫn luôn quan sát hắn đột nhiên di chuyển. Y nhẹ nhàng nhích người đến bên cạnh Thẩm Dao, một tay cầm lấy cánh tay hắn. Nghiêm túc nhìn xuống.
Ngay sau đó thầm nghĩ:
"Cánh tay này, phải... chính là cánh tay này, buổi sáng vẫn còn ôm chặt lấy y không buông. Vừa quay lưng lại liền lập tức ôm ấp nữ nhân khác.
Thật đúng là hư hỏng
Thật đáng giận!"
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ tức giận không tên khiến Ngụy Quân vô cùng khó chịu.
Y không rõ bản thân rốt cuộc làm sao lại bạo phát khi nhìn thấy Thẩm Dao bên cạnh người khác. Nhưng hễ nhớ những hình ảnh, cử chỉ thân mật giữa Thẩm Dao cùng nữ nhân kia. Ngụy Quân lại không kiềm chế được, dùng lực siết chặt lấy cánh tay của người bên cạnh.
Hận không thể một phát chặt đứt cánh tay này xuống, mang đi hầm chín rồi sau đó lại một ngụm nuốt hết vào bụng.
Chẳng những thế, y còn muốn đem người trước mặt một lần nuốt chửng, để tên háo sắc này khỏi phải suốt ngày đi khắp nơi rắc thính, gieo họa nhân gian.
Thẩm Dao lúc bấy giờ thần tình vốn còn lơ đãng lại vì cơn đau từ cánh tay truyền đến làm hắn giật mình.
Khẽ nhíu mày, Thẩm Dao đau đớn liếc nhìn người bên cạnh đang cầm lấy tay hắn siết chặt. Thậm chí, khớp tay y còn trở nên trắng bệch vì dùng sức, hiển nhiên đang biểu lộ tâm tình hiện tại của chủ nhân.
Thẩm Dao một bên vừa đau vừa khó hiểu, đương lúc hắn định lên tiếng thì người bên cạnh lại vô tình như cố ý, dùng sức đánh mạnh lên cánh tay của hắn một cái.
"Chát...!"
Lần nữa bị cho ăn đau, Thẩm Dao lúc này triệt để tức giận. Cánh tay đáng thương vừa bị người đánh vừa bị người siết đang tận dụng hết sức lực vốn có, đoạt lại tự do.
Nhưng mặc cho Thẩm Dao có vùng vẫy đến cấp mấy, Ngụy Quân ngồi bên cạnh vẫn nhất quyết không chịu buông tay.
Chẳng những thế, y còn cố tình đánh thêm một cái thật mạnh lên tay hắn.
Thẩm Dao lập tức đau đớn hét lên: "Rốt cuộc anh phát điên cái gì hả?"
"Có muỗi!" Ngụy Quân bình tĩnh đáp.
Nghe được đáp án, phản ứng đầu tiên của Thẩm Dao chính là không tài nào hiểu nổi. Sau đó lại tiếp tục lên tiếng: "Có muỗi? Ban ngày ban mặt làm sao lại có muỗi?"
Hắn hỏi, Ngụy Quân bên cạnh cũng không vội trả lời. Chỉ đưa tay đánh hắn thêm một cái rồi mới không nhanh không chậm đáp:
"Chẳng những có mà con muỗi đó còn đặc biệt đáng đánh!"
"Ai u... anh đánh liên tiếp ba cái rồi. Nếu thật có muỗi cũng bị anh đuổi đi a!" Thẩm Dao đau đến hít khí nói.
"Con muỗi này căn bản không sợ chết, ban nãy vừa mới cắn tôi xong liền quay sang đi chích người khác. Không đánh không được!" Y nói xong, lòng bàn tay cũng vừa vặn giáng thêm một cái.
Thẩm Dao càng nghe càng cảm thấy hồ đồ. Hắn lại hỏi: "Sao anh biết đó là cùng một con. Lỡ đâu là con khác thì sao? Tóm lại anh đừng đánh nữa được không? Tôi đau muốn chết."
"Không được!" Ngụy Quân lập tức bác bỏ.
Kế tiếp lại mặt lạnh nói: "Phải thẳng tay trừng trị, tránh cho con muỗi háo sắc này hở một chút lại đi hút máu người khác."
Y nói, lực đạo trên tay tuyệt không lưu tình đánh xuống.
Thẩm Dao nghe y nói xong thiếu điều khóc rống lên. Hắn không rõ tại sao bản thân lại bị đánh chỉ vì một con muỗi cơ chứ?!!
Còn nữa, nam chính thân thiện hòa đồng của hắn đâu? Tại sao lại vô duyên vô cớ biến thành một tên ác bá thích hành hạ người khác thế hả?
Ai đó làm ơn trả lại "Ngụy Quân thánh mẫu" cho hắn có được không?!!
Đồng ý rằng trước đây Thẩm Dao hắn phi thường phi thường chán ghét tính cách đó của y. Nhưng giờ đột nhiên lại bất ngờ thay đổi 180 độ thì thử hỏi hắn làm sao chấp nhận được đây?!!!
Tuy rằng Thẩm Dao hiện tại vô cùng ủy khuất, lại chỉ có thể im lặng giằng co cùng Ngụy Quân.
Nhưng người bên cạnh lại dường như không chút để ý đến sự phản kháng của hắn. Cứ liên tục mắng một câu lại thẳng tay đáng xuống một cái.
"Con muỗi háo sắc, ham của lạ này!"
"Chuyên môn thả thính, quyến rũ khắp nơi này!"
"Không biết sống chết, đánh cho ngươi chừa!"
"Sau này nếu còn dám đi lung tung cắn người, ta lập tức mang ngươi đi ngâm giấm!"
Dứt lời lại tiếp tục thẳng tay đánh xuống!
Trong xe lúc này, ngoại trừ tiếng la mắng của Ngụy Quân, tiếng giằng co giữa hai nam nhân cùng âm thanh da thịt va chạm với nhau vang lên...
Còn lại chính là tiếng la hét, rên rỉ khóc lóc thảm thiết của Thẩm Dao!
Bên ngoài, thân xe một lần lại một lần vì động tác của người bên trong càng thêm run lắc dữ dội.
Bất quá, chuyện cũng không có gì đáng nói nếu như bọn người Mộ Phàm không trùng hợp tìm Ngụy Quân bàn công việc.
Làm hại cả bọn vô tình được chứng kiến một màn "Đông cung sống*" vô cùng hấp dẫn đến mức kinh tâm động phách.
Biểu tình trên mặt bốn người bọn họ lúc này phải nói là vô cùng đặc sắc.
Tỉ như, Mộ Phàm ngày thường mặt lạnh nay lại vì một màn kinh động vừa rồi liền có chút biến đổi.
Lục Vân Nghi, người vẫn luôn thận trọng với nụ cười "tiếp thị" trên môi, vào thời điểm hiện tại lại không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt.
Mà hai huynh đệ Lão Tam mới chính là nhân vật đáng nói nhất ở đây.
Trong khi đệ đệ Lão Tứ một bộ dạng ngại ngùng, hai má phiếm hồng e thẹn thì ngược lại, tròng mắt của Lão Tam lúc này lại như có thứ gì đó đang bốc cháy.
Cánh tay đặt trên vai Lão Tứ đồng thời di chuyển, một đường đi thẳng xuống eo. Thừa dịp không ai chú ý bèn bạo dạng xoa nắn một phen, sau đó còn không an phận lại tiếp tục dời lên hai cánh mông, dùng sức bóp mạnh vài cái.
Cảm nhận được người bên cạnh vì hành động mờ ám của mình, nhịn không được mà run rẩy. Lão Tam vô cùng hài lòng, ánh mắt hướng đệ đệ càng thêm say đắm.
Đáp lại nhiệt tình của Lão Tam chính là cái cúi đầu thẹn thùng của Lão Tứ.
Cặp mắt mơ màng cùng đôi gò má ửng đỏ khiến Lão Tam hận không thể ngay lập tức mang đệ đệ trở lại xe, hảo hảo yêu thương cậu một phen.
Trở lại hoàn cảnh của hai người trong xe, Ngụy Quân sau khi phát tiết xong tâm tình đã trở lại bình thường.
Chỉ đáng thương cho Thẩm Dao nhà ta bị y vô duyên vô cớ sử dụng bạo lực khiến hắn có oan không thể báo, bị đánh không thể kêu.
Thừa biết Ngụy Quân mượn cớ trả thù nhưng Thẩm Dao vẫn không thể đánh lại y. Chỉ có thể ôm một bụng oán khí ngồi trên Sofa xoa lấy xoa để cánh tay đỏ chót của hắn.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Thẩm Dao, Ngụy Quân trong lòng vừa vặn như bị thứ gì đó đâm một nhát.
Đau đớn....
Đưa tay đặt lên vị trí trái tim, gương mặt băng lãnh của Ngụy Quân lần đầu tiên xuất hiện vết nứt.
Y không biết chính mình bị làm sao nhưng lại biết trái tim sẽ đau, lòng ngực sẽ co thắt nếu nhìn thấy người trước mặt đau đớn.
Giật mình vì suy nghĩ hiện tại của bản thân, Ngụy Quân cố chấn chỉnh lại cảm xúc nhất thời.
Vừa định lên tiếng an ủi Thẩm Dao hai câu thì đúng lúc, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Mắt thấy chiếc xe đã ngừng run lắc, âm thanh kích thích bên trong cuối cùng cũng dừng lại. Mộ Phàm là người đầu tiên thức tỉnh sau màn kinh động vừa rồi.
Mạnh dạng đưa tay gõ lên cửa xe vài cái, y trầm giọng: "Ngụy Ca, có việc khẩn cấp."
Ngụy Quân nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn về phía Thẩm Dao sau đó nhẹ giọng:
"Cậu không khỏe thì vào trong nghỉ ngơi đi. Hôm nay không cần phải làm gì cả."
Y nói rồi mới đứng lên đi mở cửa.
Thẩm Dao còn đang ngồi trên Sofa sinh khí, nghe y nói xong một chút cảm kích cũng không có. Chỉ âm thầm nghiến răng nghĩ: "Các người bàn chuyện quan trọng liền muốn đuổi ông đi. Đừng hòng! Nếu ta rời đi ngộ nhỡ các người tính kế hãm hại ta thì sao?!! Ông đây có chết cũng không đi!"
Thẩm Dao quyết không ly khai.
Ngụy Quân sau khi mở cửa xong, cũng không đợi bọn họ tiến vào liền xoay người trở về, nhìn thấy Thẩm Dao vẫn còn ngồi bất động trên Sofa.
Biểu tình kiên quyết trên mặt hắn lúc này khiến Ngụy Quân có phần không biết phải làm thế nào.
Bất quá khi nhìn đến cánh tay sưng đỏ vô cùng chói mắt của Thẩm Dao. Cũng không biết suy nghĩ những gì, chỉ thấy y sau đó tiến đến ngồi xuống cạnh hắn.
Thẩm Dao ban đầu có chút bất ngờ, còn tưởng Ngụy Quân muốn động thủ đánh người vì hắn không chịu nghe lời nhưng khi nhìn thấy tuýp thuốc trên tay y, Thẩm Dao lại lâm vào trạng thái ngơ ngác.
Ngây ngốc nhìn Ngụy Quân cẩn thận nâng cánh tay bị thương của mình lên, sau đó chậm rãi bôi thuốc.
Ngón tay thon dài của y nhẹ nhàng di chuyển trên vùng da bị thương của hắn, động tác vừa dịu dàng lại phảng phất như sợ sẽ vô tình làm hắn bị đau.
Thẩm Dao bất động ngồi nhìn y bôi thuốc cho mình, trái tim không biết vì cái gì lại run lên từng đợt khiến hắn vô cùng bối rối, chỉ còn cách an tĩnh để Ngụy Quân bôi thuốc.
Sau đó phải nói là trời đất xui khiến, mấy người Mộ Phàm vừa vặn bước vào liền trông thấy một màn bôi thuốc vừa rồi.
Tội nghiệp cả bốn người, một phút trước được mở cửa còn cho rằng "Show ân ái" cuối cùng cũng kết thúc. Nào có ngờ đó chỉ là màn dạo đầu, chờ khi cả bọn tiến vào mới chính thức ngược cẩu!
Nhưng dẫu sao cũng không thể trách hai người Ngụy - Thẩm, có trách thì trách mấy người Mộ Phàm ra đường không coi ngày. Cho nên hiện tại chỉ có thể ngượng ngùng, đứng một bên cắn răng chịu đựng.
Nghĩ không biết rốt cuộc hai vị tổ tông bao giờ mới chịu dừng lại. Bọn họ ăn "cẩu lương", ăn đến phát ngán rồi nha!
Làm ơn đừng ở đó ngược bọn "cẩu FA" này nữa có được hay không T^T
_______________________________________________
Đậu: Một nửa phụ nữ trên thế giới, 8/3 vui vẻ an lành hạnh phúc bên gia đình a ^_^