• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nơi tiểu đội Ngụy Quân dừng chân là một bãi đất trống, xung quanh quang đãng không có bất kì bụi rậm hay vật cản nào để tang thi có thể ẩn nấp.

Dù vậy nhưng để sự an toàn được đảm bảo hơn, 6 chiếc Hummer được cải tiến đang xếp thành vòng tròn xung quanh một chiếc Maybach Exelero V12 700PS (một loại siêu xe đã được cải tiến thành xe dã chiến hạng nặng)*

Cơ mà vì sao phải quay quanh bảo vệ chiếc Maybach kia? Bởi vì đó chính là xe của Ngụy Quân, xe của nam chính.

Nói đến Ngụy Quân lúc này đang nắm tay Thẩm Dao một đường lôi về hướng chiếc Maybach đang hiên ngang đậu giữa rừng Hummer kia. Mà kẻ bị kéo đi lại không hề phản ứng, nói đúng hơn là hắn đã hồn bay phách lạc kể từ khi bị Ngụy Quân kéo đi đến giờ.

Thấy hắn không hề lên tiếng mặc cho mình kéo đi, Ngụy Quân không hiểu sao lại cảm thấy một cỗ tức giận bốc lên, lực đạo nơi bàn tay một lần nữa gia tăng, siết chặt.

Thẩm Dao vẫn còn đang lơ lửng đột nhiên bị y cho ăn đau một cái liền giật mình hoàn hồn. Hắn bấy giờ mới nhìn thấy tình cảnh hiện tại của bản thân, cổ tay đau đớn bị Ngụy Quân nắm chặt kéo đi cũng không biết là đang đi đâu.

Đi?

Thẩm Dao chợt nghĩ có khi nào y phát hiện ra thân phận của hắn nên định đem người diệt khẩu hay không?

Nghĩ đến đây mặt mày Thẩm Dao lập tức tái xanh, hít thở bắt đầu không thông. Hắn dừng lại, tận lực vùng vẫy cổ tay đang bị Ngụy Quân nắm đến đỏ chót nhưng mặc cho hắn có phản kháng ra sao Ngụy Quân vẫn không quay đầu tiếp tục kéo hắn đi.

Thẩm Dao biết mình không làm lại y nên chỉ có thể bất lực lên tiếng.

"Ngụy ca ca Ngụy lão đại, anh rốt cuộc định đưa tôi đi đâu? Anh làm tay tôi đau!"

Nghe hắn càu nhàu, Ngụy Quân lúc này mới chậm bước quay đầu lại. Lòng bàn tay đang nắm lấy tay hắn cũng đồng thời nới lỏng nhưng tuyệt không buông.

Thẩm Dao giật mãi không được chỉ có thể dở khóc dở cười nhìn y bằng đôi mắt ướt át như đang cố lấy lòng.

Ngụy Quân thấy hắn như vậy chẳng những không vui mà ngược lại càng thêm ghét bỏ, lạnh nhạt đáp:

"Đưa cậu đi nhận chỗ ở."

"À thì ra là đi nhận chỗ." Thẩm Dao nhẹ nhõm nghĩ:

'Tôi còn tưởng anh đây là đang lôi tôi đi hành quyết chứ, làm thấy ớn hà!"

Không rõ hắn nói gì, Ngụy Quân cũng mặc kệ định tiếp tục kéo người đi thì Thẩm Dao lại lần nữa trì lại. Mắt thấy y bắt đầu cau mày liền lập tức cười hề hề nói:

"Không phải anh đã giao chuyện này cho Vân Nghi ca sắp xếp giúp tôi rồi sao?"

Thẩm Dao nghĩ muốn làm phiền y để y buông tha mình nhưng hắn lại không rõ vì sao Ngụy Quân nghe xong chẳng những không buông hắn ra mà ngược lại biểu tình trên mặt càng thêm đáng sợ.

Đôi mắt sắc bén của y nheo thành một đường cứ thế nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao nói.

"Sao, cậu muốn cậu ta?"

Thẩm Dao suýt chút nói "Phải" nếu như không trông thấy nét mặt hung thần ác sát của Ngụy Quân thì có lẽ hắn đã lỡ lời.

"Ahaha... nào có. Tôi chỉ nghĩ Ngụy đội trưởng bình thường bận trăm công ngàn việc lại còn phải lo cho một kẻ như tôi thì thật là làm phiền anh quá."

"Không bận." Ngụy Quân lạnh giọng đáp.

Thấy y kiên quyết như vậy Thẩm Dao chỉ có thể bất đắc dĩ hùa theo: "Ahaha... không bận không bận, vậy chúng ta tiếp tục thôi."

Nghe hắn nói vậy, Ngụy Quân rốt cuộc cũng không dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn hắn nữa. Y im lặng xoay người tiếp tục đi thì Thẩm Dao lại không biết sống chết kéo y lần nữa.

Siết chặt lòng bàn tay, Ngụy Quân đang cố kiềm chế nhưng động tác trên tay vẫn khiến Thẩm Dao đau đến nhe răng: "Còn chuyện gì?"

Thẩm Dao thật con mẹ nó đập chết tên ác bá trước mặt, trong lòng lúc này đang ngàn lần vạn lần đem Ngụy Quân ra lăng trì bào cắt* nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục trưng ra vẻ nịnh hót nhìn y.

"Ngụy đội trưởng nếu không phiền có thể bỏ tay tôi ra được không?"

Thẩm Dao nói rồi lại lắc lắc cái tay, động tác y như đứa bé đang làm nũng.

Ngụy Quân nhìn hắn xong lại nhìn cổ tay đang bị mình nắm cũng không biết nghĩ gì, cuối cùng không nói không rằng tiếp tục lôi hắn đi.

Thẩm Dao (T^T) lần này triệt để câm nín, im lặng để y lôi đi.

Hắn không biết phải giải thích từ đâu, vì cái gì mà Ngụy Quân ở trước mặt hắn bây giờ so với Ngụy Quân mà hắn đọc được từ tiểu thuyết lại khác xa một trời một vực.

Nếu trong tiểu thuyết Ngụy Quân là một nam chính hiền lành "thánh mẫu" thích lo chuyện bao đồng, dễ lừa dễ dụ thì Ngụy Quân ở đây lại là một tên ngang ngược bá đạo không xem ai ra gì.

Thẩm Dao không biết rốt cuộc có phải do hắn xuyên vào cho nên nam chính mới thay đổi 180 độ như vậy không? Hay vốn còn nguyên nhân khác?

Nếu vấn đề thật sự là do hắn gây ra thì đây xác định chính là "Báo ứng" mà hắn phải nhận!

Thẩm Dao rầu rĩ bước đi, bên tai lúc này vang lên vài tiếng chào hỏi.

"Ngụy ca, anh đã về."

"Ngụy ca."

"Xin chào Ngụy ca."

"Ngụy đội trưởng."

Do người phía trước đột nhiên ngừng lại không đi tiếp nữa nên Thẩm Dao mới có cơ hội đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Trong lúc lơ đãng chợt phát hiện nơi hắn đang đứng chính là trung tâm vòng tròn do 6 chiếc xe Hummer tạo thành mà xung quanh lúc này lại có không ít người đang nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò xen lẫn hiếu kì.

Còn có... ừm là gì ta? A phải rồi là ngại ngùng khó nói. Quác đờ heo?? Vì sao phải ngại nha?

Phải chăng là do mị lực mỹ nam của thân thể mà hắn đang sở hữu đã phát huy tác dụng không ta?

Nghĩ đến đó Thẩm Dao liền vui vẻ một trận, mũi của hắn cũng vì vậy to ra nhưng lại cố bày ra vẻ mặt "mỹ nam cao lãnh" không nhiễm bụi trần, ánh mắt diễm lệ như có như không liếc về phía mấy cô gái cách đó không xa.

Thẩm Dao vui vẻ thả thính lại không biết mọi cử chỉ liếc mắt đưa tình vừa rồi của hắn đều không lọt khỏi tầm mắt của một người.

Ngụy Quân âm thầm siết chặt bàn tay, Thẩm Dao liền tức khắc trút đi bộ mặt cao lãnh, hận không thể cắn chết y. Mà xung quanh lúc này lại vang lên không ít tiếng xì xầm to nhỏ của các cô gái.

Thẩm Dao nghe thấy liền thay đổi sắc mặt tiếp tục "cao lãnh". Hắn cảm thấy bản thân đã học được bí kíp thả thính thành công rồi thì phải.

Nhìn xem những gương mặt thẹn thùng e ngại không nói nổi thành lời của các nàng kìa. Còn có ánh mắt yêu thích ấy.

Khoan đã... có cái gì đó thật không đúng ở đây. Nếu như Thẩm Dao không nhìn lầm thì ánh mắt ấy của các nàng không phải đang hướng về hắn mà là cổ tay đang bị Ngụy Quân nắm chặt của hắn?!

Thẩm Dao rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề chỉ là hắn không ngờ ở thời thế như hiện tại cũng tồn tại "Hủ Nữ"?

Thật muốn xuyên ngay trở về để thẩm vấn tác giả xem rốt cuộc đại nhân ngài là đang viết cái thể loại gì vậy?

Đã nhận thức rằng những ánh mắt ngưỡng mộ ấy không thuộc về mình, Thẩm Dao tức giận giật mạnh cánh tay đang bị nắm một phát.

Cứ ngỡ dốc hết toàn lực sẽ thoát khỏi gông kềm của Ngụy Quân nhưng cuối cùng vẫn không thể, ngược lại còn nhận được ánh mắt cảnh cáo của y.

Thẩm Dao lập tức như quả bóng xì hơi không một chút sức sống, im lặng cúi đầu. Ngụy Quân thấy hắn cuối cùng cũng an phận một chút mới lên tiếng.

"Được rồi, mọi người trở về tiếp tục làm việc đi."

Nói rồi không đợi ai kịp phản ứng đã tiếp tục kéo "quả bóng xì hơi" là Thẩm Dao đi về chiếc xe Maybach cách đó không xa.

Bọn họ vừa rời đi mọi người lại được dịp bàn những chuyện hết sức là kinh thiên động địa, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Thẩm Dao.

"Nè, có phải cái cậu thanh niên xinh đẹp lúc nãy chính là người mà Ngụy đội trưởng đã cất công đi tìm suốt từ đêm hôm qua không?"

"Không sai, chính là cậu ta. Tôi còn nghe nói vì để tìm được cậu ta, Ngụy đội trưởng đã phải một mình đi qua hết hai con phố có đầy tang thi, thật cảm động mà."

"Đúng là anh hùng cứu mỹ nhân, tôi quả thực rất muốn chứng kiến cảnh đó nha!"

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy."

"Phải rồi, lúc nãy mấy người có nhìn thấy ánh mắt nhìn cậu thanh niên xinh đẹp kia của Ngụy đội trưởng không? Ôn nhu hết phần thiên hạ."

"Đúng vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ngụy đội trưởng như vậy đó. Thật là, quả nhiên tình yêu làm cho con người ta thay đổi."

"Ừm, theo tôi thấy Ngụy đội trưởng đã yêu cậu thiếu niên đó đến mức không thể dừng lại được. Nhưng có vẻ cậu thiếu niên đó không thích thì phải?"

"Đúng đó, tôi nhìn thấy hành động kháng cự của cậu ta đối với Ngụy đội trưởng. Có lẽ nào Ngụy đội trưởng đã 'cường thủ hào đoạt', cướp người chứ không phải cứu người hay không?"

"Wow.... nếu thật là như vậy thì Ngụy đội trưởng của chúng ta là một tay đáng gờm nha!"

"Nè nè nè, không được nói Ngụy đội trưởng như vậy. Cậu ấy dẫu sao cũng là người tốt, là ân nhân của chúng ta cho nên chúng ta cần phải ra sức giúp đỡ cậu ấy chứ."

"Phải đó, chúng ta nên nói tốt về Ngụy đội trưởng, giúp cậu ấy lấy lòng với cậu thanh niên kia, gia tăng tình cảm của hai người bọn họ."

"Đúng đó, cứ quyết định vậy đi. Giờ thì trở về thôi."

Bàn bạc xong xuôi mọi người liền tản ra tiếp tục làm việc. Nghĩ lại nếu để những đoạn đối thoại vừa rồi lọt vào tai Thẩm Dao thì tin chắc hắn sẽ tức đến hộc máu cho mà xem.

Cái gì gọi là một mình đi qua hai con phố đầy tang thi chớ? Rõ ràng là Ngụy Quân cố tình đi tìm tang thi dẫn chúng đến chỗ của hắn mà.

Còn có anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, thực chất chính là một tên ác bá rất thích hà hiếp dân lành thì có.

Ánh mắt ôn nhu sao? Nên nói là ánh mắt mang theo đao kiếm hận không thể giết nhau thì đúng hơn.

Còn nữa, cái gì gọi là tình cảm sâu nặng đến mức không thể dừng lại? Định mệnh chính là khắc tinh đến mức 'ngươi sống ta chết' mới đúng nha.

Sự thật chứng minh, sức mạnh của việc bổ não quả thực rất đáng sợ!

_______________________________________

Trở lại phía Thẩm Dao bên này không ngoan ngoãn hợp tác bị Ngụy Quân một cước đá văng vào xe. Cũng may nơi tiếp hắn đáp xuống không phải là mặt nền chai cứng mà là đệm Sofa mềm mại.

Thẩm Dao lúc bấy giờ lại âm thầm lôi mười tám đời tổ tông nhà Ngụy Quân ra "hỏi thăm" một lượt, xong mới xoay người đứng dậy quan sát cảnh vật trong xe.

Đây là lần đầu tiên hắn được đặt chân lên một chiếc siêu xe đắc tiền như vậy. Bởi kiếp trước Thẩm Dao chỉ là một tên trạch nam nghèo khổ làm gì có điều kiện được tận mắt nhìn thấy siêu xe.

Bề ngoài trông có vẻ đơn giản nhưng thiết kế nội thất bên trong lại vô cùng sang trọng, diện tích cũng lớn hơn so với những gì hắn tưởng tượng.

Nơi Thẩm Dao đang đứng được đặt một chiếc Sofa, bên cạnh là chiếc bàn thủy tinh cao cấp. Trên bàn có để một ít thuốc lá cùng vài viên kẹo ngậm. Có thể thấy hai thứ này ở thời mạt thế được xem là cực phẩm, hàng hiếm đó nha.

Xoay người về phía sau nhìn lên cao một chút chính là màn hình LED to khoảng 40in, chắc là dùng để phục vụ cho các cuộc họp.

Ngụy Quân thấy hắn đang ngây ngốc xoay tới xoay lui, trong đôi mắt tràn đầy hiếu kỳ, tò mò quan sát xung quanh. Bản thân y lại xoay người đi về Sofa thả mình ngồi xuống một cách thoải mái.

Trên tay lúc này xuất hiện một chai nước khoáng còn vương khí lạnh, Ngụy Quân chậm rãi tháo nắp chai sau đó một hơi uống sạch trước ánh nhìn tràn đầy kinh ngạc của Thẩm Dao.

Mặc dù biết Ngụy Quân là nhân vật chính tất nhiên sẽ có bàn tay vàng nhưng lại không hề nghĩ đến tác giả vậy mà còn ưu ái viết cho y thêm một không gian dị năng hiếm thấy.

Kinh ngạc qua đi Thẩm Dao lại nhớ đến vừa rồi Ngụy Quân uống nước còn không thèm mời hắn. Nói sao thì hắn cũng là khách nha, lịch sự một chút sẽ chết hả đồ keo kiệt.

Hắn xụ mặt! =_=

Nhìn biểu cảm thú vị trên gương mặt của Thẩm Dao, Ngụy Quân chính là cố tình trêu ghẹo thì sao lại không biết hắn nghĩ gì cho được.

Dù vậy y vẫn giả vờ không biết, hỏi: "Cậu làm sao? Khát nước?"

Thẩm Dao im lặng, ánh mắt phẫn nộ nhìn y. Hắn cảm thấy chỉ cần ở cạnh Ngụy Quân thì dù không bị giết chết cũng bị y chọc cho tức chết.

"Xin cho hỏi, chỗ ở của tôi rốt cuộc nằm ở đâu?"

Ngụy Quân thấy hắn đang cố kiềm chế mém chút nữa đã phì cười. Y biết biểu cảm của Thẩm Dao rất đa dạng và phong phú nhưng lại không nghĩ đến khi bị chọc ghẹo lại càng đáng yêu hơn.

"Cậu đến rồi còn gì."

Nghe y nói vậy Thẩm Dao còn tưởng mình nghe lầm. Hắn ngơ ngác một lúc, không tin một pháo hôi lại có thể sống trong một môi trường tốt đến vậy bèn hỏi lại lần nữa:

"Anh nói đây chính là chỗ ở của tôi?"

Nghe hắn hỏi, Ngụy Quân bèn cười gian xảo đáp: "Đúng. Bất quá khiến cậu chịu thiệt một chút, ở cùng với tôi vậy."

Thẩm Dao:.........

_______________________________________

*Hummer H1 đã được cải tiến, loại hạng nặng:



Maybach Elexero V12 700PS đã được cải tiến từ siêu xe:



1. Nó được bọc một lớp thép cực dày để chống đạn và những tác động bên ngoài.

2. Trên thân xe cũng được thêm vào không ít loại vũ khí hạng nặng như: Súng liên thanh, tên lửa...vv...vv

3. Hai bánh xe sau được đối thành dạng dây chuyền thuộc tính của xe tăng.



Maybach Elexero - siêu xe được bán với giá gần 8 triệu USD, trước và sau khi được cải tiến:



**Bào cắt: Là một loại hình phạt do Quý Phi Đát Kỷ sáng lập nhằm mục đích răng đe, trừng trị trung thần (Chỉ dành cho nam nhân).

Cách xử phạt: Mang phạm nhân cởi trần, đưa lên cột sắc cao hơn 2 trượng đang được nung nóng với nhiệt độ có thể lên đến 1000 độ C.

Bắt phạm nhân đưa lưng về phía cột đồng, sau đó cho hai người nắm lấy hai cánh tay phạm nhân kéo ngược ra sau. Để phần lưng được dán sát vào cột sắc nóng.

Cứ giữ yên cho đến khi phạm nhân chịu không nổi ngất xỉu mới thôi.

Hình phạt này không lấy mạng của phạm nhân nhưng đủ để lại cho phạm nhân một nỗi đau bị nướng sống cùng một vết sẹo đến suốt cuộc đời!

(Đây là do tác giả xem phim nên viết lên, không chắc sẽ đúng 100% như trong lịch sử. Mong độc giả bỏ qua cho! Cơ mà mình viết xong cũng cảm thấy rùng rợn dã man quá!😨😨)

Cuối cùng: *Tâm thư của tác giả: Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ và chờ đợi.

Hãy thưởng thức thật vui vẻ ở mỗi chương truyện và thuận tay thả một ngôi sao để khích lệ tin thần làm việc ngày đêm của tác giả.Xin trân trọng cảm ơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK