• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là Tinh Thạch."

Thẩm Dao dứt lời, toàn bộ sự chú ý lúc này đều tập trung về phía hắn.

Không để bọn họ phải lên tiếng, Thẩm Dao đã tự động giải thích về nguồn gốc của Tinh Thạch cũng như tác dụng của nó.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc để nói chuyện với mọi người.

Bọn Lục Vân Nghi thấy vậy liền biết chắc đây là chuyện quan trọng liền ra sức chú ý lắng nghe.

Mà Thẩm Dao lúc bấy giờ cũng nhiệt tình giải thích rõ mọi thắc mắc cho bọn họ biết.

Chỉ duy nhất việc Tinh Thạch xuất hiện sớm cần được che giấu, những gì còn lại hắn biết đều thành thật khai báo.

Sau một hồi im lặng nghe Thẩm Dao nói, đám người Lục Vân Nghi rốt cuộc cũng biết được Tinh Thạch là gì.

Bọn họ không ngờ rằng trên người lũ xác sống đó vậy mà lại tồn tại thứ đồ tốt đến vậy, cả đám sau đó bàn bạc với nhau rằng sau này khi tiêu diệt tang thi sẽ không quên bổ não chúng ra.

Đậu: ác vl:v

Huyên thuyên một lúc cho đến khi Thẩm Dao khéo léo nhắc nhở rằng "bệnh nhân" Ngụy Quân cần được nghỉ ngơi thì mọi người lúc bấy giờ mới lần lượt rời đi.

Lục Vân Nghi là người cuối cùng, sau khi đã dặn dò Thẩm Dao cẩn thận chăm sóc Ngụy Quân đồng thời nếu y tỉnh lại thì phải báo ngay cho cậu ta biết.

Lời ít ý nhiều, Lục Vân Nghi nói xong liền mở cửa xe đi ra ngoài. Thẩm Dao nhìn theo bóng lưng anh ta vô tình thấy được Mộ Phàm vậy mà vẫn chưa rời đi còn đang đứng bên ngoài, sau khi Lục Vân Nghi đi ra hai người liền ăn ý sánh bước.

Vốn dĩ chỉ là chuyện huynh đệ chờ nhau cùng về cũng không có gì to tát thế nhưng không hiểu sao Thẩm Dao lại cảm giác rằng hình ảnh sánh đôi vừa rồi có chút mờ ám.

Phải chăng là hắn nghĩ nhiều?!!

Nghĩ nghĩ Thẩm Dao lại cảm thấy bản thân dạo gần đây đang có xu hướng bị "bẻ cong" hay suy nghĩ linh tinh, đầu óc trong sáng cũng dần trở nên đen tối.

Hắn cho rằng có lẽ do tiếp xúc quá lâu với một đám toàn đực rựa cộng thêm những ánh nhìn ái muội, điên cuồng muốn ghép đôi hắn với nam nhân khác của các chị em hủ nữ xung quanh đã khiến một thẳng nam như hắn ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Thẩm Dao xác định tinh thần lẫn thể xác của hắn đang bị đầu độc nghiêm trọng!

Nếu còn không kịp thời ngăn chặn thì một thẳng nam như hắn sẽ tránh không khỏi đi vào con đường "cong" không lối thoát.

Như thế liền không được!

Thẩm Dao nghiêm túc suy nghĩ cảm thấy cần phải nhanh chóng tìm ngay một em gái thu về hậu cung, tránh để đêm dài lắm mộng*.

Nghĩ rồi liền cảm thấy bản thân chưa bao giờ sáng suốt đến thế.

Sau khi đã tìm được cách, Thẩm Dao liền quay về hiện thực trở lại cạnh giường Ngụy Quân.

Ngồi nhìn y một lúc, tay hắn khi đó cầm lấy tay y, hai mắt nhắm lại miệng lầm bầm niệm khẩu quyết.

Sau khoảng một khắc thân ảnh của cả hai cứ thế biến mất không chút tung tích.

Nếu có ai đó vào ngay lúc này tin chắc sẽ thất kinh khi nhìn thấy chiếc giường trống không không một bóng người.

Thẩm Dao thi triển năng lực đưa hắn cùng Ngụy Quân đang hôn mê vào trong không gian để nhờ Linh Tuyền giúp bọn họ trị thương.

Thật ra vết thương của Ngụy Quân cũng không phải không thể chữa khỏi theo cách bình thường nhưng nếu dựa theo lời Lục Vân Nghi nói thì muốn y hồi phục hoàn toàn, trở lại trạng thái khỏe mạnh ban đầu cũng cần thời gian ít nhất là 3 tháng.

3 tháng tuy không quá lâu nhưng trong thời điểm khó khăn như hiện tại, 3 tháng là quá dài đối với bọn họ.

Thử nghĩ mà xem một thủ lĩnh bị thương dẫn dắt một đoàn người vừa chạy trốn tang thi vừa phải tìm nơi ẩn nấp vốn là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Thẩm Dao không muốn Ngụy Quân liều mạng rồi còn bị kẻ địch thừa cơ tính kế, lại nói hắn càng không muốn bản thân phải đi "bán muối*" sớm.

Đậu: *ask đi chầu Diêm Vương gia =))

Thế giới này là được khắc họa từ truyện mà ra, mà truyện lại dựa trên cuộc đời của nhân vật chính là Ngụy Quân để hình thành.

Nói một cách dễ hiểu thì cốt truyện có được duy trì hay không, thế giới này có còn tồn tại hay không. Tất cả đều phải dựa vào sinh mệnh của Ngụy Quân.

Vậy nên nếu không may y chết, thế giới này liền biến mất theo y mà Thẩm Dao hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Chỉ cần tưởng tượng bản thân phải vì một tên Nam chính chết đi mà biến mất một cách vô cùng lãng xẹt, Thẩm Dao càng thêm thương sót cho số phận pháo hôi của hắn.

Cũng như vô cùng thống hận trái bom nổ chậm là Ngụy Quân, có chết thì chết một mình được rồi còn kéo cả thế giới theo làm gì không biết!

Mặc dù hắn cực kỳ ghét bỏ y nhưng khi nghĩ đến lỡ y có mệnh hệ gì thì cả thế giới này phải chôn cùng với y.

Vì lẽ đó Thẩm Dao tự cho rằng bản thân vì nhiệm vụ cao thượng là cứu cả thế giới mà đại nghĩa diệt thân* quyết định đưa tính mạng của Ngụy Quân lên hàng đầu để bảo vệ.

Cho dù sau này bản thân hắn có bầm dập ra sao thì chỉ cần Ngụy Quân khỏe mạnh, hắn ở bên cạnh y chắc chắn sẽ không chết được.

Càng nghĩ, Thẩm Dao càng quyết tâm ở bên cạnh Ngụy Quân một bước không rời. Hắn phải theo sát y, canh chừng để bảo vệ y một cách chu toàn nhất.

Thế nhưng Thẩm Dao lại không hề phát hiện ngay khi hắn hạ quyết tâm thì ý định trốn thoát cũng như tránh xa Nam chính lúc đầu đã bị chính hắn quăng vào dĩ vãng lúc nào không hay.

Hoàn toàn quên sạch sành sanh!

Sau khi cả hai tiến vào không gian, Thẩm Dao không hề chậm trễ đem Ngụy Quân ném xuống Linh Tuyền.

Hắn vừa ra tay, một tiếng "ĐÙNG" lập tức vang lên, nước dưới sông cũng văng lên tung tóe.

Thẩm Dao đứng cạnh bờ tránh không khỏi cũng bị ướt như chuột lột.

Biết mình vừa rồi có phần hơi quá tay, trong lòng lập tức chột dạ, âm thầm cầu nguyện Ngụy Quân tốt nhất đừng tỉnh dậy ngay lúc này.

Hắn thật sự không muốn bị y dìm chết a!

Sao một màn cầu nguyện khấn vái, Ngụy Quân rốt cuộc cũng không có trồi đầu lên như Thẩm Dao mong muốn.

Hắn đứng trên bờ nhìn thêm một lúc chợt nhớ đến bản thân sau trận chiến vừa rồi cũng cần được chữa trị.

Thế là liền như con rắn trường một đường nhẹ nhàng xuống nước, cùng Ngụy Quân ngâm mình trị thương.

Sau một hồi chịu đựng đau đớn như bị ai đó lóc da xẻo thịt, Thẩm Dao rốt cuộc cũng trồi đầu lên khỏi mặt nước.

Mệt mỏi đưa mắt tìm kiếm xung quanh vẫn không nhìn thấy bóng dáng Ngụy Quân đâu.

Hắn bắt đầu lo lắng không biết vết thương lần này của y có quá nghiêm trọng hay không? Sao đến giờ này vẫn chưa thức tỉnh.

Trong lòng tràn ngập bất an bèn quyết định lặn xuống lần nữa tìm người.

Nếu nói lúc bình thường nhìn Linh Tuyền liền có cảm giác nó thật trong suốt, tinh khiết nhưng một khi đã lặn xuống rồi mới nhận ra rằng nó không hề trong như vẻ bề ngoài vốn có.

Do đó khi mở mắt dưới nước, hình ảnh thu vào vô cùng mờ ảo khiến Thẩm Dao càng khó khăn trong việc xác định được vật thể xung quanh.

Mặc dù thị lực giảm sút nhưng tứ chi hắn lại vô cùng linh hoạt, tay chân mạnh mẽ quơ quào khắp nơi.

Mãi cho đến khi chạm phải thứ gì đó vừa cứng vừa cộm được bọc kín phía sau một lớp vải.

Mới đầu Thẩm Dao còn chưa dám khẳng định nhưng khi hắn nghĩ đến nếu thứ bản thân chạm phải thực sự là một lớp vải thì ở đây ngoại trừ hắn cùng Ngụy Quân ra, chẳng lẽ còn có người nào khác xuất hiện sao?

Tất nhiên là không có khả năng!

Thử nghĩ mà xem, đây vốn là không gian của hắn thì ai có thể đột nhập được chứ?!!

Nghĩ rồi Thẩm Dao liền an tâm, vừa định nắm lấy thứ trong tay kéo về phía mình thì đột nhiên phát hiện dường như nó đang biến đổi.

Lập tức, động tác trên tay ngừng lại. Lòng bàn tay do tò mò mà ra sức xoa bóp vật kia. Sau khi sờ nắn một lúc liền cảm giác được vật trong tay vậy mà lại thực sự biến đổi, chẳng những mỗi lúc một to ra còn có chút cương cứng khó tả.

Vốn là một tên trạch nam ngây thơ đến mức ngu ngốc, Thẩm Dao hoàn toàn không hề nghi ngờ mà ngược lại còn cho rằng nếu vật kia thực sự là của Ngụy Quân thì nó chắc chắn sẽ không tổn thương mình.

Đậu: đúng rồi, chỉ đau đít chút chút hoi con ưi =))

Thế nên sau khi đã chắc chắn tìm được Ngụy Quân, Thẩm Dao cũng không chậm trễ liền nhanh chóng mang y lên bờ.

Vì bản thân ở dưới nước khá lâu lại còn phải chịu một trận giày vò trước đó cho nên hiện tại vất vả lắm hắn mới có thể cố hết sức mang được Ngụy Quân vào bờ.

Vừa đặt y xuống đất, Thẩm Dao cũng mệt mỏi nằm vật sang một bên thở dốc. Cố gắng bình ổn nhịp thở, qua một lúc mới có chút khí lực quay sang nhìn Ngụy Quân đang nằm bên cạnh vẫn còn hôn mê.

Khẽ liếc mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh tuấn luôn mang theo cỗ khí chất cao lãnh của y. Thế nhưng hiện tại lại có phần hơi xanh xao như mất đi sinh khí, Thẩm Dao không hiểu vì cái gì trong lòng lại dâng lên xúc động muốn đưa tay chạm thử.

Nghĩ là làm, hắn vừa định hành động thì chợt phát hiện tay mình vẫn còn đang nắm lấy vật kia của Ngụy Quân.

Lập tức sự chú ý của Thẩm Dao liền nhanh chóng dời xuống cánh tay phải, nơi đang nắm giữ vật kia.

Thành thật mà nói cho đến tận lúc này Thẩm Dao vẫn luôn cho rằng nó là một thứ gì đó nằm trong túi quần của Ngụy Quân.

Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến, hắn lại trăm triệu lần không ngờ đến vật kia vậy mà lại là đũng quần của y!

______________________________________________

Đậu: lâu rồi không Up mà không thấy ai cmt hối chương mới luôn:<

Các đồng râm bỏ ta rồi hả T^T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK