Một trận sợ bóng sợ gió hôm đó, vẫn may Quan Dĩnh chỉ là lo bò trắng răng. Sau khi xóa bỏ cảnh báo, đột nhiên cô phát hiện Lôi Viễn cũng không đáng hận đến thế, dù sao thì người không biết không có tội, có lẽ là suy nghĩ của mình lúc đó có hơi cực đoan. Nhưng hễ nghĩ đến nỗi sợ hãi mấy ngày nay cô vẫn còn rùng mình, vì vậy, thái độ đối với Lôi Viễn, ít nhiều vẫn có phần lạnh nhạt.
Lôi Viễn không rõ nội tình, vừa dè dặt đi theo đằng sau, vừa nghĩ xem rốt cuộc bản thân đã làm sai chỗ nào. “Bà xã, mấy hôm nay em làm sao vậy”, cậu ta ôm vai Quan Dĩnh, cúi đầu hôn lên vành tai mềm mại của cô, đây là tuyệt chiêu trăm chiến không bại. Mặt Quan Dĩnh bỗng chốc ửng đỏ, ra sức đẩy cậu ta ra, “Tránh sang một bên. Cái đó, em muốn ăn táo, không được gọt đứt vỏ”.
Lôi Viễn vừa thấy tình hình này, lòng nghĩ có hi vọng rồi, vội vàng lấy táo và dao trong túi ra. Trong lòng vừa thở phào, thu lại vẻ mặt vâng vâng dạ dạ, tính cách có phần huỵch toẹt lại sống trở lại, ngẩng đầu nhìn thấy người nào đó ngoài cửa sổ xe, tùy tiện làu bàu, “Không phải tên nhóc cậu không đến sao?”
Khương Doãn Nặc đang tập trung tinh thần nhớ bài bị tiếng gào của Lôi Viễn làm run tay, bài suýt nữa bay ra ngoài. Cô ngoái đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Hứa Khả đeo ba lô du lịch lên xe.
“Tôi lại muốn đến rồi”, Hứa Khả vừa nói, vừa chào hỏi mọi người xung quanh. Cậu từ đầu xe bước đến một mạch, thỉnh thoảng bị người khác xô đẩy, cười đùa hi hi ha ha cùng mấy cậu nam sinh, không khí trong xe bỗng chốc sôi động hẳn lên.
“Của chị?” Hứa Khả nhìn chiếc ba lô ở chỗ ngồi bên cạnh hỏi Khương Doãn Nặc.
“Không phải”, Khương Doãn Nặc lắc đầu, “Chỗ này có người rồi”.
Hứa Khả ném chiếc ba lô không biết của ai đó xuống chỗ trống hàng ghế cuối cùng, tháo ba lô của mình, đặt xuống ghế ngồi bên cạnh cô như lẽ dĩ nhiên.
“Để tôi đánh cho”, Hứa Khả xem một lúc, cuối cùng không nhịn được đưa tay cầm bài của Khương Doãn Nặc, vừa nhanh nhẹn đánh bài vừa dạy cô, “Loại bài này chị giấu kỹ làm gì, còn không mau đánh ra… Bài tốt mà đánh ngu quá…”, nói làm mấy người còn lại cười không ngớt.
Khương Doãn Nặc mặc kệ cậu, ngồi xuống xem tiểu thuyết.
Lục Trình Vũ vội vàng lên xe, phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm mất, cậu ta nhìn xung quanh rồi mới tìm ba lô của mình ở hàng ghế cuối. Lục Trình Vũ khẽ lắc đầu, giơ tay vỗ vào gáy Hứa Khả, sau đó ngồi vào phía sau xem họ đánh bài.
Hứa Khả không tập trung chơi vài ván bài, cảm thấy chẳng vui vẻ gì, thế là nhét bài trong tay cho Lục Trình Vũ, còn mình ngồi xuống nghe MP3. Cậu bật âm lượng tới mức lớn nhất, muốn át đi tiếng ồn của động cơ ô tô, trong tai nghe phát khúc nhạc tiết tấu mạnh, khiến người ta xốc nổi.
Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn Khương Doãn Nặc ở bên cạnh, cô đang rúc vào trong góc vùi đầu đọc sách, hiển nhiên không có ý trò chuyện. Rõ ràng là hai chiếc ghế không mấy rộng rãi, nhưng lúc này lại quá trống trải. Cô lại đang tránh cậu. Trong lòng Hứa Khả rất rõ, đối với lần du xuân này, nếu cậu nói sẽ đến ngay từ đầu thì bây giờ chắc chắn cô sẽ không xuất hiện ở trên xe, cô muốn tránh cậu càng xa càng tốt. Tại sao, cậu cũng không ngừng khiến bản thân rơi vào tình thế bế tắc khiến người ta chán nản này.
Hứa Khả lấy táo và dao từ chỗ Lôi Viễn, nhét chúng vào tay Khương Doãn Nặc.
“Tôi không ăn”, Khương Doãn Nặc nói, vẫn cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, cùng với hai thứ bỗng nhiên xuất hiện, dù là một chữ cũng không đọc vào. Cô trù tính làm thế nào để trải qua hành trình dài ba bốn tiếng này. Xe đã nổ máy, gió từ ngoài cửa sổ mở một nửa ùa vào, khiến trang sách trong tay cô lật giở rào rào, vô cùng hỗn loạn, giống như tâm trạng lúc này của cô.
“Em muốn ăn, chị, chị gọt vỏ giúp em có được không”, Hứa Khả lười biếng dựa lưng vào ghế, lúc nói câu này vẻ mặt cậu dịu dàng vô hại, có hơi nũng nịu.
Nếu đổi lại là trước đây, Khương Doãn Nặc nhất định sẽ nhét táo trở lại, đồng thời bắt cậu cũng gọt cho mình một quả, trước mặt cậu, cô luôn có chút ngang ngược, nhưng lúc này, trong lòng cô lại thấy rung động. Tựa như đứa bé từng thích bám lấy cô, níu áo cô van nài, chị, chị đưa em ra ngoài chơi có được không… Chị, em muốn ăn kem, chị mua cho em đi… Chị, chúng ta cùng xem Doraemon có được không… Thế là, trong lòng cô có một cảm giác ấm áp, giống như cả người đang đứng dưới ánh mặt trời ấm áp ngày đông, dư vị hạnh phúc nhỏ nhoi bồng bềnh bốn phía.
Khương Doãn Nặc cúi đầu gọt táo, gió thổi làm lay động mái tóc dài của cô, từng sợi rơi bên mặt, gương mặt cô xinh xắn mềm mại, vẫn mang theo nét trẻ con giống như hồi nhỏ, tóc mai cong cong, vành tai nhỏ nhắn, lông mi hơi dài, sống mũi cao thẳng. Cô thích mím môi, môi trên hơi mỏng khẽ nhếch lên… Có vài sợi tóc tinh nghịch nhảy múa che khuất mắt cô, cản trở tầm nhìn của cậu, Hứa Khả dường như muốn đưa tay vén chúng lên. Nhưng, điều cậu có thể làm chỉ là nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Hứa Khả đón lấy quả táo Khương Doãn Nặc đã gọt xong, lại đưa đến bên miệng cô, hỏi, “Chị không ăn sao?”
Hương thơm xộc vào mũi, mùi hương chua chua ngọt ngọt của táo rất mê hoặc, Khương Doãn Nặc không nhịn được cắn một miếng nhỏ, sực, chua quá, cô nghiến răng đẩy nó ra.
Hứa Khả khẽ cười, “Chua đến vậy sao”, nói xong liền cắn xuống chỗ khuyết nho nhỏ trên quả táo.
Má Khương Doãn Nặc bất giác nóng ran, cô quay đầu ngắm phong cảnh thoáng qua ngoài cửa sổ, ra sức xóa đi ý nghĩ khiến người khác hoảng sợ trong đầu, cô khẽ càm ràm, cậu là người vô tâm, là cô đã nghĩ nhiều, cậu là người vô tâm, là cô đã nghĩ nhiều… Khi câu thần chú thanh tâm này đọc được vài lần, cô lại cảm thấy bản thân rất nực cười, thật là, chỉ có chút chuyện, đến mức phải như vậy sao?
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy Hứa Khả nói, “Chị, tôi muốn ngủ một lát”, nhân lúc cô còn đang thảng thốt, cậu nhét đầu tai nghe MP3 còn lại vào tai cô, sau đó ngồi thấp xuống một chút, gác đầu lên vai cô, hai chân dài duỗi thẳng, “Sao chị lùn quá vậy”, cậu bất mãn than thở.
Khương Doãn Nặc hơi ngây người, sau đó cố gắng ngồi thẳng người, để cậu ngủ được thoải mái hơn.
Xe lắc lư, âm nhạc bên tai như khóc như kể, nhẹ nhàng bay bổng…
“Ồn quá, đến rồi sao”, đương lúc mơ màng, hình như cô nghe thấy có tiếng người huyên náo.
“Vẫn chưa, ngủ đi, đến nơi tôi sẽ đánh thức chị”, giọng nam dịu dàng bên cạnh vang lên, có người nhẹ nhàng bịt tai cô lại.
Khi cô tỉnh lại lần nữa mới phát hiện, người rõ ràng nói muốn ngủ tinh thần rất tốt đang ngồi ở đó, còn cô, lại hồ đồ ngủ trong lòng cậu.
“Chị lại chảy nước miếng rồi”, Hứa Khả mặt mày nghiêm túc nhắc nhở cô.
Cô thuận tay lau đi theo trực giác, mới phát hiện bị lừa, thế là nhẹ nhàng cốc vào trán cậu.
Cậu cúi đầu mỉm cười, tiếng cười trầm lắng tựa như cốc cà phê ngon lành, vô cùng mê người, bất giác khiến người ta mở lòng.
Hành trình này, bình yên vô sự.
Khi xe buýt du lịch đến làng nghỉ mát, màn đêm đã buông xuống.
Một hàng người xuống xe, khí thế bước vào nhà trọ. Giờ đang là mùa du lịch, phòng là phòng đặt trước, phòng tiêu chuẩn hai người một gian. Lúc chia phòng, Quan Dĩnh không màng ánh mắt oán hận của người nào đó khăng khăng bám lấy Khương Doãn Nặc không buông, thế là, oán nam nào đó vô cùng bực bội nhìn Khương Doãn Nặc, “Tiểu tam, trả bạn gái lại cho tôi”.
Khương Doãn Nặc lắc đầu, không nhịn được tốt bụng chỉ bảo bên tai Lôi Viễn, “Tự mình chuốc lấy, ai bảo cậu lên giường mà không đeo bao”.
Lôi Viễn nhất thời đỏ mặt tía tai, chỉ vào cô nhưng nói không lên lời, “Cậu… cái cô gái này…”
Bỏ hành lý xuống, sau khi giải quyết qua loa bữa tối, một đám người lại chạy đi hát karaoke. Trung tâm vui chơi ở làng nghỉ mát bình thường không có buôn bán gì, phòng KTV cũng chỉ có bốn năm phòng, bây giờ gặp dịp tuần lễ vàng mồng một tháng năm, tất cả đều chật kín. Hơn ba mươi người bọn họ đành phải ở trong một đại sảnh, ban đầu có vài bàn khách, nhìn thấy bỗng chốc ùn đến rất nhiều học sinh, còn ầm ĩ huyên náo, cũng lần lượt rút lui. Chỉ có hai ba chiếc mic, người chiếm mic cũng không ít, các nam sinh ồn ào tranh mic hát, cao thủ như mây, ngọa hổ tàng long.
Khương Doãn Nặc vừa nghe hát, vừa chơi đoán xúc xắc với đám Lục Trình Vũ. Hôm nay Hứa Khả rất ngoan, không gây rối không giành mic, ngồi cách xa cô, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái. Trong lòng cô không yên, bồn chồn thấp thỏm, uống vài ly rượu, không tránh khỏi váng đầu.
Bỗng nhiên có người hét lớn, “Hứa Khả, Hứa Khả, Hứa Khả…”
Cô không dám nhìn về hướng đó thêm nữa, nhưng lại cố gắng nắm bắt đôi câu liên quan đến cậu trong bầu không khí hỗn loạn.
Tiếp đó, mọi người cười ồ lên, Hứa Khả bị mấy người đẩy đến trước màn hình lớn.
Lôi Viễn nhét mic vào tay cậu, nói, “Đến chết cũng muốn yêu, hát bài này đi”.
“Mẹ nó cậu chơi tôi hả, bài này không được, độ khó quá cao”, Hứa Khả cười, lại ném mic trở lại.
Lôi Viễn mím môi cười, đến gần cậu thấp giọng nói câu gì đó.
Hứa Khả ngẩn người, ngoan ngoãn nắm chặt micro.