Sau khi xuống tàu, Lưu Hâm thuê phòng khách sạn cho họ, đồng thời hẹn hai ngày nữa cùng nhau đến xem công xưởng.
Đặt hành lý xuống, Trần Tử Sâm gọi điện cho đối tác ở Pháp, Khương Doãn Nặc không có việc gì làm, bèn đứng bên cửa sổ ngắm tuyết.
Tuyết ngập trời bay lả tả giống như bột mì.
Trần Tử Sâm gác điện thoại, bước đến ôm lấy cô từ đằng sau, rất nhiều lúc anh ta không thể nhìn thấu cô.
Cơ thể cô trong giây phút này dường như có chút cứng nhắc, sau đó khẽ ngọ nguậy. May mà anh ta không dùng bao nhiêu sức, để mặc cho cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Trần Tử Sâm nói, “Cậu em trai này của em, trông giống như không dễ gần, hình như giữa hai người cũng không có chung tiếng nói.”
Cô nhất thời sững sờ, “Ừ, có lẽ là vì không thân.”
Trần Tử Sâm hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời như vậy, “Nặc Nặc, đều là người một nhà, lúc chung sống nhiệt tình một chút, khi em ở chung với người khác đều rất tốt, sao gặp cậu ta lại lạnh nhạt như vậy?”
“Có sao? Vẫn ổn mà.” Cô đứng dậy thu dọn hành lý, buột miệng hỏi một câu, “Việc làm ăn bàn bạc không thuận lợi sao?”
Cô rất ít khi hỏi những chuyện này. Trần Tử Sâm cười cười, lúng búng nói, “Đến công xưởng xem trước đã rồi nói.”
Nơi họ ở là một phòng xép, buổi tối cô ôm tivi xem đến sáng, sau đó mượn cớ không ngủ được, cầm sách ra qua đêm trên sofa ở ngoài phòng ngủ. May mà Trần Tử Sâm chưa bao giờ miễn cưỡng cô về phương diện này.
Cô mở mắt cho đến khi trời sáng, trong lòng nói, Khương Doãn Nặc, mày lại làm chuyện ngu ngốc rồi sao? Hay là vẫn luôn không hiểu?
Tuy nói Trái Đất tròn, quanh đi quẩn lại, nhưng việc này cũng quá trùng hợp rồi.
Sau khi trời sáng, Trần Tử Sâm giục cô phải cùng đến thăm Hứa Thụy Hoài. Cô không còn cách nào khác, chỉ nói, “Tùy anh thôi.” Hôn nhân của cô, cũng phải đến lúc thông báo cho mọi người biết, đây sẽ là kết quả khiến người bình thường vui mừng chào đón, từ nay về sau, cô sẽ có thể cắt đứt mọi suy nghĩ không thực tế rồi.
Họ đến chỗ ở bên bờ sông của Hứa Thụy Hoài, không có ai ở nhà, Trần Tử Sâm mất hứng quay về.
Không lâu sau, Khương Doãn Nặc liên lạc được với Quan Dĩnh, mới biết được cô ấy sắp kết hôn, thế là hẹn đi bar gặp mặt. Cô do dự một hồi rồi không đưa Trần Tử Sâm đi cùng. Trần Tử Sâm ở thành phố này cũng có bạn học và bạn bè, thế là hai người tạm thời hành động riêng rẽ.
Đến địa điểm hẹn, gặp được người rồi, Lôi Viễn cười ha hả hỏi cô, “Còn một người nữa đâu? Sao lại giấu diếm không muốn mang ra gặp người khác, sợ cái gì thế?”
Quan Dĩnh đá anh ta mấy cái ở dưới chân bàn, vội chuyển chủ đề, “Tiểu Khương về thật đúng lúc, tớ vẫn chưa tìm được phù dâu, mấy cô gái quen biết hoặc là đã kết hôn, hoặc có cả con rồi.”
Lôi Viễn tiếp lời, “Cho dù chưa kết hôn cũng không được, mấy cô đó nhìn cũng khó coi quá, vẫn là Doãn Nặc của chúng ta tốt, càng ngày càng có hương vị của phụ nữ, chỉ là không biết đã hời cho con cóc nào.”
Khương Doãn Nặc cười nói, “Đúng vậy, mỹ nữ tài năng như Quan Dĩnh của chúng ta không biết đã hời cho tên ngốc nhà nào nữa.”
“Cô ấy còn muốn sinh em bé ngốc cho tên ngốc đó nữa đấy.” Lôi Viễn ngược lại không hề để ý.
Quan Dĩnh véo tay anh ta một cái, “Anh thôi đi, con trai em không phải đồ ngốc nhé.”
Ba người lại nói cười một hồi, bàn đến hôn lễ, công việc của mỗi người, bạn bè chung, duy chỉ không có nhắc đến Hứa Khả.
Lúc đưa thiệp mời cho Khương Doãn Nặc, Lôi Viễn nói, “Bọn mình không biết tên người ấy của cậu nên cũng không viết vào, đến lúc đó thích dẫn theo hay không tùy cậu, đúng rồi, đến hai người thì đưa hai phần tiền mừng nhé, mình còn mong đợi dùng chỗ phong bì này đi trả tiền nhà tháng đầu tiên đấy.”
Quan Dĩnh cười nhạo anh ta, “Mất hết mặt mũi rồi, có ai tìm người đòi tiền như anh không chứ?”
Lôi Viễn cười hihi haha, “Em trai người ta bây giờ đã trở thành người giàu có rồi, hay là chúng ta giết cậu ta đi, thằng nhóc này khi còn đi học cũng tìm anh mượn tiền không ít lần đâu…”
Khương Doãn Nặc cúi đầu uống một ngụm rượu.
Quan Dĩnh nhẹ nhàng đá Lôi Viễn một cái, Lôi Viễn cười khẽ, lại nghiêm túc nói, “Dĩnh Dĩnh, em nói xem chúng ta đãi năm mươi bàn có phải hơi ít không, một đồng nghiệp của anh cũng vừa mới kết hôn, đãi hết thảy ba ngày rượu, cuối cùng đếm phong bì đến rút gân tay luôn…”
Lại nói tầm phào một lúc nữa thì sắc trời dần tối. Ba người rời khỏi quán bar, ai về nhà nấy.
Lôi Viễn lái xe, khẽ lắc lắc đầu, “Việc này không đúng?”
Quan Dĩnh hỏi, “Sao thế?”
“Đã bao nhiêu năm rồi, người nên kết hôn cũng sắp cưới rồi, sao vẫn không dám nhắc đến vậy chứ?”
Quan Dĩnh hoàn hồn trở lại, “Việc này ai lại không biết xấu hổ mà nói ra chứ? Cũng không phải người yêu bình thường, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn bè.”
Lôi Viễn lắc đầu liên tục, một lúc sau mới mở miệng, “Sao anh cảm thấy, việc này là sự giống nhau bất ngờ của lịch sử ấy, không ngừng lặp lại.”
Quan Dĩnh ngẫm nghĩ rồi nói, “Em thấy không thể đâu. Theo lý mà nói, tuổi càng lớn thì lá gan sẽ càng nhỏ, dù có thế nào cũng sẽ nhịn, nếu như vẫn giống như trước thì không hiện thực biết bao. Chắc chắn không thể.”
Lôi Viễn cười nói, “Hay là chúng ta đánh cược một lần nhé? Nếu anh thắng thì em phải sinh cho anh hai đứa, dù sao chúng ta đều là con một cả, có thể sinh nhiều thêm một đứa…”
Quan Dĩnh cười cười không tiếp lời, những chuyện đó trong lòng cô cũng không hề nắm chắc. Bao nhiêu năm nay phiêu bạt bên ngoài, tuy chưa từng gặp Khương Doãn Nặc, nhưng hai người cũng thường xuyên giữ liên lạc qua mạng. Giai đoạn lựa chọn việc học và công việc, họ từng trao đổi với nhau, khích lệ lẫn nhau, chỉ duy nhất không nghe thấy Khương Doãn Nặc nhắc đến người bạn trai mới này, hoặc có thể nói cô ấy không hề nhắc đến đời sống tình cảm của mình.
Cùng lúc này, đúng lúc Quan Dĩnh đã mệt mỏi với việc tan hợp hợp tan với Lôi Viễn từ trước đến giờ, trong những trận cãi vã, từng coi tình cảm nam nữ là nguồn gốc của mọi muộn phiền, nên cũng không muốn nói nhiều, mãi đến lần này cô nhất thời kích động, bỏ việc ở Bắc Mỹ, về nước kết hôn. Quyết định cuộc đời, đôi lúc không hề đến từ suy nghĩ lâu dài, mà là vấn đề yêu cầu lẫn nhau. Ngoại trừ tình cảm, cô lúc này, bắt đầu hướng về cuộc sống gia đình ổn định, hiểu rõ thấu đáo, Lôi Viễn điều kiện không tệ là lựa chọn rất được. Tuổi tác lớn dần, suy nghĩ tự nhiên cũng nhiều hơn, tình yêu đơn thuần mà cố chấp thời niên thiếu, cũng chẳng qua chỉ là một trong những điều kiện cuối cùng. Cũng vì vậy, Quan Dĩnh khó mà tin được, Khương Doãn Nặc chưa từng có suy nghĩ như thế, hơn nữa theo như cô thấy, Khương Doãn Nặc là một cô gái bình tĩnh và quyết đoán hơn mình.
Chí ít, họ đều không phải là kiểu phụ nữ cam tâm tình nguyện vì tình yêu mà dễ dàng từ bỏ tất cả, trừ phi, đoạn tình cảm này có giá trị hiện thực.
Trưa hôm ấy, Trần Tử Sâm có hẹn với Lưu Hâm, cùng Khương Doãn Nặc lái xe đến công xưởng nằm ở ngoại ô thành phố. Ánh nắng cực kỳ hiếm thấy phá mây hiện ra, yếu ớt rơi xuống mặt đất đầy tuyết trắng, từng tia nắng mờ nhạt giống như món trang sức phòng chống không cần dày công chế tạo.
Từ chỗ Lưu Hâm biết được Hứa Khả vẫn chưa trở về thành phố, lúc này Khương Doãn Nặc mới yên tâm trở lại. Cô không muốn gặp anh, nhưng lại vô cùng hiếu kỳ đối với mọi thứ liên quan đến anh. Sau khi trải qua năm tháng khó hiểu ấy, khi một lần nữa anh lại xuất hiện trước mắt mình, lòng hiếu kỳ được che giấu cẩn thận này đã khiến cô không thể kiềm chế. Trong chặng đường hơn một tiếng đồng hồ, nội tâm cô vừa băn khoăn vừa hân hoan, dường như như vậy, cô sẽ có thể tiếp cận anh, mà không bị người khác phát hiện. Mặc dù cảm giác này khiến người ta ít nhiều thấy quẫn bách.
Tuyết trên mặt đường ngoại ô càng dày hơn, khu vực rộng rãi, gió bấc mang theo tiếng còi thấp thoáng thổi qua má, ánh nắng yếu ớt khó tìm thấy dấu vết. Ba người vào trong cửa chính của công xưởng, đi ngang qua bồn hoa, không xa là lầu làm việc và mấy dãy nhà xưởng.
Đi đến trước lầu làm việc, mới nhìn thấy một đám người đang vây quanh nhà xưởng ở chỗ quẹo trên đường lớn, có người cầm cuốc, có người cầm xẻng, hò hét ầm ĩ không biết đang làm gì. Đang lúc kinh ngạc, trong tòa nhà có một người bước từng bước lớn xuống, người đó đi rất nhanh, chân giẫm lên mặt tuyết không cẩn thận trượt một cái, Lưu Hâm vội bước lên đỡ ông ta, “Ôi, quản đốc Thẩm, chú từ từ thôi, đường trơn lắm.” Anh ta lại chỉ về phía nhà xưởng hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Quản đốc Thẩm mới ngoài năm mươi tuổi, tóc mai hai bên đã lấm tấm bạc, trên khuôn mặt già nua rải rác những nếp nhăn sâu có cạn có, vừa nhìn là biết đã quen nhọc lòng lo nghĩ. Lúc này giữa hai hàng lông mày hiện rõ nếp nhăn hình chữ “xuyên”, vẻ mặt vô cùng giận dữ, “Còn không phải cái đám súc sinh đó cắt đứt đường dây điện làm cho nhà xưởng ngừng sản xuất hay sao.”
Trong lòng Lưu Hâm “lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ bên mua ở Bắc Kinh đang giục một lô hàng, bây giờ đang hối, đừng có chậm trễ chứ. Anh ta thấy Thẩm Thanh Hà cả áo khoác cũng không mặc, bộ dạng khí thế liều cái mạng già đơn thương độc mã xông đến phía trước, bèn vội vàng kéo ông lại, “Tạm thời chú đừng kích động, chúng ta gọi thêm người đến đây, hay là báo cảnh sát trước rồi hẵng nói.”
Thẩm Thanh Hà càng già tính tình càng cứng nhắc, mở miệng chửi, “Báo cảnh sát thì ích gì, không phải đều là người do mấy tên chúa đất đó sai đến gây chuyện hay sao, cả sợi dây cũng là của nhà bọn chúng, nếu không chúng dám ầm ĩ như vậy?” Sau đó lại hỏi, “Sao Hứa tổng của các cậu vẫn chưa về?” Ông nhìn về phía cổng chính đằng xa, đột nhiên chỉ tay về đằng đó nói, “Tiểu Lưu, kia không phải là xe của Hứa tổng sao? Tôi thấy rất giống…”
Bãi đậu xe cách đó không xa quả nhiên nhìn thấy một người mở cửa xe bước xuống, đang đi về phía họ. Áo lông màu đen, bên dưới là quần bò tối màu, ống quần nhét trong đôi giày da đế thấp. Giày da giẫm trên nền tuyết, vang lên tiếng “rắc rắc”, ngày càng rõ ràng…
Trong phút chốc. Khương Doãn Nặc cảm thấy những bông tuyết ở đằng xa cực kỳ chói mắt, bất ngờ lúc này không kém khoảnh khắc gặp anh lần trước, cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ không thôi vì tâm lý ăn may từng có của mình, mặt cũng bất giác nóng lên.
Anh càng ngày càng đến gần, có thể thấy rõ ánh mắt của anh, trầm tĩnh như nước, ung dung như xưa.
Tiếp theo, vẫn là gật đầu, bắt tay, hàn huyên.
Thẩm Thanh Hà kể lại tình hình với Hứa Khả, nói đầy giận dữ, “Đám súc sinh đó đều không nói đạo lý, xưởng vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, bọn chúng liền chạy đến vét nước cắt điện, làm ầm ĩ lên, bên trên cũng hết cách, lại không thể đánh người, xí nghiệp quốc doanh mà, điện nước đành phải để bọn chúng dùng. Bây giờ công xưởng cái gì ngưng sản xuất cũng ngưng rồi, có thể bán được cũng đã bán rồi, bọn chúng vẫn chạy đến làm loạn…”
Đám súc sinh mà Thẩm Thanh Hà nói, là đám vô công rỗi nghề ở gần đấy. Một số là dựa vào bố mẹ làm ruộng nuôi nấng chỉ sợ thiên hạ không loạn, một số là công nhân vì hiệu quả công xưởng không tốt mà nghỉ việc sớm nhưng lại không muốn ra ngoài tìm kế mưu sinh. Mỗi lần nhìn thấy đám người này, Thẩm Thanh Hà đều sẽ liên tục lắc đầu, “Tuổi còn trẻ, không nghĩ đến việc làm thế nào để kiếm tiền mà chỉ biết gây chuyện, đều chỉ trông chờ miếng bánh có nhân từ trên trời rớt xuống!”
Hứa Khả nhìn đám người đen nghịt đó, dường như không hề để ý, “Sắp Tết rồi, bọn họ không đến làm loạn mới là lạ. Không sao, sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.”
Bây giờ muốn làm công nghiệp không hề dễ dàng, thuế công thương, tín dụng ngân hàng, cơ cấu tư pháp, điện lực thủy lợi, khắp nơi đều là ông lớn. Có điều may mà người ta đều là nhân viên của các bộ phận đó, xử lý công bằng ở một mức nhất định, chỉ cần tích cực phối hợp làm việc, nỗ lực xây dựng mối quan hệ tốt, quá nửa sẽ không xảy ra mâu thuẫn. Dai nhất lại là thành phần lưu manh du đãng này, cùng với vài ba chúa đất đầu rắn lòng tham không đấy. Thường hay xúi giục một số người dân đến xưởng chôm chỉa, phá hoại chút đỉnh, thứ họ muốn không phải là một món đồ gì đó, mà là “tiền”.
Người ta nói, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết, thì không phải là vấn đề.
Hứa Khả nói với Khương Doãn Nặc và Trần Tử Sâm, “Hôm nay không đúng lúc, nhà xưởng ngưng sản xuất rồi, để Tiểu Lưu đưa hai người đến phòng làm việc ngồi, tôi đến đó xem trước.” Đang nói, kẻ gây sự và người của phòng bảo vệ bên phía nhà xưởng đã ầm ĩ đến mức không thể giải quyết, tình hình trước mắt càng gay go hơn. Hứa Khả khom lưng nhặt cái xẻng bị người ta ném ở bên đường, cầm trong tay ước lượng, cùng Thẩm Thanh Hà đi về phía đó.
Khương Doãn Nặc nhìn thấy trong tay anh cầm cái xẻng, tim bỗng đập mạnh, bất giác kêu lên, “Hứa Khả…”
Không nhớ đã bao lâu rồi không nhắc đến cái tên này, trong giọng nói vô cùng xa lạ. Cô đứng ở đó, mặt lại nóng lên, ngây dại, khó mà kiềm chế, giống như đang trong mơ vậy.
Bóng dáng Hứa Khả dừng lại, xoay người, nhìn thấy cô đứng trong tuyết, hai má ửng hồng, trong ánh mắt dường như có ánh chiều hôm.
Anh nhìn cô chăm chú, biểu cảm kỳ lạ.
Cô khẽ cụp mắt xuống, nhìn vụn tuyết bên giày anh, cười nói, “Thong thả một chút.” Ngoài ra, không nói thêm gì nữa.
Anh dời mắt đi, khẽ ho một tiếng, “Không sao,” anh nói, “Lên lầu đi, bên ngoài lạnh.”
Ngoại truyện nhỏ
Bên ngoài, tuyết rơi lả tả.
Cách tấm cửa kính phủ đầy hơi nước, thấp thoáng dòng người đang vội vàng bên đường.
Chiếc chuông gió ở cửa ra vào quán bar kêu leng keng vài tiếng, một chàng trai trẻ tuổi đẩy cửa bước vào. Người ấy dáng người rất cao, mày rậm mắt sắc, vẻ mặt lạnh lùng. Anh đưa mắt nhìn khắp bốn phía, ánh mắt dừng lại ở một nơi, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Anh đưa tay lên, chào hỏi hai người đang ngồi trong một góc, rồi lập tức đi đến đó.
“Sao vậy, hai cậu vẫn chưa giải tán à?” Lục Trình Vũ nói xong ngồi xuống đối diện với hai người.
Lôi Viễn cười mắng, “Cậu nói tiếng người đấy à?” Anh ta giơ tay ném một tấm thiệp hồng lên bàn.
Lục Trình Vũ ngó cái tên trên đó, có chút kinh ngạc nhíu mày, “Tu thành chính quả rồi hả,” anh kéo một chai bia, cụng ly với cô gái ngồi bên cạnh Lôi Viễn, “Quan Dĩnh, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Quan Dĩnh cười nhấm một ngụm rượu. Cô mới về nước nửa tháng trước, mấy năm nay, tan hợp hợp tan với Lôi Viễn, vấn vương không dứt, đi đi về về vô số lần, đột nhiên quyết định kết hôn, cũng khó trách người khác sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
Lôi Viễn vô cùng khó chịu trừng Lục Trình Vũ, lấy ly rượu của Quan Dĩnh xuống, “Uống ít thôi, không tốt cho em bé đâu.”
Lục Trình Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Có rồi à?”
Quan Dĩnh liếc Lôi Viễn một cái, nói với Lục Trình Vũ, “Anh ta nằm mơ đấy.”
Lôi Viễn thanh minh, “Vì sức khỏe của đời sau, chúng ta phải cai rượu cai thuốc trước đúng không nào?”
Quan Dĩnh không muốn nghe anh ta nói nhảm, đưa tay chọc chọc miệng anh ta, “Bây giờ tùy anh nói thế nào cũng được, lát nữa Tiểu Khương đến, anh phải quản cho tốt cái miệng của mình đấy, ăn nói chừng mực vào.”
Lôi Viễn cười híp mắt sấn mặt đến gần, “Em bảo anh nói gì thì anh nói đó, điều gì không nên nói tuyệt đối sẽ không nói.”
Lục Trình Vũ không chịu nổi bộ dạng ngớ ngẩn của người nào đó, nói với Quan Dĩnh, “Thằng bé này không dễ dạy, sau này cậu phải vất vả rồi.”
Quan Dĩnh đẩy Lôi Viễn ra, “Không có chút chuẩn bị tâm lý nào, mình dám nhảy vào hố lửa hay sao?”
Lôi Viễn liên tục khoát tay với Lục Trình Vũ, “Được rồi, thiệp mời cũng đã cầm, cậu có thể biến đi rồi, đừng quên gửi phong bì lớn đến cho ông đấy.”
Lục Trình Vũ nói, “Vội gì chứ, đợi Khương Doãn Nặc đến rồi tôi hẵng đi.”
Lôi Viễn cười nói, “Thế nào, vẫn nhung nhớ không quên chị gái người ta à? Con cũng có rồi, đừng có mấy cái ý nghĩ đào hoa đó nữa.”
Lục Trình Vũ nhìn anh ta một hồi lâu, bất giác bật cười, “Não cậu bị tàn rồi.” Chuông gió reo loạn một hồi, từ bên ngoài có mấy người đi vào. Lục Trình Vũ nhìn về phía hàng người đó mấy cái, xoay người lại nói với Lôi Viễn, “Mẹ nó, cậu đừng có nói lung tung.”
Lôi Viễn nhìn mấy người đó, sờ sờ cằm như có tâm sự, “Phong bì dày một chút, tôi sẽ bớt nói một câu.”
Quan Dĩnh khó hiểu, “Chuyện gì vậy?”
Lôi Viễn cười nói, “Mẹ đứa bé nhà Lục Trình Vũ đến rồi.”
Quan Dĩnh cảm thấy xưng hô này vô cùng không thuận miệng, chưa kịp nghĩ kỹ thì một cô gái thân hình nóng bỏng gõ đôi giày cao gót bảy tấc “cộp, cộp, cộp” đã đi đến trước bàn. Cô gái gõ vào trán Lục Trình Vũ một cái, gằn giọng nói, “Anh còn ở đây chơi được, con ở nhà không ai chăm kìa.”
Lục Trình Vũ bực mình, nhưng cũng không tiện thể hiện ra, đành phải kéo cô ta ngồi xuống một bên, “Bạn bè đang còn ở đây, ít nhiều cũng phải giữ thể diện chứ.”
Bây giờ cô gái mới phát hiện ra Quan Dĩnh và Lôi Viễn đang ngồi một bên xem kịch một cách thích thú, thế là cười cười với họ, ghé tai Lục Trình Vũ nói, “Lần sau sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý. Hôm nay thứ ba, em hai tư sáu ba, anh năm bảy của, anh quên rồi sao? Dì Lục đi đánh mạt chược rồi, một mình bố anh ở nhà bận rộn sắp điên rồi kìa.”
Lục Trình Vũ trừng cô ta một cái, “Vậy mà em còn ra ngoài?”
Cô gái không hề quan tâm mà nhai kẹo cao su, “Dựa vào cái gì chứ, hôm nay cũng đâu phải đến lượt em trực, lại không phải con của một mình em, bố nó ăn uổng cơm à? Tàn phế rồi à? Bại liệt rồi? Hay là ‘chết máy’ rồi?”
Lục Trình Vũ nhìn cô ta rồi thở dài, gật gật đầu nói, “Được, em đừng nói gì nữa hết, bây giờ anh về ngay.”
Bấy giờ cô gái mới hài lòng vỗ vỗ vai anh, hừ nhẹ một tiếng đi đến chỗ bạn mình ngồi xuống.
Lôi Viễn nói, “Coi kìa, coi kìa, đây chính là lập trường nhất thời không vững vàng, gây ra hậu quả đến tính mạng.”
Lục Trình Vũ không thèm đếm xỉa đến anh ta, trước khi ra về nói với Quan Dĩnh, “Nếu có gì cần giúp đỡ cứ việc nói một tiếng.”
Qua một lúc sau, Lôi Viễn ôm Quan Dĩnh nói, “Không ngờ trong ba người chúng ta, thằng ranh này lại có con trước nhất, hai chúng ta cũng mau sinh một đứa thôi, không thể thua kém quá nhiều được.”
Quan Dĩnh trừng anh ta một cái, “Việc này cũng phải so với người ta sao?”
“Hay là chúng ta sinh con gái đi, đặc biệt đi dụ dỗ con trai cậu ta, dụ được rồi thì đá đi.”
“Nếu sinh con trai thì sao?”
“Vậy thì càng tốt… đi dụ dỗ vợ của con trai nhà cậu ta, cho con trai nhà cậu ta cắm sừng, đặc biệt sinh con cho nhà chúng ta.”
“Thất đức, anh không thấy áy náy với Tiểu Lục à?”
“Ai bảo thằng đó có con trai trước anh.”
“…”