-Cố Thành (Anh Nhi)
Nghe nói nhà thơ giết vợ bỏ con này vừa là thiên tài, cũng là một đứa trẻ, lý trí luôn cách ông ấy rất xa, ông ấy oán hận và trốn tránh luân lý thế tục, hòng sống trong vương quốc do chính mình xây dựng nên.
Ông ấy là một người cực đoan, nên mới có thể viết ra một câu như vậy.
Khi con người lún sâu vào dục vọng của tình yêu, thì sao có thể chưa từng mang nỗi nhớ nhung mang tính hủy diệt, chỉ là lý trí khiến họ yếu đuối không thể bước vào trong sự điên cuồng tuyệt vọng của nhà thơ mà thôi.
Khương Doãn Nặc nằm trên giường, nhìn lên trần nhà màu trắng, mạng nhện nơi góc tường dính đầy bụi, quấn lấy xác côn trùng nhỏ đang đong đưa trong gió nhẹ. Đó là một xã hội thu nhỏ, tuy có chống đối, cạm bẫy và cá lớn nuốt cá bé, nhưng không có nước mắt và đau thương. Còn bản thân cô, trong thế giới chân thực này, giống như con mồi trong lưới nhện, sẽ vùng vẫy trong nhục nhã, rồi chết đi trong tê dại.
Sáng sớm, những người bạn cùng phòng vội vàng tắm rửa, thu dọn sách vở, thỉnh thoảng vang lên vài câu khe khẽ, tiếng bước chân lộn xộn mà dồn dập. Nếu là trước đây, cô cũng sẽ giống như họ, một ngày bận rộn sẽ bắt đầu như vậy, song bây giờ mọi thứ đều đã khác. Thậm chí cô còn không có dũng khí đi qua cánh cửa này.
Quan Dĩnh bước đến bên giường cô, thấy cô vẫn đang nhắm mắt, cũng không biết nên an ủi thế nào, đành phải khẽ nói một câu, “Cậu ngủ thêm một lát nữa rồi chúng ta đến lớp, hay là… tớ ở lại với cậu?”
“Tớ muốn ở một mình”, Khương Doãn Nặc nói xong câu này thì không nói gì nữa. Cô không biết mình muốn ngủ đến bao giờ, nếu có thể chết đi ở trong mơ, sẽ là một kết quả rất hạnh phúc.
Lúc Quan Dĩnh đến phòng học, giáo viên vẫn chưa lên lớp, không ngoài dự đoán, mọi người đều đang bàn luận về đoạn clip trên BBS, tám chuyện luôn là điểm hưng phấn của mọi người, huống hồ là chuyện kinh thiên động địa thế này. Người khác biết cô và Khương Doãn Nặc thân nhau nên lũ lượt kéo đến hỏi han, trong vẻ mặt mang theo sự hiếu kỳ, kinh ngạc và cả xem thường. Cô một mực cự tuyệt nói mình không biết. Lại nhìn về phía Hoàng Tử Hi và Châu Vũ, bị một đám người vây quanh, hai người này đều nói nhiều, cũng không biết sẽ bịa ra chuyện gì nữa.
Một lúc lâu sau, thầy giáo già dạy môn mật mã mới đủng đỉnh bước vào, theo sau là chủ nhiệm lớp họ. Trang web trường tuy đã đóng, nhưng chuyện này đã bị đồn ầm ĩ lên rồi, tốc độ lan truyền của internet vô cùng nhanh chóng.
Quan Dĩnh đi học cả ngày trời, chạy qua chạy lại giữa lầu dạy học, ký túc xá và căn tin, trên đường đi, ngay cả những người chung phòng ký túc xá là họ cũng đều hưởng thụ sự được trọng đãi là tỉ lệ quay đầu một trăm phần trăm, chỉ là bị người khác chỉ trỏ sau lưng cảm giác cực kỳ khó chịu.
Chập tối, Lôi Viễn hẹn Quan Dĩnh cùng ăn cơm, thuận tiện dẫn theo Lục Trình Vũ chạy đến ăn cơm chùa.
“Con bé Khương Doãn Nặc đó đi đâu rồi? Hứa Khả tìm cậu ấy mãi”, dường như Lôi Viễn không hề cảm thấy việc này nghiêm trọng là mấy, trong lời nói không thấy sóng gió.
Nhưng Quan Dĩnh lại không buồn ăn, “Cậu ấy không đi học, cũng không có trong phòng ký túc xá, điện thoại thì khóa máy. Đổi lại là em, cũng không muốn gặp người khác. Bây giờ Hứa Khả thế nào?”
Lôi Viễn cười hi hi nói, “Cũng không nhận ra cậu ta có gì khác thường, thằng nhóc này làm nhân vật quần chúng quen rồi, chỉ là cả ngày nay cứ bám lấy cái khung bóng rổ không tha, ở trong sân vận động luyện tập ném bóng ba điểm, trình độ đó gọi là thối…”
Quan Dĩnh bực mình liếc cậu ta một cái, “Anh vui thật đấy, vui vẻ gì chứ?”
“Đúng thế”, Lục Trình Vũ vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, lúc này cũng trừng nhìn Lôi Viễn.
Lôi Viễn giống như có hơi ấm ức, “Có thể không vui được sao? Anh dễ dàng lắm sao, một mình giữ bí mật, cũng không có lấy một người để nói, sắp ngạt chết anh rồi. Bây giờ ai cũng đều biết cả rồi, anh cũng coi như đã được giải thoát”, cậu ta lười biếng dựa lưng vào ghế, “Ây da, giải thoát rồi, giải thoát rồi”.
Quan Dĩnh hiếu kỳ hỏi, “Anh biết khi nào? Hứa Khả nói với anh à?”
Lôi Viễn khinh thường bĩu môi, “Ông xã em là ai chứ, còn cần phải để bọn họ nói với anh sao? Lần trước Hứa Khả gãy tay đi bệnh viện, anh đã nhìn ra hai người họ có điều khác thường rồi, sau đó quả nhiên là khác thường thật. Ánh mắt Hứa Khả nhìn chị gái cậu ta, đó gọi là xẹt điện”.
Lục Trình Vũ đột nhiên chen vào, “Việc này tôi đã biết từ lúc mới lên cấp ba rồi”, nói xong tiếp tục và cơm.
Lôi Viễn há hốc miệng nhìn cậu ta, “Cậu nói khoác đúng không, lúc đó cậu đâu có biết Khương Doãn Nặc”, cậu ta bỏ đũa xuống kêu cái “kịch”, “Tôi không tin đâu, cậu mà biết sớm hơn tôi?”
Lục Trình Vũ cười rất ngầu, “Núi cao còn có núi cao hơn”.
Quan Dĩnh hơi đau đầu, đã là lúc nào rồi mà hai người này chỉ lo tranh luận mấy việc này chứ. “Hai người biết lâu rồi sao không đi khuyên họ, giờ thì hay rồi, ầm ĩ thành như thế này”, cô khó hiểu lắc đầu, “Làm gì có ai làm anh em như hai người chứ, thấy người ta nhảy xuống cũng không kéo lên”.
Lục Trình Vũ nhàn nhạt mở miệng, “Sao phải khuyên? Đã lớn từng này rồi, bản thân đang làm gì còn không biết sao? Đều là người thông minh cả, biết rõ hoàn cảnh của chính mình mà còn muốn nhảy xuống, người khác có thể khuyên được sao?”
“Không sai, không sai”, Lôi Viễn gật đầu thật mạnh, “Thực ra, thằng nhóc Hứa Khả cũng rất thảm, bố mẹ ly hôn xong thì cậu ấy chỉ còn có một mình, ăn Tết cũng một mình, bố cậu ấy rất ít khi quan tâm đến cậu ấy, lúc nhỏ thiếu thốn tình thương, lớn lên chắc chắn sẽ kinh hãi thế tục”, cậu ta lại đắc ý nói, “Ngược lại bố mẹ anh không nhẫn tâm, thường hay làm vài món ngon gọi cậu ấy đến nhà anh ăn cơm… Dĩnh Dĩnh, bố mẹ chồng em rất tốt đấy”.
Lục Trình Vũ cười cười, “Thành tích cậu ấy tốt hơn cậu, bố mẹ cậu thích người có thành tích tốt, họ cũng gọi tôi đến ăn cơm mà. Bố mẹ cậu luôn nói trên bàn ăn rằng, Lôi Viễn nhà bác môn vật lý chỉ vừa đạt trung bình, Hứa Khả cháu phải giúp nó, tiếng Anh của nó cũng không giỏi, Trình Vũ cháu cũng giúp hai bác theo sát nó…”, tuy bình thường cậu không nói nhiều, nhưng năng lực bắt chước thì lại rất giỏi, lúc này trên gương mặt góc cạnh rõ ràng đó lộ vẻ tinh nghịch hiếm thấy.
“Được rồi đấy”, Lôi Viễn cảm thấy Quan Dĩnh ở phía trước đã mất hết thể diện, vội vàng ngắt lời Lục Trình Vũ, chuyển đề tài, “Thực ra, lúc mới đầu nhìn ra Hứa Khả và Khương Doãn Nặc ở bên nhau, tôi cũng cảm thấy rất kỳ cục, dù sao thì, à, là gì nhỉ. Sau đó nhìn mãi rồi cũng quen, lại phát hiện ra hai người họ trông rất xứng đôi”.
Quan Dĩnh làu bàu, “Em cũng có chút không chịu được, may mà Hứa Khả đẹp trai…”
“Có đẹp trai bằng anh không”, Lôi Viễn hơi ghen, “Là ai nói chỉ có đàn ông mới là động vật có giác quan hả?”
Quan Dĩnh không để ý đến cậu ta, mà nhìn Lục Trình Vũ, “Mình còn tưởng Tiểu Khương và cậu…”
Ánh mắt Lục Trình Vũ dường như bỗng tối lại, một lúc sau, cậu ấy nói, “Hứa Khả mấy năm nay rất khó khăn, cậu ấy rất tự gò bó mình và cũng rất quật cường”.
Rất nhiều lời nói, cũng chỉ có thể đến đây mà thôi.
Quan Dĩnh biết điều không nói gì thêm, trong lòng nghĩ đến bão táp mà hai người đó sắp phải đối mặt, chỉ là một người ngoài cuộc, cô dường như có thể thấu hiểu cảm giác không rét mà run, khó mà thuyết phục đó. Hai người thông minh như thế, tại sao lại muốn chọn con đường vô vọng mà đầy chông gai như vậy. Trong lòng cô lúc thì phiền muộn lúc lại cảm thán không thôi.
Khương Doãn Nặc bị người ta dẫn đến văn phòng chủ nhiệm khoa.
Trên thì thư ký Đảng ủy trường, dưới thì giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi lớp bọn họ, không ai mà không mang nét mặt nghiêm túc lộ vẻ ngại ngùng, hoặc không cẩn thận để lộ sự hiếu kỳ cùng chán ghét.
Nữ chính trong clip lại mang vẻ mặt hờ hững không quan tâm.
Vẻ bình tĩnh đạm bạc như nước này, khiến cho mấy người phía trước trông thấy không phải là biểu hiện kiên cường, mà ngược lại là một sự cam chịu.
Đối mặt với cô gái có ngoại hình xinh xắn này, giáo viên bất giác cảm thán, thời đại bây giờ, đúng là loại người nào cũng có.
Giáo viên chủ nhiệm là một chàng trai mới học xong nghiên cứu sinh, đeo cặp mắt kiếng gọng đen, lúc này đang đỏ bừng mặt, vô cùng hổ thẹn đứng trong số những người ở đây, giống như tin xấu này anh ta cũng có phần tham dự vậy.
Trên bàn trong phòng đặt một tập hồ sơ, lãnh đạo nhà trường ra hiệu, thầy chủ nhiệm trẻ tuổi bắt mình trấn tĩnh mở tập hồ sơ đó ra, nói, “Thư ký Lý, ban chủ nhiệm chúng tôi, và cả tôi đều đã xem qua hồ sơ trước đây của Hứa Khả, mọi người chắc chắn là chị em chứ?” Anh ta ngước mắt nhìn người trong cuộc, vô cùng hi vọng cô phản bác, hoặc là có ẩn tình gì khác? Khi còn đi học thành tích của anh ta không được tốt, con người cũng không gọi là linh hoạt, cuối cùng phải tìm một đống các mối quan hệ khó khăn lắm mới ở lại trường nhận lớp, mọi thứ đang trong giai đoạn khởi bước, sự nghiệp của anh ta đang rất bằng phẳng lại bất ngờ xuất hiện chướng ngại như vậy.
Đây không phải là chuyện xấu bình thường. Nếu chỉ là sinh viên sống chung ở ngoài trường, hoặc là có hành vi quan hệ trước hôn nhân ở trong trường, bị người khác tố cáo, cùng lắm chỉ là ghi tội cảnh cáo. Xã hội bây giờ, cho dù là trung học hay đại học, những việc như thế này rất nhiều, giáo viên cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Khương Doãn Nặc không có gì để phản bác, vẫn luôn im lặng. Cô là người như vậy, sợ thì sợ đó, nhưng một khi sự việc bại lộ, bất đắc dĩ phải đối mặt với người khác, thì ngược lại cô rất bình tĩnh, trong đầu hiểu rất rõ, khôi phục lại tính khí ương ngạnh trước đây.
Bây giờ cho dù nói gì đi nữa cũng đều đã quá muộn, sẽ chỉ càng khiến người khác chê cười thêm, bao gồm cả bản thân cô.
Chàng trai trẻ tuổi nhất thời khó nén cơn giận, đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn. Sau khi đập xong mới phát giác, các giáo viên lớn tuổi đều đang ở trước mặt, đâu đến lượt anh ta nổi nóng, thế là lại có chút xấu hổ.
Thư ký Đảng ủy thấy Khương Doãn Nặc không nói gì, vẻ chán ghét trên mặt càng không hề che đậy.
Chủ nhiệm khoa hắng giọng, chậm rãi lên tiếng, “Em là sinh viên trao đổi, học bạ cũng không ở chỗ chúng tôi, vốn dĩ là học xong học kỳ này mới quay lại trường cũ, nhưng việc này ảnh hưởng rất xấu đến các sinh viên khác cũng như danh tiếng của trường, nên kỳ thi của học kỳ này em không cần tham gia nữa, ngày mai em hãy dọn ra khỏi trường học đi”.
Ý nghĩa của câu này là, em từ đâu đến thì hãy trở về nơi đó, càng nhanh càng tốt.
Không ngoài dự đoán.
Khương Doãn Nặc gật gật đầu, “Còn Hứa Khả? Trường định xử lý cậu ấy thế nào. Không liên quan đến cậu ấy, là em… đùa giỡn cậu ấy trước”, cô nói.
Thư ký không kiên nhẫn thở dài, “Đã ầm ĩ thành thế này rồi mà em vẫn còn mặt mũi nói những lời đó, trẻ nhỏ bây giờ đúng là không đơn giản, cũng không biết bố mẹ các em dạy dỗ con cái thế nào nữa?”
Chủ nhiệm khoa tiếp lời, “Chuyện của em trai em, khoa em ấy sẽ mở họp bàn bạc với nhà trường, nghe nói thành tích của em ấy rất tốt. Ngày mai mời phụ huynh hai em đến một chuyến…”
Các thầy cô lại nói vài câu, mới khoát tay bảo Khương Doãn Nặc quay về, trong giây phút cô đóng cửa lại, một câu nói lạnh lùng chế giễu rơi vào màng nhĩ cô, “… chắc tâm lý có vấn đề…”
Lúc cô bước ra khỏi trường, đã hơn tám giờ tối, nhưng trên đường sinh viên lại không thấy ít đi. Trong đủ thể loại ánh nhìn, cô chỉ cảm thấy một mảng mơ hồ, không biết phải làm gì, cũng không biết nên đi đâu. Những ánh mắt đó giống như mũi tên phóng đến, giống như nhìn thấy một kẻ điên đi chân trần trong trời đông tuyết phủ.
Cô đến bên sân vận động, ở đó có một bục đứng đen kịt, nhưng không một bóng người. Cô chầm chậm bước lên bậc thềm cao nhất, yếu ớt ngồi xuống. Cô dùng tay che mặt, cuối cùng khóc thành tiếng.
Nước mắt từ kẽ tay tuôn trào chảy xuống, không biết qua bao lâu, cho đến khi khóc đã mệt, cô mới dùng mu bàn tay ra sức lau mắt và mặt, cho dù có khóc thành sông, cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Ánh trăng bàng bạc chiếu trên khán đài, cô lặng lẽ ngồi ở đó, tâm trạng quay cuồng dần dần dịu lại. Cô nhìn thẳng lên bầu trời xanh đen, trong ánh sáng lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang từ từ bước đến gần mình.
Đợi đến khi nhìn rõ người đến, cô mới cười đau khổ, nói, “Sao cậu lại đến đây? Cũng đến chửi mình biến thái sao?”